Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26 : Playground

Min xuất hiện một cách lộng lẫy . Cả phòng đều há hóc mồm ra nhìn Min . Jenny và Yiin đang lén lút rời đi thì Min cất tiếng gọi khá là trìu mến . 

- Hai đứa đi đâu thế ? 

- Em...Emm....

- BÀ CỐ NỘI CHA MẤY ĐỨA NGHĨ SAO MÀ  ĐÓNG CHẶT NẮP HÒM DỮ VẬY ? SỢ CHỊ SỐNG À ? XÉM CHẾT CHỊ RỒI NÀY .- Min xã một tràn cho Jenny và Yiin hưởng . 

Yiin cười trừ , nói :

- Chào mừng chị sống lại . 

Min vẫn đứng đó . Cô quay qua nhìn Sanna , cười tươi :

- Chị Sanna , em sống lại rồi này . 

Sanna run rẩy hỏi :

- Cô...cô , sao cô còn sống?

- Chẳng lẽ chết để chị bên cạnh anh Jinyoung . - Min nói .

- Tôi với cô chưa bao giờ nói chuyện mà sao cô biết tôi  ? - Sanna sợ  .

- Thật sự là chưa nói chuyện chưa quen biết nhưng chính chị đã cho em uống thuốc độc  . - Min nói làm cho mọi người trong phòng xôn xao bàn tán . Sanna nghe xong nói :

- Không thể nào ! Tôi chỉ cho xem tải tông cô thôi mà .

Jinyoung nhìn Sanna với ánh mắt khinh bỉ . Ai cũng ngạc nhiên với thái độ của Jinyoung . Anh nói :

- Thì ra là cô . Cô cũng hay lắm . 

NaEun bước đến trước mặt Min , nói :

- Cảm ơn chị đã sống nếu không em sẽ hối hận suốt đời . 

Min cười hiền :

- Chị sống để giành quyền lợi của em mà . 

Min ngước lên nhìn Sanna mà nói :

- Cô dám kêu một đứa 16 tuổi hại tôi là cô lầm to rồi . Tôi luôn hiểu trẻ con qua ánh mắt đấy . Cũng may là NaEun 16 tuổi chứ 18 tuổi là hết hiểu được rồi . 

Sanna như điên lên . Cô ta tính nhào vào Min với con dao sắt bén nhưng bị cảnh sát , bảo vệ giữ lại rồi kéo cô ta đi . Min nhìn theo rồi nhìn xuống đất . Min tính nhảy xuống nhưng cao quá sợ té nên đứng đó . Cô ngồi thõm xuống cười đau khổ . Zina hỏi :

- Sao không xuống đi bà ?

Min bất lực nhìn Zina :

- Không dám xuống . 

Jinyoung đi đến dang tay ra , nói :

- Anh ẵm em xuống . 

Min nhào vào ôm anh . Đã 1 tuần cô không được ôm anh . Cô nhớ anh nhiều lắm . Anh bế cô xuống . Min khóc làm Jinyoung lo lắng :

- Sao em khóc ?

Min ngước lên nhìn anh , nói :

- Em xin lỗi . Anh bị sốt mà em không thể chăm sóc anh . Em xin lỗi . Em thấy em không xứng đáng làm vợ anh huhu . 

Jinyoung cười , nói :

- Không sao . Chỉ cần em còn sống thì bệnh gì anh cũng khỏe lại hết ak . 

Min ôm anh thật chặt . Cô nói :

- Em nhớ anh lắm . Em nhớ anh ..... nhiều ...... lắm . 

- Min , Min , Min....- Jinyoung gọi . 

-..............- Min không trả lời . 

Yiin nói :

- Đêm qua bả đâu có ngủ đâu . Bây giờ ngủ ấm êm trong vòng tay của chồng rồi . 

Thế là mọi chuyện đã xong . Mọi thứ đã trở lại bình thường . Min đang ngủ trong phòng thì nghe tiếng gọi ấm áp của Jinyoung . Cô mở mắt ra nhìn anh . Jinyoung nói :

- Dậy đi chơi không ?

Min nói :

- Cho em nằm chút nữa ik . Buồn ngủ quá . 

- Sau này có gì thì nói cho anh biết chứ đừng làm như vậy nha . Anh sợ lắm ak . - Jinyoung nói

- Em  biết rồi nhưng mà làm vậy mới biết anh có yêu em hay không chứ . - Min cười . 

- Em còn sống mà sao tim em lại ngừng đập ? - Jinyoung thắc mắc .

- Anh quên vợ anh giỏi hóa à ?!! .- Min nói . 

Cô kéo anh nằm xuống cùng cô . Min nói tiếp :

- Em thấy anh còn giữ món quà đầu tiên em tặng cho anh . 

- Sao biết ? - Jinyoung hỏi .

Min cười :

- Lúc ở đám tang em thấy nó trong túi áo của anh . 

Jinyoung xoa đầu Min :

- Em làm thám tử hợp hơn đấy . 

Min nói :

- Do đọc Sherlock Holmes của anh tặng em mà em đã khôn ra đấy . 

Tối hôm đó Jinyoung và Min đi chơi ở phố ăn cũ . Nơi đó cả hai từng hạnh phúc bên nhau lúc chưa là của nhau . Min nắm tay Jinyoung ghé vào quán mì cũ . Chủ quán già đi rất nhiều nhưng vẫn còn nhớ mặt JinMin . Bà chủ bưng hai tô ra , nói :

- Lâu quá không thấy hai đứa ghé chơi . 

Min hỏi :

- Bà còn nhớ cháu à ? 

Bà chủ quán cười nhân từ :

- Bà còn nhớ chứ . Hai đứa vô quán bà ăn mà còn giúp bà có khách nhiều nữa . 

Min gãi đầu :

- Có hả ta ?

Jinyoung nói :

- Lúc đó em với anh hát xàm xàm ở đây nè . 

Min nhớ ra , nói :

- Con nhớ rồi . Dạo này quán bà bán có đắt không ?

- Đắt lắm nhưng vào trời mưa thì chẳng đắt . - Bà chủ cười . 

- Vâng . - Jinyoung nói . 

- Hai đứa ăn đi bà bán cho khách . - Bà chủ nói . 

Min ăn một đũa rồi nói :

- Ngon thật . Lâu rồi không ăn . 

- Em chỉ có ăn là giỏi . - Jinyoung cười . 

- Anh biết em vậy rồi mà nói quài . - Min phồng má . 

Cả hai ăn xong rồi đi ăn lặt vặt trên phố đó . Khoảng 9h30 mới về . Min ngồi trong xe nói :

- Ăn no quá . Lâu rồi không được ăn nhiều như vậy . 

- Ngày mai là ngày 16/01 rồi đấy . Em có đi đến show của tụi anh góp vui không ?

- Đi chứ . Em cũng là Ahgase nè . - Min hí hửng . 

Jinyoung cười nhìn Min :

- Nhìn em muốn cắn một miếng quá à . 

Min tắt nụ cười ,nói :

- Lái xe đi . 

Anh ép cô vào cửa , nâng cằm cô lên và đặt cho cô một nụ hôn ngọt ngào . 7 ngày không được hôn cô làm anh thấy khó chịu trong người . Min giống như là chất gây nghiện của anh vậy . Jinyoung nói :

- Anh bắt đầu lên cơn bệnh cuồng hôn rồi đó . 

Min nói lắp bắp :

- Bình....bình...tĩnh . Mình đang ở ngoài đường ak . 

- Thì sao cũng đã ở trong xe rồi . - Anh nói nhỏ bên tai cô . Cô cảm nhận được từng hơi thở của anh mà đỏ hết cả mặt . 

- Về nhà em chết chắc rồi . - Jinyong đe dọa . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro