Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Ánh Trăng trong đêm lạnh

Sau buổi chiều ở thư viện, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ hơn hẳn. Cuối cùng, tôi cũng đã tìm được cách để bắt chuyện với Nhật Hoàng, và cậu ấy đã giúp tôi giải bài toán khó. Dù cậu ấy vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng tôi biết mình đã tiến thêm một bước gần hơn tới cậu.

Vừa về đến nhà, tôi nôn nóng chạy vội lên phòng gọi video ngay với đứa bạn thân kể về buổi chiều thú vị này. Nhưng khi mở cửa bước vào, tôi bất ngờ dừng lại khi nghe thấy tiếng cãi vã từ phòng khách.

"Anh lúc nào cũng nghĩ công việc là trên hết! Còn tôi và con thì sao?" Giọng mẹ tôi vang lên, đầy giận dữ và nỗi thất vọng.

Bố đáp lại, không kém phần gay gắt. "Vậy còn em, suốt ngày chỉ nghĩ cho bản thân mình, công việc của em quan trọng, vậy của anh thì em coi là gì!"5

Tôi đứng lặng người ở cửa, không thể tin vào những gì đang nghe thấy. Căn nhà vốn là nơi tôi luôn cảm thấy an toàn giờ đây lại ngập tràn sự giận dữ và bất hòa. Tim tôi như bị bóp nghẹt, không muốn nghe thêm nữa, tôi lặng lẽ quay người bước ra ngoài, cố gắng giữ cho nước mắt không rơi.

---

Tôi không biết mình đã đi bao xa, chỉ biết rằng đôi chân cứ tự động dẫn tôi đến công viên gần nhà. Đó luôn là nơi tôi tìm đến mỗi khi muốn trốn tránh thực tại. Tôi ngồi xuống ghế đá dưới tán cây lớn, gục đầu vào hai tay, để những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Không ai ở đây để thấy tôi yếu đuối, và tôi cũng không cần phải giả vờ mạnh mẽ.

Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần. Ngẩng đầu lên, tôi bất ngờ khi nhìn thấy Nhật Hoàng đang đứng trước mặt.

"Cậu..." tôi khẽ gọi, giọng nghẹn ngào. "Sao cậu lại ở đây?"

Nhật Hoàng nhìn tôi, đôi mắt vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng lại có chút gì đó dịu dàng. "Tớ thường đi dạo ở đây vào buổi tối. Còn cậu? Sao lại ở đây khóc một mình?"

Câu hỏi đơn giản nhưng chứa đầy sự quan tâm khiến tôi không thể kiềm lòng. Tôi lau nhanh nước mắt, cố gắng mỉm cười. "Chỉ là... một chút chuyện ở nhà thôi. Không có gì đâu."

Nhật Hoàng vẫn không rời mắt khỏi tôi. "Nếu muốn, cậu có thể nói với tớ. Đôi khi, chia sẻ sẽ khiến cậu nhẹ lòng hơn."

Tôi nhìn Nhật Hoàng, lòng đầy do dự. Chia sẻ? Điều đó chưa bao giờ là điều dễ dàng với tôi, nhất là khi liên quan đến chuyện gia đình. Nhưng ánh mắt cậu ấy, dù lạnh lùng, lại có chút dịu dàng khiến tôi cảm thấy an tâm hơn.

"Thật ra... ở nhà tớ vừa xảy ra chút chuyện," tôi thở dài, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ. "Bố mẹ tớ... họ lại cãi nhau. Lần này, có vẻ nghiêm trọng hơn những lần trước."

Nhật Hoàng ngồi xuống ghế đá bên cạnh tôi, giữ một khoảng cách vừa đủ để không làm tôi thấy áp lực, nhưng cũng đủ gần để tôi cảm nhận được sự hiện diện của cậu.

"Cậu cảm thấy thế nào về điều đó?" cậu hỏi, giọng trầm ấm nhưng vẫn mang theo nét lạnh lùng quen thuộc.

"Tớ không biết," tôi lắc đầu, cố nén nước mắt. "Tớ thấy buồn lắm. Tớ không muốn nghe họ cãi nhau nữa. Tớ chỉ muốn mọi thứ trở lại như trước, khi chúng tớ còn là một gia đình không khá giả nhưng vô cùng hạnh phúc."

Một khoảnh khắc im lặng bao trùm, chỉ có tiếng lá cây xào xạc trong gió. Tôi quay sang nhìn Nhật Hoàng, ngạc nhiên khi thấy cậu vẫn lắng nghe một cách chăm chú, không cắt ngang lời tôi.

"Cậu có bao giờ cảm thấy như vậy không? Cảm giác như mình không thể làm gì để thay đổi mọi thứ, chỉ có thể đứng nhìn mọi thứ sụp đổ trước mắt?" tôi hỏi, giọng nghẹn ngào.

Nhật Hoàng khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm. "Có. Đôi khi, tớ cũng cảm thấy như vậy. Nhưng tớ đã học cách chấp nhận rằng, có những thứ chúng ta không thể kiểm soát. Điều quan trọng là cách chúng ta đối diện với chúng."

Câu nói của cậu, đơn giản nhưng đầy ý nghĩa, như một ngọn đèn soi sáng trong đêm tối lòng tôi. Tôi khẽ mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút:"Cảm ơn cậu, Nhật Hoàng,"- tôi nói, giọng nhẹ nhàng. "Tớ không ngờ cậu lại hiểu chuyện như vậy."

Nhật Hoàng nhún vai, nụ cười thoáng qua trên môi nhưng nhanh chóng biến mất. "Không có gì. Nếu cậu cần ai đó để nói chuyện, tớ sẽ luôn ở đây."

Khoảnh khắc ấy, giữa ánh trăng nhè nhẹ và những lời chân thành, tôi cảm thấy như mình đã tìm thấy một người đồng hành, dù chỉ là trong im lặng.

Tôi và Nhật Hoàng ngồi đó, im lặng trong vài phút, mỗi người theo đuổi dòng suy nghĩ riêng của mình. Không khí xung quanh dịu dàng, chỉ có tiếng gió nhẹ và những cành cây đung đưa trong ánh trăng.

"Tớ không ngờ cậu lại có mặt ở đây vào lúc này," tôi lên tiếng, phá tan sự im lặng. "Cứ như... định mệnh vậy."

Nhật Hoàng khẽ nghiêng đầu, nhìn tôi với ánh mắt khó đoán. "Có lẽ vậy. Nhưng đôi khi, định mệnh là do chúng ta tạo ra."

Tôi cười nhẹ. "Cậu luôn nói những điều nghe thật triết lý."

"Chỉ là tớ nghĩ rằng chúng ta không nên chờ đợi những gì không chắc chắn. Nếu có thể làm điều gì đó để thay đổi, chúng ta nên nắm lấy cơ hội." Cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, như muốn nhắn nhủ điều gì sâu xa hơn.

"Tớ hiểu," tôi đáp khẽ. "Nhưng cũng khó mà thay đổi mọi thứ ngay lập tức, nhất là khi tớ không biết bắt đầu từ đâu."

Nhật Hoàng gật đầu, như thể đồng cảm với sự bối rối của tôi. "Cứ từ từ. Đôi khi, chỉ cần một bước nhỏ cũng đủ để tạo ra sự khác biệt."

Chúng tôi lại chìm vào im lặng, nhưng lần này, nó không còn nặng nề như trước. Thay vào đó, tôi cảm thấy một sự an ủi nhẹ nhàng, như thể không gian này đang bảo vệ chúng tôi khỏi những lo toan bên ngoài.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tôi rùng mình. Nhật Hoàng chú ý và nhanh chóng cởi áo khoác của mình, đưa cho tôi. "Cậu mặc vào đi, trời bắt đầu lạnh rồi."

Tôi ngần ngại một chút nhưng rồi cũng nhận lấy áo từ cậu. "Cảm ơn cậu."

Nhật Hoàng chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt quay về phía trước, dường như đang ngẫm nghĩ điều gì đó. Tôi khoác áo của cậu lên, cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa.

Ngồi thêm một lúc, Nhật Hoàng bất ngờ lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng. "Cậu đã ăn tối chưa?"

Tôi lắc đầu, chợt nhận ra rằng mình đã quên mất cảm giác đói giữa những biến cố vừa xảy ra. "Chưa, tớ quên mất."

"Vậy thì đi ăn cùng tớ đi," cậu ấy nói, giọng trầm nhưng đầy kiên quyết. "Có một quán ăn nhỏ gần đây mà tớ thường tới. Đồ ăn ở đó rất ngon."

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu, không ngờ Nhật Hoàng lại chủ động mời mình. Nhưng cảm giác bụng rỗng và sự mệt mỏi khiến tôi không thể từ chối. "Được thôi."

Nhật Hoàng đứng dậy, nhẹ nhàng đưa tay ra như một cử chỉ lịch sự. Tôi nắm lấy tay cậu, để cậu kéo mình đứng lên. Bàn tay cậu ấm áp, và tôi cảm thấy một sự yên bình kỳ lạ khi ở cạnh cậu.

---

Chúng tôi bước chậm rãi về phía quán ăn nhỏ. Không gian quanh đây thật yên tĩnh, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt và những bóng cây đung đưa trong gió. Nhật Hoàng dẫn đường, và tôi bước theo bên cạnh, cảm giác như mọi buồn phiền tạm lắng xuống.

Khi đến quán, cậu chọn một bàn khuất, gần cửa sổ. Quán ăn nhỏ này có vẻ ấm cúng và thân thuộc với cậu. Sau khi gọi món, tôi nhìn cậu, tò mò hỏi: "Cậu thường tới đây một mình à?"

"Ừ," Nhật Hoàng đáp ngắn gọn. "Nơi này yên tĩnh, và đồ ăn khá hợp khẩu vị."

Tôi khẽ cười. "Tớ không ngờ cậu lại có những thói quen như vậy."

Nhật Hoàng nhún vai, ánh mắt nhìn tôi có chút dịu dàng. "Chúng ta ai cũng có những nơi để trốn thoát khỏi thế giới, đúng không?"

Tôi gật đầu, cảm thấy đồng cảm. "Phải. Tớ cũng vậy. Nhưng đôi khi, trốn một mình cũng không đủ. Cần có ai đó lắng nghe, giống như cậu đã làm tối nay."

Cậu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, như ngầm hiểu những gì tôi vừa chia sẻ.

Sau bữa ăn, Nhật Hoàng đề nghị đưa tôi về nhà. Tôi ngại ngùng từ chối nhưng cậu vẫn kiên nhẫn nói: "Tối nay trời lạnh, tớ không muốn cậu đi một mình."

Cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của cậu, tôi không phản đối nữa. Trên đường về, chúng tôi im lặng, nhưng đó là sự im lặng thoải mái, không cần ngôn từ nào cũng hiểu được sự hiện diện của nhau.

Khi đến trước cổng nhà, tôi quay sang Nhật Hoàng, mỉm cười cảm kích. "Cảm ơn cậu, Nhật Hoàng. Tối nay thật sự rất ý nghĩa với tớ."

"Không có gì. Nếu cậu cần, tớ luôn sẵn sàng lắng nghe," cậu ấy nói, giọng trầm ấm. "Ngủ ngon nhé, Bảo Anh."

Tôi khẽ gật đầu, nhìn theo bóng dáng cậu bước đi trong ánh đèn vàng nhạt. Một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng, như thể đêm nay, tôi đã tìm thấy một người bạn đặc biệt.

Tôi đứng trước cổng nhà một lúc lâu, nhìn bóng dáng Nhật Hoàng dần khuất xa. Một cảm giác an ủi nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng, nhưng khi quay lại đối diện với cánh cửa nhà, mọi cảm xúc ấy như bị kéo ngược trở lại thực tại.

Tôi hít một hơi thật sâu, mở cửa và bước vào. Ngay lập tức, khung cảnh trước mắt khiến tôi chết lặng.

Mọi thứ trong phòng khách bị đảo lộn. Ghế sofa lật ngửa, bàn trà đổ nghiêng, những mảnh vỡ của cốc chén rải rác khắp sàn nhà. Trên tường, bức tranh gia đình duy nhất cũng bị nghiêng lệch, như một minh chứng cho sự tan vỡ đang diễn ra trong ngôi nhà này.

Tôi đứng đó, nhìn quanh căn phòng vốn dĩ luôn là nơi ấm áp nhất, giờ đây chỉ còn là một mớ hỗn độn. Nước mắt lại trào ra, nhưng lần này, tôi cố nén lại. Tôi không thể khóc nữa, ít nhất là không vào lúc này.

Tôi chậm rãi bước vào phòng, nhặt từng mảnh vỡ trên sàn nhà. Bàn tay run run, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Dọn dẹp là việc duy nhất tôi có thể làm ngay lúc này, để ít nhất, ngôi nhà trông đỡ tan hoang hơn.

Mỗi lần nhặt lên một mảnh vỡ, ký ức về những cuộc cãi vã của bố mẹ lại ùa về. Tôi nhớ những lần họ từng cười đùa với nhau, những bữa cơm gia đình ấm cúng. Tất cả giờ đây chỉ còn là quá khứ xa xôi.

Tôi gom hết mảnh vỡ vào một cái túi rác, sau đó xếp lại ghế sofa và bàn trà. Đôi tay tôi run rẩy, nhưng tôi không cho phép mình dừng lại. Phải làm gì đó để quên đi cảm giác bất lực đang bủa vây.

Khi mọi thứ đã trở lại đúng chỗ, tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, thở hắt ra. Căn phòng giờ đây trông tươm tất hơn, nhưng trong lòng tôi vẫn là một mớ hỗn độn chưa thể dọn dẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro