Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Hàng xóm thế thân . . .

         Cực khổ bận rộn cả ngày, Tố Tố rốt cục cũng có thể nằm lên chiếc giường lớn của mình. Chăn đem phơi lúc trưa giờ đầy mùi vị của nắng, Tố Tố ngắm nhìn bốn phía, tường nhà được sơn một màu trắng sữa, bàn ghế, đồ dùng trong nhà làm bằng gỗ, sắp xếp trong nhà là dùng màu xanh chủ yếu, còn có chiếc đèn thủy tinh cực đẹp, nhà mới tất cả mọi thứ đều hoàn mỹ ! một cỗ cảm giác tự hào dâng lên, Tố Tố nằm đó chuyên tâm suy nghĩ một vấn đề, hình ảnh của Trường Tiếu nhiều lần, điện thoại đột nhiên reo lên, chặt đứt suy nghĩ miên mang trong đầu cô.

"Mẹ ~~~" nhìn điện thoại liền thay đổi biểu hiện, Tố Tố kêu "mẹ" hô to cứ như sắp thay đổi cả bầu trời rồi, thể hiện sở trường làm chân chó của mình. Không có biện pháp, ai bảo nhà cô luôn hiện lên bốn chữ "Phụ từ Mẫu nghiêm" là một nền giáo dục tốt đẹp mà suốt hai mươi tám năm nay không có gì lay chuyển được mà. Cho nên, chân chó lâu ngày, cũng sẽ trở thành phong tục tập quán.!

Đầu dây bên kia điện thoại Tô mẹ đối với hành vi biến thành chân có trong một giây của con gái mình vô cùng bình tĩnh, hỏi thăm vài câu Tố Tố hôm nay dọn nhà như thế nào. Tố Tố liền chân chó dõng dạc nói to, cẩn thận tỉ mỉ khai báo hết, Tô mẹ phá lệ khai ân tỏ vẻ từ nay con gái tự lực cánh sinh, một mình đảm đương một phía thì tác phong làm việc cũng có chút hài lòng.

Nhưng mà chân chó Tố Tố lên mặt không được bao lâu, Tô mẹ liền hướng cô quăng đến một trái boom người coi mắt. Lúc này Tố Tố bừng tỉnh đại ngộ thì ra dọn nhà chỉ là công tác chuẩn bị, chuyện chăn đệm chỉ là một lời tán dương, không ngờ cho mẹ kiếm ra cái cán nói vô chuyện trọng điểm !

"Mẹ..... Chuyện này mẹ không cần quan tâm a ......Con....."

Tố Tố tâm tình xìu xuống nỗ lực từ chối, lời phản khán còn chưa bắt đầu đã bị Tố mẹ trấn áp triệt để:" Không cần ta quan tâm? Con gái nhà người ta hai mươi tám đã con cháu đầy nhà chạy nhảy khắp nơi, còn con nói ta không cần ta quan tâm ?"

"..."

"Ta sắp xếp cho con xem mắt bao nhiêu lần, lần nào con cũng từ chối không thì là vô trách nhiệm bỏ đi?"

"..."

"Lần này tuyệt không cho phép làm mấy cái hành động lừa gạt cho qua ! Thời gian địa điểm mẹ đã định giùm con rồi, là hai ngày sau..."

Tô mẹ nghiêm khắc cảnh cáo, Tố Tố không dám lỗ mãng, chỉ là một mình cảm thấy tiếc cho ngày chủ nhật tươi đẹp kia mà cảm thấy đặc biệt ưu thương. Tố Tố ưu thương thả người nằm xuống thả người bốn mươi lăm độ nhìn trần nhà, ba giây sau, Tố Tố quyết định tìm Khuê Mật cầu giúp đỡ !

"Tiểu Mật a..." Tố Tố hướng điện thoại ai oán rống.

"Ai là Tiểu Mật của cậu, gọi cho tớ có chuyện gì." Từ Mịch Mịch cầm điện thoại, không nhanh không chậm mà thoa kem dưỡng lên tay.

"Mịch mỹ nhân..." Tố Tố nhanh chóng đổi giọng.

"Hừ ..., làm sao vậy, mẹ cậu bảo cậu đi xem mắt nữa sao?"

"Mịch mỹ nhân quả nhiên liệu sự như thần! Tớ tính chủ nhật đi ngâm nước nóng nhưng..."

"Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi, không mau đi xem mắt thì còn có thể làm gì chứ?"

"Ngao ô !" Tố Tố đập đầu vào gối mà gào," Ngay cả cậu mà cũng khi dễ mình, có phải ai cũng giống như cậu yêu sớm rồi đưa qua kết hôn sớm luôn đâu a."

"Tố Tố" Từ Mịch Mịch hiếm khi có được ngữ khí nghiêm túc nói,"Đều đã qua lâu như vậy rồi, hồi ức dù có đẹp đến mức nào thì nó cũng dần biến mất rồi. Cậu cứ kháng cự trong lòng như thế, thì dù mẹ cậu có ép cậu bao nhiêu đi nữa cũng vô dụng. Cái này cậu phải vượt qua quá khứ, chẳng lẽ cậu cứ muốn dây dưa hoài với quá khứ?"

Bên tai hồi lâu không thấy trả lời, Từ Mịch Mịch khe khẽ thở dài:"Tớ không phải là ép buộc cậu lập tức tìm người đàn ông để yêu kết hôn và sinh con ngay, nhưng nếu là đi xem mắt, thì nên cho người ta một cơ hội để giải bày, Tố Tố dù không thành người yêu thì cũng có thể thành bạn cũng tốt a."

Lại một trận im lặng kéo dài, kèm theo bên tai là thanh âm sàn sạt, Từ Mịch Mịch rốt cục không quá rõ ràng người bên kia cúi đầu nói gì.

...

Người mà Tố Tố xem mắt là một giáo sư dạy ở trong Đại học văn hệ, tên là Lương Diệp, vóc người trắng nõn nhã nhặn, ăn nói cử chỉ cũng nhã nhặn làm cho người khác cứ như đang tắm gió xuân. Khi trọng tâm câu chuyện sắp kết thúc, thì hắn cũng có thể thích nghi một cách nhanh chóng tiếp tục giao tiếp với người đó, tránh cho hai bên im lặng dẫn đến xấu hổ. Đây là lần đầu tiên Tố Tố không cảm thấy áp lực khi đi xem mắt, trái lại cảm thấy nói chuyện như vậy rất thoải mái. Đương nhiên, không khí hài hòa như thế tự nhiên như thế cũng là nhờ Tố Tố Bản thân có ý phối hợp.

Thời gian một chén trà chiều cứ như vậy trôi qua, Lương Diệp đưa Tố Tố về đến khu chung cư, hai người cho nhau phương thức liên lạc liền lễ phép tạm biệt nhau.

Sau buổi chiều ánh mặt trời mang theo một tia màu sắc, Tố Tố dạo một vòng trong công viên nhỏ trước tòa nhà, tâm tình có chút phức tạp. Cùng Lương Diệp gặp mặt quá mức thuận lợi, thuận lợi vượt qua cả mong muốn của bản thân. Việc này cứ như bản thân vốn chỉ muốn bán ra một bước nhỏ, nhưng cuộc sống như vô hình giúp đỡ, làm cho mình chỉ đưa ra một nhưng lại có thể vượt qua ba, tự dưng chiếm mất cái cô đơn làm cho bản thân cảm thấy không khỏi sợ hãi và không biết làm sao.

Hạ Nghị mang theo hai cái túi lớn đựng các vật dụng sinh hoạt hằng ngày vừa mua ở siêu thị đứng chờ thang máy, nhìn thoáng qua thấy có người đang đi tới gần, quay đầu nhìn sang, là một cô gái thân hình thon gầy, có mái tóc đen dài, cúi đầu, bước chân đột nhiên dừng lại. Ánh nhìn cứ như nhìn thấy sự vật khác thường, vì vậy Hạ Nghị nở ra một nụ cười bất hảo.

Tố Tố đang đắm chìm trong tiểu thế giới của chính mình, lại không nghĩ bị tiếng cười đột ngột của một người mà làm phiền. Ngẩng đầu, liền đập vào mắt chính là một khuôn mặt hơi bị rõ ràng à nha, vẻ mặt cười ngốc ngốc mà dáng lại cao, nhất thời sau đầu Tố Tố dựng thẳng mấy cây hắc tuyến. Cô quên là lúc nãy hai người bọn họ đang đợi thang máy, thực ra mỗi người đang nhìn đánh giá nhau.

Thang máy đến phát ra âm thanh nhắc nhở hợp thời vang lên, liền thu hồi ánh nhìn bước vào thang máy, Tố Tố cũng nhanh chóng vào theo.

Thấy người đó hai tay đều mang rất nhiều thứ, Tố Tố thiện ý hỏi hắn muốn đến tầng mấy, Hạ Nghị nói ra số tầng, Tố Tố cũng sững sốt vài giây mới phản ứng lại, mở miệng hỏi:"Anh cũng ở tầng cao nhất?"

Cũng? Hạ Nghị ngẩng người, thấy cô gái này một mình bấm chữ số lên tầng cao nhất rồi bấm nút đóng cửa, trong ngực đã sớm đập đùng đùng vang lên.

"Đúng vậy, tôi ở tầng cao nhất a. Ơ, xem ra tôi là gặp được hàng xóm rồi !" Thế thân họ Hạ tự nhiên bắt đầu lôi kéo làm quen.

Ở Nguyệt Loan, mỗi tầng lầu chỉ có hai gia đình. Tố Tố lúc trước khi mua nhà, nghe nhân viên nhà đất nói nhà bên cạnh chính là một căn phòng làm theo bản mẫu nhà, nhưng hình như đang sửa chữa trước khi có người sắp dọn đến, đồng thời lắp đặt các thiết bị đã hoàn tất cũng không giống các nhà mẫu khác có thể cho khách hàng mua phòng khác vào tham quan. Hiện tại xem ra, làm cho Tố Tố nhớ đến hồi lâu cái vị hàng xóm thần bí chính là cái người cao ráo trước mắt này đây.

"Không sai !" Tố Tố hướng Hạ Nghị cười. Nhìn dáng vẻ hắn có vẻ là một hàng xóm tốt, nhìn tiếp trong tay hắn xách một đống đồ dùng sinh hoạt dường như muốn ở lại lâu dài. Tuy lúc nãy thanh âm lúc cười có chút ngốc, nhưng Tố Tố đối với Hạ Nghị có một ấn tượng không tệ lắm.

Bên này Tố Tố âm thầm đánh giá người kia một phen, bên kia Hạ Nghị bị nụ cười của Tố Tố làm kinh ngạc một chút------chính là lúc đầu cảm thấy cô gái này cũng bình thường nhưng khi tươi cười thì ngũ quan thoáng chốc xinh đẹp hẳn lên, đôi mắt cong cong một bộ dáng trông rất đẹp mắt.

Hạ Nghị càng thêm vui vẻ, chủ động trình báo tên họ.

"Tôi tên là Hạ Nghị, người quen đều gọi tôi là A Nghị."

Tố Tố đảo tròn mắt cũng vui vẻ giới thiệu.

"A~ chào dì, tôi là Tô Tố."

Lần này đến lượt Hạ Nghị sau đầu hiện đầy vạch hắc tuyến....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro