Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 - Gặp lại

6 giờ sáng,  chim sẻ trên cột điện vẫy cánh đánh vỡ sự yên lặng ở đầu hẻm. Bởi vì đêm qua mới có một trận mưa, hoa quế bị đánh đến rơi tan tác, như hộp mật ong bị đánh đổ lênh láng trên mặt đất ướt sũng.

Hơi ẩm theo khe cửa sổ chui vào bên trong, Hứa Tuỳ nằm bò trên bàn, bả vai bất giác co rúm lại, cô khó khăn ngẩng đầu, duỗi tay xoa xoa mặt, làm cho bản thân trở nên thanh tỉnh hơn một chút.

Ngày hôm qua Hứa Tuỳ vừa thực hiện xong hai ca phẫu thuật,  còn phải trực cả đêm cho đến giờ, lông mi đen dài không che giấu được mí mắt mệt mỏi của cô.

Trong nhà vệ sinh, Hứa Tuỳ ngậm trong miệng nước súc miệng vị bạc hà, mở vòi nước vốc một chút nước lên rửa qua khuôn mặt.

7 giờ 50, trong phòng bắt đầu lục tục đông người, nói chào buổi sáng lẫn nhau. Hứa Tuỳ nhanh chóng ăn một phần điểm tâm, ly cà phê đen đặt bên cạnh bị người khác lấy đi, thay vào đó một lọ sữa bò.

Hứa Tuỳ vừa ngẩng đầu, là một bác sĩ thực tập mới tới, chàng trai ngượng ngùng mà gãi đầu :

" Bác sĩ Hứa, chị uống cà phê không tốt cho cơ thể đâu".

"Cảm ơn". Hứa Tuỳ cười cười, cô nhìn thoáng qua đồng hồ, " Đi, tới giờ kiểm tra phòng bệnh rồi".

Người bệnh phải nằm viện phần lớn đều thích bác sĩ Hứa đi kiểm tra phòng, cô vừa ôn hoà, lại kiên nhẫn, đôi khi còn lắng nghe bọn họ oán giận vài câu.

Một vài bác sĩ thực tập đi theo sau Hứa Tuỳ, cô kiểm tra từng gian phòng một,  ống tay áo kéo lên một góc, theo tầm mắt nhìn sang bên ngực trái là một bảng tên màu xanh lam: Bác sĩ ngoại khoa bệnh viện Phổ Nhân - Hứa Tuỳ.

Kiểm tra tới phòng của một cô gái, người này hai hôm trước vừa cắt ruột thừa, Hứa Tuỳ cố ý dặn dò nhiều thêm vài câu, bảo cô gái những món cần kiêng và chế độ nghỉ ngơi phù hợp.

Cô gái tuổi còn nhỏ, phẩu thuật xong không lâu sau thì hồi phục, mở to đôi mắt nói rằng bản thân lại ăn mấy thứ đồ ăn đó nữa sẽ chết mất.

"Bác sĩ Hứa, em có thể uống trà sữa không ạ?" cô gái nhỏ cẩn thận hỏi.

Hứa Tuỳ ngừng bút ký tên trên tập tài liệu màu xanh lam, đưa mắt nhìn sang đôi mắt mong chờ kia, nói :" Một chút thôi".

" Tại sao ạ, em rất muốn uống Ích hoà đường ( trà sữa Yihetang)". Cô gái nhỏ ánh mắt buồn rầu nói.

"............"

Bác sĩ thực tập phía sau không nhịn được phát ra tiếng cười, Hứa Tuỳ vẻ mặt vô cảm mà mở miệng, thanh âm mang theo một chút vẻ lạnh lùng :" Bây giờ một chút em cũng không thể uống".

Cô gái nhỏ phản ứng có chút chậm, hối hận nói :" Em sai rồi, bác sĩ!"

...

Kiểm tra phòng xong, Hứa Tuỳ đút tay vào túi quần trở về văn phòng, ở hành lang gặp được thầy giáo kiêm chủ nhiệm ngoại khoa vẫn luôn dẫn dắt mình.

" Tiểu Hứa, vừa kiểm tra phòng xong rồi à?" 

"Vâng" Hứa Tuỳ gật đầu, nhìn chủ nhiệm giống như muốn nói gì đó, liền chủ động hỏi: "Thầy có chuyện muốn nói với em ạ?"

" Em gần đây thực sự là rất bận,  là người liều mạng nhất đấy, quả thực có phong thái của thầy năm xưa." Bác sĩ Trương cười cười, khuôn mặt hiền từ, "Nhưng cũng phải chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, mẹ em gọi điện tới cho thầy, muốn thầy để ý chuyện đại sự của em".

Hứa Tuỳ sửng sốt, không nghĩ tới vì mình đã nhiều lần cự tuyệt xem mặt mà mẹ đã tìm tới chủ nhiệm ép cô như vậy. Cô ổn định lại tâm trạng :" Thầy, thầy biết mong ước sau tuổi trung niên của mẹ em là gì không?"

"Là gì?"

"Làm bà mối, trước tiên lấy em ra để luyện tập". Hứa Tuỳ dùng ngón tay vô tội chỉ về phía mình.

"Cái đứa nhỏ này", Trương chủ nhiệm cười ra tiếng, giọng điệu bất đắc dĩ, ngay sau đó chuyển chủ đề : " Ở tiểu khu thầy ở có một thằng nhóc không tồi, điều kiện cũng rất tốt,..."

Đôi mắt Hứa Tuỳ đảo trên người ông một vòng, đổi đề tài: "Thầy, sao em ngửi thấy mùi thuốc lá trên người thầy vậy? Rất nồng đấy ạ"

Mọi người trong bệnh viện Phổ Nhân đều biết, bác sĩ Trương y thuật xuất sắc, vang danh khắp nơi, nhưng cũng có tiếng là sợ vợ. Vợ bác sĩ Trương là y tá trưởng khoa nhi, thường xuyên tới đây kiểm tra. Mỗi lần bà tới mà ngửi thấy mùi thuốc lá trên người ông, liền tuyên bố nếu không phải cố kỵ đôi tay còn có thể cứu người kia của ông, thì bà đã bẻ gãy hai tay ông lâu rồi.

"Ta hôm nay còn chưa kịp hút, chắc là bị dính từ người nhà bệnh nhân rồi." Bác sĩ Trương nắm cổ áo mình ngửi ngửi, vẻ mặt hoảng loạn, "Không nói nữa, thầy đi rửa tay đã"

Chủ nhiệm đi rồi, mãi cho đến 11 giờ, Hứa Tùy rốt cuộc cũng tan làm. Cô về nhà ngủ bù, ngủ đến khi trời đất tối tăm, thời điểm tỉnh lại sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, phía xa là những ánh đèn lấp lánh.

Hứa Tùy  bật dậy trong chốc lát, đi tới bên cửa sổ, dùng  thoại Bluetooth kết nối loa mở một bài nhạc rock and roll, cả người dẫm lên thảm gai massage thả lỏng.

Phần lớn mọi người cho rằng, đứng trên thảm gai massage sẽ rất đau, còn đối với Hứa Tùy mà nói, nó là một loại phương thức xả stress rất tốt. Điện thoại phát ra thanh âm "ding",  trán Hứa Tùy đổ chút mồ hôi, trực tiếp ngồi ở trên thảm gai cầm điện thoại lên xem.

Mẹ Hứa nhắn một loạt tin nhắn, ý tứ là muốn cô đi xem mắt.

Vân đạm phong khinh: 【 Thằng nhóc lần này thật sự không tồi, lớn hơn con hai tuổi, là luật sư thành đạt lớn lên lại đẹp  trai, người giới thiệu nói thằng bé vừa là một người ưu tú lại rất có trách nhiệm 】

Vân đạm phong khinh: 【 Ngày mai đi gặp nhé? Đừng có tìm cớ, mẹ biết buổi tối ngày mai con không cần trực ban. 】

Vân đạm phong khinh chuyển tiếp cho bạn một cái danh thiếp, Hứa Tùy click mở xem ảnh đại diện của đối phương , phản bác nói: 【 Chụp ảnh tư thế khoanh tay trước ngực thế này, con thấy không giống doanh nhân thành đạt, trông cứ như là làm đa cấp vậy. 】

Mẹ Hứa vừa thấy Hứa Tùy ngắt lời liền biết cô lại muốn lừa bịp để qua cửa, thái độ chắc chắn có vấn đề. Mẹ Hứa có chút tức giận, lần này đánh chữ cũng không thèm nữa, trực tiếp gửi một loạt  nhắn âm khủng bố  cho cô.

Vân đạm phong khinh: 【 Con năm nay đã 27 rồi, đã thành gái lỡ thì,  tại sao vẫn không có chút sốt ruột nào vậy? 】

Hứa Tùy bình tĩnh nói: 【 Mẹ, con hiện tại còn chưa nghĩ tới kết hôn. 】

Ít nhất hiện tại cô vẫn nghĩ như vậy, một mình vừa nhẹ nhàng lại tự do, hơn nữa công việc của Hứa Tùy lại vội, quả thực là không có tinh lực suy nghĩ chuyện này.

Vân đạm phong khinh: 【 Vậy con muốn làm gì? 】

Hứa Tùy còn  kịp bình trả lời, vân đạm phong khinh lại  tới: 【 Vậy có phải con muốn đi làm ni cô không? 】

Hứa Tùy bật cười đang muốn trả lời, màn hình di động bỗng nhiên nhảy ra một thông báo nhắc nhở, cô bấm vào, đã nhiều năm trôi qua, còn có người ấn thích cái bình luận đó của cô, lại còn trả lời lại cái bình luận đó.

Cái bình luận kia là: " Việc khôi hài nhất mà bạn đã từng làm trong thời kỳ yêu thầm thời học sinh là gì ?"

Lúc ấy Hứa Tùy tâm huyết dâng trào, ẩn danh bình luận trả lời nói:

Năm ấy học lớp 11, có một bộ phim điện ảnh nước ngoài được chiếu, tôi đặc biệt thích nó, thích đến nỗi đã mua một món đồ bên cạnh rạp chiếu phim — một cái áo phông màu lam.

Ngày đầu tiên mặc nó đi học, bỗng nhiên phát hiện cậu ta cũng mặc một cái áo phông màu lam, tuy rằng áo cậu ta mặc chỉ là loại bình thường, nhưng tim tôi đập thật sự rất mạnh,  còn âm thầm cho rằng đây là đồ đôi.

Có lẽ là thượng đế thấy tôi yêu thầm quá vất vả, nên đã cố ý cho tôi một chút trùng hợp ngọt ngào đi.

Từ đó về sau, tôi thường xuyên mặc cái áo này. Thậm chí  buổi tối hôm trước,  tôi còn ảo tưởng xem liệu ngày hôm sau cậu ta cũng sẽ mặc chiếc áo phông màu lam này. Cậu ta ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên, còn tôi ngồi hàng thứ hai từ trên xuống. Mỗi ngày vì để được nhìn cậu ta nhiều thêm một chút mà lúc đầu giờ đi học tôi đều cố ý đi từ cửa sau vào, làm bộ lơ đãng mà đi qua bên người cậu ta,  thỉnh thoảng sẽ thấy cậu ta lười nhác mà nằm gối lên khuỷu tay, tóc rơi rối, xương bả vai gầy nhô lên khỏi chiếc áo màu xanh lam đó, tim tôi sẽ đập nhanh hơn, sau đó bất giác mà vui vẻ cả ngày.

Kết quả sau này tôi lại phát hiện, thì ra cái áo đó là bạn gái cậu ta tuỳ tiện mua với giá 9.9 tệ ở siêu thị . Một nam sinh bất cần như vậy, thế nhưng cũng không ngại mỗi ngày đều mặc nó.

Tôi lúc đó liền bừng tỉnh, giống như là hiểu được một chuyện. Đó là cậu ta vĩnh viễn không có khả năng để ý đến tôi."

.....

Hứa Tùy lúc này nhìn tới bình luận có lượt like cao nhất của mình, thậm chí còn có rất nhiều người ở dưới trả lời cô: Chẳng buồn cười chút nào cả, sao tôi lại cảm thấy chua xót thế nhỉ. Ôm ôm tiểu tỷ tỷ một cái.

Hứa Tùy ngẩn ngơ, một lần nữa nhìn thấy bình luận của chính mình của nhiều năm trước, đang định ẩn nó đi, thì lại có một cái bình luận trả lời nhảy tới: "Vậy bạn hiện tại còn thích người đó không?"

Đáy mắt có chút tối tăm, Hứa Tùy ngồi trên thảm gai, cũng không biết làm sao mà toàn thân truyền đến cơn đau nhức, cô hít thở có chút khó khăn.

Hứa Tùy không có trả lời lại, thoát khỏi app, trả lời lại tin nhắn của mẹ: 【 Được. 】

Buổi tối ngày hôm sau, Hứa Tùy cố ý trang điểm một chút, nàng ấn vào địa chỉ nhà hàng mà mẹ cô gửi, đối phương đã sớm ở đó chờ.

Đối phương tên Lâm Văn Thâm, là một luật sư  việc tại văn phòng luật, ấn tượng để lại cho Hứa Tuỳ tốt hơn nhiều so với ảnh, ngũ quan đoan chính, đối nhân xử thế cũng khiêm tốn.

Hai người  chuyện cũng không đến nỗi nào, sau khi ăn xong, Lâm Văn Thâm đề nghị đi dạo ở gần đó, Hứa Tùy suy nghĩ một chút dù sao tới cũng đã tới,  không cần thiết phải tỏ ra ngượng ngùng xoắn xít, cuối cùng gật gật đầu.

10 giờ tối, ánh trăng sáng trong. Hứa Tùy cùng Lâm Văn Thâm sóng vai cùng nhau, hai người nói đôi ba câu, bầu không khí  cũng được coi là thoải mái.

Trên phố ăn vặt, những tấm mành xanh hồng đan xen thành một loạt, trên giá nướng BBQ dùng giấy bạc đựng đầy cà tím, ông chủ rải một chút thì là, nướng trên lửa dầu, phát ra âm thanh tí tách, bên cạnh là cá thu đao nướng than màu sắc vàng ruộm, tươi mới toả hương bốn phía.

Bóng đèn treo trên đỉnh đầu hắt xuống những hạt bụi nhỏ vụn bay lên.

Thành Vưu bưng một mâm xiên que nướng đi vào ngồi xuống trước mặt một người đàn ông, hai người uống một chút rượu, bắt đầu câu được câu không mà nói chuyện phiếm. Thành Vưu đưa cho hắn một xâu thịt bò, ngữ khí có chút cẩn thận nói: "Lão đại, anh không cần quá áp lực, lần này...... Anh coi như nghỉ ngơi đi."

Châu Kinh Trạch  xiên thịt, nghe vậy nhấc mí mắt lên nhìn anh ta, cười nhẹ một tiếng nói: "Anh thì có thể có cái gì áp lực gì."

"Không có thì tốt." Thành Vưu thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Châu Kinh Trạch ngồi ở đối diện Thành Vưu , chân giẫm lên xà ngang dưới bàn, anh ta mới ngồi đây một lát, đã thu hút rất nhiều ánh mắt của các cô gái xung quanh.

Nhưng đến mí mắt anh ta cũng lười nâng, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, khói thuốc từ từ bay lên, vừa đẹp trai lại vừa lãnh đạm.

Thành Vưu  ngồi cùng anh, đã cảm nhận được sự chú ý từ bốn phương tám hướng , tự hào không thôi, hơn nữa anh ta vừa uống rượu liền thích dong dài, mấy lời nhảm nhí đầy cả đống: "Ai, lão đại, còn phải nói, mấy năm nay làm phi công đi khắp thế giới, thật đúng là không nhìn kỹ, nếu phải kể tới một nơi nhiều mỹ nữ, vẫn là phải nhắc tới Bắc Kinh này của chúng ta."

"Hắc hắc, anh mau xem người đẹp chân dài kia đi." Thành Vưu cảm thán.

Châu Kinh Trạch nhìn cũng không thèm nhìn, cười lạnh một tiếng: "Còn nhìn nữa đừng trách tôi nói với vợ cậu"

Thành Vưu hậm hực thu hồi tầm mắt, được giữa chừng đôi mắt lại phát sáng, đẩy đẩy cánh tay hắn: "Lão đại, anh xem đối diện có một người đẹp, vừa nhìn là biết người phương Nam."

Nghe được hai chữ "phương Nam" , Châu Kinh Trạch theo bản năng mà ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn sang, sau đó sửng sốt một chút. Đối phương quả thật là một người có diện mạo của người phương Nam  điển hình, da trắng, một đôi mắt hạnh long lanh, mặc một chiếc váy liền màu vàng cam hai dây tinh tế để lộ bờ vai trắng nõn nà.

"Chà, có bạn trai rồi, nhưng bầu không khí giữa hai người này vừa nhìn đã thấy chính là vừa mới quen,  có lẽ là đang xem mắt, nhưng mà khí chất của cả hai đều là văn nhã, trông rất xứng đôi." Thành Vưu bình luận nói.

Thành Vưu vừa nói những lời này xong liềm cảm giác xung quanh mình không khí lập tức lạnh xuống , hắn bỗng dưng hoảng hốt, thoáng nhìn liền thấy đại ca hắn tay không đem  xiên tre trong tay bẻ gãy, không nói một lời.

Hứa Tùy không chú ý tới động tĩnh bên này, đang cùng Lâm Văn Thâm sóng vai đi qua phố ăn vặt nàu, mắt thấy sắp đến điểm cuối phố thì đầu ngõ truyền tới tiếng  ào.

Thì ra là có  bà lão bán  đường bị mấy tên lưu manh say rượu  vây, bọn chúng lấy lí do kẹo quá khó nuốt nên muốn đập sạp hàng của bà lão . Hứa Tùy vốn dĩ chẳng muốn lo chuyện bao đồng, nhưng nghe thấy tiếng bà lão đau khổ cầu xin trong nháy mắt cực kỳ giống bà nội của cô.

Hứa Tùy đang muốn đi qua đi, Lâm Văn Thâm lại giữ chặt cô, ngữ khí khôn khéo: "Lúc này em ngàn vạn đừng qua đó, ngộ nhỡ bị bọn lưu manh hoặc là  lão đó  thì thảm đấy."

"Em thích bị người ta lừa đấy." Hứa Tùy cong cong khóe môi, ngay sau đó nhìn về phía tay mình đang bị Lâm Văn Thâm lôi kéo, đối phương xấu hổ đành buông ra.

Bà lão bị một tên lưu manh cầm đầu đẩy đến trên mặt đất, Hứa Tùy chạy tới đỡ lấy bà,  bình tĩnh cất giọng: "Bao nhiêu tiền, tôi đền."

Tên lưu manh tóc đỏ nhìn thấy Hứa Tùy thì ánh mắt sáng lên, một đôi tay đặt lên phần da thịt bị lộ trên bả vai của cô: "Nếu em gái đã cầu tình thì việc này coi như bỏ qua, đi uống ly rượu với anh đây, thế nào?"

"Anh đừng...... đừng làm bậy, tôi là luật sư...... Anh.. anh.. anh mau buông ra......" Lâm Văn Thâm đẩy đẩy gọng kính, khẩn trương đến nói không nên lời.

Mấy tên lưu manh thấy Lâm Văn Thâm chỉ là một tên yếu ớt, vung vung cây côn sắt trong tay, hỏi: "Như thế nào, muốn đánh một trận?"

Lâm Văn Thâm lui về phía sau một bước, liếc mắt nhìn Hứa Tùy một cái, sau đó thế mà lại cắn răng chạy mất.

Tay tên lưu manh đặt ở trên vai Hứa Tùy, còn cố tình mà vuốt ve một chút. Không đến một giây, Hứa Tùy trở tay nắm lấy cổ tay của hắn, phát ra tiếng "rắc".

"Con mẹ... nhà mày ——" tên tóc đỏ ăn đau mà buông tay, mặt tối sầm lại, hắn giơ một bàn tay lên, đang muốn tát cô một cái, bỗng nhiên, trong không trung xuất hiện một cánh tay thon dài, từng khớp xương rõ ràng chặn đứng cánh tay của tên lưu manh.

Là Châu Kinh Trạch.

"Ông đây còn tưởng là tay phụ nữ, vừa mềm lại còn yếu." Châu Kinh Trạch ngữ khí khinh miệt, ngông cuồng không chịu được.

Hắn nói ra những lời này chính là khiêu khích, đối phương lại vung tay qua, Châu Kinh Trạch nghiêng người một cái, nắm lấy cánh tay của tên tóc đỏ một quyền đem người quật trên mặt đất, tên tóc đỏ phát ra một tiếng kêu thống khổ thảm thiết.

Vài người vây lại một chỗ, lập tức xông lên đánh nhau.

Hứa Tùy ngồi xổm xuống, nâng dậy bà lão dậy, giúp bà thu dọn đồ đạc, không nói tiếng nào đưa bà lão rời đi.

Sau một hồi hỗn chiến đến nhanh mà đi cũng nhanh, Châu Kinh Trạch lấy một đánh bốn, mấy tên cái lưu manh chạy trối chết. Châu Kinh Trạch đứng dưới đèn đường, bóng anh kéo dài đến tận trước mặt cô.

Hứa Tùy lúc này mới đưa mắt nhìn kỹ anh.

Châu Kinh Trạch mặc một chiếc áo khoác phi công, chiếc cổ thẳng tắp mang theo cảm giác áp bách, mắt một mí, tóc cắt ngắn, đường cong nơi sườn mặt sắc bén rõ ràng, trên cằm còn cố một vết máu đỏ tươi, một đôi mắt đen nhánh mà sắc bén nhìn chằm chằm cô.

Hứa Tùy bị Châu Kinh Trạch nhìn đến nỗi trái tim bỗng chốc co rụt lại, theo bản năng mà lui về phía sau một bước. Giờ phút này, một trận gió lạnh thổi tới, lá cây ven đường cùng túi đựng rác bị cuốn bay lên không trung.

Châu Kinh Trạch thấy bộ dáng quen thuộc này của cô, khoé môi nhếch lên cười nhạo một tiếng.

Người đàn ông nghiêng đầu về phía thùng rác nhổ ra một ngụm máu, rút ra một điếu thuốc, đầu ngón tay thon dài nắn vuốt đầu lọc thuốc, cúi đầu ngậm điếu thuốc vào miệng,chiếc bật lửa màu bạc phát ra tiếng "tách".

Vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ không chút để ý kia.

Anh ta đang đợi Hứa Tùy mở miệng.

Hứa Tùy dời tầm mắt, ngữ khí xa cách ngoài dự đoán: "Tối nay cảm ơn nhé, mình đi trước đây."

Nói xong trong lòng Hứa Tùy ngẩn ra một chút, cô đã từng vô số lần nghĩ qua cảnh tượng hai người gặp lại, không nghĩ tới khi thật sự gặp mặt, bọn họ đến một lời hỏi thăm cũng không có.

Hứa Tùy xoay người muốn đi, Châu Kinh Trạch tới gần một bước, trên người anh mùi thuốc lá rõ ràng, hơi thở lạnh thấu xương làm người ta không thể động đậy nổi.

Nhìn từ dưới đất, bóng dáng của anh bỗng chốc vây kín lấy cô. Lông mi anh rũ xuống, ở dưới ánh đèn, phát ra một vòng nhàn nhạt âm u, giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi:

"Cậu đi xem mắt sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro