Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


11 giờ tối, Hứa Tuỳ rửa mặt xong liền nằm trên giường, lúc cô nhìn thời khoá biểu của mình ngày hôm sau, thì có học tỷ tới kiểm tra phòng ngủ. Ký túc xá chỉ có hai người là cô và Lương Sảng, còn một người nữa là Bách Du Nguyệt vẫn chưa trở về.
Bách Du Nguyệt vào ngày đầu tiên dọn đến đã phân chia lãnh thổ, còn đặc biệt cường điệu nói rằng cô ta có bệnh sạch sẽ, bảo các cô đừng để đồ ở gần chỗ cô, cũng đừng chạm vào đồ của cô.
Lươn Sảng đối với chuyện này mà thầm bất mãn, nhưng Du Bách Nguyệt trừ chuyện này ta cũng không có gì mẫu thuẫn với các cô. Rốt cuộc vẫn là bạn cùng lớp, Lương Sảng vẫn là giúp đỡ cô.
Lúc học tỷ tới kiểm tra phòng, Lương Sảng giả vờ kinh ngạc :"Ai nha, em quên mất, giáo sư của bọn em có việc gọi cậu ấy ra ngoài, có lẽ một lát nữa sẽ quay lại, học tỷ, lát nữa cậu ấy trở về em sẽ bảo cậu ấy qua chỗ chị báo cáo có được không "
"Được, vậy các em đi ngủ sớm đi" Học tỷ nói
Sau khi học tỷ đi, Lương Sảng cảm thán: "Bách Du Nguyệt cũng lớn gan quá đi, đi ra ngoài hẹn hò muộn như vậy còn không về"
Hứa Tuỳ bỏ điện thoại xuống, trong đầu xuất hiện hình ảnh hai người thân mật lúc chạng vạng, đáy lòng lại giống như bị sợi tơ cuốn lấy, khiến cô hít thở không thông, cô rũ mắt xuống " Chắc là sắp về rồi"
Cô không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, nhìn về phía giường đêm trống rỗng đối diện , nói: "Nghe nói ngày mai bạn cùng phòng mới sẽ tới."
Lúc trước Hứa Tuỳ báo danh tương đối trễ, thế là các cô mới bị phân cùng một phòng ngủ, còn một giường vẫn để trống, nghe nói là bạn học này bị ốm nên xin nghỉ một tháng,  ngày mai mới đến.
"Nghe nói là sinh viên khoa Thú y, cứu chữa động vật nhỏ, thật là tốt quá. Sớm biết thì mình cũng lựa chọn chuyên ngành này, lúc đầu não mình bị úng nước mới chọn khoa Y học lâm sàng học khổ sở như vậy. Còn chưa được một tháng mà đầu mình đã như sắp trọc rồi, chỉ sợ đến khi tốt nghiệp, mình phải sửa tên thành Tam Mao thôi" Lương Sảng nói.
"Vậy... mình cho cậu đơn thuốc kích thích mọc tóc nhé?" Hứa Tuỳ nói.
"Ừ ừ, camxamita*!"  Lương Sảng thả tim với cô
(*câu cảm ơn bằng tiếng Hàn)
Hứa Tuỳ cười ra tiếng, cảm xúc khó chịu ban nãy cũng tan bớt. Lúc hai người đang trò chuyện, Bách Du Nguyệt đẩy cửa đi vào, Lương Sảng nói với cô việc ban nãy, tâm tình Bách Du Nguyệt có vẻ rất tốt, còn nói cảm ơn với Lương Sảng.
Hôm sau, bạn cùng phòng mới "giá lâm", phía sau còn có hai nam sinh xách theo vali lớn nhỏ.  Bạn cùng phòng mới đeo kính râm, cả người đều là đồ hiệu, phía sau hai nam sinh đang muốn vào cùng.
Bạn cùng phòng mới giơ ngón trỏ lên lắc lắc, ngữ khí nghiêm túc: "Phòng của con gái là nơi mà nam nhân thối các cậu có thể vào sao?"
Hai vị nam sinh nghe vậy cứng đờ người, xách theo hành lí bước lên trước không được mà lùi về sau cũng không xong.

Bạn cùng phòng mới từ trong túi lấy ra mấy tờ tiền màu đỏ đưa cho bọn họ, sảng khoái nói: "Để ở ngoài cửa đi"
"Được, Hồ tiểu thư, bọn tôi đi trước".
Trong phòng ngủ lúc này chỉ có một mình Hứa Tuỳ, lúc này cô đang đọc sách, nghe được phía sau có tiếng động, liền đóng sách lại đi tới :" Để mình giúp cậu"
Hai người cùng nhau kéo hành lí vào trong, bạn cùng phòng mới cởi kính tâm, cảm giác khoảng cách đã được kéo gần, tự giới thiệu: "Xin chào, mình là sinh viên lớp ba khoa Thú y Tô Thiến Tây, cậu có thể gọi mình là Tây Tây".
Lúc này Hứa Tuỳ mới nhìn kỹ bộ dáng cô nàng, mái bằng như trong truyện tranh, đôi mắt rất to, gương mặt còn lộ ra nét trẻ con, dáng người có chút mũm mĩm, là một cô gái cởi mở lại đáng yêu.
"Y học lâm sàng lớp 1, Hứa Tuỳ, cậu gọi thế nào cũng được" - Hứa Tuỳ nói.
Hồ Thiến Tây là lần đầu tiên xa nhà tới trường ở, đồ đạc để có chút không khoa học, tới lúc lồng vỏ chăn đệm còn chui cả vào trong, bộ dáng hùng hùng hổ hổ mà vẫn không thành công.

Hứa Tùy có chút dở khóc dở cười, vỗ vỗ cô bạn: "Để mình giúp cậu."
Vỏ chăn qua tay Hứa Tuỳ lập tức trở nên chỉnh tề. Sắp xếp phòng ngủ xong, Hứa Tuỳ lại cùng cô bạn cùng phòng mới đi đăng ký thẻ trường và mua đồ dùng sinh hoạt.
Toàn bộ quá trình Hứa Tuỳ đều không một câu oán trách, Hồ Thiến Tây lập tức liền thích cô gái nhìn bề ngoài ngoan ngoãn làm việc lại rất có trật tự này.
Đến lúc này, Hồ Thiến Tây liền trở thành vậy trang sức hình người vô hình bên cạnh Hứa Tuỳ, suốt ngày Hứa Tuỳ ngắn Hứa Tuỳ dài, còn cam chịu chia sẻ 'ảnh khỏa thân' của idol mình cho Hứa Tùy xem, nói văn vẻ thì là: Dưới sự chứng kiến của idol, cô ấy đã kết bạn được với một người bạn tốt.
Hứa Tuỳ nâng khoé miệng, cô cũng thích Hồ Thiến Tây, vừa hào sảng lại đáng yêu, cuối cùng hai người dần dần thân thiết.

Thứ sáu, Hứa Tùy cùng Lương Sảng ăn cơm, lúc ở nhà ăn, cô nhớ tới Hồ Thiến Tây còn đang ngủ trong phòng không có cơm ăn, liền nhắn tin hỏi xem cô ấy muốn ăn gì rồi giúp cô ấy đóng gói một phần mang về.
Gửi tin nhắn xong, Hứa Tuỳ buông điện thoại xuống, tập trung ăn cơm. Chưa được bao lâu Lương Sảng có chút kích động mà đẩy đẩy cánh tay của cô, thấp giọng nói: " Mẹ nó, mau nhìn kìa, bạn trai của Du Bách Nguyệt xuất hiện rồi".
"Ây, Châu Kinh Trạch"
Hứa Tuỳ cứng đờ người, máy móc mà ngẩng đầu lên nhìn, nhà ăn tiếng người ồn ào, liếc mắt một cái liền thấy được anh. Bạn trai Du Bách Nguyệt đứng xếp hàng cùng cô ta, khi nhìn anh đôi mắt sáng rực như sao. Chàng trai cúi đầu, không biết cô nàng nói gì đó, chỉ thấy anh cười cười tỏ ý đáp lại.
Bỗng nhiên, có người xoa bả vai suýt chút nữa đụng vào Du Bách Nguyệt, anh giơ tay cực nhanh, ôm lấy bả vai cô nàng, nhíu mày kêu cô  chú ý nhìn đường.
Dạ dày Hứa Tuỳ bắt đầu chua loét, ăn cơm không vào, cô cúi đầu xuống nhai cơm, thật là vô vị.
Hai người tìm chỗ trống ngồi xuống, vừa vặn nghiêng phía trước mặt bọn cô, Hứa Tuỳ chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt anh.

Lương Sảng còn ở lặng lẽ nhìn chằm chằm hai người, chàng trai quá xuất sắc, ngồi ở chỗ kia một lát liền dẫn tới một loạt sự chú ý của người qua đường.
Lương Sảng một bên nhìn một bên cảm thán: "Cậu nhìn kìa, miệng Du Bách Nguyệt đã kéo tới tận sau gáy rồi, nhưng mà cũng phải, nếu mình cũng tìm được bạn trai đẹp trai như vậy, cũng sẽ vui vẻ muốn chết"
"Hôm nay là lần đầu tiên mình thấy Châu Kinh Trạch, nghe nói tốc độ thay bạn gái của anh ta rất nhanh, ngắn nhất không quá một tháng, lâu nhất cũng không quá ba tháng, cậu đoán xem lần này Du Bách Nguyệt có thể ở bên cạnh anh ta bao lâu?" Lương Sảng gắp chút đậu que trong khay cơm, vẻ mặt nhiều chuyện cười hề hề hỏi cô.
"Sao cậu biết anh ta tên Châu Kinh Trạch?" Hứa Tuỳ không nghĩ tới vấn đề hạn sử dụng của bạn gái anh ta, thuận miệng hỏi một vấn đề.
"Đương nhiên là biết rồi, mình không phải đã nói muốn tìm bạn trai là phi công ư? Mình đã sớm trà trộn vào diễn đàn Bắc hàng (Hàng không Bắc Kinh), mấy người đẹp trai nổi tiếng ở trường họ mình đều đã nắm được hết thông tin rồi. Hơn nữa, Bách Du Nguyệt tính tình cao ngạo, cả lớp có ai không biết chuyện cậu ta có bạn trai lợi hại đâu." Lương Sảng dùng chiếc đũa gõ gõ như người kể chuyện: "Có muốn mình kể chi tiết cho cậu nghe không?"

Hứa Tùy cười một chút, không nói tiếp.
"Châu Kinh Trạch, một đại soái ca, chiều cao 1m85, sinh viên năm nhất khoa kỹ thuật phi hành chuyên ngành trường Đại học Hàng không vũ trụ Bắc Kinh, cậu có biết điểm lợi hại của cậu ta là gì không?" Lương Sảng đưa ra câu hỏi, muốn tương tác với người nghe của mình.

Hứa Tùy phối hợp mà lắc lắc đầu, Lương Sảng tiếp tục nói: "Nghe nói mẹ cậu ta là một nghệ sĩ đàn cello nổi tiếng, bố hình như là làm kinh doanh. Mình nghe nói hồi cao trung, cậu ta vốn là một học sinh âm nhạc nghệ thuật, học đàn cello, chuẩn bị đi Áo du học chuyên sâu về âm nhạc sau khi kết thúc kì thi đại học, kết quả cậu đoán xem?"
"Đại soái ca bỗng nhiên thay đổi ý định, lựa chọn học làm phi công trong nước, vẫn là lấy thân phận sinh viên văn hoá, thi được vào Bắc Hàng với số điểm xuất sắc" Lương Sảng nói.
"Ông ngoại cậu ta là kỹ sư máy bay quốc gia, nhưng hiện tại đã về hưu nhiều năm rồi, bà ngoại là giáo viên âm nhạc trường cấp ba, bối cảnh như vậy, cảm giác cậu ta học cái gì cũng không kém" Lương Sảng nói xong liền thở dài một hơi nói, "Thật hâm mộ loại người này, làm cái gì cũng ưu tú, luôn là bộ dáng thành thạo".
"Cậu cũng rất ưu tú mà, trừ việc hơi ít tóc" Hứa Tùy an ủi nói.

Lương Sảng cười ra tiếng, cô không nghĩ tới thoạt nhìn một người ngoan ngoãn như Hứa Tùy lại hài hước như vậy. Lương Sảng lại nghĩ tới một tin tức bát quái, thấp giọng nói: "Mình xem trên Tieba nói, Châu Kinh Trạch khi thi đại học vì để qua bài kiểm tra sức khoẻ, còn đi xoá hình xăm trên người. Mình cảm thấy chắc là giả, chỉ là lời gió thoảng thôi."

"Không phải, là sự thật" Hứa Tùy bỗng nhiên thốt ra, ngữ khí kiên định.

Lương Sảng ngây người hai giây, sau đó làm mặt quỷ : "Cậu sao lại biết là sự thật, chẳng lẽ cậu cũng lặng lẽ để ý cậu ta, cậu thích cậu ta à?"

Bị người ta vô tình chọc phá tâm tình thiếu nữ, Hứa Tùy đang uống nước, nghe vậy sặc một cái, ho khan kịch liệt, mặt trướng đến đỏ bừng. Lương Sảng lập tức giơ tay vỗ lưng thuận khí giúp cô.
Hứa Tùy cùng Châu Kinh Trạch đều học ở  Thiên Trung, hai người là bạn cùng lớp, cô thật sự không phải cố ý giấu giếm, nhưng giải thích thì lại phiền toái.
Huống hồ, cô nói ra cũng không có gì ý nghĩa gì.
Châu Kinh Trạch hẳn là không nhớ cô.

Hứa Tùy nhìn hai người ở cách đó không xa, Bách Du Nguyệt đang ăn cơm, Châu Kinh Trạch rõ ràng là tới đây cùng cô nàng, nhưng lại không ăn cơm chỉ ngồi cùng, lười nhác mà dựa lưng vào ghế, cầm điện thoại cúi đầu chơi game.
Một tay khác đặt ở trên bàn, mu bàn tay lộ ra mạch máu  màu xanh nhạt rõ ràng, thon dài lại sạch sẽ.
"Mình đoán thôi, cậu xem kìa, trên mu bàn tay cậu ta có một vết sẹo trắng, rõ ràng là do xoá hình xăm để lại." Hứa Tùy nhanh trí nói.
Lương Sảng quay đầu nhìn lại, trên mu bàn tay Châu Kinh Trạch quả nhiên có một vết sẹo trắng, thoạt nhìn giống vết hình xăm mới xoá không lâu.
"Bậc thầy chi tiết." Lương Sảng giơ ngón tay cái lên với Hứa Tùy.

Cơm nước xong xuôi, Hứa Tùy trở lại phòng ngủ, thuận tiện mang cho Hồ Thiến Tây một phần cơm tôm trứng. Hồ Thiến Tây lập tức ôm lấy cô, khóc ròng nói: "Cảm ơn Tùy Tùy!"
Hứa Tùy vỗ vỗ vai cô nàng, lúc đi đến giá sách  thần sắc có chút do dự. Bởi vì một tuần trước ở trên sân thượng nhìn thấy anh ta cùng một nữ sinh khác làm trò ái muội, nên cô đã vài hôm không lên sân thượng nữa.
Nhưng đáy lòng chung quy vẫn thấy sợ hãi một màn kia, Hứa Tùy cuối cùng vẫn chọn tới thư viện học bài.
Buổi tối, Hứa Tùy làm mấy đề bài tập, học một phần kiến thức y học rồi mới từ thư viện trở về phòng ngủ, Hồ Thiến Tây đang ngồi ở trên giường sơn móng tay móng chân màu tím nho, còn có cả nhũ lấp lánh bên trên.
"Tùy Tùy, cậu có muốn sơn không?" Hồ Thiến Tây lắc lắc lọ sơn móng tay.

"Vẫn là thôi đi," Hứa Tùy ngồi xuống tự rót cho mình một cốc nước, "Mình sợ nhịn không được sẽ cậy ra mất."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha." Hồ Thiến Tây không nhịn được cười, đây là cái tật xấu kì lạ gì vậy.
Hứa Tùy vẻ mặt vô tội, cô có chứng ám ảnh cưỡng chế, nếu sơn lên rồi, cô thật sự sẽ nhịn không được mà cậy hết ra. Năm trước khi ăn tết, em họ cô mạnh mẽ lôi kéo cô đi làm móng tay, kết quả sau một ngày, móng tay đã bị Hứa Tùy cậy đến trọc lốc như ông già hói đầu vậy.
"Đúng rồi, Tùy Tùy, ngày mai thứ bảy cậu có rảnh không?" Hồ Thiến Tây đóng nắp lại, hỏi cô, "Có thể đi cùng mình đến Bắc Hàng một chuyến không? Mình có đồ gửi ở chỗ của ông cậu mình, muốn qua đó lấy."
"Được, mình đi với cậu."
Cuối tuần, Hồ Thiến Tây ngủ đến giữa trưa, hai người chuẩn bị một chút rồi cùng nhau ra ngoài, khi đi qua nhà ăn, Hứa Tùy đang muốn vào đó thì Hồ Thiến Tây giữ lại, chớp chớp mắt với cô: "Đừng đi, lát nữa sẽ có người mời chúng ta ăn cơm."
Bắc Hàng ở ngay bên cạnh trường hai cô, đi chỉ khoảng mười phút là đến cổng trường. Trường này thật sự quá lớn, các cô đi lòng vòng nửa tiếng cũng chưa tìm được học viện phi hành ở đâu.
Hồ Thiến Tây phát WeChat giọng nói phun trào: 【 Trường của cậu chôn bảo vật gì vậy? Cứ như mê cung của Long Lĩnh vậy, đề phòng ai thế, bọn cháu đi đến sắp ngất xỉu rồi. 】
Không biết điện thoại kia gửi tin tức gì đến, Hồ Thiến Tây tắt màn hình, quay đầu nói: "Cậu của mình nói sẽ đến đón chúng ta, bảo chúng ta chờ một chút. 】
Không đến mười phút, Hồ Thiến Tây giống như phát hiện ra đại lục mới, ánh mắt hưng phấn mà hướng phía đối diện vẫy vẫy tay: "Cậu, bọn cháu ở đây!"
Hứa Tùy đứng ở một bên nhìn bảng tuyên truyền của Bắc Hàng, nghe vậy quay đầu lại nhìn, sau đó cô nhìn thấy Châu Kinh Trạch. Anh đứng ở chính giữa, phía sau còn có mấy nam sinh khác đi theo bên cạnh. Châu Kinh Trạch ngón tay kẹp một điếu thuốc, bước đi bình thản chậm rãi, mấy người vây quanh anh chuyện trò vui vẻ, vẻ mặt anh thả lỏng, trên mặt treo nụ chời bất cần đời.
Cô như thế nào cũng không thể nghĩ tới được lại là anh.
Cô nhìn thoáng qua đốm đỏ trên đầu ngón tay của anh, theo Châu Kinh Trạch càng đến gần, xương lông mày và sống mũi anh càng ngày càng rõ, tim cô đập rất nhanh, giống như đốm đỏ đó, mỏng manh nhưng không khống chế được mà bùng cháy.
Châu Kinh Trạch hiển nhiên cũng thấy bọn họ, cầm điếu thuốc trên tay giơ lên với bạn bè bên cạnh, sau đó hướng về phía các cô đi tới. Đứng bên cạnh Châu Kinh Trạch là một nam sinh, lúc tới gần hai người, nhướng mày cố ý nói: "Chà, đây không phải đại tiểu thư Thiến Tây sao?"
Thiến Tây Thiến Tây, nghe cứ như cô "thiếu chết" vậy, Hồ Thiến Tây chạy hai ba bước qua đó, cho nam sinh kia một quyền, nhíu mày nói: "Thịnh Nam Châu, đã bảo đừng gọi mình như vậy mà, cậu không muốn gọi tên đầy đủ thì có thể gọi tên tiếng Anh là Tracy."
"Mình thấy cậu là thiếu đòn thì đúng hơn." Thịnh Nam Châu ngữ khí nghiêm túc.
Châu Kinh Trạch thấy hai cô gái, dập tắt điêid thuốc vứt vào thùng rác. Châu Kinh Trạch đi đến trước mặt các cô, giọng nói khàn khàn vì hút thuốc, hỏi: "Ăn cơm chưa?"
"Chưa đâu, cháu đang chờ câu này của cậu đấy," Hồ Thiến Tây nhớ tới gì đó, kéo tay Hứa Tùy, "Đúng rồi, đây là bạn cùng phòng của cháu, tên Hứa Tùy."
Theo lý thuyết kết giao bình thường mà nói, hẳn là Hứa Tùy lúc này nên chủ động nói gì đó, nhưng hai người đứng sát nhau quá, đầu cô trở nên trống rỗng.
Châu Kinh Trạch nhìn nữ sinh trước mặt, cảm giác quen thuộc thoáng qua, bay qua quá nhanh đến không bắt được, anh cau mày, nhìn làn da thu hút của cô một cái, giọng nói như các loại hạt được chà xát, trầm thấp lại dễ nghe.
"Xin chào. Châu Kinh Trạch."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro