Tờ hứa hôn (tiếp)
- Cái con bé này ...
Trí Nguyên nhắm mắt. Anh suy
nghĩ về những lời của Thúy My.
Cũng thấm thía đấy chứ.
Mà con bé càng ngày càng nói
chuyện hay, lý luận sắc bén,
đánh đúng tâm lý nhưng không
kém phần đau đầu.
Hai bên gia đình đã không hề ép
buộc, đó là sự thật ư ?
Thoát khỏi tâm trạng nặng nề ,
nhưng anh lại thấy sao sao ấy.
Ôi! Anh thật không hiểu nỗi anh
nữa.
Mấy ngày nay, anh buồn mà đâu
phải anh buồn vì chuyện của
Thủy Linh hay một cô gái nào
khác đâu. Công ty đã để Vuột
mất một hợp đồng beo bở nên
anh buồn đấy chứ.
Hơn mười năm lăn lộn trên
thương trường, Trí Nguyên
chưa bao giờ để vuột đi một
hộp đồng nào dù là đôi tác nhỏ,
thế nhưng...
Trí Nguyên lên tiếng thở dài. Chỉ
vì một chút buồn mình trong u
mê tình cảm mà anh phải trả
giá , một cái giá cũng khá đắc
đấy chứ.
Rồi đây trên thương trường ,
họ nghĩ sao về Lâm Trí Nguyên
đây ? Nhưng vấn đề của người
ta không quan trọng , quan
trọng là ba của anh còn yêu
thương anh, tin tưởng anh nữa
không?
Tại sao anh lại ngu ngóc khi
chưa tìm hiểu rõ vấn đề mà vội
vàng chối bỏ để giờ đây gây
phiền não cho cha già ?
Tuy người ta không nói ra,
nhưng hẳn người ta sẽ nghĩ anh
là gã đàn ông vô phép tắc, vô
trật tự, coi thường người khác.
Ôi! Với anh thì không sao ,
nhưng còn ba anh , ông sẽ đau
buồn biết bao khi đứa con trai
ông yêu thương lại làm cho ông
thất vọng.
Cả Thúy My cũng lên án anh, vậy
anh phải làm gì để chuộc lấy tội
lỗi mình?
Trí Nguyên vuốt mặt. Sự suy
nghĩ và tính toán của anh lần
này hại anh rồi. Qúa thông minh
rồi một ngày cũng trở nên đần
độn.
- Anh hai! Sao còn ngồi đó ?
Thúy My đã vực anh ra khỏi suy
nghĩ. Trí Nguyên uể oải đứng
lên. Ngang qua cua , Thúy My
dặn dò:
- Anh nhớ đừng làm ba buồn và
tức giận nữa đó.
- Anh biết rồi.
Đứng trước phòng ông Dũng,
Trí Nguyên ngần ngừ chưa
muốn gõ cửa. Sao tự nhiên hôm
nay anh tỏ ra sợ sệt nhỉ ? Ngày
thường đối diện với ba, anh có
thấy gì đâu ? Hay anh biết trước
câu chuyện ba sắp nói nên lo
lắng?
Phải thôi. Anh là người đã làm
ba quá mất mặt mà.
Trí Nguyên giơ tay lên rồi bỏ
xuống, cho đến lần thứ ba, ba
mới có can đảm.
Cóc ...Cóc ...Cóc ...
Giọng ông Dũng nhẹ nhàng:
- Vào đi.
Trí Nguyên đẩy cửa :
- Ba gọi con.
Ông Dũng ngồi ở ghế, dáng vẻ
như chờ đợi.Thấy Trí Nguyên,
ông chỉ vào ghế đối diện:
- Con ngồi đi.
Trí Nguyên ngồi xuống, lòng
đầy hồi hợp y như một đứa trẻ
làm lỗi đang chờ đợi sự trách
mắng của cha.
Nhìn điệu bộ của đứa con trai
đã trưởng thành và có địa vị
trong xã hội, ông Dũng phì cười:
- Con căng thẳng lắm phải
không?
- Dạ.
- Xem con kìa, hình tượng người
đàn ông mạnh mẽ Lâm Trí
Nguyên đâu rồi ? Ba còn nhớ
mấy ngày trước , con vẫn còn
oai vệ lắm mà.
Trí Nguyên cúi đầu:
- Ba ơi! Con biết lỗi con rồi, ba
đừng giận con nữa ,nghe ba.
Ông Dũng ngạc nhiên:
- Con đã có lỗi gì với ba sao ?
Tưởng ông Dũng đang ngọt
nhạt với mình , Trí Nguyên đành
nói:
- Chuyện con đã chống đối ba về
việc hôn nhân và làm cho ba
buồn, ba thất vọng. Ba ơi! Con
đã không nghe lời để chạy theo
ảo ảnh đam mê của mình, tìm
một tình yêu không thật
con ...Ba giận con lắm phải không
ba ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro