Chương 1
Lại tiếp tục là một ngày bình thường như bao ngày khác . Căn phòng làm việc yên tĩnh chỉ nghe tiếng sột soạt của tài liệu , giấy tờ lướt qua từng khắc .
Trong khu làm việc khoảng trắng , DươngKiều Anh (N090Ld-Dương Lam ) đang xử lý các vấn đề nhỏ về ký ức của củakhu vực sao Ruepon . Vẫn là sai lệch ký ức nhỏ rải rác tại các địa điểm khác nhau ,..
["thật nhàm chán..mình đã chán ngấy công việc này từ lâu rồi . Nhưng dù sao thì.. Việc xử lý tài liệu còn hơn là phải xử lý đám quái ký ức kì dị kia . tại sao mình lại phải ở đây làm việc nhỉ ?"]
câu hỏi này quanh quẩn trong đầu cô từ rất lâu rồi , cô không nhớ mình đã đến đây từ bao giờ , từ khi nào và trước khi cô đến đây cô đã làm gì .. cô luôn tự hỏi bản thân rằng "tại sao mình lại ở đây ?" nhưng rồi cô vẫn không biết được đáp án của câu hỏi . Đôi lúc cô muốn hỏi mọi người nhưng dường như mọi người đang trốn tránh câu hỏi của cô . Có lẽ cô không nên hỏi câu hỏi này nhỉ ?
[Cảnh báo ! Cảnh báo ! Sao Ruepon - toạ độ 23°XX'XXXXX khu XX có lượng lớn quái ký ức xuất hiện . Vui lòng di chuyển đến khu vực chỉ định - hồ Chuyển Giao để thực hiện nhiệm vụ loại bỏ quái ký ức và thu thập dịch ký ức kỳ dị trở về . Nhắc lại ...]
Âm thanh dồn dập gấp gáp khiến cô giật mình đứng dậy , vội mặc đồ , lấy trang bị và chạy đến hồ Chuyển Giao . Đến nơi , các đồng đội đã có mặt đầy đủ và đang nắm tay nhau chờ cô cùng đến rồi nhảy xuống.
["vừa nhắc đến đám quái ký ức đấy thì nó đã xuất hiện ngay . Tệ thật đấy "]
Nước hồ lạnh ngắt xâm nhập vào cơ thể khiến một vài người khó chịu , choáng váng nhưng dần rồi họ cũng lấy lại bình tĩnh . N090Ld giữ chặt lấy tay của Ngọc Ngọc và Liên Quỳnh . Trong đầu họ vang lên giọng nói :
["hạn chế tối thiểu thương vong sảy ra , chúc các bạn lên đường bình an , trở về đầy đủ , an toàn"]
Vừa nhảy ra khỏi hồ Chuyển Giao , Dương Lam đảo mắt nhìn quanh
[ " ồ , là một người mới sao ? " ] Ánh mắt cô va phải vào người con gái đang loạng choạng bám vào tay của hai người đồng đội khác .
[ " có vẻ là lần đầu tham gia nhiệm vụ này nhỉ ? có lẽ là chưa quen với dòng nước ? " ] Ngọc Ngọc thấy cô nhìn chằm chằm vào người mới bèn đến gần nói :
"Thanh Nhung Nhung - người mới của khu vực chúng ta đấy , cô ấy quản lý khu vực sao Samien . " - "sao Samien ấy hả? tôi tưởng bà cô ấy còn lâu mới chịu tìm người kế nhiệm cơ chứ ? ? " Dương Lam nhìn với vẻ mặt bất ngờ , cô không nghĩ bà cô khó tính của sao Samien đã tìm ra người kế nhiệm .
Nhưng rồi thật ra đó cũng không phải điều gì bất ngờ lắm , dù gì thì bà ấy cũng làm việc này gần 860 hoàng kim khắc rồi . Điều cần thiết bây giờ là phải chia nhau ra hành động tiêu diệt đám quái ký ức kia ,chúng thực sự rất phiền toái .
"ồ , vậy đi thôi , lát nữa qua chào hỏi cô ấy sau nhỉ ?bây giờ chia nhau ra hành động thôi . " Dương Lam nắm lấy tay của Ngọc Ngọc chay đi đến khu vực xuất hiện quái ký ức .
Con đường phố xá tại thủ đô XX vẫn luôn đông đúc như thế , đặc biệt là những giờ cao điểm như hiện tại thì việc xác định vị trí của kẻ địch bằng mắt thường còn khó khăn hơn rất nhiều lần . Dương Lam đảo mắt một vòng qua các con đường lớn rồi dần dần ngó qua những con ngõ nhỏ . Rồi một bóng dáng cao lớn màu tím nhầy nhụa xuất hiện , lọt vào tầm mắt của Dương Lam. Cô chạy nhanh tới , nhảy vút lên cao , băng qua dòng người tấp nập . Ở trên cao khiến cô có thể dễ dàng quan sát các con quái xung quanh . Nhảy xuống chạm đất , trước mặt cô là ba con quái tím nhầy nhụa đang ăn những Persiowne rơi ra từ con người (chất lỏng ký ức hỗn loạn)
chúng dường như không phát hiện sự xuất hiện của cô . Cô chạy nhanh đến , tay cầm con dao nhỏ cắm vào hạt Persio trong cơ thể chúng , chất dịch từ con dao từ từ chảy vào hạt nhân Persio khiến chúng như tan chảy , chúng chảy xuống đường nhầy nhụa một vùng . cô tiếp tục đâm vào hai con còn lại , khiến cả ba tan chảy .
Ngay sau đó , Dương Lam lập tức lấy những ống chứa được chuẩn bị sẵn ở trong túi ra , đặt xuống đất rồi bấm công tắc . Được kích hoạt , ống chứa hút mạnh những chất dịch từ xác của quái ký ức . cùng lúc đó , Dương Lam cũng không rảnh tay mà nhanh chóng dùng găng tay đặc chế móc hạt nhân Persio trong cơ thể những con quái ra , đưa chúng vào túi .
Cô thu dọn đồ đạc và chạy đến chỗ đồng đội của mình . ở chỗ cô vừa rời đi , những chỗ con quái vật nằm lại bốc lên một lượng khói kỳ lạ . có một bóng người đến gần nơi cô vừa rời đi , ánh mắt kỳ lạ đặt trên vai cô không rời cho đến khi cô hoàn toàn khuất bóng .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro