Chương 6
Cô gái ấy đã phải nhập viện. Lần kế tiếp tôi thấy cô là thứ bảy cùng tuần, trong một phòng bệnh. Buổi sáng trời nhiều mây và nhiệt độ thì dễ chịu. Được thông báo về giờ vào thăm, tôi đành phải dành cho cô một chuyến có thể gọi là thăm bệnh, ý tôi là, mình đã bị gọi đến.
Cô ở trong phòng riêng. Không có vị khách nào khác khi tôi đến. Vận chiếc áo đặc trưng của bệnh viên cùng một đường ống treo trên cánh tay, là cô gái vừa hướng ra cửa sổ vừa thực hiện một điệu nhảy kỳ quặc. Lúc tôi gọi tên cô từ đằng sau, cô ngạc nhiên nhảy dựng lên và tru tréo ầm ĩ trong khi vùi mình dưới cái chăn. Tôi ngồi xuống chiếc ghế pipe(1) được để bên cạnh giường cô, chờ cho cơn phấn khích kia dừng lại. Bất thình lình, cô trở nên lặng thinh và ngồi dựa lưng trên giường tựa hồ không có gì xảy ra. Sự quá khích của cô chẳng biết thời gian hay nơi chốn gì hết.
(1. Loại ghế được ghép lại từ nhiều thanh hình ống nước)
"Đừng đột nhiên xuất hiện thế chứ, tớ lúng túng đến mức mới nãy tớ đã nghĩ mình sẽ chết đây này."
"Nếu cậu định chết trong một bộ dạng chưa từng có tiền lệ như thế, thì để tớ tặng cậu một thứ sẽ làm cậu cười suốt phần đời còn lại. Này, quà thăm bệnh."
"Hửm, cậu đâu cần phải làm vậy! À, là dâu tây! Chén thôi. Đĩa và đồ đạc ở cái giá đằng kia đấy, cậu ra lấy đi."
Như cô chỉ đạo, tôi lấy hai bộ đĩa và dĩa, cũng như dao, từ cái giá màu trắng gần đó, và ngồi tựa lưng vào ghế. Nhân tiện, dâu tây được mua bằng tiền của bố mẹ đưa cho tôi sau khi tôi nói với họ rằng mình sẽ tới bệnh viện thăm một bạn cùng lớp.
Gọt bỏ xong phần cuống, tôi hỏi thăm tình hình của cô trong lúc hai đứa ăn dâu tây.
"Hoàn toàn ổn. Những con số hơi khác thường một chút, nên bố và mẹ tớ đã lo lắng và cuống cả lên về việc tớ nhập viện, nhưng tớ gần như là ổn. Tớ sẽ nằm viện trong hai tuần, truyền mấy loại thuốc đặc biệt vào cơ thể, và sau đó, tớ sẽ trở lại trường."
"Cơ mà lúc đó thì đã là nghỉ hè mất rồi."
"À, phải. Thế thì tớ sẽ lên kế hoạch cho kỳ nghỉ hè cùng cậu."
Tôi nhìn vào phần cuối của chiếc ống chạy dài từ cánh tay của cô. Một cái túi chứa dịch truyền treo trên cây cột sắt được gắn bánh xe. Một nỗi hồ nghi xuất hiện trong đầu.
"Cậu nói sao với những người khác như là Bạn-tốt-nhất-san, ý tớ là, Kyouko-san?"
"Tớ bảo Kyouko và những người khác là mình bị ruột thừa. Phía bệnh viện cũng che giấu điều này cho tớ. Có vẻ như họ rất lo lắng cho tớ, vậy nên càng khó hơn để nói ra sự thật, cậu biết đấy. Còn Thân-thiết-kun, người đã đẩy tớ xuống giường vài ngày trước, nghĩ sao?"
"Hmm, tớ nghĩ cậu nên kể lại chính xác cho Bạn-tốt-nhất-san, ý tớ là, Kyouko-san ngày nào đó. Mà sau cùng, chắc là tớ nên tôn trọng những gì cậu, người đã ôm tớ vài ngày trước, quyết định sẽ làm."
"Đừng làm tớ nhớ lại chuyện đó! Xấu hổ lắm luôn ý! Trước lúc chết, tớ sẽ đem kể với Kyouko cậu đã đẩy tớ xuống như thế nào, và rồi cậu sẽ bị giết mà chẳng có ai hay biết."
"Cậu quả thật có ý định biến bạn tốt nhất của mình thành tội phạm, tội lỗi luôn chảy trong huyết quản của cậu đấy nhỉ."
"Nói đi cũng phải nói lại, thế ý cậu là gì khi nói 'Bạn-tốt-nhất-san'?"
"Tớ nhắc tới Kyouko-san như là Bạn-tốt-nhất-san trong đầu mình. Theo một cách thân thiện."
"Thế nhưng tất cả tớ nghe thấy đều là hình thức. Ý cậu kiểu như là 'Trưởng-khoa-san', đúng chứ?"
Tỏ vẻ bất ngờ, cô nhún vai. Cô trông chẳng khác lúc bình thường là mấy. Tôi đã hỏi tình trạng của cô qua tin nhắn, nhưng tôi yên tâm khi thấy cô thực sự ổn. Thật ra, tôi đã lo sợ rằng thời gian cô chết đột ngột đến gần. Nhưng những gì tôi có thể nói từ việc nhìn thấy cô ấy, thì có vẻ như không phải vậy. Nét mặt cô rạng ngời và cử động cũng khoẻ mạnh nữa.
Bình tĩnh lại một chút, tôi lôi ra một cuốn sổ tay mới mua, chưa động vào từ trong cặp mình.
"Chà, bây giờ cậu đã ăn xong bữa nhẹ, đến lúc phải học rồi."
"Gì vậy chứứứ, cứ thư giãn thêm tẹo nữa đi!"
"Tớ đến đây vì cậu bảo tớ làm chuyện này mà. Ấy là còn chưa kể, lúc nào cậu cũng được thư giãn ở đây rồi."
Dĩ nhiên, có một lý do chính đáng để tôi tới bệnh viện bên cạnh việc lần đầu gặp cô sau một thời gian dài. Cô đã dặn tôi biên soạn những phần được dạy xuyên suốt các bài học bổ sung trong vài ngày mà cô không đi học, và hướng dẫn cô. Cô bị sốc bởi độ thành thật khủng khiếp của tôi khi tôi mau chóng chấp nhận yêu cầu của mình. Quả tình, cô nàng thật khiếm nhã.
Tôi đưa cho cô cuốn sổ tay còn mới, cầm lấy cây bút, và truyền đạt cho cô nội dung tổng quát của các bài học bổ sung. Tôi giản lược những phần mà cá nhân tôi cho là không nhớ cũng chẳng sao, và soạn ra một bài học ngắn gọn. Phần lớn cô nghiêm túc lắng nghe. Tính cả lúc nghỉ ngơi, bài giảng nửa mùa của tôi kết thúc sau chừng một tiếng rưỡi.
"Cảm ơn cậu nhiều nhiều, Thân-thiết-kun, cậu giảng bài rất tuyệt đấy, cậu nên trở thành giáo viên đi."
"Tớ không muốn. Và tại sao cậu chỉ đề nghị mấy việc sẽ khiến tớ dính dáng đến nhân loại thế hả?"
"Tớ nghĩ rằng có lẽ, thay cho tớ, tớ sẽ nhờ cậu làm vài chuyện mình thật sự muốn làm nếu như không chết."
"Nếu cậu nói như thế, nó sẽ làm tớ có vẻ tồi tệ vì từ chối thẳng thừng mất, cho nên làm ơn hãy ngừng lại."
Cười khúc khích, cô đặt quyển sổ tay lên chiếc giá màu nâu cạnh giường. Có vài thứ để đọc như tạp chí và manga xếp hàng trên đó. Chắc chắn, với một con người năng động như cô nàng, căn phòng này ắt hẳn là nhàm chán. Nói cho cùng thì ban nãy cô còn nhảy một điệu kỳ lạ kia mà.
Đã gần trưa. Được biết Bạn-tốt-nhất-san sẽ tới thăm tầm giữa trưa, tôi dự định về nhà vào lúc 12 giờ. Khi bảo thế với cô, cô cho tôi một lời mời, "Cậu có thể gia nhập cuộc trò chuyện của con gái đấy," tôi lịch sự từ chối. Đóng vai giáo viên khiến dạ dày tôi rỗng tuếch, và hơn tất cả mọi thứ, chỉ xác nhận rằng cô không sao làm tôi hài lòng ngày hôm đó.
"Vậy, trước khi cậu về nhà - một trò ảo thuật, xem trò ảo thuật của tớ này."
"Ô, cậu đã học được rồi cơ à?"
"Chỉ một trò đơn giản thôi. Tớ vẫn còn đang tập luyện vài ba trò khác nữa."
Trò ảo thuật cô biểu diễn là trò sử dụng những lá bài. Đấy là - không cần nhìn – vẫn lấy được lá bài mà người tham gia đã chọn; tôi cho rằng nó thật tuyệt vời khi biết cô đã học được nó trong khoảng thời gian ngắn như thế. Vì chưa bao giờ học trò ảo thuật nào, tôi không thể hiểu được trò này.
"Tớ sẽ làm một trò còn khó hơn vào lần tới, nên hãy trông đợi nó đi!"
"Tớ sẽ trông đợi nó; có lẽ với trò ảo thuật cuối cùng của mình, cậu nên thoát khỏi một cái hộp đang bốc cháy."
"Ý cậu là lò hoả táng ấy hả? Đâu có được, cậu biết mààà."
"Như tớ đã nói, đùa kiểu đấy thì-"
"Sakuraaa, cậu không sao chứ............. Khoan đã, lại nữa à?"
Theo phản xạ, tôi quay người về giọng nói đầy sức sống ấy. Bạn-tốt-nhất-san đã bước vào phòng với vẻ tràn đầy năng lượng, có điều gương mặt của cô méo xệch khi trông thấy tôi.
Dạo gần đây, tôi đã cảm thấy thái độ trái ngược của Bạn-tốt-nhất-san nhắm đến mình ngày càng trở nên rõ ràng. Đã đến mức này, có vẻ mong ước tôi thân thiết với Bạn-tốt-nhất-san sau khi cô mất của cô sẽ không trở thành hiện thực.
Tôi đứng dậy khỏi ghế, nói lời tạm biệt, và lục tục về nhà.
Bởi Bạn-tốt-nhất-san rõ ràng đang nhìn vào mình, tôi tránh không để mắt hai đứa chạm nhau. Chương trình động vật tối qua có nói rằng không tốt khi nhìn vào mắt thú ăn thịt.
Tuy nhiên, đi ngược lại vọng tưởng để cho cả hai chúng tôi tiếp tục không ngừng tránh mặt nhau, cô nàng nằm trên giường bỗng dưng nhớ ra một điều khó xử, và thốt ra mà không suy xét.
"Nhân tiện, Thân-thiết-kun này, thế còn jersey và quần lót của anh hai mà cậu đã mượn thì sao đây?"
"À......"
Tôi chưa từng bị sỉ vả một cách quá sức vô tư tới mức này trước kia. Hôm nay, dù đã cất đồ của anh trai cô được cho mượn vào cặp, và định trả lại chúng, tôi lại quên béng mất.
Dẫu vậy, bây giờ tôi chẳng có gì để nói hết.
Tôi quay người lại, và thấy cô nàng đang cười nhăn nhở, trong khi vẻ mặt ngỡ ngàng hiện trên gương mặt của Bạn-tốt-nhất-san, người đã tiến về bên cạnh chiếc giường. Gắng hết sức che giấu sự run rẩy của mình, tôi lôi ra một cái túi nhựa chứa bộ quần áo từ trong cặp, và đưa cho cô.
"Cảm ơn nha~."
Vẫn nhăn nhở, cô nhìn vào cả Bạn-tốt-nhất-san và tôi. Tôi cũng thế, liếc nhìn Bạn-tốt-nhất-san thật nhanh. Có lẽ tôi đã có khao khát ngu ngốc là nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ. Trấn tĩnh lại từ cú sốc, Bạn-tốt-nhất-san giờ đây đang nhìn chòng chọc vào tôi bằng cặp mắt có thể giết người. Chẳng hiểu sao, tưởng như cô ấy đang gầm lên như một con sư tử.
Tôi ngay tức khắc dời mắt khỏi Bạn-tốt-nhất-san, và mau chóng quýnh quáng ra khỏi phòng, nghe thấy Bạn-tốt-nhất-san đến gần cô nàng và hỏi bằng giọng cực kỳ thấp, "Cậu nói quần lót là sao?" Để không vướng vào chuyện gì phiền phức, tôi đưa chân mỗi lúc một nhanh hơn, xa khỏi căn phòng ấy.
Thứ hai, ngày đầu tiên tuần kế tiếp, tôi đến trường và biết được một tin đồn vô cùng xúc phạm về mình đã lan ra khắp lớp.
Bằng cách nào đó, có vẻ nó là tin đồn về việc tôi theo dõi cô nàng như thế nào. Người nói cho tôi biết là anh chàng sẽ mời tôi kẹo gôm như thể đã thành một thói quen. Khi tôi nhíu mày với tin đồn vô lý kia, như mong đợi, cậu ta mời tôi kẹo gôm trong lúc có vẻ thích thú, tôi lịch sự từ chối.
Tôi cố gắng bằng cách nào đấy luận ra căn nguyên của tin đồn. Ắt hẳn, đâu đó trên đường, đã có vài người trông thấy cô và tôi đi cùng nhau, thứ sau đó được phóng đại thành tin đồn rằng tôi lúc nào cũng ở cạnh cô. Nghe thấy điều đấy, những người nghĩ xấu về tôi gán cho tôi cái tên như một kẻ bám đuôi với hành động mang ác ý, thế nên mới tạo ra một tin đồn được coi như sự thật - đấy là theo như suy đoán tôi có được, song nó có thể vẫn không sát với thực tế.
Mà dẫu chuyện không diễn ra theo cách như thế đi chăng nữa, tôi vẫn mất tinh thần với việc làm sao để xoá đi tin đồn ấy khỏi thực tại. Dù một vài rắc rối lớn đã xảy ra, gần như mọi người trong lớp đều đang nhìn về phía tôi, xì xào mấy câu như "Có một kẻ bám đuôi đấy, tốt hơn là nên cẩn thận", đã hoàn toàn tin vào tin đồn ấy.
Nhắc lại một lần nữa - từ tận đáy lòng, tôi kinh ngạc. Chính xác thì làm sao họ có thể dễ dàng chấp nhận cái nhìn của đa số đến thế chứ? Chắc chắn, nếu ba mươi người trong số đó tập hợp với nhau, họ có lẽ có khả năng giết một con người mà không do dự. Miễn là một người còn tin vào sự đúng đắn của chính họ, họ có thể ép buộc bản thân làm bất cứ thứ gì. Và suốt quãng thời gian đó, họ thậm chí sẽ chẳng nhận ra rằng một hệ thống như thế còn máy móc hơn cả con người.
Đó là lý do tại sao tôi cho rằng nếu vấn đề này leo thang, sẽ có một cơn bùng nổ nạn bắt nạt nhắm về phía tôi, nhưng đó chỉ là tôi cả nghĩ mà thôi. Nói trắng ra, người mà họ thích thú là cô gái nọ, chứ không phải kẻ theo sau cô ấy là tôi.
Không, tôi thậm chí cũng không theo sau cô ấy. Đó là lý do, họ chẳng được lợi lộc gì nếu động đến tôi, và tôi cũng không cần phải làm bất cứ điều gì phiền phức cả. Cơ mà về cái cách Bạn-tốt-nhất-san sẽ nhìn vào tôi với niềm thích thú - hay có lẽ đơn thuần là thù địch - mỗi ngày khi đặt chân vào trường, nó đơn giản là đáng sợ.
Lúc tôi kể với cô rắc rối trong lần thứ hai ghé bệnh viện vào thứ ba, cô bật ra một tràng cười, ôm lấy tuyến tuỵ.
"Kyouko, tất cả mọi người, và Thân-thiết-kun đều rất thú vị đấy nhỉ!"
"Cậu là loại người cho rằng bàn tán sau lưng người ta là hay ho đấy à? Đúng là một con người tồi tệ."
"Cách mọi người đang dây vào cậu - người không bao giờ dây vào người khác trước đó - theo một cách chẳng rõ ràng mới thú vị làm sao. Thế, cậu có biết làm sao mà mình lại lâm vào tình cảnh kiểu này không?"
"Không phải vì tớ đã đi chơi với cậu à?"
"Hoá ra cậu bị thế là lỗi của tớ sao? Nhưng không phải thế, đó là tại cậu đã không nói chuyện thẳng thắn với mọi người."
Cô khẳng định trong lúc bóc mấy quả quýt trên giường.
"Cậu biết đấy, họ đều không biết tính cách của Thân-thiết-kun, cho nên đó là tại sao họ lại nghĩ như vậy. Cơ mà gác chuyện làm rõ vụ nhiều người hiểu nhầm lại đã, tớ nghĩ cậu nên thử và thân thiết với mọi người đi."
"Tớ không định làm mấy thứ sẽ chẳng đem lại lợi lộc cho bất kỳ ai."
Đó là một điều không cần thiết cho tôi, người sẽ cô độc khi mà cô ấy ra đi, và bạn cùng lớp của chúng tôi, người sẽ quên đi thằng tôi không có cô ấy ở bên.
"Tớ đảm bảo khi mọi người biết nhiều hơn về cậu, họ sẽ hiểu được chính xác rằng cậu là một con người thú vị. Bên cạnh đó, tớ không nghĩ họ thật sự nghĩ xấu về Thân-thiết-kun đâu."
Trong lúc chuyện trò về mấy thứ vớ vẩn và bóc quýt, tôi nghĩ ra một điều.
"Trừ cậu và Kyouko-san, họ chẳng xem tớ là gì ngoài một 'Bạn-cùng-lớp-bình-thường'."
"Cậu biết điều đó vì hỏi mọi người à?"
Cô nghiêng đầu sang một bên, tựa như đang đánh trúng gốc rễ tính cách của tôi.
"Tớ không hỏi. Nhưng mà tớ nghĩ nó là thế đấy..."
"Nhưng cậu đâu thể nào biết được nếu không hỏi mọi người. Chẳng phải đó chỉ là thói kiêu ngạo của Thân-thiết-kun thôi sao? Và nó cũng không nhất thiết phải đúng."
"Vấn đề không phải là đúng hay là không, đằng nào thì, tớ cũng sẽ không dính dáng bản thân tới bất cứ ai cả, và điều đó chẳng là gì ngoài tưởng tượng của tớ, chỉ là tớ nghĩ như thế thôi. Niềm vui của tớ là tưởng tượng người khác nghĩ gì về mình khi họ gọi tên tớ."
"Cái tính vị kỷ đó là sao thế? Cậu là kiểu con trai vị kỷ đấy hả?"
"Không, ta là chàng hoàng tử vị kỷ đến từ vùng đất vị kỷ. Thể hiện sự kính trọng của ngươi đi."
Bằng gương mặt chẳng lấy làm thích thú, cô ngấu nghiến mấy quả quýt. Chẳng bao giờ tôi cân nhắc chuyện làm cho cô hiểu được hệ thống giá trị của mình. Dẫu sao thì cô cũng là kiểu người đối lập với tôi mà.
Cô là một người sống bằng cách giao thiệp với mọi người. Biểu tình và tính cách của cô có nhiều câu chuyện đằng sau chúng. Ngược lại điều đó, tất cả các mối quan hệ tôi có với nhân loại ngoài gia đình mình chỉ tồn tại bên trong đầu tôi. Thích hay không thích, sao cũng được, miễn là tôi không bị tổn thương - tôi đã sống với những ý nghĩ như thế. Ngay từ ban đầu, tôi đã từ bỏ việc giao thiệp với mọi người rồi. Như một mảng đối lập với cô, tôi không cần thiết phải có con người bên cạnh. Dù nếu hỏi rằng liệu như thế có ổn không, tôi sẽ bị bối rối.
Ăn quýt xong, cô cẩn thận gói vỏ quýt lại với nhau và quẳng vào sọt rác. Quả bóng vỏ quýt lao vào sọt rác một cách ngoạn mục, và chỉ với sự kiện ngớ ngẩn ấy, cô hạnh phúc thụi nắm đấm của mình vào không khí.
"Nhân tiện, cậu nghĩ tớ nghĩ gì về cậu?"
"Ai mà biết, không phải nó là thứ gì đó kiểu như 'bọn mình thân thiết' à ?"
Cô dẩu môi với câu trả lời thích hợp của tôi.
"Bzzz, trả lời sai roài. Dù trước đấy tớ cũng nghĩ thế."
Tôi nghiêng đầu sang bên với ngôn từ khác thường của cô gái này. Cô đã nghĩ rằng - nói cách khác, có lẽ tức là cách cô ấy nghĩ từng không thay đổi thành như thế với những chuyện khác, nhưng cô vừa nhận ra cách nghĩ của mình là chệch hướng. Chỉ một chút thôi, nó khiến tôi hứng thú.
"Thế, bây giờ cậu nghĩ gì về tớ?"
"Nếu chuyện thế này được tiết lộ, thì quan hệ giữa nhân loại sẽ chẳng còn thú vị nữa. Chính bởi nhân loại không biết họ là gì với người khác nên tình bạn và tình yêu mới thú vị, cậu biết đấy."
"Tớ biết mà, đó là cách nghĩ của cậu nhỉ."
"Hửm? Bọn mình từng bàn về chuyện này trước kia chưa?"
Có lẽ đã hoàn toàn quên mất, cô chau mày lại, nom có vẻ khó hiểu. Biểu cảm này thật lạ lẫm, và tôi đành phải bật cười. Tôi nhìn lại chính mình, người luôn luôn như một kẻ ngoài cuộc, lại chân thành mỉm cười với một ai đó. Tôi ngờ rằng mình đã trở thành một con người thế này mà không hề nhận ra, thế nhưng mặt khác, tôi cảm thấy đúng là như vậy. Người đã khiến tôi như vậy, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, là cô nàng trước mắt tôi đây. Dù không ai có thể biết đó là điều tốt hay xấu. Nhưng kể cả thế, tôi đã thay đổi một chút.
Thấy tôi mỉm cười, cô bèn nheo mắt lại.
"Tớ muốn cho tất cả mọi người biết rằng ?????-kun là một người cực kỳ tốt bụng."
Giọng nói của cô nghe dịu dàng. Vậy là cô có gan nói một điều như thế với đứa con trai đã đẩy mình xuống. Mặc cho điều đấy có lẽ tức là tôi sẽ hối tiếc vì làm thế suốt quãng đời còn lại.
"Kệ mọi người đi, cậu nên đi và bảo với Kyouko-san. Cô ấy làm tớ sợ."
"Tớ chỉ nói thôi nhưng mà - cô gái đó, cô ấy quan tâm tới bạn tốt nhất của mình, nên đó là tại sao cô ấy cho rằng cậu đang lừa dối tớ."
"Vậy thì tớ đoán là có vấn đề với khả năng truyền đạt thông tin của cậu rồi. Mặc dù Kyouko-san dường như có một cái đầu thông minh trên vai mình."
"Hm, sao cơ, cậu đang cho Kyouko lời khen. Cậu định lừa dối Kyouko sau khi tớ chết hả? Ngay cả tớ cũng bị sốc đấy."
Tôi ngấu nghiến một miếng quýt trong khi nhìn lại phản ứng thái quá của cô với một gương mặt chẳng vui vẻ gì. Cô lại ngồi xuống giường ra chiều thờ ơ, khiến tôi mỉm cười một lần nữa.
"Chà vậy, cho màn ảo thuật của hôm nay..."
Trò ảo thuật cô chọn lần này là làm sao để đồng xu trong lòng bàn tay cô giống như có thể biến mất và xuất hiện trở lại theo ý muốn. Tôi đã từng xem qua trong một chương trình truyền hình, và tương tự với trò ảo thuật trước đó, tôi nghĩ nó thật tuyệt vời với người mới bắt đầu. Với tôi, người chẳng biết gì hết, nó gần như khiến tôi nghĩ rằng có lẽ cô có một tài năng xuất chúng cho việc này.
"Chà, dù sao thì lúc nào tớ cũng luyệt tập đấy! Vì tớ không có thời gian, cậu biết mà."
Không phải vì cậu có thời gian nên cô mới có thể luyện tập sao? Tôi định lịch sự chêm vào một câu đá xoáy như thế, có điều tôi lại thôi để cho cô biết rằng tôi không rộng lượng với những trò đùa.
"Nếu như thế, cậu thật sự có thể trở nên tuyệt vời sau một năm đấy."
"Hm, à, chắc vậy!"
Cô ngập ngừng một cách kỳ lạ. Có lẽ do cô bận tâm đến việc lời nói đùa của mình bị phớt lờ. Vì không thể làm khác được, tôi đành thật lòng khen ngợi sự chăm chỉ của cô và thành quả của nó. Khoái chí, cô mỉm cười.
Chuyến thăm bệnh cô lần thứ hai của tôi kết thúc như thế mà không có rắc rối gì.
Rắc rối nảy sinh với tôi khi đang một mình về nhà từ bệnh viện.
Đối với tôi, địa điểm tôi sẽ nói mình thích nhất trên thế gian này là tiệm sách, cho nên, trong ngày hôm đó cũng vậy, tôi đã tạt vào một tiệm sách trên đường từ bệnh viện về nhà. Bên trong tiệm với chiếc điều hoà hoạt động hết công suất, tôi xem lướt qua những quyển sách của tiệm. May mắn thay, tôi không mang theo cô nàng mà mình sẽ khiến cô phải đợi, bởi vậy tôi có dành bao nhiêu thời gian ở đây đi nữa thì cũng không sao cả.
Tôi chẳng có điều gì mà mình có thể tự hào, thế nhưng tôi tự tin vào khả năng duy nhất của mình, khả năng tập trong trong khi đọc sách. Tỉ dụ, nếu không được đưa cho kẹo gôm, hay giả dụ chùm chuông nhúng bên trong cơ thể mình không reo lên, tôi có thể tiếp tục ngăn chặn tất cả mọi thứ xung quanh mình mãi mãi, đọc một quyển sách trong thế giới nhỏ bé của mình. Nếu là một động vật ăn cỏ nơi hoang dã, tôi chắc chắn sẽ mơ mộng giữa ban ngày về những thế giới khác mà không nhận ra những con thú ăn thịt ở gần, và cuối cùng sẽ bị ngấu nghiến ngay tắp lự.
Đó là vì sao, khi tôi kết thúc việc đọc một mạch cuốn truyện ngắn bên trong cuốn sách bìa mềm, và trở lại thế giới sẽ tước đi một người con gái khỏi cuộc đời của mình bằng một căn bệnh này, cuối cùng tôi cũng nhận ra điều ấy.
Có một con sư tử đang đứng bên cạnh tôi.
Tôi giật nảy người trong kinh ngạc, choáng váng. Với một chiếc túi lớn đeo trên vai, cô đang nhìn vào cuốn sách để mở trên tay. Tuy nhiên tôi có thể biết rằng cô rõ ràng có ý định gặp tôi.
Có lẽ, tôi có thể giữ cho bước chân của mình im lặng, rời khỏi nơi này, và trốn thoát. Song những niềm hi vọng thoáng qua của tôi bị nghiền nát trong tích tắc.
"Cậu nghĩ sao về Sakura?"
Đằng sau lời nói Bạn-tốt-nhất-san buông ra mà không rào trước đón sau kia, có một áp lực dường như sẽ nhai ngấu nghiến tôi nếu trả lời không chính xác.
Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng mình - tôi bị lúng túng. Chính xác thì câu trả lời đúng có thể là gì đây? Tuy nhiên, khi nghĩ về nó, tôi nhận ra một điều. Với câu hỏi từ Bạn-tốt-nhất-san, tất thảy ngoại trừ cảm xúc của tôi với người con gái nọ đã sáng tỏ. Tôi không chọn cách nào khác ngoài thẳng thắn trả lời với sự thực ấy.
"Tớ không biết."
Vài giây im lặng trôi qua, tôi không thể cam đoan liệu Bạn-tốt-nhất-san không biết nói gì, hay là càng quyết tâm giết tôi hơn nữa, song ngay lúc tôi nhận ra, cánh tay tôi đã bị kẹt trong móng vuốt của sư tử. Mạnh mẽ kéo tôi lại gần tới mức tôi sửng sốt, cô nàng nói bằng giọng đáng sợ.
"Dù cô gái đó có trông như thế, thì cô ấy vẫn dễ dàng chịu tổn thương nhiều hơn người nào khác. Nên đừng có mà lại gần cô gái đó với những cảm xúc nửa vời nữa. Bởi nếu vì chúng mà cô ấy bị tổn thương, tôi sẽ giết cậu đấy."
Tôi sẽ giết cậu - nó khác hẳn với lời đe doạ vô dụng mà học sinh tiểu học và sơ trung nói với đối thủ của mình, ý nghĩa của nó như một lời tuyên bố nghiêm túc ý định của cô nàng với tôi. Tôi rùng mình.
Không nói gì nhiều hơn thế, Bạn-tốt-nhất-san rời đi, bỏ lại tôi cố gắng trong tuyệt vọng tìm cách nào đó trấn tĩnh lại trống ngực đập thình thịch vang vọng khắp tiệm sách của mình. Cuối cùng, tôi không thể ra khỏi chỗ đó cho tới lúc được mời kẹo gôm bởi cậu bạn cùng lớp nọ, người vừa mới bước vào tiệm.
Chính xác thì tôi nghĩ gì về người con gái đó? Tối hôm ấy, tôi cố gắng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Song, như dự đoán, tôi thậm chí chẳng thể hình dung ra điều gì gần với một đáp án.
Sau cái ngày tôi gần như bị bắt làm con mồi, tôi chợt nhận được một tin nhắn rủ mình qua chơi từ người con gái đó. Hai lần gần đây nhất, mỗi lần vào thăm, tôi đều được liên lạc trước một ngày, cho nên lần này thật bất thường. Tôi nghĩ bụng đã có chuyện gì xảy ra, nhưng hoá ra không phải thế. Chẳng mấy chốc khi tôi đến, cô bắt đầu cất tiếng cùng một nụ cười quyết đoán.
"Cậu sẽ giúp tớ trốn khỏi bệnh viện chứ?"
Cô nàng chỉ muốn ngay lập tức tiết lộ trò đùa vừa mới nghĩ ra với tôi mà thôi.
"Tớ không muốn, tớ vẫn không muốn trở thành một tên sát nhân."
"Không sao đâu, mọi người sẽ tha thứ cho cậu vì đưa cô người yêu đang hấp hối, người cuối cùng sẽ chết giữa đường, trốn khỏi bệnh viện, vì cả đôi bên đều đồng ý."
"Nói về cái logic của cậu, thế tớ có được tha thứ dù cho đổ nước sôi vào một người nếu họ bảo tớ làm vậy không?"
"Hừm, có được không nhỉ?"
"Không được. Đấy đúng là bạo hành thể xác mà. Đó là vì sao một chuyện như đưa cậu thoát khỏi bệnh viện - làm nó với một anh người yêu mà không quan tâm việc cậu bị rút ngắn tuổi thọ ấy."
"Tsk," chừng như cô thật sự hoàn toàn thất vọng; cô vân vê sợi dây buộc tóc trong ngón tay. Tôi ngạc nhiên. Không lẽ cô quả thực nghĩ đến việc nhờ tôi thực hiện hành vi sẽ đặt cơ thể ốm yếu của cô vào nguy hiểm? Và sau đó tôi bàng hoàng. Thậm chí qua một lời nói đùa, cô đang thực sự nêu ra những hành động ngu ngốc sẽ đặt thứ ít ỏi còn lại của cuộc đời mình vào nguy hiểm.
Hoặc có lẽ, đó không phải lời nói đùa. Tôi nhìn vào gương mặt tươi cười như vẫn thường của cô và cảm thấy bất an, thứ cảm giác cảm tưởng như nó sẽ nhoà đi và tan biến trong thoáng chốc.
Sau đó, với đề xuất của cô "chà vậy thì, ra khỏi phòng bệnh thôi nào", chúng tôi cùng nhau hướng tới cửa hàng nằm ở tầng ba. Để cho đường ống trồi ra từ bàn tay phải của cô sẽ không bị rỉ ra ngoài, cô đi trước mặt tôi, cẩn thận cầm túi thuốc với một vật trông na ná giá để micro. Trông thấy cô như vậy gợi ra trong tâm trí tôi hình ảnh một người bệnh. Đó là những gì tôi nghĩ.
Trên chiếc sofa gần cửa hàng, trong lúc thưởng thức chiếc kem đá bên cạnh tôi, cô bắt đầu lên tiếng. Tôi không hiểu lý do cô tự dưng gợi ra một chủ đề như thế.
"Này, cậu có biết vì sao hoa anh đào lại nở vào mùa xuân không?"
"Tức là, cậu ấy hả? Nếu thế thì tớ không hiểu ý cậu."
"Không phải, tớ đã bao giờ nhắc đến tớ bằng tên mình chưa? Ch-chẳng lẽ, cậu, cùng với một người phụ nữ khác tên là Sakura...... Hoá ra cậu là kiểu người dối trá hở, chẳng phải cậu nên chết đi thì tốt hơn sao?"
"Đừng mất công kéo tớ theo chỉ vì cậu có vẻ không có gì để làm trên thiên đàng. Đúng rồi, bằng mọi giá, cậu nên tổ chức đám tang của mình vào ngày Tomobiki, Ngày Hữu Dẫn(2)."
(2. Một trong lục diệu theo cách tính ngày tốt xấu của người Nhật. Ngày Tomobiki (Hữu dẫn) là ngày người ta kiêng đi đám tang, hoặc làm đám tang vào ngày này vì sợ linh hồn người chết sẽ kéo cả bạn bè của mình đi theo)
"Không đời nào, tớ muốn bạn bè của mình sống, nên sẽ không có chuyện đó đâu."
"Vậy cậu có thể ghi vào tờ giấy nào đó lý do cậu nghĩ là hợp lý nếu tớ chết, và đưa cho tớ xem không? Thế, còn về lý do hoa anh đào nở vào mùa xuân. Chẳng phải chỉ vì nó là loài hoa kiểu đó thôi sao?"
Tôi nói một điều quá ư hiển hiên, và cô bật cười qua mũi cứ như thực sự bị ngốc vậy. Tôi kiềm chế bản thân khỏi dúi chiếc kem đá vị chanh mà mình đang cầm trên tay vào mũi cô nàng.
Chừng như đọc được tâm trạng xấu của tôi, cô cười khe khẽ, và giải thích phần cô đang cố nói.
"Tớ sẽ kể cho cậu. Sau khi hoa anh đào bay khắp nơi, những nụ hoa kế tiếp thật ra sẽ đâm chồi sau chừng ba tháng. Thế nhưng chúng tiếp tục thiếp đi, đợi chờ tiết trời trở nên ấm áp, và rồi tất thảy đồng loạt khoe sắc. Nói cách khác, hoa anh đào đợi đúng thời điểm để khoe sắc. Thế không phải rất tuyệt vời ư?"
Tôi nghe những lý lẽ cô nói, và nghĩ rằng chắc cô đang thể hiện hơi nhiều sự chú ý một chút cho đặc tính của một loài hoa. Chẳng qua là chờ đợi côn trùng thụ phấn hoặc chim mà thôi - có lẽ là cả hai. Tuy nhiên, tôi không thể cự cãi như vậy được. Về lý do, là bởi tôi đã đi đến một quan điểm khác trên một khía cạnh khác.
"Tớ hiểu rồi, quả nhiên phù hợp với tên cậu một cách hoàn hảo."
"Do chúng xinh đẹp à? Aww, cậu đang làm tớ đỏ mặt đấy."
"......Không phải thế, tớ chỉ nghĩ rằng tên của loài hoa lựa chọn nở vào mùa xuân là một cái tên hoàn hảo cho cậu, người cho rằng gặp gỡ và biến cố không phải ngẫu nhiên, mà là lựa chọn."
Sau khi ngẩn người ra trong giây lát với quan điểm của tôi, một nụ cười nở trên gương mặt cô, và cô cất lời, "Cảm ơn!" Hoàn hảo trong trường hợp này cũng đồng nghĩa với phù hợp - nó không có nghĩa là một lời khen, nên tôi không thể hiểu được lý do cô tỏ ra hạnh phúc đến vậy.
"Tên của ?????-kun cũng rất hợp với cậu đấy, cậu biết mà."
"......Có lẽ."
"Nói cho cùng, cậu là: Ai đó người. Đang giúp. Tớ đoản mệnh. Thân. Thiết."
Cô nói đùa như thế, phá lên cười tự mãn trong lúc chỉ trỏ qua lại giữa bản thân cô nàng và tôi.
Khi nghe thấy những ngôn từ ấy, tôi điểm lại tất cả các cuộc nói chuyện của chúng tôi tới bây giờ, và một lần nữa cho rằng có điều gì đó rất kỳ lạ ở cô hôm nay.
Cô đang nhâm nhi cây kem que vị dưa hấu, và giống như thường lệ, trông cô có vẻ sẽ tiếp tục sống vĩnh viễn. Điều đó không thay đổi, ấy vậy mà, đâu đó trong lời nói đùa của cô tôi có thể nghe thấy nó - đúng, như thể đây là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè và cô đang điên cuồng kiếm tìm điều mình chưa hoàn thành trước đó.
Đã xảy ra chuyện gì?
Là điều tôi tự hỏi từ sâu thẳm trong tâm can mình. Dẫu vậy, tôi không hỏi cô điều ấy vì nghĩ rằng sự thiếu kiên nhẫn nhất thời mà mình trông thấy bên trong cô là hết sức tự nhiên. Cô chỉ còn lại một năm nữa để sống. Ngay từ đầu, đáng lẽ phải thấy cô lạ lùng khi thoải mái về chuyện đó mới đúng.
Đó là lý do ngày hôm ấy, tôi quyết định đối xử với cảm giác bất an mình cảm thấy ở cô như một thứ hết sức vặt vãnh đơn thuần được sinh ra do sự chủ quan của mình.
Tôi nghĩ đó là điều tốt nhất nên làm.
Song, vào lần tiếp theo tôi được gọi đến phòng bệnh vào sáng thứ bảy, cái cảm giác bất an yếu ớt tôi cảm thấy lại phơi bày hình dạng của nó ngay trước mắt tôi.
Khi tôi bước vào căn phòng vào khoảng thời gian đã định, cô ngay lập tức nhận ra sự hiện diện của tôi, và mỉm cười trong khi gọi tên tôi. Song nụ cười đó thoáng chút gượng gạo.
Tựa hồ cô đã thận trọng cất đi biểu cảm rạng ngời nọ trong tim, và vô tình bộc lộ nỗi lo âu của mình. Trong tâm thức, tôi có thể cảm nhận thứ gì đó đã mất.
Tôi dỗ dành bước chân hèn nhát của mình tiến về phía trước, và ngồi xuống cùng chiếc ghế pipe như mọi khi. Với một biểu cảm quyết đoán, cô nói ra một điều chẳng khác gì những gì tôi đã dự đoán.
"Này...... ?????-kun."
"......Ừm, gì vậy?"
"Chỉ một lần là được, thế nên-"
Trong lúc nói thế, cô vơ lấy bộ bài đã được để trên giá.
"Sự thật hay Thách thức - cậu sẽ chơi với tớ chứ?"
"............Để làm gì?"
Một lời đề nghị chơi trò chơi của ác quỷ. Mặc kệ có vẻ như tôi có thể từ chối ngay tức khắc, tôi muốn biết tại sao cô bất chợt lại đem ra một thứ như thế, và hơn hết, tôi đang hiếu kỳ về vẻ ngoài nhợt nhạt của cô. Vì cô không thể lập tức trả lời, tôi tiếp tục lên tiếng.
"Vậy tức là cậu có chuyện muốn hỏi tớ dù có thế nào đi nữa, hoặc chuyện muốn tớ làm dù có thế nào đi nữa nhỉ. Hay có lẽ, chuyện tớ sẽ từ chối nếu cậu hỏi theo cách bình thườ-"
"Điều ấy......Không phải thế. Cậu có lẽ sẽ nói với tớ theo cách bình thường, nhưng tớ không thể nào điều khiển cảm xúc của mình để hỏi được, cho nên tớ đang nghĩ tới chuyện để vận may quyết định."
Chuyện mà cô không thể nói ra, chính xác thì cô ấy quá sức cầu kỳ đến thế về chuyện gì chứ? Tôi không biết rằng việc giữ bất kỳ bí mật nào lại khiến cô phiền não đấy.
Người con gái ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. Cứ như cô đang gắng sức dùng ý chí mạnh mẽ của mình để đâm xuyên qua. Một cách bí ẩn, đôi mắt cô xoá bỏ hết những ý định gây khó dễ cho cô của tôi. Bởi vì tôi là một con thuyền sậy. Hoặc có lẽ, chính bởi cô là người tôi đang đối diện.
Sau một thoáng ngẫm ngợi, tôi cuối cùng đi đến một kết luận thế này:
"......Dù gì cậu cũng đã cho tớ mượn sách. Nếu chỉ là một lần, thì tớ sẽ chơi cùng."
"Cảm ơn."
Cô chỉ nói độc một từ tỏ lòng biết ơn, chừng như đã biết trước câu trả lời của tôi, và bắt đầu tráo bài. Đúng như tôi nghĩ, cô đang hành động kỳ lạ. Cô thường xuyên có thói quen nói những điều thừa thãi như là cách kiếm tiền của mình, vậy mà hôm nay, cô đang nói mà chẳng buồn thêm vào những từ ngữ không cần thiết. Băn khoăn chính xác thì cái quái gì đã xảy ra với cô nàng, sự hiếu kỳ và lo lắng biến thành yoghurt bên trong con tim tôi.
Luật chơi của Sự thật hay Thách thức vẫn y như trước. Vì sẽ chỉ chơi một ván, hai đứa nhận lượt tráo bài, năm lần mỗi lượt, rồi đặt xấp bài lên giường để rút một lá từ bất kỳ nơi nào mình thích.
Sau khi cô suy đi tính lại chọn tới chọn lui để rút ra một lá từ bên dưới phần giữa một chút, tôi chọn lấy lá đầu tiên nằm trên cùng. Vì mặt các lá bài được che khuất, chúng tôi không biết rốt cục thì mỗi lá bài nằm ở đâu, cho nên khác biệt trong giá trị giữa những con bài mà chúng tôi chọn là không có. Thêm nữa, tôi không đầu tư nhiều vào trò chơi này như cô. Cô có lẽ sẽ nổi giận nếu tôi nói gì đó thế này, nhưng lần này, tôi thắng hay thua đều được cả. Cứ xem như trận đấu được an bài dựa trên khoảng cách trong tinh thần và ý chí chiến đấu, xem như chúa đã tạo tác một cơ chế như thế trên thế gian này, thì chẳng còn nghi ngờ gì, đó là một chiến thắng dành cho cô.
Có lẽ cô nàng sẽ nói - vì không như thế nên nó mới hấp dẫn.
Chúng tôi ngửa bài cùng lúc, và cô trưng ra một gương mặt có vẻ biểu lộ sự thất vọng tột độ.
"Waaah, một thất bại toàn diện."
Cô nắm chặt ga trải giường, tựa hồ đang đợi nỗi thất vọng của mình tan biến. Tôi, người cuối cùng lại chiến thắng, chẳng thể làm gì ngoài nhìn. Chẳng mấy chốc, cô phát hiện ánh mắt của tôi và quẳng nỗi thất vọng đi đâu đó, bắt đầu nở nụ cười.
"Đành vậy thôi! Nó là thế mà! Đó là vì sao nó lại thú vị!"
"............Tớ hiểu rồi, vậy nếu tớ không nghĩ ra một câu hỏi thì không được nhỉ."
"Không sao đâu, bất kỳ điều gì cậu muốn tớ đều sẽ trả lời cậu biết đấy? Lẽ nào cậu muốn nghe về nụ hôn đầu của tớ?"
"Tớ không định sử dụng quyền quý giá này cho cái câu hỏi với giá trị thấp hơn một cái thang máy kiểu đó đâu."
"......Thang máy cũng có giá trị của riêng nó mà?"
"Rồi sao? Thế thì sao? Cậu thực sự nghĩ tớ đã nói một điều có nghĩa à?"
Cao hứng, cô bật ra một tràng cười. Trông vào điệu cười của cô khiến tôi cho rằng có lẽ chẳng qua mình đã nghĩ quá lên rằng cô khác so với mọi hôm. Lần này cũng vậy, và lần cuối tôi tới bệnh viện này cũng thế - có lẽ không có lý do chắc chắn nào cho thấy khác biệt trong vẻ ngoài của cô. Tất thảy mọi thứ dù nhỏ nhất đều có thể làm biểu tình của cô thay đổi, như rượu hay thời tiết - những kiểu lý do ngớ ngẩn. Đúng vậy, đó là điều tôi hi vọng.
Tôi, người có được quyền trong sự miễn cưỡng, trăn trở. Mình nên hỏi cô nàng điều gì đây? Điều thu hút tôi ở cô nàng không thay đổi kể từ lần cuối chúng tôi chơi trò chơi này. Một con người như cô đã lớn lên như thế nào? Thực tình, có thể có một hay hai điều tôi còn tò mò hơn nữa. Cô ấy nghĩ gì về tôi chẳng hạn.
Tuy nhiên, tôi không có can đảm để hỏi một hoặc hai điều đó. Một con người như tôi lớn lên từ tính nhút nhát - ở cùng cô khiến tôi nhận ra điều đó. Tôi như thể là nghịch đảo của cô nàng năng động ấy.
Tôi quan sát cô trong khi trầm ngâm xem nên hỏi cô điều gì. Cô đang nhìn chăm chăm về phía tôi, mong đợi một câu hỏi. Người con gái đó ngồi lặng thinh trên giường, chỉ nhiều hơn trước một chút, trông như thể đang bước sang cõi chết. Muốn rũ bỏ đi cảm giác ấy, tôi quyết định câu hỏi của mình, thứ đồng thời vuột ra khỏi miệng tôi.
"Đối với cậu, sống nghĩa là gì?"
"Waaah, quả nhiên cậu nghiêm túc về việc này." Sau khi đem tôi ra làm trò cười, cô làm vẻ mặt đăm chiêu và nhìn lên bầu trời, nghĩ ngợi. "Sống à," cô lẩm bẩm.
Chỉ bằng việc đấy, tôi có thể nói rằng cô đang nhìn vào sự sống chứ không phải cái chết, và chỉ bằng việc đấy - dù chỉ một chút xíu - tôi cảm thấy con tim mình trở nên nhẹ nhõm hơn. Tôi là một đứa nhút nhát. Tôi đã biết rồi, song đâu đó bên trong, tôi vẫn không thể chấp nhận cô sẽ chết.
Tôi nhớ lại mình đã trở nên căng thẳng nhường nào khi nhìn vào trong cặp cô ở khách sạn lúc đi du lịch, và cô đã làm tôi lo lắng nhường nào với câu hỏi cuối cùng ngày hôm đấy.
"Phải! Là nó! Tớ biết rồi!"
Cô chỉ tay lên trên bằng ngón trỏ, thể hiện rằng mình đã đi đến kết luận. Cho nên tôi sẽ không để lỡ bất kỳ ngôn từ nào của cô, tôi dỏng tai lên.
"Sống nghĩa là gì, cậu biết đấy-"
"..........."
"Chắc chắn là sự kết nối trái tim của chúng ta với của những người khác. Chinh phục điều ấy là cái mà chúng ta gọi là sống."
......À, giờ tôi hiểu rồi.
Nhận ra điều ấy, tôi nổi da gà.
Rằng thứ được được xem như sự tồn tại của cô, thể hiện qua ánh mắt và giọng nói của cô, nhiệt huyết trong ý chí của cô, và chông chênh nơi cuộc đời cô - tôi nhận ra rằng nó làm linh hồn tôi xúc động.
"Chấp nhận ai đó, được thích ai đó, được ghét ai đó, tận hưởng việc ở cùng ai đó, chán ghét việc ở cùng ai đó, nắm tay ai đó, ôm ai đó, và dần trở nên xa cách ai đó. Sống, là như thế. Nếu chúng ta đều cô đơn, chúng ta sẽ không biết mình tồn tại. Tớ, người ghét ai đó mặc cho thích người khác, người thích ở cùng với ai đó mặc cho ghét ở cùng với người khác - tớ nghĩ chính bởi những mối quan hệ mà mình có với mọi người như vậy nên tớ - chứ không phải ai khác - đang sống. Tớ có một trái tim vì ai cũng tồn tại, và tớ có một thân thể để mình có thể được chạm vào bởi bất kỳ ai. Ngay bây giờ, tớ, người được định hình ở trong cái nhân dạng này, đang sống. Ngay bây giờ, tớ vẫn đang sống. Đó là vì sao chuyện con người ta được sinh ra lại có ý nghĩa. Bằng sự lựa chọn của chính mình, ngay bây giờ, ngay lúc này, cậu, và cả tớ, đang sống."
"............"
"......Chà, tớ đã thành ra hơi nhiệt tình thái quá nhỉ, cơ mà đây thật sự là một tập của Diễn đàn thanh thiếu niên nghiêm túc đấy à?"
"Không, đây là một phòng bệnh."
Tôi đáp lời hết sức cộc lốc. Cô phồng má.
Tôi hi vọng rằng cô sẽ dừng lại, vì tôi không định làm cho chuyện thành ra thế này.
"............"
"?????-kun......?"
Lần này, khi lắng nghe từ ngữ của cô, lần đầu tiên, tôi có thể bộc lộ xúc cảm thực sự đã chất chồng thẳm sâu thâm tâm mình. Nó ở ngay trước mắt mình ngay giây phút tôi nhận ra, song dẫu đã trở thành một phần con tim tôi, nó là một thứ mà tôi đã không hề phát hiện ra cho đến giờ. Là vì tôi là một kẻ nhát gan.
Câu trả lời mà tôi đã kiếm tìm những ngày qua - không, thật ra là mãi mãi - lúc này đang ở ngay đây.
Đúng thế, tớ......cậu.
Tôi đã nén chặt lại những lời ấy, cho nên nó lấy đi tất cả của tôi.
"............Thật sự."
"À, cậu cuối cùng đã nói chuyện trở lại, sao thế? ?????-kun."
"Cậu, thật sự đã dạy tớ rất nhiều thứ."
"Wah, sao lại bất ngờ vậy chứ, ngại quá đi."
"Đó là cảm xúc thật sự của tớ. Cảm ơn cậu."
"Cậu đang sốt đấy à?"
Cô đặt lòng bàn tay lên trán tôi. Thế nhưng lẽ tự nhiên, vì nhiệt độ bình thường, cô nghiêng đầu sang bên. Hoặc đúng hơn, có thật là cô, nghiêm túc nghĩ rằng tôi đang bị sốt không vậy? Cảm thấy chuyện ấy thật thú vị, tôi bèn bật cười. Trông thấy cảnh tượng như vậy, cô một lần nữa dúi lòng bàn tay về phía tôi. Tôi lại cười. Và chu kỳ lặp lại. Aaah, tôi đang vui vẻ. Là vì cô ấy đang ở đây.
Lúc cô sau cùng cũng hiểu ra tôi không bị sốt, với đầy lòng biết ơn, tôi đề nghị ăn mấy miếng dứa đã cắt ra mà mình mua cho cô nàng.
Từng nói trong lần thăm bệnh trước rằng lần sau tôi tới mà mang dứa thì tốt, gương mặt cô dường như vỡ oà với sự sung sướng.
Đương lúc hai đứa tôi thưởng thức dứa, cô buông ra một tiếng thở dài.
"A~ah, tớ cũng chẳng có chút may mắn nào hết trơn."
"Sự thật hay Thách thức ấy à? Đúng thế đấy, nhưng ngay cả khi bọn mình không chơi trò chơi đó, nếu là một câu hỏi tớ có thể trả lời, tớ sẽ trả lời cho cậu."
"Không cần đâu, vì đó là kết quả của trò chơi mà."
Cô đã từ chối thẳng thừng. Như lúc trước, tôi vẫn chẳng biết một tí nào về điều cô muốn hỏi.
Khi chúng tôi ăn xong bữa nhẹ, tôi giảng cho cô vấn đề mới đã được bàn luận suốt các buổi học bổ sung, và rồi buổi biểu diễn ảo thuật như thường lệ bắt đầu. Do không có nhiều thời gian trôi qua kể từ lần cuối, lần này cô diễn một trò đơn giản sử dụng dụng cụ ảo thuật. Như mọi khi, tôi, người không có chút kiến thức chuyên sâu nào về ảo thuật, thực lòng bị ấn tượng. Dù trong suốt thời gian học cũng như thời gian ảo thuật của chúng tôi, tôi - người không nhận ra tình cảm của mình cho tới vừa mới nãy - đang chỉ nhìn vào mỗi mình cô.
"Chà vậy thì, đến lúc tớ phải về nhà rồi. Dù gì dạ dày tớ cũng đang rỗng tuếch mà."
"Hử! Cậu định về nhà rồi sao?"
Cô vùng vằng phản đối y chang một đứa trẻ. Có lẽ cô sợ hãi sự nhàm chán khi ở một mình trong phòng bệnh còn hơn cả tôi nghĩ.
"Không phải đã đến giờ cậu ăn trưa rồi sao? Bên cạnh đó, tớ không muốn bị ăn tươi nuốt sống bởi Kyouko-san cho bữa trưa đâu."
"Cũng là tuyến tuỵ à?"
"Chắc vậy."
Tôi đứng dậy trong lúc tưởng tượng bản thân bị làm mồi cho thú ăn thịt, và cô la lên, "Chờ đã nào!"
"Chờ thêm một tẹo nữa - chà thế thì, tớ vẫn còn một đề nghị cuối cùng."
Bằng cử chỉ của bàn tay, cô ra dấu cho tôi lại gần. Tôi đến gần cô mà không thận trọng chút nào, và chừng như cô không có ác ý hay dè dặt hay nguyên nhân sâu xa hay toan tính kín đáo hay đắn đo hay trách nhiệm gì cả, cô vươn nửa người trên ra và ôm chầm lấy tôi.
Tôi quên bẵng đi cú sốc mà mình phải đáp lại hành động quá sức tưởng tượng của cô. Bình tĩnh tới mức ngay cả tôi cũng bị sững sờ, tôi tựa cằm mình lên bờ vai cô. Quá đỗi ngọt ngào.
"......Này."
"Cái này khác với ngày hôm đó cậu biết đấy, không phải là đùa đâu."
"............Vậy thì là gì?"
"Chỉ là dạo này tớ thích hơi ấm cơ thể của con người đến lạ!"
Tôi có một sự tin tưởng về cái cách mà cô đang nói.
"Này, thật ra thì nó đã luôn ở trong tâm trí tớ nhưng-"
"Số đo ba vòng của tớ sao? Vì ngực tớ đang áp vào cậu."
"Cậu có chắc là mình không ngốc không đấy?"
"Hahaha."
"Là về cách cậu đã xử sự có hơi kỳ lạ. Có chuyện gì à?"
Vẫn bị ôm ghì, không, chính xác hơn thì, vẫn cố tình bị ôm ghì bởi cô, tôi chờ đợi câu trả lời. Không giống hồi trước, tôi không nghĩ mình bị đem ra làm trò cười, thay vào đó, tôi cho rằng nếu ổn với thứ gì đó như là hơi ấm cơ thể tôi, cô nàng nên sử dụng nó nếu muốn.
Cô chậm rãi lắc đầu hai lần từ bên này sang bên kia.
"......Không, chẳng có~ gì hết á!"
Đương nhiên, tôi không tin. Tuy vậy, tôi không có can đảm ép cô nói ra điều cô không muốn nói.
"Chỉ là, tớ muốn trải nghiệm sự chân thực và cuộc sống hằng ngày mà cậu đã trao cho tớ mà thôi."
"............Tớ hiểu rồi."
Chà, ngay cả khi có lòng can đảm mãnh liệt, và ngay cả khi không, ngay lúc này đây, chuyện mình không hiểu được nội tâm của cô, tôi chẳng thể làm gì với nó hết.
Tôi quả tình bị thứ được biết đến như là chọn thời điểm bỏ rơi.
Trong lúc cô vẫn lặng thinh, tôi nghe thấy tiếng gầm của một mãnh thú đằng sau mình.
"Sakuraaa, buổi sáng tố...... Cái gì, cậu...... Không thể tha thứ!"
Tôi đẩy cô xuống giường, và trong lúc nghe thấy tiếng "kyaa" của cô, tôi nhìn qua vai mình, phát hiện ra một người bạn cùng lớp nhìn tôi chòng chọc bằng bộ mặt của quỷ dữ. Tôi thậm chí còn không thể ép mình lia mắt sang chỗ khác. Bạn-tốt-nhất-san đang lừ lừ lại gần tôi, và nghĩ tới việc bỏ trốn, tôi lùi lại, nhưng chiếc giường đã chặn lối đi mất rồi.
Khi Bạn-tốt-nhất-san cuối cùng sắp túm được cổ áo tôi, tôi nhận được sự giúp đỡ từ ai kia đáng ra có lẽ sẽ để yên dù cho cái tình huống này ra sao đi nữa. Người con gái ấy mau chóng xuống giường và ôm chặt lấy Bạn-tốt-nhất-san.
"Tớ sẽ trấn tĩnh Kyouko, nên-!"
"À, thế thì, chào nhé!"
Được mở lối thoát - hay đúng hơn - để thoát khỏi Bạn-tốt-nhất-san, tôi rời khỏi phòng bệnh. Tôi luôn luôn chạy mất dép mỗi khi cô tới. Rốt cục, khi mà tôi điêu luyện phớt lờ Bạn-tốt-nhất-san đang ầm ĩ gào thét tên mình, lần thăm bệnh thứ ba của tôi khép lại. Cảm tưởng như mùi hương quá đỗi ngọt ngào của cô vẫn phảng phất nơi cơ thể tôi. Hệt như tôi đã nghĩ - hoặc có lẽ tôi không nên nói như thế, vì tôi thực sự không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, có điều - ngày hôm sau, vào tối chủ nhật, tôi nhận được tin nhắn từ cô nàng, và biết được sự thật đằng sau việc mà cô có vẻ đã giấu giếm ngày hôm ấy.
Quãng thời gian nhập viện của cô bị kéo dài thêm hai tuần so với dự kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro