Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 7: Nụ hôn của ánh trăng . . .

Ngày họp lớp kỉ niệm 10 năm tự nhiên Cố Trầm cũng sẽ tham gia. Nghe Tố Tố năm nay cô cũng muốn đi, Cố Trầm có chút ngoài ý muốn, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng cho cô.

Cô đã chuẩn bị xong rồi chưa ?

"Ngày mai cậu ngồi xe tớ đi ?" vô luận như thế nào, anh vẫn sẽ thủy chung đứng bên cạnh cô.

"Ừ, được."

Trong radio đang phát lên bài <SUNNY> của giọng ca lão luyện Boney M , Tố Tố nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe đang chạy qua rất nhanh, tay không tự chủ nắm chặt lấy góc áo.

<<Sunny, yesterday my life was filled with rain. Ánh sáng của mặt trời, trước đây ta từng kiêu ngạo trước mưa gió cuộc đời.

Sunny, you smiled at me and really eased the pain. Ánh sáng của mặt trời, nụ cười của em là vần dương xua đi đau khổ của ta.

The dark days are gone. Cuối cùng thì bóng tối cũng sẽ qua thôi.

The bright days are here. Ánh dương nơi em mang đến bên tôi. . . .>>

Bỗng điện thoại trong túi khẽ rung lên một chút, chính là tin nhắn của Lương Diệp người lặng im mấy hôm nay.

<<Tô Tố , xin lỗi. Người con gái tôi yêu đã trở về.>>

<<My sunny one shines so sincere. Sự kiêu ngạo của ta chính là chân thành và tha thiết như vậy.

Sunny one so true. Ánh dương nơi kia chính là sự thật tâm của ta dành cho em.

I love you, ta yêu em.>>

Chắc bởi vì cảm thấy chính mình bị cảm động lây, nên bây giờ mình có thể tự hiểu rõ chính mình, có thể nguyện ý vì người đó mà chúc phúc. Cái gọi là " Cho dù tình yêu có thành tro tàn , cũng đừng quên là vẫn còn nơi đó chút hơi ấm sót lại rồi dùng để sửi ấm cho vết thương lòng của chính mình" kỳ thực hình như chính là đúng với hiện thực bất đắc dĩ rồi thỏa hiệp thôi ? Người con gái mà Lương Diệp yêu đã quay lại, cô gái kia ư? Còn người cô yêu sẽ không bao giờ quay về nữa rồi.

Địa điểm buổi họp lớp là tại một nhà hàng kiểu Trung Quốc truyền thống. Phong cách cổ xưa mà tự nhiên nhưng không cách nào làm tâm Tố Tố bình tĩnh lại. Cô mở ra cánh cửa chạm khắc hình những đóa hoa vô cùng tinh xảo, cô đã gần chín năm không gặp lại những người bạn này rồi. Bỗng một cánh tay khẽ đặt lên vai Tố Tố, hôm nay tóc cô để qua một bên, đón nhận ánh mắt nặng nề của Cố Trầm, trong tròng mắt phản chiếu một bóng dáng nho nhỏ của cô.

Không có việc gì, có cậu ấy ở đây rồi.

Tố Tố hít sâu, đẩy cửa vào.

Không gian trong phòng bỗng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh, Tống Quân Trúc là người phản ứng đầu tiên, đứng lên chào hỏi, những khác sau đó cũng hướng hai người mà chào hỏi.

Rất quen thuộc với những giọng điệu như thế này, bầu không khí cũng trở nên thật náo nhiệt, phảng phất như thanh âm mười năm qua như chỉ mới hôm qua. Những người nữ sinh tóc buộc kiểu đuôi ngựa, nam sinh thì mặc áo sơ mi thắt cà vạt, phảng phất thời gian như dòng nước lũ cuốn mỗi người sang nhiều hướng khác nhau . . .

Buổi họp lớp chốc chốc đã đến thời điểm kết thúc, Tống Quân Trúc đứng dậy nâng ly rượu lên:"Hỡi các bạn học cũ của tôi, ngày hôm nay nhân cơ hội này, mình có chuyện muốn hướng đến các bạn thông báo. Mình sắp kết hôn, bởi vì là kết hôn nơi đất khách nên không thể làm tiệc rượu, nên ly rượu này mình xin cấp cho mọi người mọt cái công đạo a !" nói xong, Tống Quân Trúc nâng ly rượu lên uống cạn, hắn tư thế này như chính là giống như đang nói lời từ biệt cuối cùng và sẽ không bao giờ gặp lại nữa vậy.

Mọi người đều tiến lên nâng ly rượu chúc mừng Tống Quân Trúc, Tống Quân Trúc một ly rồi lại một ly ai đến cũng không cự tuyệt. Tố Tố có chút hoảng hốt nhìn quang cảnh ăn uống trước mắt, mỗi một người bọn họ cuối cùng chính là tự đi trên con đường của chính mình a. Tương lai bên trong có cô trong đó, có Cố Trầm, có Tống Quân Trúc, có Đoàn Thanh Thông .... năm tháng của mỗi người mỗi khác nhau.

Có đúng là mỗi người sẽ khác nhau sao ?

Bỗng nhiên cũng muốn một lần dũng cảm phải say ......

"Cố Trầm" Tố Tố giống như lúc trước nhìn ra bên ngoài cửa sổ," Tớ muốn đi đến cửa hàng tiện lợi."

"Được"

Cố Trầm đứng cạnh bên người Tố Tố, dung túng nhìn cô bỏ một đống lớn lon bia vào một cái giỏ mua sắm, hầu như cái kệ trống đi gần nửa. Có Trầm mở cửa vào nhà,nhìn Tố Tố khư khư muốn cầm túi bia kia mà bộ dáng đáng thương đang đứng trước cửa nhà Cố trầm, nháy mắt nhìn anh không nói lời nào.

Cố Trầm thở dài:"Nếu không vào mình đóng cửa ."

Lúc này Tố Tố mới vui vẻ ôm cái túi to bước vào cửa. Hai người ngồi xuống nền nhà, Tố Tố lấy mấy lon bia trong túi để ra, lấy một lon đưa cho Cố Trầm mở. Cố Trầm vừa uống xong một lon thì Tố Tố trước mặt cả người đã xiêu vẹo nghiêng qua nghiêng lại quần áo xốc xếch, uống hết bốn năm lon bia. Trên thực tế thì tửu lượng Tố Tố cũng không tốt cho lắm, trong ngày thường lúc uống bia rượu cũng là cực lỳ kiềm chế. Nhưng mà dêm nay cô nghĩ muốn một lần say khướt, muốn ném hết tất cả suy nghĩ trong đầu ra...sau đầu, cô có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói, phiền muộn trong lòng cất đã rất nhiều năm rồi, cô muốn nói ra, cô nhớ . . . rất nhớ . . rất....

"Tô Tố . . ." năm lon bia, anh muốn dung túng cô tùy ý một lúc, nhưng thế nào lại cảm thấy đau lòng khi nhìn cô tự phong bế mình, tự mình đau lòng như vậy?

"Cố Trầm, để cho mình uống đi, có say thì mình mới dám nói ra, chính là có say mới dám..." đang nói thì cô khóc nức nở, Tố Tố ngẩng đầu, hốc mắt từ lâu đã chứa đầy nước mắt.

Lon bia bị Cố Trầm bóp méo, nước mắt kia như đang bóp lấy tim anh vậy.

"Cố Trầm, đã chín năm rồi, Tiểu Bạch ra đi chín năm rồi....Không một ai nhắc đến hắn, tất cả mọi người dần dần quên hắn, nhưng mình không quên được..."

"Mình vốn nên hận anh ta .... Anh ta bỏ đi ra nước ngoài, không một lần quan tâm cảm xúc của mình, mình lẽ ra nên ghét anh ta, cùng anh ta cả đời không bao giờ liên lạc với nhau, đem anh ta quên hết không còn một mảnh . . ."

"Thế nhưng anh ta đã chết a . . . Tiểu Bạch đã chết a . . . Chết ở nơi đất khách quê người, như vậy sẽ rất cô đơn a . . ."

"Mình không hận nổi . . . Tiểu Bạch đáng thương như vậy, mình ngay cả tư cách thương tâm so với người khác cũng không có . . . "

"Bạn cùng lớp, bạn bè xung quanh đều quên anh ta, anh ta Nguyễn Vân Bạch a . . . Một người luôn kiêu ngạo như anh ta, sẽ không còn tương lai sau này nữa, không có sau này, sẽ chỉ có thể sống trong hồi ức của người khác thôi, làm thế nào mình mới đem anh ta mà quên đi đây. . . "

Tố Tố khóc đến khàn cả giọng, tiếng khóc yếu dần như không thể thở nổi, nhưng trong phút chốc đã bị kéo vào lòng một người bờ vai ấm áp, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng trấn an cô như đang mất đi khống chế cảm xúc bản thân.

Trong lòng chính là một người con gái thân hình nhỏ gầy, cô đơn, trên mặt đầy nước mắt, Cố Trầm nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt chưa kịp khô kia, càng ôm cô chặt hơn một tí. Lo lắng nhiều như vậy, ủy khuất nhiều như vậy, mà cô lại giấu trong lòng mình nhiều năm như vậy, anh không cách nào giúp cô chia sẻ, chỉ có thể trầm lặng đứng bên cô chờ cô.

Anh yêu cô rất yêu, nhìn cô đau khổ anh cũng rất đau khổ. Duy chỉ có nụ cười của cô mới là thuốc giải cho căn bệnh của anh, từ sâu trong đáy lòng hắn đó chính là trân bảo không thể đổi.

Ánh trăng dịu dàng, đó là của ai?, mang theo những áp lực mà lặng lẽ chịu đựng, chân thành như ánh nắng ban mai, nhẹ nhàng chiếu rọi vào mọi khoảng cách.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:<SUNNY> Thúy Qua thực rất thích một ca khúc là < Dương Quang Tả Muội Đào > cũng nằm trong bộ phim yêu thích của Thúy Qua nha ~ . Ca từ Tiếng Trung chính là Thúy Qua tự biên, tự lý giải rồi viết ra a, cũng không phải dịch thẳng, cũng dẫn vào trong truyện một ít màu sắc tình cảm, hi vọng cả nhà yêu thích nha !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro