CHAP 13
Khi nghe những lời của Hùng, tôi không thể kìm lòng nữa. Cảm giác ghen tuông không chỉ vì sự thân thiết của cô gái ấy với Hùng, mà còn vì tôi nhận ra mình đang đứng ngoài cuộc. Cô ấy cứ xà nẹo quanh anh, trong khi tôi như người vô hình, không được chú ý hay quan tâm. Tôi hít một hơi dài rồi quyết định nói ra những gì mình đang nghĩ.
"Tôi không thích cô gái này," tôi nói, giọng hơi lạc đi vì bức bối. "Nhìn Hùng và cô ấy thân thiết như vậy làm tôi cảm thấy khó chịu. Anh biết đấy, tôi như người tàng hình vậy."
Khi tôi thốt ra những lời này, một phần trong tôi cảm thấy hơi lo lắng về phản ứng của Hùng, nhưng đồng thời cũng thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng tôi đã nói ra điều mình đã giấu kín. Và rồi, tôi nhìn thấy Hùng mỉm cười, như thể anh đã nhận được câu trả lời mình cần.
Anh quay sang cô gái kia, giọng anh nhẹ nhàng nhưng cũng rõ ràng:
"Cảm ơn em đã dẫn bọn anh đi đây đi đó, nhưng ngày mai bọn anh phải về lại Sài Gòn rồi. Mong em hiểu, để bọn anh có thêm thời gian riêng để làm việc nữa."
Cô gái nhìn Hùng, dường như nhận ra điều gì đó không ổn. Cô ấy gật đầu và có vẻ hơi buồn bã, nhưng rồi vẫn cười và nói:
"Được rồi, anh về Sài Gòn mạnh khỏe nhé. Nếu có lần sau ra Đà Nẵng chơi nữa, nhớ gọi cho em nhé. Em sẽ lại làm hướng dẫn viên tiếp đón bọn anh thật nồng nhiệt."
Giọng cô ấy có chút chùng xuống, nhưng cuối cùng cũng không còn cố gắng giữ Hùng lại. Để lại một không gian im lặng giữa ba người, tôi cảm nhận rõ rằng mọi thứ vừa được giải quyết xong, ít nhất là với cô gái đó.
Sau khi cô ấy rời đi, không khí dường như trở nên nhẹ nhõm hơn. Hùng không nói gì, chỉ quay lại nhìn tôi một cách sâu sắc, như thể đang chờ đợi phản ứng của tôi.
Lúc đó, tôi không biết mình nên nói gì, chỉ cảm thấy một sự im lặng kéo dài, nhưng cũng dễ chịu hơn trước. Hùng đã hiểu tôi, và tôi cũng hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình. Anh ấy không cần phải nói gì nữa. Những cảm xúc đang lớn dần giữa chúng tôi đã không thể che giấu được nữa. Cả hai chúng tôi đều nhận thức được điều này, nhưng vẫn chưa dám thừa nhận.
Chuyến đi Đà Nẵng đã mang đến rất nhiều cảm xúc cho tôi, không chỉ về công việc mà còn về những tình cảm tôi chưa sẵn sàng đối mặt. Nhưng ít nhất, giờ tôi đã biết rõ một điều: tôi không thể giữ im lặng mãi.
Buổi chiều hôm đó, không khí Đà Nẵng bỗng trở nên dịu nhẹ hơn, như một lời mời gọi cho một trải nghiệm khác lạ. Hùng bất ngờ nói với tôi:
"Em có muốn cùng anh đi ngắm bình minh trên cầu khóa tình yêu không? Nghe nói ở đó có thể nhìn thấy hoàng hôn rất đẹp."
Mặc dù trong lòng tôi có chút ngạc nhiên, nhưng tôi lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt để cùng Hùng tận hưởng khoảnh khắc riêng tư, không chỉ về công việc mà còn để hiểu rõ hơn về nhau. Tôi đồng ý ngay lập tức và chúng tôi bắt đầu di chuyển đến cầu.
Đến nơi, khung cảnh khiến cả tôi và Hùng đều không khỏi trầm trồ. Mặt trời đang từ từ lặn xuống, nhuộm cả bầu trời một màu cam đỏ ấm áp. Không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng sóng vỗ về bờ, và những chiếc ổ khóa tình yêu lấp lánh được treo san sát nhau trên thành cầu. Những chiếc ổ khóa ấy, mỗi chiếc một màu sắc khác nhau, mang theo lời hứa, mong ước, và tình cảm của những đôi lứa.
Chúng tôi đứng im lặng một lúc, nhìn ngắm cảnh vật trước mắt. Cảm giác lúc này thật khó diễn tả, khi mọi thứ xung quanh như hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh hoàn hảo. Bầu trời vẫn đang dần chuyển sang màu tối, nhưng ánh sáng từ hoàng hôn vẫn chưa chịu buông lơi, như vẫn muốn giữ lấy khoảnh khắc ấy.
Và rồi, trong một khoảnh khắc yên lặng, Hùng bất ngờ quay sang tôi, ánh mắt anh sâu lắng và đầy chân thành.
"Minh à, anh biết chúng ta không thể mãi giữ những gì chưa nói. Đã lâu rồi anh không dám thừa nhận những gì mình cảm thấy. Nhưng em đã giúp anh nhìn nhận lại rất nhiều điều... Anh thích em. Anh không muốn cứ mãi đứng ngoài cuộc đời của em nữa."
Câu nói của Hùng như một làn sóng ấm áp vỗ về tâm hồn tôi. Tôi cảm nhận được tất cả sự chân thành và dịu dàng trong từng từ anh nói. Dưới ánh hoàng hôn, khung cảnh lãng mạn và yên bình ấy như tạo ra một không gian riêng, nơi tôi không còn phải e ngại hay sợ hãi nữa. Mọi thứ trở nên thật nhẹ nhàng và rõ ràng.
Tôi nhìn Hùng, cảm giác nghẹn lại trong cổ họng, nhưng cũng là niềm hạnh phúc khó tả. Tôi đã có những cảm xúc đặc biệt dành cho anh từ lâu, nhưng không thể tìm được từ ngữ nào để nói ra. Và giờ đây, tất cả như một lời thừa nhận không thể tránh khỏi.
"Em cũng vậy," tôi trả lời, giọng tôi có chút nghẹn ngào. "Em cũng thích anh, Hùng."
Tình cảm giữa chúng tôi như nở hoa dưới ánh sáng lấp lánh của hoàng hôn. Không còn khoảng cách, không còn sự lo lắng về những điều chưa nói. Tất cả đã được thổ lộ, và bầu trời Đà Nẵng như cũng trở nên sáng hơn, ấm áp hơn. Cảm giác này thật tuyệt vời, giống như những gì chúng tôi đang cảm nhận về nhau, không còn e dè hay giữ lại, chỉ là một tình cảm chân thành, một mối quan hệ mới đầy hy vọng.
Khi chúng tôi đứng đó, giữa không gian lãng mạn và bình yên của cầu khóa tình yêu, tôi cảm thấy tim mình tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Đây sẽ là một khoảnh khắc khó quên trong cuộc đời tôi. Và tôi biết, từ giây phút này trở đi, chúng tôi sẽ cùng nhau bước tiếp trong một hành trình mới, với tất cả những gì đẹp đẽ và đầy ý nghĩa mà chúng tôi có thể trao cho nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro