Chương 67
·
_____________
Hai người ăn cơm ở ngoài xong lại cùng nhau về nhà. Trên đường về, chốc chốc Nguyên Ánh lại ngó sang Tiếu Lương một cái, lưỡng lự suốt một đường vẫn không hỏi chi tiết về cuộc gặp của chị và Ngô Vũ Hồng.
Về đến nhà, Nguyên Ánh mở cửa, phát hiện Tiếu Lương cũng theo vào thì mừng rỡ quay đầu: "Cung tổng... muốn vào uống chút gì không? Em mới mua thêm mấy chai rượu giống lần trước."
"Được." Tiếu Lương vào nhà, thuần thục đổi giày rồi lên sô pha ngồi với một tư thế thoải mái.
Chỉ lát sau, Nguyên Ánh đã mang rượu trở lại, rót vào hai ly rồi chạm nhau.
Tiếu Lương nhấp mấy ngụm, thưởng thức hương rượu trong miệng, sau đó lấy từ túi xách ra một chiếc đồng hồ, đặt lên bàn trà: "Đưa em này."
Nguyên Ánh cầm lên nhìn thử, ngạc nhiên nói: "Tặng em hả?"
Tiếu Lương bật cười: "Quên rồi à? Đây là đồ em tặng Ngô Vũ Hồng mà. Cô ta nhờ chị trả lại cho em."
Sắc mặt Nguyên Ánh cứng đờ. Cô đặt chiếc đồng hồ trở lại bàn, miệng lầm bầm: "Trả em cái này làm gì."
"Có thể là muốn xin lỗi em cho yên lòng, hoặc là muốn nối lại tình xưa?" Tiếu Lương suy đoán.
"Không có đâu. Cậu ta vốn..." Nguyên Ánh ngập ngừng mãi. Đối diện ánh mắt thấu hiểu của Tiếu Lương, cô nói tiếp, "Cậu ta vốn không thích con gái."
Tiếu Lương không khỏi xoa xoa đầu cô nàng: "Vậy càng không phải sợ. Nếu cô ta đã muốn trả thì cứ để cô ta trả là được. Cái đồng hồ này cũng mắc, đem đi bán lại cũng kiếm được một khúc mà."
Nguyên Ánh chợt vỡ lẽ: "Cung tổng tính hay quá."
Tiếu Lương cười thu tay, nào ngờ Nguyên Ánh lại đưa đầu lên áp vào lòng bàn tay cô, cuối cùng còn sợ cô rụt về mà dứt khoát to gan bắt lấy tay cô, dụi dụi đầu vào đó một lúc mới thỏa mãn ngồi trở lại chỗ cũ.
Tiếu Lương nheo mắt: "Em càng lúc càng to gan."
Nguyên Ánh khuynh gối quỳ rạp trên sô pha, đầu dập "bịch" một tiếng: "Xin lỗi chị, thật sự không kiềm được."
Làm Tiếu Lương phải bật cười. Nguyên Ánh thật sự quá hay, lần nào cũng có thể khiến cô bật cười khi đang mấp mé nổi giận, khí thế gì cũng xẹp hết ráo.
Cô vuốt ngón, xúc cảm dường như vẫn còn vương lại nơi lòng bàn tay. Dằn một chút khác lạ trong lòng xuống, Tiếu Lương bình thản hỏi: "Em còn tặng thứ gì đắt đỏ cho cô ta nữa không?"
"Hết rồi chị." Nguyên Ánh giơ bốn ngón, "Hết thật. Cái này tặng vào dịp sinh nhật của cậu ta, những lúc khác chỉ là ít đồ ăn, quần áo này nọ thôi, không đắt."
Tiếu Lương: "Em nhiều tiền thật đấy."
Nguyên Ánh cúi đầu day ngón tay, ấp úng nói: "Em xin lỗi."
Tiếu Lương khó hiểu, bèn nâng cằm cô nàng lên đối diện với mình: "Xin lỗi gì với chị chứ?"
Ánh mắt Nguyên Ánh hốt hoảng: "Xin lỗi vì em từng thích người khác. Nếu biết trước sẽ gặp được chị thì em nhất định sẽ chờ đến khi chị xuất hiện."
Lòng Tiếu Lương khẽ gợn sóng: "Em muốn chị làm mối tình đầu của em à?"
Nguyên Ánh đảo mắt, cuối cùng ánh nhìn tụ lại trên mặt Tiếu Lương, kiên định gật đầu: "Cơ mà chị yên tâm, trước kia em cũng không có thích cậu ta nhiều lắm, nhưng giờ em vô cùng thích chị."
Tiếu Lương thả tay xuống, day day mi tâm: "Xem ra không nên để em uống rượu."
Vừa uống rượu vào là Nguyên Ánh sẽ to gan lạ thường, khiến người ta không tài nào đỡ nổi.
Nguyên Ánh mong ngóng nhìn sang, ngây ngô mà tội nghiệp, xinh đẹp lại đáng yêu.
Tiếu Lương tránh đi ánh nhìn ấy, hỏi: "Vậy lúc đó em có buồn không?"
"Lúc đó hình như là có buồn, cơ mà xa xôi quá, em nguôi từ lâu rồi." Nguyên Ánh miệng thì nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt người đối diện, rồi lại chợt bật cười, "Nhưng mà vì sự xuất hiện của chị nên thế giới của em lại trở nên vui sướng."
Liếc nhìn cô nàng một cái, Tiếu Lương như bị ánh mắt nóng cháy kia thiêu đốt, phải lúng túng cầm lấy cái gối bên cạnh che lên mặt cô nàng: "Em say rồi, mau đi ngủ đi."
Chủ Nhật là ngày phải làm bù. Dù chỉ nghỉ có ba hôm nhưng đã có người xuất hiện hội chứng buồn bã sau kỳ nghỉ, suốt buổi sáng cứ uể oải, không có tinh thần.
Hứa Hoan đã thở dài đến lần thứ tám mươi chín, vừa xử lí công việc vừa oán giận nói: "Tôi cảm giác tôi chỉ ngủ có mấy giấc thôi mà sao nhoáng cái đã ở công ty nữa rồi?"
Trần Thủy Mẫn tiếp lời: "Tôi cũng thấy vậy. Nghỉ một đợt thôi mà sao còn mệt hơn không nghỉ?"
Lão Vương: "Mấy người đâu có thảm bằng tôi. Vợ đi chơi với bạn, tôi giữ con suốt ba ngày, đầu tới giờ còn ong ong."
Ba người nói xong thì đồng loạt nhìn sang người nên tiếp lời là Nguyên Ánh, lại thấy cô nàng đang ngồi trước máy tính với nét mặt hồng hào, ánh mắt nhu hòa, khóe miệng thi thoảng lại nhếch lên, hệt như trúng tà.
Hứa Hoan cả kinh: "Tiêu rồi, không phải Tiểu Trương bị khờ đấy chứ? Chẳng lẽ công việc thật sự làm con nhỏ thấy vui sướng?"
Trần Thủy Mẫn: "Bội phục, bội phục! Tố chất tâm lý phải mạnh mẽ đến cỡ nào!"
Lão Vương: "Dù sao cũng còn trẻ, không biết vài năm nữa thì cô nàng có còn giữ được sự nhiệt tình này hay không?"
Nguyên Ánh ngó trái ngó phải, sau đó nghi hoặc nhìn mọi người: "Mọi người vừa mới nói gì thế?"
Hứa Hoan: "... Em không nghe thấy tụi chị nói gì à?"
Nguyên Ánh: "Dạ không."
"Vậy mới rồi em cười cái gì? Bộ công việc thật sự khiến em vui sướng tới vậy hả?"
Nguyên Ánh cười cười, không nói. Cô chỉ đang hồi tưởng thôi, cứ cảm thấy quan hệ của mình và Tiếu Lương đã thân mật hơn khá nhiều. Vui quá đi!
Giữa trưa, lúc ăn cơm, Hồ Giai Húc lại mò đến chỗ Nguyên Ánh rủ ăn, đi cùng còn có Minh Sương.
Hồ Giai Húc vừa ăn vừa báo cáo tiến triển tình cảm của mình: "Các bạn, chúc mừng mình đi, mình yêu đương rồi!"
Nguyên Ánh lập tức buông đũa, tích cực vỗ tay xem như chúc mừng.
Minh Sương cũng hào phóng nói: "Không tồi, vậy chiều mời các cậu ăn điểm tâm. Muốn ăn gì cứ gọi thoải mái."
"Minh Sương, cậu biết mà, mình kết bạn với cậu không phải vì tiền." Hồ Giai Húc chân thành nói, "Nhưng mà có ai lại từ chối làm bạn với kẻ có tiền đâu chứ! Yêu cậu!"
Minh Sương cười cười, rồi lại chuyển mắt sang Nguyên Ánh: "Còn Tiểu Trương thì sao? Bên cậu tới đâu rồi?"
"Phải ha Tiểu Trương, cậu với người kia có tiến thêm được bước nào không?" Hồ Giai Húc làm mặt xấu, "Hun chưa?"
Nguyên Ánh vội lắc đầu.
"Ủa? Chưa nữa hả? Vậy hai người xác định quan hệ chưa?"
Nguyên Ánh vẫn lắc đầu.
"Tiểu Trương à." Hồ Giai Húc nặng nề vỗ vai bạn, "Có phải cậu bất lực không vậy?"
Chỉ trong nháy mắt, Tiểu Trương đã như con cá rời khỏi nước, hai mắt đờ đẫn, tay chân tê dại. Muốn khóc quá, mà khóc không ra.
"Mình thật sự không ngờ thì ra cậu mà cũng bị từ chối." Hồ Giai Húc đưa ly nước chanh trong phần ăn cho Nguyên Ánh, "Nào, đừng khách sáo, cái này là chị mời cưng. Cố gắng lên, còn không thì đổi sang cái cây nào vẹo vẹo hơn chút cũng được. Làm người thì ít nhất không thể treo cổ chết dí trên một cái cây*."
*Treo cổ chết trên một cái cây ý là cố chấp nhận định mỗi một người á.
Nguyên Ánh đẩy nước chanh trở lại, lòng nhủ thầm: Cậu mới vẹo ấy, Cung tổng đẹp lắm.
"Điểm này thì mình đồng ý với Hồ Giai Húc." Minh Sương cười ẩn ý, "Đúng là không nên treo cổ chết trên một cái cây, hẳn nên nhìn ngắm thế giới bên ngoài nhiều hơn."
Nguyên Ánh hờ hững nói: "Mình vừa lười vừa ngại ra ngoài, không muốn đi ngắm."
Minh Sương: "..."
Hồ Giai Húc mừng rỡ: "Tiểu Trương, mình thích cái kiểu hề hước mà tỉnh rụi của cậu lắm đó."
Nguyên Ánh nhắc nhở cô nàng: "Mình cũng rất thích kiểu hề hước cùng lúc làm hai thứ đút cơm lên lỗ mũi của cậu."
Hồ Giai Húc: "..."
Minh Sương phì cười.
Tiếu Lương đang ăn cơm trong văn phòng đột nhiên nghe thấy một tràng lao xao nhí nhố. Cô bước đến cửa trông ra, thấy Hồ Giai Húc đang cười đùa vung đấm trên người Nguyên Ánh. Nguyên Ánh thì giơ hai tay ôm đầu, song khóe miệng lại cong cong.
Tiếu Lương cười khẽ, rồi thở phào nhẹ nhõm. Xem ra người nào đó cuối cùng cũng có bạn rồi.
Trong lúc nhìn thoáng qua, cô chú ý đến Minh Sương ngồi bên kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Nguyên Ánh. Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà cô cứ cảm thấy ánh mắt kia có phần mập mờ và nuông chiều.
Nguyên Ánh bị tẩn một trận mới được Hồ Giai Húc buông tha. Cô vùi đầu ăn cơm, Minh Sương ngồi bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng: "Mấy món này là tự cậu làm hết à?"
Nguyên Ánh còn chưa kịp trả lời thì Hồ Giai Húc đã xổ loạt ưu điểm của cô như một bà mẹ già: "Đúng vậy, mấy món ăn này đều do Tiểu Trương tự tay làm đấy, ăn cũng ngon nữa. Cậu ấy lợi hại lắm đúng không?"
"Lợi hại. Mình nếm thử được không?" Minh Sương hỏi.
Nguyên Ánh: "Mình ăn rồi."
"Không sao, cậu còn chưa động đến phía bên này mà." Minh Sương chọn đồ ăn bên còn lại mà gắp lấy, đưa vào miệng. Lát sau, cô lộ ra ánh mắt bất ngờ, "Hương vị này hơi ngoài dự đoán."
"Ừ đấy, phải không! Mình cũng cảm thấy tay nghề của cậu ấy siêu đỉnh!" Hồ Giai Húc khen ngợi.
Minh Sương gật gật đầu, cười xán lạn: "Tiểu Trương, làm cho mình một phần cơm hộp nhé?"
Nguyên Ánh lắc đầu.
Minh Sương: "Mình có thể trả tiền. Cậu cứ ra giá."
Nguyên Ánh vẫn từ chối.
Hồ Giai Húc giơ ngón cái, sau đó quay sang thè lưỡi với Minh Sương: "Tiểu Trương của mình không phải người cúi đầu vì miếng cơm manh áo đâu. Mấy cách này của cậu mình thử hết rồi, căn bản vô dụng. Tiểu Trương ấy, chỉ biết tiện tay làm cơm cho Cung tổng thôi."
"Cung tổng?" Minh Sương kinh ngạc đưa mắt nhìn về phía văn phòng, quả nhiên thấy được hộp cơm bày trên bàn Tiếu Lương. Cô híp mắt, nhạy bén nói: "Hai người có quan hệ gì?"
Nguyên Ánh im lặng, Hồ Giai Húc lại đáp thay: "Quan hệ cấp trên cấp dưới, cùng với quan hệ hàng xóm."
"Hàng xóm?"
"Đúng rồi. Chuyện này tụi mình cũng mới biết chưa lâu." Nhờ Hồ Hàm Xảo khiếu nại, mọi người cũng biết hai người là hàng xóm của nhau. Hồ Giai Húc ra mòi bí ẩn nói, "Cậu biết tại sao Tiểu Trương không mang cơm cho những người khác không?"
Minh Sương: "Tại sao?"
Nguyên Ánh cũng nhìn sang với ánh mắt kinh ngạc, lại nghe cô nàng nhanh trí nói: "Đương nhiên là bởi vì có quá nhiều người hỏi cậu ấy rồi! Cậu không biết đâu, khi mọi người hay hộp cơm sắc, hương, vị đều có đủ của Cung tổng là do Tiểu Trương làm thì tất thảy xúm nhau đi tìm cậu ấy. Vậy sao mà làm xuể? Thế nên cậu cũng đừng thêm phiền."
Nguyên Ánh: "..." Làm tốt lắm, Hồ Giai Húc, cậu chính là chị em ruột của mình!
Minh Sương chỉ cười không nói, biểu cảm có phần phức tạp, ánh mắt nhìn Nguyên Ánh cũng thêm đôi chút nghiền ngẫm.
Tăng ca tối xong, hiếm khi Nguyên Ánh được tan làm cùng lúc với Tiếu Lương. Vừa thấy người trong văn phòng định bước ra, cô lập tức tắt máy, chuẩn bị đi.
Hai người đụng mặt nhau ngay cửa thang máy, Tiếu Lương thuận miệng hỏi một câu về tình hình công việc hôm nay.
Nguyên Ánh thành thật trả lời, sau đó đi theo đối phương bước vào thang máy. Cô còn đang hưng phấn vì không gian riêng tư cho hai người thì đột nhiên, người thứ ba xuất hiện.
"Chờ chút." Minh Sương vụt tiến vào khi cửa thang đang khép lại.
Tiếu Lương ngửi được một mùi thơm, bèn nhìn sang cô nàng mấy lần theo phản xạ. Nhận ra ánh nhìn của cô, đối phương khách sáo nói: "Cung tổng, trùng hợp quá."
Tiếu Lương gật gật đầu chào, sau đó thấy cô nàng bước đến đứng bên cạnh Nguyên Ánh, còn cố ý vén tóc, dáng người thướt tha, quyến rũ yêu nhiêu.
Hệt một con công xòe đuôi.
Suy nghĩ ấy không ghìm được mà nảy lên trong tâm trí cô.
"Tiểu Trương, cậu ở đâu?" Minh Sương hỏi.
Nguyên Ánh chậm rãi nói ra tên khu nhà.
"Rất gần nhà mình. Mình đưa cậu về nhé." Minh Sương hào phóng mời gọi.
Theo bản năng, Nguyên Ánh liếc sang Tiếu Lương một cái, sau đó từ chối: "Không cần đâu."
"Tại sao?"
Đối mặt với câu hỏi dai dẳng, Nguyên Ánh ngẫm nghĩ rồi hỏi ngược lại: "Cậu đưa mình làm gì?"
Nào ngờ Minh Sương lại đáp một cách hết sức tự nhiên: "Không nhìn ra à? Mình muốn theo đuổi cậu đấy."
Không khí đột nhiên im lặng trong thoáng chốc.
Nguyên Ánh kinh ngạc, mà Tiếu Lương cũng bất ngờ nhướng mày, từ từ nhìn sang Minh Sương.
"Cậu đang nói đùa cái gì thế." Nguyên Ánh thấp giọng nói.
"Mình không có nói đùa." Minh Sương lại nhìn sang Tiếu Lương, "Chắc Cung tổng sẽ không ngại tôi thích con gái đâu đúng không?"
"Liên quan gì đến tôi?" Tiếu Lương nói với vẻ mặt không cảm xúc.
"Thấy chưa? Mọi người cũng không thấy lạ, thế thì mình theo đuổi cậu có vấn đề gì?" Minh Sương nghiêng đầu, nhìn gương mặt xinh đẹp của Nguyên Ánh rồi nhoẻn miệng cười, "Cậu là mẫu người mình thích, mà trùng hợp là cậu cũng không có đối tượng. Mình không thể theo đuổi cậu sao?"
"Nhưng cậu biết rõ mình có người thích rồi." Nguyên Ánh cau mày.
"Thì có sao? Dù gì người đó cũng không thích cậu. Cậu vẫn có thể tiếp tục theo đuổi người nọ mà. Chỉ cần chưa xác định quan hệ thì mình vẫn có cơ hội, không phải sao?" Minh Sương gằn từng chữ.
Cửa thang máy mở ra, Minh Sương đột nhiên tiến sát đến bên tai Nguyên Ánh thì thầm gì đó rồi bước ra ngoài trước. Quay đầu nhìn hai người vẫn đờ ra như hai bức tượng trong thang máy, cô vẫy vẫy tay: "Tạm biệt nha, Tiểu Trương. Rất mong chờ ngày cậu trở thành bạn gái của mình."
Cửa thang máy mở ra rồi khép lại. Nguyên Ánh chợt hồi thần, vội ấn nút mở cửa, sau đó bước ra ngoài, lại xấu hổ quay đầu: "Cung tổng, đi thôi..."
Tiếu Lương chớp mắt, chậm rãi bước ra, hai chân lại nặng như bị đổ chì. Mãi đến khi ngồi lên xe, bầu không khí vẫn hết sức gượng gạo.
"Để em lái cho."
Nguyên Ánh chủ động đảm nhiệm vai tài xế, vừa thắt dây an toàn xong đã nghe Tiếu Lương hỏi: "Vừa rồi cô ta thì thầm gì với em vậy? Lời ngon tiếng ngọt gì à? Hay là kế hoạch theo đuổi em?"
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro