Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 10

Sắp tới, tôi và sếp Hùng sẽ sang London để gặp đối tác và giải quyết những trục trặc trong công việc, tôi không thể không cảm thấy một chút choáng ngợp. Đây là cơ hội lớn nhưng cũng đầy thách thức. Dù đã dần quen với việc phải làm việc chung với sếp, nhưng việc phải đi công tác xa như thế này là một bước ngoặt mới, một thử thách không nhỏ trong cả công việc lẫn mối quan hệ giữa tôi và sếp.

Cảm giác hồi hộp xen lẫn sự hứng thú. Tôi biết đây sẽ là một chuyến đi quan trọng, có thể sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty và cả mối quan hệ công việc của tôi với sếp Hùng. Mặc dù chúng tôi đã từng có những khoảnh khắc gần gũi hơn, nhưng chuyến đi này sẽ là một bước tiếp cận lớn hơn. Cảm giác giữa công việc và những dấu hiệu khác đang mờ nhạt dần, nhưng tôi vẫn phải giữ vững tinh thần chuyên nghiệp, vì đây là chuyến công tác, không phải là dịp để tôi mơ mộng về điều gì khác.

Tôi nghĩ về việc chuẩn bị cho chuyến đi. Các cuộc họp ở London sẽ rất căng thẳng, và tôi cần phải chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng để hỗ trợ sếp Hùng. Việc lên lịch trình, soạn thảo các tài liệu, và chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi đều sẽ là trách nhiệm của tôi. Nhưng đồng thời, tôi cũng không thể không lo lắng về việc phải ở cạnh sếp suốt cả chuyến đi. Dù gì đi nữa, tôi biết mình sẽ phải vừa làm việc, vừa giữ đúng khoảng cách và tránh để cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc.

Ngày trước khi đi, sếp Hùng có nói với tôi một câu mà tôi vẫn nhớ mãi:

"Chuyến công tác này sẽ rất quan trọng. Em phải giúp tôi chuẩn bị mọi thứ, nhưng cũng đừng lo lắng quá. Chúng ta sẽ làm tốt."

Giọng nói của sếp Hùng đầy sự tự tin và chắc chắn, điều này làm tôi cảm thấy yên tâm phần nào. Mặc dù tôi vẫn còn lo lắng về những điều chưa biết, nhưng tôi biết mình sẽ phải hết sức tập trung vào công việc và hỗ trợ sếp Hùng hết mình.

Và rồi, khi máy bay chuẩn bị cất cánh, tôi không thể không suy nghĩ về chuyến công tác này. Đây không chỉ là một thử thách trong công việc, mà có thể sẽ là một bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ của tôi và sếp Hùng. Liệu chuyến đi này có thể thay đổi nhiều điều không chỉ trong công việc, mà cả những cảm xúc mà tôi đang cố gắng kiểm soát? Tất cả đều còn chờ ở phía trước.

Khi máy bay vừa đáp cánh, London đã chào đón chúng tôi bằng một cơn mưa phùn nhẹ, làm không khí nơi đây trở nên lạnh lẽo nhưng cũng đầy lãng mạn và nên thơ. Những giọt mưa rơi nhẹ trên mái tóc và vai tôi, nhưng chúng chẳng thể làm mờ đi sự ấm áp trong lòng tôi, khi mọi thứ xung quanh như bừng sáng lên dưới ánh đèn đường mờ ảo. Đây là một thành phố rất khác so với nơi tôi sống, nhưng cũng có một vẻ đẹp mà tôi chưa từng cảm nhận được trước đây.

Lòng tôi chợt gợn lên một cơn sóng lạ, khi tôi nhìn về phía bóng lưng của sếp Hùng, người đang kéo hành lý giúp tôi. Cử chỉ đơn giản ấy nhưng lại khiến tôi cảm thấy như có một sự kết nối đặc biệt giữa chúng tôi, một sự quan tâm âm thầm mà đôi khi tôi không thể diễn tả thành lời. Dù rằng sếp vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng và lãnh đạm nhưng trong khoảnh khắc này, tôi thấy anh ấy thật gần gũi, không phải là sếp, mà như một người bạn đồng hành đang giúp đỡ tôi.

Cảm giác ấy khiến tôi khó có thể lý giải được. Cả ngày hôm nay, từ khi lên máy bay cho đến khi đặt chân đến đây, tôi luôn cố gắng giữ cho mình một tâm thế bình tĩnh, nhưng chẳng hiểu sao, mỗi khi nhìn về phía sếp Hùng, trái tim tôi lại đập nhanh hơn một nhịp. Cơn sóng trong lòng càng lúc càng lớn, như thể mọi thứ xung quanh tôi đều trở nên mờ ảo và chỉ có anh ấy và tôi là rõ nét nhất trong không gian ấy.

Sếp Hùng nhận ra tôi đang đứng ngẩn ngơ, không hề di chuyển. Anh quay lại, nhìn tôi với ánh mắt ấm áp, rồi lên tiếng nhẹ nhàng:

"Minh, em ổn chứ? Đừng đứng lâu dưới mưa, chúng ta vào trong xe thôi."

Giọng anh rất dịu dàng, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi gật đầu, mỉm cười với sếp, nhưng trong lòng lại không thể ngừng nghĩ về khoảnh khắc vừa rồi. Là một người sếp rất ít khi bày tỏ cảm xúc, nhưng sự quan tâm ấy khiến tôi cảm thấy như có một làn sóng ấm áp len lỏi trong lòng, xua tan đi những suy nghĩ mông lung.

Chúng tôi bước vào chiếc xe hơi sang trọng, và tôi nhìn ra cửa kính, chứng kiến những giọt mưa tiếp tục rơi nhẹ nhàng bên ngoài. Dù lạnh, nhưng mọi thứ trong lòng tôi dường như ấm lên. Cảm giác gần gũi và thân thiết ấy vẫn cứ đọng lại, khiến tôi không thể bỏ qua được những cảm xúc đang nảy sinh trong mình.

Khi xe lăn bánh trên con phố London ướt át, tôi không thể không tự hỏi rằng liệu chuyến công tác này sẽ thay đổi mối quan hệ giữa tôi và sếp Hùng như thế nào. Nhưng cho đến lúc này, tôi biết một điều rõ ràng: cảm xúc ấy, dù lạ lẫm, nhưng lại rất thật.

Sau khi bữa tối kết thúc, mưa cũng dần tạnh. Khung cảnh London vào buổi tối trở nên thật lãng mạn, và không khí trong lành sau cơn mưa như làm mọi thứ trở nên tươi mới hơn. Sếp Hùng quay sang tôi với nụ cười nhẹ nhàng, rồi lên tiếng:

"Đi dạo một chút không? Mình đi ngắm tháp Big Ben, có lẽ đây là lúc đẹp nhất để nhìn thấy nó."

Tôi không thể từ chối, dù lòng vẫn còn chút ngại ngùng. Nhưng sự lôi cuốn của thành phố này, kết hợp với không khí tươi mới sau cơn mưa, khiến tôi cảm thấy rất thoải mái. Chúng tôi bước ra ngoài, cùng nhau hòa mình vào  con phố của London. Chuyến đi dạo này không có nhiều mục đích, chỉ đơn giản là để tận hưởng và thư giãn sau một ngày dài.

Khi chúng tôi đến gần tháp đồng hồ Big Ben, ánh đèn vàng chiếu lên những bức tường cổ kính, tạo nên một bức tranh thật sự huyền bí và lãng mạn. Những cột đồng hồ lấp lánh dưới ánh đèn, như là một phần không thể thiếu của thủ đô London. Cả hai chúng tôi đứng đó, im lặng một lúc, ngắm nhìn sự hùng vĩ của tháp.

Tôi cảm nhận được sự bình yên trong khoảnh khắc này, và nhìn về phía sếp Hùng. Anh đứng cạnh tôi, ánh mắt dịu dàng và cũng đang say mê với khung cảnh xung quanh. Dường như chúng tôi đã quên đi hết mọi lo âu, chỉ còn lại sự tĩnh lặng và không gian lãng mạn này.

Khi nhìn thấy tôi ngẩn ngơ, sếp Hùng khẽ cười rồi nói:

"Cảnh vật đẹp thật đấy, nhưng hình như em không phải chỉ ngắm cảnh, đúng không?"

Tôi cười khúc khích, cảm thấy dễ chịu khi anh nói như vậy. Một không khí rất tự nhiên và thoải mái bao phủ chúng tôi. Tôi đáp lại, với một chút trêu đùa:

"Cảnh vật đẹp, nhưng người bạn đồng hành cũng không kém đâu."

Anh ấy nhìn tôi, mắt sáng lên, rồi cười nhẹ:

"Thật sao? Vậy em cho tôi biết cảm nhận về người bạn đồng hành của mình đi."

Và thế là, chúng tôi tiếp tục trò chuyện, những câu chuyện không đầu không đuôi, những câu chuyện vui vẻ, nhẹ nhàng về mọi thứ xung quanh. Từ những món ăn tôi đã dẫn anh thử, đến những điều nhỏ nhặt trong công việc, rồi những câu chuyện vặt vãnh về sở thích cá nhân. Cứ thế, chúng tôi nói chuyện như những người bạn thân, như những người đã quen biết nhau từ rất lâu, không còn khoảng cách giữa sếp và nhân viên.

Dần dần, sự gần gũi ấy tạo thành một sợi dây vô hình kéo chúng tôi lại gần nhau hơn. Dường như những mối quan hệ không phải lúc nào cũng chỉ là công việc, mà đôi khi, trong những khoảnh khắc lặng lẽ này, chúng ta mới cảm nhận được sự thật sự gắn kết. Khung cảnh lãng mạn của London, sự tĩnh lặng sau cơn mưa, và những cuộc trò chuyện vui vẻ làm cho không gian như chìm đắm trong sự ấm áp.

Nhìn chúng tôi lúc này, thật khó để không nghĩ rằng đây là một đôi vợ chồng mới cưới, đang tận hưởng những giây phút đầu tiên của cuộc sống chung. Chúng tôi đi dạo bên nhau, quấn quýt như những người tri kỷ, không vướng bận bởi công việc hay những mối quan hệ xã giao, chỉ còn lại niềm vui trong từng câu chuyện, nụ cười và sự đồng cảm.

Khi chúng tôi dừng lại trước tháp Big Ben, nhìn vào nhau, tôi không thể không nghĩ rằng mối quan hệ này đang thay đổi, dần dần trở nên đặc biệt hơn. Không phải chỉ là công việc, mà còn là những cảm xúc sâu sắc mà tôi không thể lý giải được, nhưng tôi biết rằng, trong khoảnh khắc này, tôi và Hùng đang tận hưởng những giây phút thật sự ý nghĩa.

END CHAP 10.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro