Tờ hứa hôn (tiếp)
Hứ ! Để xem cô dựa hơi
cho đến bao lâu ? Bất
quá tôi sẽ nhận cô,
nhưng không được việc,
tôi cũng sa thãi cô như
thường. Chờ đi !
Sơn Khương bịt ống
nghe, nói với Trí
Nguyên :
-Bác Dũng hỏi, tôi phải
trả lời sao đây ? Thật ra,
tôi cũng không muốn
làm khó ông đâu.
Trí Nguyên giật ống
nghe :
-Ba yên tâm đi, con đang
phỏng vấn cô ta.
Ông Dũng hỏi :
-Con thấy Sơn Khương
thế nào ?
- Được lắm.
-Con bé được việc lắm,
sau này sẽ giúp đỡ con
rất nhiều.
-Con biết điều đó thưa
ba.
-Thôi , ba không lãng phí
thời gian của con nữa.
Tiếp tục công việc của
mình đi.
- Dạ.
Trí Nguyên gác óng
nghe, anh nghiến răng :
-Cô giỏi lắm !
-Anh mới biết sao ?
Trí Nguyên hất mặt :
-Hồ sơ của cô đâu ?
- Đây.
-Cô về được rồi đó.
-Không phỏng vấn sao ?
-Nãy giờ, tôi biết bản
lĩnh thế nào rồi. Về đi,
đầu tuần sau quay lại
nhận việc.
-Yes.
-Nè ! Tôi nể ba tôi chứ
không phải sợ cô đâu.
-Tôi biết.
-Còn nữa , làm việc với
tôi không đơn giản.
-Tôi biết.
-Tôi hay nổi hứng bất tử,
có khi làm việc đến một
hai giờ khuya.
-Biết.
Trí Nguyên nổi cáu :
-Sao cái gì cô cũng biết
hết trơn vậy ?
-Nhìn thấy cách tiếp đãi
nãy giờ của ông, tôi cũng
đủ hiểu.
-Hứ !
Sơn Khương đẩy ghế
đứng dậy :
-Tôi về đây. Hẹn ngày
gặp lại.
Đang đi, Sơn Khương
bỗng quay lại :
-Ông đừng bao giờ giở
trò nghe, bởi vì tôi cũng
không đơn giản và cũng
không dễ bị ăn hiếp.
Nụ cười trong trẻo của
Sơn Khương văng vẳng
làm Trí Nguyên tức
muốn lộn ruột.. Anh đập
mạnh tay xuống bàn :
-Cô thích làm việc với tôi
lắm ư ? Vậy thì tôi sẽ
chiều. Tới chừng đó ,
đừng trách Lâm Trí
Nguyên này tàn nhẫn ,
không biết thương
hương tiếc ngọc.
Cánh cửa phòng lại mở
ra. Trí Nguyên quát :
-Lần này tôi không nhịn
cô nữa đâu nghe.
-Ê ! Ai đã làm cho ngài
giám đốc của tôi giận dữ
thế ?
Trí Nguyên thở hắt ra,
anh ngả người ra ghế vẻ
mệt mỏi :
-Tìm tao có chuyện gì ?
-Bộ tìm mày mới có
chuyện sao ?
Mộ Nam quan tâm :
-Cuộc phỏng vấn sao
rồi ? Mày hài lòng chứ ?
-Hài lòng cái con khỉ.
-Nghe Nam Như nói , cô
bé giỏi lắm đó.
-Tao không biết, cả cái
hồ sơ của cô ta, tao cũng
chưa đụng đến.
-Vậy nãy giờ, mày và cô
bé làm gì ?
-Cãi lộn.
-Ngay tại đây ?
-Ừ !
Mộ Nam kêu lên :
-Trời ! Hôm nay tao mới
biết được mày đó. Thù
dai quá trời.
Trí Nguyên cau mày :
-Cả mày cũng nói vậy à ?
-Ừ, câu chuyện giữa mày
và Khương, tao đã nghe
hết rồi. Thật ra, mày đã
quá sai và vô cùng sai.
-Mày ...
- Để tao nói hết đi.
Mộ Nam chỉ :
-Tao đứng bên kia và
nghe hết tất cả. Sơn
Khương đến đây với tất
cả sự mong muốn làm
việc chứ không hề có
chút trả thù cá nhân nào.
Còn mày, ở vào địa vị
một người chủ tại sao
mày có thể đối xử với cô
bé như vậy ? Tao không
biết giữa hai người có
mối thù gì, nhưng công
việc là công việc , huống
chi Sơn Khương là một
nhân tài.
-Cô ta chỉ giỏi bướng
bỉnh và gây nhiều phiền
phức.
-Vậy là mày đã đánh giá
sai.
Mộ Nam mở túi đựng hồ
sơ của Sơn Khương, anh
liếc sơ qua, mỉm cười
đưa cho Trí Nguyên :
-Mày xem đi.
-Tao không cần thiết.
-Cô bé không vô tích sự
như mày nghĩ.
Trí Nguyên miễn cưỡng
xem. Anh bỗng chăm chú
vào một tấm bằng màu
đỏ. Thành tích của Sơn
Khương đấy ư ? Cô ta đã
từng tốt nghiệp đại học
Tokyo ở Nhật, quả là
ngoài sức tưởng tượng
của anh. Anh thật không
ngờ.
Mộ Nam nhướng mắt :
-Sao ?
-Sao là sao ?
-Mày đừng giả bộ.
Trí Nguyên nhún vai :
-Tao chẳng nghĩ gì hết.
Những tấm bằng này
người khác cũng có thể
lấy được.
-Người khác là người
nào ? Trí Nguyên ! Mày
ghét người ta, nhưng
mày cũng công nhận Sơn
Khương tài giỏi , phải
không ? Mày đừng có đi
ngược lại với suy nghĩ
của mình, tao không tin
đâu.
-Ừ, cô ta giỏi thì sao ?
-Mày đang cần một trợ lý
như vậy.
Trí Nguyên nhỏ giọng :
-Tao không chối.
-Mày không thể có cái
nhìn khác về Sơn
Khương sao ?
-Không đời nào. Cô ta có
lỗi với tao.
-Vì đã làm cho Thúy Linh
bỏ mày ư ? Như vậy còn
không chiu. công tư lẫn
lộn nữa. Bây giờ tao hỏi
mày lần cuối mày có
nhận Sơn Khương vào
công ty không ?
-Không nhận thì sao, còn
nhận thì sao ?
-Nếu mày không nhận,
tao sẽ giới thiệu Sơn
Khương qua Thịnh Phát.
Trí Nguyên nắm cổ áo
bạn :
-Tao cấm mày !
-Ồ ! Mày không nhận cô
bé thì tao có quyền chứ.
-Ai nói mày là tao không
nhận ?
-À ! Ngoài miệng thì nói
không nhưng trong lòng
không phải vậy. Tao hiểu
rồi.
-Mày hiểu cái gì ?
Mộ Nam vỗ vai bạn :
-Không cần mày nói ra
đâu , hy vọng hai người
hợp tác vu vẻ.
Anh nói nhỏ vào tai bạn :
-Sơn Khương thông
minh, tài giỏi , xinh xắn,
đẹp hơn Thúy Linh nhiều
đấy.
-Không cần mày so sánh.
Mộ Nam nhún vai :
-Tao chỉ nói lên sự thật
thôi ! À ! bắt đầu tuần
sau, tao không thể đi
theo mày nữa nghe.
- Định giở trò gì đây hả ?
-Ồ không. Tao nghĩ có
Sơn Khương thì tao quay
về vị trí và công việc của
tao, được chứ hả ?
-Mới vào, cô ta chưa hiểu
được đâu.
-Thì mày chỉ. Chẳng lẽ
muốn kéo tao theo mày
suốt đời sao ? Tao còn
tương lai và hạnh phúc
của tao nữa đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro