Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 8

Mới sáng sớm, tôi đã có mặt tại nhà sếp Hùng, chuẩn bị cho một ngày làm việc dài và bận rộn. Dù có chút bối rối khi nghĩ về mối quan hệ công việc mới này, nhưng tôi cố gắng giữ tâm trạng thật bình tĩnh và tập trung. Cảm giác phải đến tận nhà sếp để sắp xếp công việc làm tôi cảm thấy có chút khác biệt, nhưng dù sao, công việc vẫn là ưu tiên hàng đầu.

Khi tôi bước vào nhà, một cô bảo mẫu vui vẻ chào tôi. Cô ấy trông rất thân thiện và niềm nở.

"Chào cậu, cậu là cậu Minh phải không? Cậu Hùng vẫn còn đang ngủ, cậu vào gọi sếp dậy giúp tôi nhé."

Tôi hơi ngỡ ngàng một chút, vì đây là lần đầu tiên đến nhà sếp và lại là lúc sếp còn đang ngủ. Nhưng không còn cách nào khác, tôi cũng phải làm theo yêu cầu của cô bảo mẫu, dù trong lòng vẫn có chút ngại ngùng.

Tôi nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ của sếp, cảm giác có chút lạ lẫm. Sếp Hùng đang nằm trên giường, có vẻ như vẫn chưa thức dậy. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh và tiến lại gần.

"Chào sếp, đã đến giờ rồi ạ. Lịch trình hôm nay đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi có thể giúp gì cho sếp không?" – Tôi cố gắng nói thật nhẹ nhàng, không muốn làm phiền sếp quá đột ngột, nhưng vẫn cần phải thông báo về công việc.

Tôi có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của sếp khi anh ấy dần mở mắt, rồi nhìn tôi một lúc. Đôi mắt của sếp Hùng có vẻ mơ màng, nhưng rồi anh ấy mỉm cười.

"Cảm ơn Minh, sáng nay em thức dậy sớm thật. Để tôi dậy chuẩn bị."

Sếp Hùng dường như không còn vẻ khó chịu hay mệt mỏi, mà lại có chút hài lòng, giống như đã quen với việc có người lo liệu mọi thứ cho mình. Tôi không thể không cảm thấy một chút bối rối, bởi tôi không biết liệu đây có phải là một phần trong việc "theo đuổi" tôi mà anh ấy đã nhắc đến trước đó không.

Tôi đứng dậy, chuẩn bị rời đi, để sếp có thể tự chuẩn bị cho ngày làm việc, thì sếp Hùng yêu cầu tôi chọn đồ cho anh ấy để mặc hôm nay, tôi cảm thấy một chút bối rối và không biết phải làm sao cho thật chu đáo. Đây rõ ràng là một tình huống không giống như những gì tôi từng trải qua. Cảm giác vừa lo lắng, vừa căng thẳng, vì tôi không chỉ làm việc với sếp mà còn phải đối mặt với những dấu hiệu mà anh ấy đã thể hiện trước đó.

Tôi đứng trước tủ đồ của sếp Hùng, nhìn những bộ đồ được sắp xếp rất ngăn nắp. Mỗi bộ trang phục đều có vẻ lịch lãm, nhưng tôi biết hôm nay sẽ là một ngày bận rộn, có thể là một cuộc họp quan trọng hoặc một buổi gặp gỡ đối tác. Tôi phải chọn lựa sao cho sếp vừa đẹp mắt lại vừa thoải mái và phù hợp với công việc.

Cảm giác lo lắng càng lớn khi tôi cố gắng hình dung ra gu thời trang của sếp. Tôi không muốn chọn sai bộ đồ, vì nếu vậy sẽ khiến sếp khó chịu hoặc cảm thấy không hài lòng. Tôi liếc mắt nhìn sếp một chút, thấy anh đang ngồi trên giường, nhìn tôi với ánh mắt đầy chờ đợi.

"Chắc anh muốn mặc gì thoải mái nhưng vẫn lịch lãm phải không?" – Tôi hỏi một cách nhẹ nhàng, cố gắng giữ bình tĩnh.

Sếp gật đầu, rồi nói thêm: "Đúng, nhưng cũng phải có chút phong cách. Minh chọn giúp tôi nhé."

Với lời nhắc nhở này, tôi bắt đầu lựa chọn bộ đồ cho sếp. Tôi chọn một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng rất thanh lịch, kết hợp với một chiếc vest màu đen vừa vặn. Điều này sẽ giúp sếp trông lịch lãm và tự tin trong các cuộc họp, đồng thời không quá cầu kỳ.

Khi tôi đưa bộ đồ cho sếp, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng, nhưng sếp lại chỉ mỉm cười, nhận lấy và đứng dậy chuẩn bị thay. "Cảm ơn Minh, tôi biết em sẽ làm tốt."

Tôi đứng một bên, không muốn xâm phạm không gian riêng của sếp, nhưng trong lòng vẫn đầy những câu hỏi. Liệu đây có phải là một dấu hiệu để anh ấy kéo tôi lại gần hơn, hay chỉ là một yêu cầu công việc đơn giản? Nhưng dù sao, tôi vẫn phải làm tốt công việc của mình, và hôm nay, việc chọn đồ cho sếp chỉ là một phần trong công việc của thư ký.

" Này Minh ! Em chọn giúp tôi một chiếc cà vạt và đồng hồ được không ?" 

Cảm giác bối rối lại ùa về khi sếp Hùng tiếp tục yêu cầu tôi lựa chọn cả cà vạt và đồng hồ cho anh ấy. Tôi không khỏi lo lắng vì đây không chỉ là công việc, mà còn là một tình huống rất tế nhị – một phần trong việc gần gũi và hiểu thêm về sở thích cá nhân của sếp.

Tôi đứng trước bàn đồ của sếp, nơi những chiếc cà vạt và đồng hồ được xếp gọn gàng. Những chiếc cà vạt có đủ màu sắc và kiểu dáng khác nhau, từ những chiếc trơn màu đến những chiếc có họa tiết. Còn đồng hồ của sếp thì cũng rất sang trọng và đa dạng, mỗi chiếc đồng hồ đều có kiểu dáng riêng, phù hợp với từng dịp khác nhau.

Sếp đứng đằng sau tôi, chờ đợi tôi chọn lựa. Tôi cố gắng giữ sự bình tĩnh và bắt đầu suy nghĩ về bộ đồ mà tôi đã chọn cho sếp. Với chiếc áo sơ mi trắng và vest đen, tôi nghĩ một chiếc cà vạt trơn màu sẽ là sự lựa chọn an toàn và lịch sự. Nhưng đồng hồ thì sao? Tôi muốn chọn một chiếc đồng hồ vừa thanh lịch, vừa thể hiện sự mạnh mẽ của sếp, không quá nổi bật nhưng cũng đủ để tạo ấn tượng.

Cuối cùng, tôi chọn một chiếc cà vạt màu đen, phù hợp với bộ đồ vest của sếp. Chiếc cà vạt này có chất liệu lụa mềm mại và ánh sáng phản chiếu nhẹ nhàng, tạo nên vẻ sang trọng nhưng không quá rườm rà. Đối với đồng hồ, tôi chọn một chiếc dây da màu nâu với mặt đồng hồ màu bạc, có thiết kế đơn giản nhưng rất tinh tế, phù hợp với phong cách của sếp.

Tôi đưa cà vạt và đồng hồ cho sếp, nhẹ nhàng nói: "Sếp có thể thử xem. Em nghĩ nó sẽ khá phù hợp với bộ đồ sếp mặc hôm nay."

Sếp Hùng nhận lấy cà vạt và đồng hồ, rồi nhìn tôi một chút, mắt anh ấy ánh lên một nụ cười nhẹ: "Em hiểu rõ sở thích của tôi rồi, cảm ơn Minh."

Câu nói này khiến tôi có chút bất ngờ, vì tôi không nghĩ rằng mình đã hiểu rõ đến mức đó. Nhưng có lẽ, trong mắt sếp, tôi đang dần trở thành người đáng tin cậy trong công việc, không chỉ về chuyên môn mà còn về việc hiểu rõ những điều nhỏ nhặt như thế này.

Lúc này, tôi lại cảm thấy một chút khác biệt. Dù là công việc, nhưng hành động lựa chọn đồ cho sếp, giúp sếp chuẩn bị từng chi tiết, tôi cảm giác như có gì đó đang thay đổi trong mối quan hệ giữa chúng tôi. Cảm giác căng thẳng vẫn còn, nhưng tôi cố gắng tập trung vào công việc và không để cảm xúc cá nhân chi phối.

" Minh ơi ! Em giúp tôi thắt cà vạt được không ? Tôi không biết thắt chúng làm sao cả ? " 

" Hả ?" - Tôi bất ngờ đáp 

" Được chứ ?" - Sếp Hùng dùng đôi mắt trìu mến nhìn tôi như cún con đang nũng nịu đòi tôi cưng nựng nó

" À vâng. " - Tôi miễn cưỡng đáp

Tôi cảm thấy có chút bất ngờ. Đây là một yêu cầu khá đơn giản, nhưng lại khiến tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng. Một công việc nhỏ nhặt như thế này lại khiến tôi cảm nhận rõ rệt sự gần gũi giữa chúng tôi, đặc biệt là khi ánh mắt của hai người vô tình chạm nhau.

Tôi bước lại gần, cẩn thận mở chiếc cà vạt mà tôi đã chọn cho sếp, lòng tôi không khỏi rối bời. Dù biết đây là một tình huống bình thường trong công việc, nhưng khi tôi đứng gần sếp, lại phải làm một việc rất riêng tư như thắt cà vạt cho anh ấy, tôi không thể không cảm thấy một cảm xúc lạ lùng dâng lên trong lòng.

Tôi nhẹ nhàng bắt đầu thắt cà vạt, cố gắng tập trung vào công việc để không để sự bối rối của bản thân lộ ra ngoài. Tuy nhiên, khi ánh mắt của tôi vô tình gặp ánh mắt của sếp, tôi cảm thấy như tim mình đập nhanh thêm một nhịp. Không hiểu sao, khoảnh khắc đó như thể thời gian ngừng lại, và trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nhẹ của cả hai.

Cảm giác ấy thật kỳ lạ, vừa khó tả nhưng lại rất rõ ràng. Đó không chỉ là sự căng thẳng vì công việc, mà là một thứ cảm xúc mà tôi không thể gọi tên. Đôi mắt sếp nhìn tôi không chỉ đơn giản là ánh mắt của một người sếp với nhân viên, mà có gì đó sâu xa hơn, khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng.

"Tôi tin là em thắt cà vạt rất đẹp." Sếp Hùng lên tiếng, làm tôi giật mình và tỉnh lại khỏi những suy nghĩ của mình.

Tôi chỉ mỉm cười, cố gắng giữ bình tĩnh và hoàn thành nốt việc thắt cà vạt. "Tôi chỉ làm đúng công việc thôi, sếp."

Dù vậy, trong lòng tôi vẫn không thể dập tắt được cảm giác vừa rồi. Cảm giác ấy cứ lởn vởn trong tôi, và tôi tự hỏi liệu đây có phải là một dấu hiệu hay chỉ là một khoảnh khắc ngẫu nhiên? Nhưng dù sao, công việc vẫn là quan trọng nhất, và tôi phải tập trung vào nhiệm vụ của mình trong ngày hôm nay.

Lúc thắt cà vạt kết thúc, sếp đứng lên và chỉnh lại bộ đồ của mình. Một cảm giác khác lạ cứ lẩn khuất trong tôi, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ cho mình sự chuyên nghiệp và tiếp tục làm tốt công việc của một thư ký. Còn về mối quan hệ giữa tôi và sếp Hùng, có lẽ tôi sẽ phải dành thêm thời gian để tìm hiểu, nhưng ít nhất là trong khoảnh khắc này, tôi biết rõ rằng mình không thể xem nhẹ những gì đang xảy ra.

END CHAP 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro