Chương 7
Cô thông báo cho tôi việc nhập viện của mình phải kéo dài với vẻ lãnh đạm đến không ngờ. Dù tôi lo lắng, nhưng có vẻ cô nàng bệnh nhân cũng đã dự đoán như thế, nên tôi yên tâm phần nào. Chỉ thừa nhận điều này trong tim, song lo lắng đã phần nào khiến tôi mất tự chủ.
Chiều thứ ba sau buổi học bổ sung, tôi đi thăm cô. Các tiết học bổ sung cũng đã dần kết thúc.
"Kỳ nghỉ hè chỉ còn lại hơn một nửa một tí thôi nhỉ!"
Cô nói mỗi thế bằng tông giọng có thể xem như đang than vãn. Kiểu như cô đang cố truyền đạt cho tôi rằng riêng điều đó thôi đã rất đáng tiếc rồi.
Ngoài kia, mặt trời đang toả nắng. Buồng bệnh được lắp điều hoà này giống như một chỗ trú bảo vệ chúng tôi khỏi ánh mặt trời, nhưng không hiểu sao nó lại khiến tôi thấy bất an.
"Kyouko vẫn ổn chứ?"
"Aah, ừm. Tớ có cảm giác ánh mắt chòng chọc của cô ấy bằng cách nào đó còn trở nên sắc bén hơn cả tuần trước, nhưng có lẽ sự thuyết phục của cậu đã có tác dụng như thuốc an thần, cho nên cô ấy không còn công kích tớ nữa."
"Đừng có nói về bạn tốt nhất của tớ như một con thú nữa đi."
"Cậu hẳn là chưa bị cô ấy nhìn chòng chọc bằng cặp mắt đó. Thế nên cô ấy đang giả vờ là một con mèo. Vậy là một mãnh thú họ nhà mèo - chắc là một con sư tử."
Tôi không kể cho cô về vụ việc trong tiệm sách tuần trước.
Tôi đổ đào đóng hộp mình đã mua như một món quà ra đĩa, và bắt đầu ăn cùng cô.
Không hiểu sao, vị ngọt của siro gợi nhớ lại những ngày tôi còn là một cậu nhóc học tiểu học.
Trong lúc nhấm nháp miếng đào màu vàng khác lạ, cô ngó ra bên ngoài.
"Sao cậu lại đến bệnh viện trong một ngày tiết trời đẹp đến thế này chứ? Đáng ra cậu nên chơi bóng né hay gì đó ngoài kia."
"Trước hết, cậu đã gọi tớ tới đây. Thứ hai, tớ chưa từng chơi thứ gì đó như bóng né kể từ tiểu học. Và thứ ba, tớ không có ai để chơi cùng. Trong lúc cân nhắc ba điều kể trên, làm ơn chọn ra điều cậu muốn tớ làm nhất."
"Tất cả."
"Tham quá đấy - vậy thì, tớ sẽ cho cậu miếng đào cuối cùng."
Với nụ cười như một đứa trẻ, cô xiên chiếc dĩa vào miếng đào và đưa tất cả vào trong miệng. Tôi mang chiếc đĩa và cái hộp tới bồn rửa trong góc phòng. Hình như có một chế độ là nếu tôi để ở đây, thì y tá sẽ làm sạch chúng. Họ thậm chí còn mang cả đồ ăn ra ngoài nữa - nếu không phải vì căn bệnh trong người cô, thì nơi này dám là một phòng VIP lắm.
Bài hướng dẫn miễn phí của tôi cũng trở thành một phần của gói phòng VIP. Hôm nay cũng thế, mặc cho coi nó như một mối phiền toái, cô vẫn cẩn thận ghi chép. Trước kia, tôi từng một lần hỏi cô rằng việc học của cô có cần thiết không. Cô đã đáp lại nếu điểm của mình tụt dốc, sẽ khiến mọi người xung quanh cho rằng có gì đó bất thường. Tôi hiểu, và nhận ra tại sao mình chưa bao giờ cảm thấy sự cần thiết đặc biệt để học hành bất chấp hoàn cảnh.
Hôm nay, màn ảo thuật của cô bị hoãn lại. Cô nói dù gì cũng không thể tiếp tục chuẩn bị màn trình diễn mới được. Và vì cô đang chuẩn bị cho lá ace xuất hiện từ tay áo, cho nên tôi sẽ trông đợi nó, thế rồi-
"Tớ sẽ đợi dài cổ mất."
"Cổ cậu định kéo dài đến cỡ nào? Có phải ý cậu là giống như có ai đó kéo đầu cậu ra không?"
"Ra là cậu ngốc đến mức không thể hiểu nổi một hình ảnh ẩn dụ à? Giờ cậu còn có cả virus trong đầu mình nữa chứ, kinh quá."
"Ai mà gọi một người là ngốc thì mới chính là kẻ ngốc!"
"Thế là lỗi của tớ nhỉ - tớ đã nói rằng đó là vì cậu bị bệnh, nhưng nó không phải là bệnh."
"Không có lỗi lầm gì hết, đi chết đi! Vì tớ cũng sẽ chết."
"Xin cậu đấy, đừng nhân lúc hỗn loạn để đặt lời nguyền lên người tớ có được không?"
Lại một cuộc trò chuyện vui đùa như bao lần. Có thể có những cuộc trò chuyện vô nghĩa thế này làm tôi thấy sảng khoái. Vì cảm giác như một bầu không khí cho phép trêu đùa lẫn nhau như vậy đã trở thành minh chứng cho việc cuộc sống hằng ngày không thay đổi. Đúng như tôi đã nghĩ, tôi - người nhẹ nhõm bởi một điều hết sức vô nghĩa - có lẽ đang thiếu đi thứ được biết đến như là trải nghiệm của con người.
Cô bắt đầu viết gì đó trong 'Nhật ký sống chung với bệnh tật', và thế là, vì lý do này hay lý do khác, tôi đưa mắt về góc phòng. Tôi tự hỏi có phải sự trói buộc và chất chồng những bệnh hoạn của các bệnh nhân trước đây đã khiến nó trở nên vô sắc hay không.
"?????-kun đã có kế hoạch nào cho kỳ nghỉ hè chưa?"
Giữa chừng quay mặt lại phía cô khi tên mình được gọi, thế nên ánh mắt tôi trở về phía cô nhanh hơn tôi nghĩ.
"Có lẽ chỉ đến đây, và đọc sách ở nhà. Cả làm bài tập nữa."
"Thế thôi sao? Cậu nên đi làm điều gì đó đi, dù sao cũng là kỳ nghỉ hè mà. Hay là đi du lịch với Kyouko thay cho tớ nhé?"
"Tớ không có đủ chuyên môn cần thiết để đi vào chuồng sư tử. Và không phải cậu sẽ đi du lịch với Kyouko-san à?"
"Dù vậy nhưng có vẻ là không thể rồi. Việc nhập viện của tớ bị kéo dài, và cô nàng đó cũng bận bịu với công việc câu lạc bộ nữa."
Cô nói vậy, nở một nụ cười cô đơn.
"Tớ muốn đi du lịch thêm lần nữa cậu biết đấy."
............Hửm?
Những lời đượm buồn của cô khiến nhịp thở của tôi chững lại trong tích tắc.
Và khoảnh khắc ấy, tôi thấy một làn sương đen len lỏi vào căn phòng. Tôi cảm thấy thứ gì đó đáng ghê tởm nằm sâu trong con tim tôi tìm đường trồi ra khỏi cổ họng. Vội vàng, tôi vừa hớp lấy một ngụm trà từ chai PET, vừa đấu tranh với thôi thúc mửa nó ra ngoài. Mới nãy là gì vậy?
Tôi đăm chiều về lời cô nói trong óc. Y hệt cách một thám tử trong tiểu thuyết sẽ thực hiện với những lời quan trọng của nhân vật.
Có lẽ do tôi đang làm một bộ mặt lo lắng. Cô thu hồi nụ cười gượng của mình, rồi nghiêng đầu sang bên.
Cái người đang khó xử là tôi.
Vậy thì tại sao cô đang làm thế?
Khoảnh khắc tôi nhận ra, nó bật ra ngay khỏi miệng tôi.
"Vì sao, sao cậu lại nói cứ như sẽ không bao giờ có thể đi du lịch nữa thế?"
Cô trông có vẻ như bị bất ngờ. Cô bày ra vẻ mặt như một chú chim bồ câu bị bắn hạ bởi ống xì đồng của trẻ con.
"...........Tớ đã nói, như vậy à?"
"Cậu đã nói."
"Tớ hiểu rồi - có lẽ ngay cả tớ cũng xuất hiện những ý nghĩ như thế đấy~."
"Này......"
Chẳng rõ tôi đang làm cái bộ mặt gì nữa. Sự lo âu chôn chặt trong sâu thẳm con tim tôi từ lần cuối tới thăm lại trương phồng lên, và cuối cùng thì đe doạ sẽ bật ra khỏi miệng tôi. Tuyệt vọng, tôi gắng sức đưa tay lên che miệng - song cái miệng đã cử động trước khi bàn tay có thể.
"Cậu sẽ không chết đâu, phải không?"
"Hử? Tớ sẽ chết mà. Bọn mình đều sẽ chết, tớ và cả cậu nữa."
"Ý tớ không phải thế!"
"Nếu cậu đang nói về những gì xảy ra khi tuyến tuỵ của tớ bị suy nhược, thì dĩ nhiên là tớ sẽ chết rồi."
"Ý tớ không phải thế!"
Đập lòng bàn tay đang mở của mình vào cạnh giường, tôi nhảy dựng lên mà không suy nghĩ. Chiếc ghế tôi đã ngồi ngã chỏng chơ, lấp đầy căn phòng với tiếng kim loại lanh lảnh khó chịu. Đôi mắt tôi đang cố định vào cô, không do dự. Lần này, vẻ mặt cô trưng ra rõ ràng là đang bàng hoàng. Thậm chí chính tôi cũng bàng hoàng. Chính xác thì tôi làm thế để làm gì chứ?
Tôi gồng cổ họng khô khốc của mình cho vết tích cuối cùng của giọng nói mà mình có thể huy động được.
"Cậu vẫn sẽ, không chết đâu, phải không?"
Vì vẫn còn đang sững sờ, người con gái ấy không đáp lời, và sự tĩnh mịch bao trùm căn phòng. Sợ hãi sự tĩnh mịch đó, tôi tiếp tục lên tiếng.
"Cậu đã hành xử lạ lùng từ nãy tới giờ."
"............"
"Cậu đang giấu chuyện gì đó, đúng chứ? Rõ ràng là cậu biết. Chơi Sự thật và thách thức, và còn tự dưng ôm lấy tớ nữa. Và khi tớ hỏi có gì đã xảy ra, phản ứng của cậu rất lạ. Cậu đã ngập ngừng một cách kỳ quặc - có phải cậu cho rằng tớ sẽ không nghĩ nó bất thường? Dù chuyện có thành ra như thế này, tớ cũng chỉ lo cho cậu vì cậu bị hành hạ bởi một căn bệnh nghiêm trọng mà thôi."
Tôi đã liến thoắng một thôi một hồi, nói nhanh tới mức tôi không thể nhớ mình đã nói gì nữa. Tôi thở hổn hển ngay cái lúc nói hết câu. Nhưng có một lý do khác về chuyện tại sao tôi lại thở không ra hơi. Tôi bị lúng túng. Về cô, người đang giấu gì đó, và bản thân tôi, người đã quyết định đem bản thân xen vào chuyện của cô, cũng vậy.
Nhìn đăm đăm vào người con gái vẫn có vẻ hoàn toàn sững sờ trên mình, tôi - người làm việc theo nguyên tắc bình tĩnh lại khi người khác lúng túng hơn mình - trấn tĩnh lại bản thân đôi chút, và ngồi lại xuống ghế. Bàn tay tôi chầm chậm thả lỏng nắm tay trên ga giường.
Tôi nhìn gương mặt cô. Hai con mắt đang mở to và đôi bờ môi khép chặt. Có lẽ cô sẽ bỏ chạy và lại cố gắng làm như chưa có gì từng xảy ra. Tôi tự hỏi mình sẽ làm gì nếu chuyện đó xảy ra. Tôi tự hỏi liệu mình có can đảm để tiếp tục đuổi theo cô. Và tôi tự hỏi liệu có ý nghĩa nào nếu mình làm vậy.
Chính xác thì...... tôi muốn làm gì chứ?
Câu trả lời trật khỏi dòng suy nghĩ của tôi.
Lẽ thường, cô sẽ mau chóng lặp đi lặp lại giữa vô vàn biểu cảm. Đó là vì sao tôi mong chờ không gì khác ngoài vẻ thất thần của cô sẽ chóng nhường chỗ cho biểu cảm rạng rỡ khác. Vậy mà tôi đã nhầm. Lần này, màu sắc gương mặt cô thay đổi thật sự chậm chạp. Khoé môi khép chặt của cô cong lên với tất cả sự vội vàng của một con sên. Đôi mắt mở to chậm chạp nheo lại, tựa hồ những tấm màn khép lại cho thấy buổi diễn đã đến hồi kết. Đôi gò má - đông cứng trong sự ngỡ ngàng - bắt đầu tan chảy, giãn ra.
Cô nở một nụ cười tôi có thể không bao giờ bắt chước được mặc cho có cố gắng suốt phần đời còn lại.
"Tớ có nên nói với cậu không? Về chuyện đã xảy ra."
"......Làm ơn."
Tôi căng thẳng như một đứa trẻ sắp bị đưa vào khuôn phép.
Cô mở cái miệng lớn của mình, và cùng vẻ hạnh phúc trên gương mặt, đáp lời.
"Chẳng có~ gì hết á. Chỉ là tớ đã nghĩ về cậu thôi."
"Về tớ ư?"
"Chuẩn, về cậu. Cậu biết mà, bọn mình thực sự đã chơi Sự thật hay thách thức vì tớ đắn đo hỏi điều gì đó linh tinh. Nếu phải nói, tớ đã nghĩ xem sẽ tuyệt biết bao nếu tớ có thể thân thiết với cậu hơn nữa."
"......Thật đấy à?"
Tôi hỏi bằng giọng nói đượm vẻ hồ nghi.
"Thật chứ. Dù gì tớ cũng sẽ không nói dối cậu đâu."
Chắc chỉ là lời nói đãi bôi, song ngay cả thế, tôi không thể che đậy sự an tâm của mình. Đôi vai tôi cùng lúc nhẹ bẫng, đánh mất đi sức lực của chúng. Tôi biết mình khờ khạo, nhưng tôi chọn tin tưởng cô ấy.
"Ehehehehehehehehehehe."
"......Gì thế?"
"Hông, tớ chỉ nghĩ rằng ngay bây giờ, tớ đang thực sự hạnh phúc. Đến mức có thể chết."
"Thế không tốt chút nào."
"Cậu muốn tớ sống tiếp sao?"
"............Phải."
"Ehehehehehehehehehehehehehehehehehehehehehehehe."
Vẫn nhìn vào mặt tôi, cô bật cười, hạnh phúc lạ thường.
"Wo~w, tớ chưa bao giờ nghĩ rằng cậu lại cần tớ nhiều đến thế đấy. Với một con người điều đó rất hạnh phúc cậu biết đấy, để tớ có lẽ là người đầu tiên được cần đến bởi cậu, một người nội tâm."
"Ai là người nội tâm ở đây?"
Đó là tất cả tôi có thể nặn ra như một lời cự cãi; đầu tôi tưởng như có thể nổ tung vì ngượng. Nỗi lo lắng của tôi cho cô là điều tôi không muốn đánh mất, một điều có lẽ là cần thiết đối với tôi. Có điều dù đó là sự thật, thì sự ngượng ngùng đi kèm với việc nói lên suy nghĩ của mình còn xa mới dễ dàng như việc nghĩ ra chúng. Cảm giác như tất cả máu trong cơ thể tôi đang đổ dồn lên đầu. Cứ như tôi thật sự sẽ chết vậy. Bằng cách nào đấy, tôi gượng ép bản thân hít một hơi thật sâu, và để cho hơi nóng thoát khỏi cơ thể.
Nụ cười không thay đổi, cô tiếp tục với một nhịp điệu dường như thể hiện rằng không có ý định cho tôi dừng lại để trấn tĩnh dù chỉ một chút.
"Do tớ đã hành động kỳ quặc, nên cậu cho rằng tớ sắp chết? Mà không nói với cậu."
"......Phải đấy, nói cho cùng thì việc nhập viện của cậu đột ngột bị kéo dài mà."
Cô bắt đầu cười ầm lên, rung chuyển mãnh liệt tới mức tôi nghĩ cô sẽ đánh rơi túi truyền dịch được gắn vào cánh tay mình. Là đối tượng của một tràng cười đầy sức sống như thế, thôi thì tôi đành hứng chịu sự xúc phạm vậy.
"Cậu là người sai vì dễ dàng nói ra những điều gây hiểu lầm."
"Nhưng tớ đã nói trước đó rồi còn gì! Rằng vẫn còn thời gian! Nếu không, tớ sẽ chẳng làm mấy thứ như tập luyện ảo thuật cậu biết đấy. Nhưng về chuyện cậu nói ban nãy, tớ băn khoăn tại sao cậu lại bị phiền não bởi một thoáng ngập ngừng của tớ. Tớ nghĩ cậu quả~ thật đã đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi đó."
Nói đoạn, cô lại phá lên cười.
"Đừng lo, vì tớ sẽ nói cho cậu chính xác khi nào mình sẽ chết."
Và rồi cô tuôn ra một tràng cười thêm lần nữa. Bị cười quá nhiều, tôi cũng trở nên hơi ngơ ngơ. Hình như bằng cách nào đấy tôi đã mắc một sai lầm nghiêm trọng, và giờ đang phải đối mặt về nó.
"Chắc chắn phải ăn tuyến tuỵ của tớ đúng cách khi tớ chết rồi đấy."
"Nhỡ may, có khả năng cậu sẽ không chết nếu cơ quan hư hại của cậu được loại bỏ thì sao? Thế thì tớ xin phép được ăn nó ngay bây giờ nhé?"
"Cậu muốn tớ sống à?"
"Cực kỳ muốn."
Trong trường hợp của tôi, tôi vui rằng mình là một con người mà lời nói chân thành của họ nghe giống như nói đùa. Bởi giả như những xúc cảm thực sự, thực sự chân thành của tôi được truyền đạt, tôi, người đã trở nên thờ ơ với việc dính líu với nhân loại, sẽ xấu hổ đến mức không bao giờ có thể ló mặt ra ngoài lần nào nữa mất.
Tôi không biết cô tiếp nhận nó ra làm sao, cơ mà cô cất lời với vẻ bông đùa, "Ya~y, tớ rất hạnh phúc," và vươn cả hai cánh tay về phía tôi. Gương mặt người con gái ấy xem chừng rất vui vẻ khiến cô giống như đang nói đùa.
"Dạo này cậu cũng bắt đấu thích hơi ấm của người khác rồi chứ?"
Lời cô nói giữa những tiếng khúc khích chắc hẳn mang ý nghĩa như một lời nói đùa. Đó là vì sao tôi quyết định đáp trả bằng trò đùa ngược lại của mình - thành thật chấp nhận lời cô nói.
Tôi đứng dậy, lại gần cô, và với vẻ đùa giỡn, lần đầu tiên vòng tay mình quanh lưng cô. "Wahoo," cô thốt lên với vẻ đùa giỡn một lần nữa khi vòng hai cánh tay quanh người tôi. Hỏi rằng liệu nó có bất kỳ ý nghĩa nào không thì hết sức đơn giản. Người ta không nên tìm logic trong một trò đùa.
Chúng tôi cứ mãi như vậy một lúc lâu trước khi chợt thấy một điều kỳ lạ.
"Hm, tớ đoán Kyouko-san sẽ không tới vào khoảng thời gian này hôm nay, huh."
"Cô nàng còn hoạt động câu lạc bộ cơ. Hỏi thật nhé, cậu nghĩ sao về Kyouko?"
"Chắc là, một ác ma cố gắng xen vào sự thân thiết của bọn mình."
Hai đứa tôi bật cười, và tôi nhân cơ hội buông người cô ra, nhưng chỉ sau khi siết chặt lưng tôi một lần nữa, cô mới buông ra. Chúng tôi rời nhau, và trêu đùa tới tận lúc cuối cùng, chúng tôi cười cho tới khi mặt hai đứa trở nên đỏ ửng.
"Nói về cái chết, cậu biết đấy."
Cô đề cập tới chủ đề đó khi mà hai chúng tôi đã bình tĩnh trở lại.
"Có lẽ chẳng có ai gợi chuyện như thế trước kia cả."
"Dạo này, tớ đã suy nghĩ xem mình có nên bắt đầu viết di chúc hay không."
"Không phải là quá sớm hay sao? Tớ biết mà, cậu đã nói dối về chuyện vẫn còn thời gian phải không?"
"Đâu phải vậy, cậu hiểu mà, tớ sẽ phải đọc lại và chỉnh sửa nó vô số lần, vì tớ muốn nó nhìn gọn gàng. Đấy là vì sao tớ sẽ bắt đầu đặt bút."
"Nếu là vậy thì tớ nghĩ sẽ ổn thôi. Vì chỉnh sửa nó không mất nhiều thời gian hơn là viết tiểu thuyết đâu."
"Thấy chưa, đằng nào tớ cũng đâu có sai. Cho nên hãy chờ mà đọc bản di chúc hoàn chỉnh của tớ sau khi tớ chết đi nhé."
"Tớ sẽ trông đợi nó."
"Ý cậu là muốn tớ chết sớm hơn sao? Tệ bạc hết sức. Hoặc là tớ sẽ nói thế, cơ mà bởi cậu cần tớ, cậu sẽ không muốn tớ chết đâu nhở~."
Cô đang cười nhăn nhở, song do sắp đạt tới giới hạn về cảm xúc của mình, tôi ngừng gật đầu một cách thành thật. Dẫu tôi có cau mày với cô bằng đôi mắt không lấy gì làm thích thú, cô sẽ vẫn cười, bất chấp. Có lẽ đấy lại là một triệu chứng của một căn bệnh khác.
"Phải rồi, vì đã làm cậu lo lắng không đâu, như một lời xin lỗi, tớ sẽ cho cậu làm người đầu tiên tớ đi chơi cùng khi mà tớ xuất viện."
"Hình như có hơi tự mãn cho một lời xin lỗi, nhỉ."
"Cậu không muốn hả?"
"Không phải là tớ không muốn."
"?????-kun quả nhiên có phần đó ở cậu nhỉ."
Tôi tự hỏi cô đang nói về phần nào, tuy nhiên, tôi cũng phần nào tự hiểu được nên tôi không đặc biệt hỏi cô về điều đó.
"Ngày được xuất viện, đầu tiên tớ sẽ về nhà, nhưng sau đó tớ sẽ rỗi rãi, vậy nên có thể là vào buổi chiều."
"Bọn mình sẽ làm gì?"
"Hmm, nên làm gì nhỉ - cậu sẽ tới đây một vài lần trước khi tớ được xuất viện đúng không? Hãy suy nghĩ cẩn thận."
Chỉ như thế, tôi đồng ý. Sau đó, trong hai tuần trước khi cô xuất viện, kế hoạch - thứ cô quyết định gọi là một "buổi hẹn đã hứa" với sự không bằng lòng của tôi - đã trở thành một buổi đi biển, chuyện cô khao khát thực hiện. Chưa hết, chúng tôi sẽ ghé vào một quán cà phê ở đâu đó, và cô sẽ cho tôi xem một màn ảo thuật cô vẫn đang tập luyện.
Thực tình, khi hứa đi chơi cùng cô sau khi cô ra viện, tôi cứ lo rằng chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng sẽ xen vào giữa khi đó với ngày cô xuất viện. Nhưng những ngày cho tới lúc ấy trôi qua mà chẳng có gì xảy đến. Chỉ lần này thôi, tôi ngỡ rằng có lẽ đúng như lời cô nói - tôi đã đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi.
Trong hai tuần này, các buổi học bổ sung kết thúc, và chúng tôi đón chào kỳ nghỉ hè. Tôi tới thăm cô bốn lần. Lần đầu, tôi tình cờ chạm mặt Bạn-tốt-nhất-san. Lần thứ hai, chúng tôi phá lên cười đến khi giường cô rung lên. Lần thứ ba, cô nổi cơn cáu kỉnh khi đến giờ tôi về nhà. Lần bốn, tôi vòng đôi tay mình quanh lưng cô. Tôi đã quen với nó không chỉ một lần.
Chúng tôi thốt ra vô vàn lời nói đùa, sẻ chia vô vàn tiếng cười, buông ra vô vàn lời châm chọc, và cho nhau vô vàn sự tôn trọng. Nó khiến tôi - nói cách khác kẻ vĩnh viễn chỉ là người quan sát - ngạc nhiên làm thế nào tôi lại trở nên yêu cuộc sống hằng ngày mà hai đứa trải qua như những học sinh tiểu học. Chính xác thì chuyện quái gì đã xảy ra?
Tôi sẽ nói vậy với thằng tôi nhớ lại khoảng thời gian này. Tôi sung sướng được quen biết với một con người. Lần đầu tiên tôi như vậy từ khi lọt lòng - được bên cạnh ai đó, và không một lần nghĩ rằng mình muốn ở một mình.
Trong lúc chắc chắn là con người đa cảm nhất thế gian về chuyện quen biết ai đó, thì hai tuần của tôi đã gói gọn trong phòng bệnh của cô. Chỉ là bốn ngày, thế nhưng bốn ngày ấy đã làm nên toàn bộ hai tuần của tôi.
Vào ngày cô được xuất viện, tôi dậy khi trời vừa hửng sáng. Tôi về cơ bản là một người dậy sớm - tôi dậy sớm mặc kệ nắng hay là mưa, không quan trọng liệu mình có kế hoạch trong ngày hay là không. Nhân tiện, bầu trời hôm nay quang đãng, và tôi tình cờ lại có kế hoạch. Tôi mở cửa sổ, và gần như có thể thấy ngọn gió buổi sớm mang đi bầu không khí bí bách trong phòng. Một buổi sáng tốt lành.
Tôi rửa mặt dưới lầu, và tiến tới phòng khách ngay khi bố tôi chuẩn bị ra ngoài. Tôi trao đổi với ông một vài lời sâu sắc, và với một nụ cười, ông nhẹ vỗ vào lưng tôi trước khi rời khỏi nhà. Bao nhiêu năm qua ông vẫn đầy sức sống như thế. Tôi đã luôn thấy kỳ lạ rằng sao một người cha như vậy lại có thể có một đứa con như tôi.
Bữa sáng của tôi đã được bày sẵn khi tôi tới bàn ăn. Cảm ơn mẹ vì thức ăn, tôi ngồi vào chỗ của mình, và nói "cảm ơn vì bữa ăn" một lần nữa với bữa sáng trên bàn trước khi húp một chút súp miso. Tôi khá thích món súp mẹ tôi nấu.
Trong lúc thưởng thức món ăn của mẹ tôi - người bấy giờ đã rửa xong dụng cụ làm bếp - ngồi xuống trước mặt tôi, và bắt đầu uống cốc cà phê nóng của bà.
"Này, con."
Hiện tại, những người duy nhất gọi tôi là "con"(1) theo cách không trang trọng là mẹ tôi và Bạn-tốt-nhất-san.
(1. Chỗ này có lẽ là liên quan đến cách gọi người đối diện trong tiếng Nhật, mình cũng không rõ nữa. Trong bản tiếng Anh thì họ ghi là 'you'.)
"Vâng?"
"Vậy là con đã kiếm được một cô bạn gái rồi đấy nhỉ."
"............Sao cơ ạ?"
Mới sáng ra mà bà mẹ này lại đang nói gì vậy chứ?
"Thì, con đã kiếm được một cô bạn gái mà con thích đấy thôi. Khi nào cũng được, lần tới đưa cô ấy về đây nhé."
"Không đúng đâu, nên chẳng có ai để đưa về đâu ạ."
"Hmm, mẹ chắc chắn thế mà."
Tôi đang tự hỏi sao lại xảy ra chuyện này, cơ mà có lẽ chỉ là linh cảm của bậc cha mẹ hoạt động mà thôi. Mặc dù nó đã đi tới một vài kết luận táo bạo.
"Vậy, đó chỉ là bạn bình thường thôi nhỉ."
Cũng không đúng nốt.
"Mà vấn đề không nằm ở khi nào. Mẹ vui vì lần đầu tiên, người nhìn nhận con một cách chính xác đã xuất hiện."
Hửm?
"Con, con thực sự cho là mẹ không biết khi nào con dối hay sao? Đừng đánh giá thấp những bà mẹ."
Cảm thấy biết ơn, tôi chăm chú nhìn vào khuôn mặt người phụ nữ tôi không thể đánh giá thấp được nữa. Mẹ tôi, người - khác tôi một trời một vực - ánh lên một tia sáng mạnh mẽ trong đôi mắt, có vẻ rất hạnh phúc. Thành thật mà nói, mới bé nhỏ làm sao. Khoé môi tôi không khỏi cong lên. Mẹ tôi tiếp tục xem ti vi trong khi uống cà phê.
Vì những kế hoạch của tôi với cô nàng được lên lịch vào buổi chiều, tôi dành cả buổi sáng để đọc sách. Vẫn chưa tới lượt của "Hoàng tử bé" mà tôi đã mượn từ cô. Tôi nằm trên giường, đọc cuốn tiểu thuyết kỳ bí mà mình đã mua gần đây.
Thời gian cứ thế trôi qua, và trước khi đến trưa, tôi đã thay một bộ đồ đơn giản và ra khỏi nhà. Do muốn tạt vào một tiệm sách, tôi đến nhà ga sớm hơn nhiều so với lịch trình, và ghé vào một tiệm sách lớn gần đó.
Tôi mua một cuốn sách sau khi lòng vòng một lúc, và bắt đầu đi đến quán cà phê nơi hai đứa đã hẹn gặp. Chỉ cách nhà ga vài bước chân, và do là một ngày trong tuần, bên trong quán tương đối vắng vẻ. Tôi gọi một cà phê đá và đặt mình xuống chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ chúng tôi hẹn gặp.
Cửa hàng có máy lạnh, song cái nóng của mùa hè vẫn bám dai dẳng trên cơ thể tôi. Nhấp một ngụm cà phê đá, tôi cảm thấy một cảm giác khoan khoái – như thể cà phê đang luân chuyển khắp thân thể mình. Thế nhưng nếu thật sự như vậy, thì tôi đã chết rồi, nên cuối cùng chỉ là sản phẩm từ trí tưởng tượng của tôi mà thôi.
Mượn khả năng của máy lạnh và cà phê để làm sạch mồ hôi, dạ dày tôi càu nhàu. Vì có một lối sống lành mạnh, tôi đói bụng ngay khi buổi trưa tới. Ý nghĩ gọi thứ gì đó ra để ăn vụt qua đầu tôi trong chốc lát, cơ mà vì đã hứa sẽ ăn trưa cùng người con gái ấy, tôi kiềm chế. Sẽ là một nỗi đau khi bị mang tới một bữa buffet ăn thoả thích khác ngay sau khi tôi đã thoả mãn sự thèm ăn ở đây. Dù sao thì cô cũng có phần đó ở mình mà.
Nhớ lại hai ngày liên tục mà mình miễn cưỡng ăn trưa cùng cô, tôi nở nụ cười. Vậy là đã một tháng trôi qua kể từ đó, huh.
Tôi quyết định im lặng chờ đợi người con gái ấy. Tôi đặt quyển sách bìa mềm đã đọc ban nãy lên bàn.
Lẽ tự nhiên, tôi nghĩ về việc đọc nó, nhưng bất ngờ, vì lý do nào đấy, ánh mắt tôi hướng ra ngoài kia. Tôi không hiểu tại sao. Nếu phải chọn một lý do, tôi chỉ có thể nói rằng mình chỉ bỗng dưng làm vậy. Đó là một lý do không giống tôi, mà gợi lại tính cách vô tư của cô nàng.
Dưới ánh mặt trời chói chang, đủ mọi loại người đang đến và đi. Một người đàn ông mặc bộ vét trông rất nóng. Tôi tự hỏi sao ông ta không cởi bộ vét ra. Một cô gái trẻ mặc chiếc tank top hướng thẳng về nhà ga với những bước nhỏ. Có lẽ đã có kế hoạch thú vị nào đấy. Một đôi trai gái tầm tuổi cao trung nắm tay nhau. Họ là một trong số các cặp tình nhân. Một bà mẹ đẩy đứa bé đi trong nôi đang...
Tôi nghĩ về nó, rồi rút lại.
Những con người đi bên ngoài cửa sổ chắc chắn sẽ không bao giờ có quan hệ gì với tôi trong kiếp này - chẳng phải nhọc công nghi ngờ, họ là người dưng.
Tôi nghĩ về lý do tại sao mình đang nghĩ về họ, mặc cho họ là người dưng. Chuyện thế này sẽ không bao giờ xảy ra trước kia. Tôi cứ tưởng rằng mình không hứng thú với con người xung quanh. Không, không phải vậy. Tôi đã quyết định không hứng thú với họ. Con người đó của tôi –
Không nghĩ suy, cuối cùng tôi bật cười với chính mình. Tôi hiểu rồi, hoá ra tôi đã thay đổi nhiều đến thế, huh. Thật thú vị, và thế nên cuối cùng tôi bật cười.
Gương mặt người con gái tôi sẽ gặp hôm nay xuất hiện trong tâm trí tôi.
Tôi đã thay đổi. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, tôi đã thay đổi.
Vào cái ngày tôi gặp cô, tính cách của tôi trên phương diện một con người, thường nhật của tôi, và cái nhìn của tôi về sự sống và cái chết đều trở nên thay đổi.
Aaah, phải rồi, nếu hỏi cô, cô có lẽ sẽ nói rằng bằng tất cả những lựa chọn tôi đã đưa ra cho tới giờ, tôi đã chọn thay đổi bản thân mình.
Tôi đã chọn lấy quyển sách bìa mềm được để lại đằng sau.
Tôi đã chọn mở cuốn sách bìa mềm ấy.
Tôi đã chọn nói chuyện với cô.
Tôi đã chọn dạy cho cô cách uỷ ban thư viện làm việc.
Tôi đã chọn chấp nhận lời mời của cô. Tôi đã chọn ăn cùng cô.
Tôi đã chọn đi bên cạnh cô. Tôi đã chọn đi du lịch cùng cô.
Tôi đã chọn đi bất kỳ đâu cô muốn. Tôi đã chọn ngủ cùng phòng với cô.
Tôi đã chọn sự thật. Tôi đã chọn thách thức.
Tôi đã chọn ngủ cùng một giường với cô.
Tôi đã chọn giúp cô ăn phần bữa sáng còn lại của cô. Tôi đã chọn xem buổi biểu diễn đường phố cùng với cô.
Tôi đã chọn gợi ý ảo thuật cho cô.
Tôi đã chọn mua Ultraman cho cô. Tôi chọn quà lưu niệm để mua.
Tôi đã chọn trả lời rằng chuyến du lịch thật vui.
Tôi đã chọn đến chơi nhà cô.
Tôi đã chọn chơi cờ shogi. Tôi đã chọn đi trước cô.
Tôi đã chọn đẩy cô xuống. Tôi đã chọn làm tổn thương chàng trai làm bí thư của lớp chúng tôi.
Tôi đã chọn để cậu ta làm mình bị thương. Tôi đã chọn làm hoà với người con gái ấy.
Tôi đã chọn đến thăm người con gái ấy. Tôi đã chọn quà để mang tới.
Tôi đã chọn hướng dẫn cho người con gái ấy. Tôi đã chọn khi nào thì về nhà.
Tôi đã chọn bỏ chạy khỏi Bạn-tốt-nhất-san.
Tôi đã chọn xem ảo thuật của cô.
Tôi đã chọn chơi Sự thật hay thách thức. Tôi đã chọn câu hỏi để hỏi.
Tôi đã chọn không trốn chạy khỏi vòng tay cô. Tôi đã chọn ép cô phải trả lời.
Tôi đã chọn cười cùng cô. Tôi đã chọn ôm ghì lấy cô.
Cho dù tôi phải làm vậy bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ chọn như thế.
Đã tự nguyện đưa ra lựa chọn một cách không thể chối cãi dù tôi lẽ ra nên đưa ra lựa chọn khác, tôi ở đây. Khác với tôi của quá khứ, tôi ở đây.
Tôi thấy rồi, giờ tôi đã hiểu.
Không ai, kể cả tôi, thực sự là một con thuyền sậy hết.
Bị cuốn đi hay không - chúng ta đều là những người lựa chọn.
Người dạy cho tôi điều đấy, chẳng phải nghi ngờ gì nữa, là cô ấy. Người con gái sẽ phải chết sớm, nhưng kể cả thế, vẫn dấn bước về phía trước nhiều hơn bất kỳ ai khác, và sống một cuộc sống của chính mình như mọi khi. Người con gái yêu thế gian này, yêu mọi người, và yêu bản thân mình.
Lại một lần nữa, tôi có suy nghĩ đó.
Tớ......cậu.
Chiếc di dộng trong túi tôi rung lên.
"Tớ vừa về nhà xong! Tớ sẽ bị muộn một tẹo, xin lỗi nha (sweets). Dù sao tớ cũng sẽ mặc một thứ dễ thương cho cậu (lol)."
Tôi xem tin nhắn của cô, và sau khi ngẫm ngợi một chốc, tôi trả lời.
"Mừng cậu ra viện. Tớ đã chỉ nghĩ về cậu thôi."
Lời hồi đáp tin nhắn tôi gửi đi một cách đùa cợt tới ngay tức khắc.
"Chà cậu đang nói một câu rất thú vị theo kiểu bất thường đấy! Sao thế, cậu ốm à? [winking face]"
Ngừng lại một lát, tôi nhắn lại.
"Đâu có như cậu, cơ thể tớ khoẻ mạnh mà."
"Tệ quá đi! Cậu làm tớ tổn thương đấy! Như một hình phạt, cho tớ một lời khen đi!"
"Nhưng chẳng nghĩ ra gì hết - tớ tự hỏi vấn đề là ở tớ hay cậu?"
"Là cậu, 100%. Thôi nào, nói đi mà."
Tôi đặt điện thoại lên bàn, khoanh tay lại, và suy nghĩ. Một lời khen dành cho cô. Điều gì đó về cô mà tôi có thể tán dương - có hằng hà sa số những điều đó. Chắc chắn nhiều đến nỗi bộ nhớ điện thoại của tôi sẽ chẳng thể lưu trữ được tất cả chúng.
Gặp cô, tôi thật sự đã học được rất nhiều điều. Cô dạy tôi những điều trước giờ tôi chưa từng biết tới.
Trao đổi tin nhắn như vậy là một trong những điều cô đã dạy cho tôi. Bởi tôi đã học được lần đầu tiên niềm vui trò chuyện với con người, tôi chọn những ngôn từ có vẻ như sẽ khơi gợi những câu trả lời thú vị từ cô.
Ngay từ ban đầu, điều tuyệt vời ở cô là sức hấp dẫn bao phủ vạn vật nơi con người của cô, thứ dường như chẳng liên quan gì tới tuổi thọ dự tính của cô. Ắt hẳn, cô đã luôn luôn như thế. Dĩ nhiên, những suy nghĩ được định hình từng chút một, và ngôn từ thì dần dần trở nên phong phú, thế nhưng nền tảng cho chúng có lẽ chẳng dính dáng gì tới chuyện liệu cô có chết trong vòng một năm hay không.
Cô, như thường lệ, luôn tuyệt vời. Và tôi nghĩ rằng điều đó thật sự tuyệt vời.
Tôi sẽ thú nhận, rằng mỗi lần mình được dạy điều gì đó, tôi lại nghĩ cô thật tuyệt vời. Một con người ở thái cực đối lập với tôi. Những việc mà thằng tôi nhút nhát, người lúc nào cũng khép kín, không thể làm - thì cô lại là con người có thể điềm nhiên nói và thực hiện chúng.
Tôi cầm điện thoại vào bàn tay mình.
Cậu quả thực là một người tuyệt vời.
Tôi đã luôn nghĩ thế. Song lại không bao giờ có thể tìm ra những câu từ thích hợp.
Tuy nhiên, lúc đó tôi đã hiểu.
Lúc đó, khi cô dạy cho tôi sống nghĩa là gì.
Ngập tràn con tim tôi là người con gái ấy.
Tớ............cậu.
"Tớ thực sự muốn trở thành cậu."
Trở thành con người thừa nhận người khác, trở thành con người được người khác thừa nhận.
Trở thành con người yêu mến nhân loại, trở thành con người được nhân loại yêu mến.
Khi bật ra thành lời, tôi chỉ có thể thấy chúng quá ư phù hợp với con tim mình - chúng lan toả khắp lục phủ ngũ tạng của tôi.
Tự nhiên, cuối cùng tôi lại nhếch khoé môi.
Chính xác thì lẽ ra tớ phải làm gì để trở thành cậu?
Chính xác thì tớ nên làm gì để trở thành cậu?
Tớ nên làm gì đây?
Sau cùng, tôi nhận ra. Nếu tôi nhớ không nhầm, lẽ ra có một lời nói cũng mang ý nghĩa tương tự.
Tôi nghĩ ngợi trong giây lát, và khi nhớ ra, tôi quyết định trao nó cho cô.
"Tớ muốn pha bụi bẩn dưới móng tay của cậu và uống nó."
Tôi gõ ra nó với ý định chỉ gõ ra nó, và xoá chúng đi ngay tức thì. Tôi nhận ra thế thì sẽ không thú vị. Dẫu chúng sẽ khiến cô vui sướng, tôi có cảm giác còn có những từ ngữ phù hợp hơn nữa.
Bây giờ, nghĩ thêm lần nữa, những ngôn từ xuất hiện từ một xó xỉnh, không, có lẽ là từ trung tâm bộ nhớ của tôi.
Kiếm tìm những từ ngữ ấy là một sự thích thú. Nhiều đến mức tôi còn trở nên tự hào về bản thân.
Chẳng còn ngôn từ nào hoàn hảo hơn chúng để trao cho cô nữa.
Những ngôn từ ấy là hiện thân cho tất cả của tôi - tôi gửi tới di động của cô.
Tớ......
"Tớ muốn ăn tuyến tuỵ của cậu."
Tôi đặt di dộng xuống bàn và đợi, mong chờ câu trả lời của cô.
Một việc như mong chờ câu trả lời của ai đó - chắc chắn, là việc tôi của vài tháng trước sẽ thấy không thể nào tin nổi. Ấy vậy mà vì hắn đã chọn trở thành tôi của hiện tại, hắn không có quyền được phàn nàn.
Tôi nghiêm túc đợi chờ cô.
Nghiêm túc.
Tuy vậy, câu trả lời của cô không bao giờ tới.
Chỉ có thời gian trôi qua, và cơn đói của tôi chỉ càng tăng lên.
Khi thời gian chúng tôi hẹn nhau đã đến, tôi thay vào đó bắt đầu trông chờ câu trả lời cô sẽ nói khi mà cô xuất hiện.
Ấy vậy mà, cô cũng chẳng bao giờ tới.
Suốt ba mươi phút, tôi tiếp tục chờ đợi mà không lo lắng quá nhiều.
Sau khi một tiếng - và rồi hai tiếng - đã trôi qua, theo lẽ tự nhiên, tôi bắt đầu trở nên đứng ngồi không yên cùng nỗi lo âu.
Khi ba giờ đồng hồ trôi qua, tôi thử gọi cho cô lần đầu tiên. Cô không nghe máy.
Khi bốn giờ đồng hồ trôi qua, cảnh vật ngoài kia đã phủ lên mình sắc màu của buổi tối. Tôi rời khỏi quán. Tôi biết có chuyện đã xảy ra, nhưng không biết nó là gì. Dù những nỗi lo lắng mơ hồ giày xéo con tim, tôi chẳng định xoá bỏ chúng, thành ra tôi gửi một tin nhắn cho cô. Chẳng còn lựa chọn nào khác, tôi quyết định quay về nhà.
Về đến nhà, tôi bắt đầu nghĩ rằng - có lẽ - bố mẹ cô cho đã cưỡng ép mang cô đi đâu đó. Đấy là cách duy nhất mà tôi có thể làm dịu đi nỗi sợ đã bóp nghẹt con tim mình.
Không lúc nào là tôi không bất an. Giá như thời gian trên toàn thế giới này dừng lại ngay lúc đó thì tuyệt biết mấy.
Suy nghĩ ấy nảy ra trong khi tôi đang xem ti vi, vẫn lo lắng, và sắp sửa ăn bữa tối trước mặt mình.
Khoảnh khắc ấy, tôi đã lần đầu tiên biết được tại sao cô không xuất hiện.
Cô đã nói dối.
Tôi cũng đã nói dối.
Cô đã phá vỡ lời hứa kể cho tôi khi nào thì cô chết.
Tôi đã phá vỡ lời hứa nhất định sẽ trả lại tất cả những gì mình đã mượn từ cô.
Tôi chẳng thể nào gặp được cô nữa.
Tôi đọc bản tin.
Bạn cùng lớp Yamauchi Sakura của tôi được phát hiện bị ngã tại lối đi trong khu dân cư của cô bởi một người dân gần đó.
Một chiếc cứu thương đã được gọi để đưa cô đi ngay lập tức sau khi được phát hiện, thế nhưng mặc cho nỗ lực hết mình để cứu chữa cho cô, cô đã trút hơi thở cuối cùng.
Phát thanh viên của chương trình chỉ đọc lên sự thật, không hề có lấy một chút đồng cảm.
Chẳng suy nghĩ gì, tôi đánh rơi đôi đũa vẫn còn chưa sử dụng mà mình đang cầm xuống sàn.
Cô được phát hiện với một con dao bếp có giá trị trên thị trường ngập sâu vào ngực.
Cô đã trở thành nạn nhân cuối cùng trong chuỗi tấn công ngẫu nhiên gây ra sự rúng động trước đó.
Tên tội phạm - kẻ nào đó tôi không biết tới từ một nơi tôi không biết - đã lập tức bị bắt giữ.
Cô đã nói dối.
Tôi đã lệ thuộc vào nó.
Tôi đã lệ thuộc vào nó tới mức này.
Tôi đã lệ thuộc vào giá trị thời gian một năm mà cô còn lại. Có lẽ, ngay cả cô cũng đã như vậy.
Dù sao thì, tôi cũng đã nhầm lẫn về cái thực tại rằng chẳng có ngày mai của một ai được đảm bảo hết.
Tôi cứ ngỡ chắc chắn rằng người con gái ấy, không còn lại nhiều thời gian, sẽ còn có ngày mai.
Tôi không biết về bản thân mình, người vẫn còn thời gian, mà lại cho rằng người con gái không có thời gian ấy đã được hứa hẹn về một ngày mai.
Đúng là một cái logic ngu xuẩn.
Tôi đã hoàn toàn tin tưởng thế gian này sẽ nuông chiều duy nhất cuộc sống của người con gái không còn lại nhiều thời gian ấy.
Đương nhiên, chuyện như thế sẽ không xảy ra. Nó không hề xảy ra.
Thế gian này không biết phán xét.
Nó từ chối lòng tốt đối với người dân sinh sống trên nó - họ là những người có cơ thể khoẻ mạnh như tôi, hoặc là cô gái mắc phải căn bệnh vô phương cứu chữa người đã đặt một chân trong huyệt mộ. Chúng tôi đã hiểu nhầm. Chúng tôi là những kẻ ngốc.
Song, ai có thể chế nhạo chúng tôi vì hiểu nhầm đây?
Một bộ phim truyền hình có tập cuối cùng được xác định sẽ không kết thúc cho tới tập cuối cùng.
Một bộ manga có kết thúc được quyết định sẽ không khép lại cho tới khi kết thúc.
Một bộ phim chiếu rạp có preview cho phần cuối sẽ không kết thúc cho tới phần cuối.
Mỗi người lẽ ra nên sống trong khi tin tưởng vào điều đó. Họ lẽ ra nên được dạy về điều đó.
Tôi cũng từng nghĩ thế.
Tôi đã từng tin rằng một cuốn tiểu thuyết sẽ không kết thúc cho tới trang cuối cùng.
Có lẽ cô sẽ phá lên cười, nói rằng tôi đã đọc quá nhiều tiểu thuyết.
Giá như tôi bị cười vào, tôi không bận tâm.
Dẫu tôi đã muốn đọc nó cho tới tận cuối cùng. Dẫu tôi đã lên kế hoạch sẽ đọc nó.
Câu chuyện của cô khép lại với những trang giấy còn trắng xoá.
Với tất cả những chuẩn bị, gợi ý và lời nói vô thưởng vô phạt không được chú ý.
Tôi sẽ không bao giờ có thể phát hiện ra nổi một thứ.
Kết quả của trò đùa bằng dây thừng mà cô đã sắp đặt cũng thế.
Nội dung trò ảo thuật mà cô gọi là con át xuất hiện từ tay áo cũng vậy.
Tôi sẽ không bao giờ có thể phát hiện ra.
............Đó là điều tôi đã nghĩ.
Bởi cô đã mất, tôi đã bỏ cuộc.
Thế nhưng sau này tôi mới nhận ra rằng điều đó không đúng.
Dù cho là sau đám tang của cô, dù cho là sau khi chẳng còn lại gì ngoài tro cốt của cô, tôi vẫn không đến nhà cô.
Tôi giam mình trong phòng, và đọc sách để giết thời gian.
Cuối cùng, tôi cần gần như mười ngày để tìm ra can đảm và một lý do để đến nhà cô.
Chỉ trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, tôi mới nhớ ra.
Vài trang còn dở dang trong câu chuyện của cô - có lẽ chỉ có một cách để đọc được chúng.
Cái thậm chí có thể gọi là điểm khởi đầu của tôi và cô.
'Nhật ký sống chung với bệnh tật' – tôi phải đọc nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro