Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Người bạn tôi tự hào có tên là Quýt (1)

   Gửi người bạn đường thân mến!

Người ta cùng đi về 1, 2 lần là bình thường

3, 4 lần là trùng hợp

5, 6 lần là có duyên

7, 8 lần thì thành bạn

9, 10 lần thì hiểu nhau

Còn người ngày nào cũng tôi đi về như bà chắc chắn sẽ là người tôi phải trân trọng trong đời...

      Người ta bảo rằng những đứa bạn chơi thân với nhau thường có ấn tượng ban đầu không tốt về đối phương. Tôi thì chẳng nhớ lần đầu tôi gặp con Quýt ở đâu và như thế nào. Trong bộ nhớ ngắn hạn của mình, thông tin duy nhất mà tôi lưu trữ về cuộc gặp gỡ định mệnh ấy chính là tôi đã cả gan sửa cái biệt danh Quýt đáng yêu của nó thành Quần, Quần trong quần què ấy.

    Đây thực sự là lần đầu tiên tôi đặt được cho người khác một cái tên vi diệu như vậy đấy!

Tất nhiên sau đó tôi có bị nó đuổi chạy mất dép hay không thì tôi không nhớ được.

Sau này tôi có hỏi Quýt xem ấn tượng ban đầu của nó về tôi là gì thì nó bảo trông tôi lúc ấy cực kì khó gần, cực kì tri thức... nghe mà sướng cả tai.

Quýt là ai ư? Nó chính là kẻ mà một khi tôi có ý định oánh nhau với ai đó thì thay vì ngăn tôi lại nó sẽ đứng ngoài cổ vũ thậm chí là gọi người đến xem rồi gọi giáo viên tóm cổ cả lũ cũng không chừng.

Quýt cao hơn tôi, mập hơn tôi. Trong cộng đồng người béo kẻ như nó được miêu tả là mũm mĩm. Nó cũng là đứa duy nhất có khả năng đứng ra đối đáp trực tiếp với con Mun nhưng nó chưa bao giờ vì tôi ra mặt một lần. Tại sao? Tại sao? Tình nghĩa giữa tôi với với bà chỉ đến thế thôi ư? Thật đau lòng mà...

Và Quýt đã tới bên tôi, nói chính xác là nó đã lăn đến bên đời tôi khi tôi cần người tâm sự nhất. Đúng là lúc ấy tôi vừa phát hiện chân tướng mối tình đầu của mình, thật đấy!

    Nhận xét một cách khách quan thì Quýt có hầu hết các ưu điểm mà tôi không có. Nó có rất nhiều bạn, lúc nào cũng là trung tâm của nhóm, rất biết cách nói chuyện... kể cả ngày cũng không hết, thậm chí là cả việc mắt nó to hơn mắt tôi cũng cần liệt kê vào. Còn tôi thì... cực kì mờ nhạt, lúc nào nó chuyện cũng bị chê là thiếu muối, một mình kể chuyện rồi tự mình cười y như một con điên. Chưa kể đến việc tôi đã dùng tới ba phần tư cuộc đời học sinh của mình để mài mông quần trên ghế đội tuyển Văn thì điểm khảo sát cái môn học định mệnh ấy của tôi chưa một lần bằng nó.

   Tôi gào thét: " Tại sao????"

   Bụt hiện lên và bảo " Tại sao không, con?" 

   Rồi biến mất.

  Tôi:"..."

   Ngồi học trong lớp nó cần tôi giảng bài, tôi cũng có thứ cần hỏi nó, thỉnh thoảng thì hai đứa nó chuyện vui vui với nhau, tạm tính là hòa. Còn khi đã ra khỏi lớp, không là sau giờ học, lúc nào nó cũng đãi tôi ăn rất nhiều thứ còn tôi chỉ biết đền đáp lại bằng cả tấm (bộ) lòng và 2 cái bánh bao. 

Trong khi Quýt dần dần trở thành niềm tự hào của cả lớp thì tôi trở thành gánh nặng của mọi người và là mối nguy cơ cực lớn với các bậc phụ huynh cũng như giáo viên. Đi bên cạnh nó tôi lúc nào cũng có cảm giác ánh hào quang của bản thân bị lu mờ...    Nhưng...    Tôi chưa bao giờ cảm thấy ghen tị với nó.( Chú thích: Câu nói trên là dối lòng đấy, đừng tin)

    Tôi lúc nào cũng cảm thấy ngưỡng mộ và hãnh diện về nó. Nói thật thì có cả biết ơn nữ đấy! Vì nó cho tôi ăn đó!!! Há... Há...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro