Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP VI

Em bỗng chột dạ . Nếu em đi thì nơi này sẽ ra sao . Đằng nào đây cũng là nơi em và ông từng ở . Còn việc hương khói ông , giữ gìn nơi này ... Anh lên tiếng khiến em giật mình :
- Đừng lo ! Em có thể thường xuyên về đây mà . Em biết đấy . Dù sao em cũng chưa đủ tuổi trưởng thành . Cũng cần có người giám hộ chứ . Với cả , ở cạnh thầy cũng sẽ an toàn hơn , không phải sao ?
Em quay người lại nhìn di ảnh của ông 1 chút . Ông à , như thế liệu có ổn không? Khi còn sống , em nhớ ông từng cố gắng đuổi em ra khỏi nhà , bắt em phải tham gia các câu lạc bộ nọ kia . Ông sợ , khi ông mất sẽ không còn ai bên cạnh em nữa . Có lẽ đây cũng là cơ hội để thực hiện những gì ông mong muốn chăng ?
Cứ nghĩ đến việc ngày mai sẽ được chuyển đồ sang cùng anh ,em lăn qua lăn lại trên giường ngủ . Cứ nghĩ đến việc , ở gần cùng anh khiến tim em đập nhanh . Em ôm chặt cái gối đến mức khó thở . Liệu có khi nào, anh cũng .... Với em ... ?
Chỉ chút thế thôi cũng khiến em vui đến mất ngủ . Thật ngớ ngẩn!
Sáng hôm sau , anh có mặt sớm chuyển đồ cũng em. Chiếc xe 4 chỗ màu đen đỗ trước cổng . Anh có vẻ ngạc nhiên :
- Em chỉ có chút đồ thôi hả ?
Em quay lại nhìn 2 túi đồ của mình . Một ba lô cỡ vừa và 1 chiếc túi thể thao. Em nghĩ nghĩ 1 chút xem mình có quên thứ gì nữa không :
- Em còn tưởng là phải giảm bớt đồ đạc đi ấy ạ !
- Chỗ ở của thầy cũng không tính là rộng nhưng chút đồ đạc này của em cũng hơi ít so với tưởng tượng của thầy .
Em vừa hồi hộp , vừa lưu luyến . Ông à , con hứa cách vài ngày con sẽ lại về nhà . Nên ông đừng buồn và làm ơn đừng cáu kỉnh nữa đấy.
Em mang 2 cái túi nhẹ tênh của mình lên xe nhưng đôi mắt em vẫn cứ muốn nhìn lại ngôi nhà nhỏ của mình . Anh ngồi ghế dưới cùng em . Tay anh nhanh chóng nhắn tin trên điện thoại . Em tò mò và tự hỏi anh đang nhắn tin với ai vậy ...
Rất nhanh chóng xe dừng lại trước một nơi khá rộng . Em như cạn lời .....
Đây là một biệt thự theo kiểu Nhật Bản cổ mà ! Anh nói là không lớn mà . Em như chứ tiếp nhận được sự thật này . Anh như nhìn ra điều đó vội vàng mở cửa cho em :
- Em thấy sao ? Không to lắm đúng không ?
Em chỉ tay run run về phía ngôi nhà , miệng không nói lên lời . Thế này .....
Có vẻ biểu cảm của em khá kì quoặc nên anh nở nụ cười . Em thu lại cái vẻ mặt ấy . Thật mất mặt quá mà . Anh đưa em đi một vòng quanh nhà . Balo và túi của em được 1 người nào đó đưa về phòng . Nơi này đâu phải " nhà" . Nó là khu nghỉ dưỡng 5 sao rồi !
- Có khá nhiều phòng . Chính xác là bao nhiêu thì thầy không chắc.
Anh không biết hay nhiều quá không đếm được ?! Em tự hỏi mình sẽ phải làm gì bây giờ .
- Thường thì thầy sẽ thuê người dọn dẹp 5 ngày / tuần . Nhưng nói thật , giới chú thuật sư chúng ta nếu thuê không " đúng người" thì sẽ rất rắc rối . Đôi khi thầy có mang chú vật về nhà nên em thấy đấy ... Đây là phòng của em !
Căn phòng có vẻ hơi trống trải nhưng em nghĩ em chỉ cần trang trí lại chút ít sẽ tốt hơn . Em buột miệng tò mò :
- Thế phòng thầy ở đâu ?
- Ngay cạnh thôi !
Em bỗng dưng thấy tim đập mạnh . Nơi này tuy lớn nhưng ở gần anh là em vui rồi . Anh có vẻ chẳng để ý , vẫn tiếp tục :
- Nơi này trước kia tổ tiên của thầy sống . Coi như thầy được thừa hưởng thôi . Nói nè Yuuji , các căn phòng trống khác làm ơn đừng có dọn dẹp hay vào đó nhé ? Em biết đấy. Dù sao em cũng chưa thành thạo vào nghề nên tốt hơn là không nên táy máy quá . Được chứ?
- V--- vâng !
Nếu anh đã nói thế , em sẽ ngoan ngoãn vậy .
Sau đó em phát hiện ra nói là nhà nhưng anh rất hiếm khi ngủ lại . Ban ngày còn ít thấy chứ đừng nói là ban đêm . Anh nói anh phải bay qua bay lại đi công tác nên cũng chẳng có gì là lạ . Em có cảm giác mình đã quên điều gì đó ... điều gì đó thật quan trọng ...
Em đảm nhận việc dọn dẹp cũng như giặt giũ . Tuy nơi này tính ra rất rộng nhưng do anh nói không nên bén mảng đến khu sau nên chỉ dọn dẹp sân trước và 2 căn phòng nên cũng chẳng lớn lắm . Em ngó vào giỏ quần áo , cái áo sơ mi của anh . Trong đầu em bắt đầu có những suy nghĩ đen tối .... Anh mất 1 cái áo chắc không để ý đâu nhỉ ? Nhỉ??? Lắc lắc đầu . Thằng đần này ! Tính làm cái gì vậy ? ở nhờ lại còn có suy nghĩ đen tối với người ta , không sợ người ta đá ra khỏi nhà sao !? Nhưng chỉ 1 lúc rồi trả lại chắc không sao đâu nhỉ ? Đằng nào tối nay anh cũng đâu có về ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro