Tờ hứa hôn (tiếp)
. Chắc có lẽ không ai ngờ được
Vũ Sơn Khương đã từng tốt
nghiệp đại học nước ngoài.Theo
học đại học bách khoa là vì về
Việt Nam buồn quá, cô hứng thú
học thêm thôi.
Cô không khoe khoang, nhưng
để Trí Nguyên có cái nhìn khác
về cô.Cô không phải là con bé vô
tích sự, cũng không ai mơ anh
như những người con gái khác.
Anh đừng tưởng anh có giá mà
làm cao. Sơn Khương này để cho
anh thấy, nó không hề cần anh
mà chỉ vì lời hứa thôi.
Cái ghế trợ lý công ty An
Nguyên đâu khó khăn gì với cô.
Không phải rất nhiều công ty
mời cô làm việc sao ? Nhưng cô
đã từ chối, bởi vì cô rất muốn
biết vị hôn phu của mình là
người đàn ông như thế nào
thôi.
Trí Nguyên xem ra cũng được
đấy, nhưng rất tiếc là hơi cứng
đầu, thêm vào bản tính đào hoa
muôn thuở của người đàn ông.
Lăng nhăng tình ái là không
chấp nhận được.
Nói ra cô rất ích kỷ làm chứ
chẳng chơi. Nếu yêu, cô chỉ
muốn người yêu mình của riêng
mình thôi. Nhưng làm sao được
khi người đàn ông tài giỏi kia là
của nhân loại.
Sơn Khương thở nhẹ. Trò chơi
chưa chấm dứt mà cô đã thấy
ngao ngán.
Tiếp xúc với nhiều loại đàn ông
để rồi cuối cùng chẳng ai là đối
tượng.
Trí Nguyên ơi là Trí Nguyên ! Tôi
nào nợ nần ông đâu mà cứ vạ
vào ông mãi thế. Tìm hiểu ông
để rồi tôi thêm thất vọng chứ
chi ? Ông chẳng có một điểm
nào tốt cả, trừ tài năng và trí
thông minh.
Nói thiệt nghe, tôi cầu mong ông
có lỗi với một người con gái nào
đó, âu cũng là cách giải quyết
tốt đấy.
Thấy Sơn Khương tự nhiên tư
lự.Thúy My lên tiếng:
- Em vẫn còn băn khoăn điều gì ,
phải không?
Sơn Khương lắc đầu:
- Dạ không.
Cô bé chống cằm:
- Câu chuyện tưởng chừng như
là trò chơi, nhưng nó hoàn toàn
là sự thật. Nếu đem câu chuyện
này kể ra, người có tin không ?
Thúy My quay sang ông Dũng:
- Tin không ba ?
- Tin chứ, vì đó là chuyện của
nhà họ Lâm mà, bao giờ cũng là
sự thật.
- Nhưng hình như nó cũng là
điềm ấn tượng nhất.
Cả ba người cùng cười. Sơn
Khương chốp mắt:
- Một mái ấm gia đình và cuộc
sống giản dị là ước mơ của bao
người.
Ông Dũng vuốt tóc cô bé:
- Tuổi cháu còn nhỏ mà cháu đã
thông hiểu lý lẽ đời thường. Rồi
bác tin cháu sẽ thành công và
cái thành công ấy đem đến cho
cháu hạnh phúc.
- Bác cũng giống như ba cháu ,
tin rằng cháu hạnh phúc. Nhưng
hiện tại , cháu thấy cháu đang
mệt mỏi.
- Kết quả là sự trả công cho
ngày tháng cháu gieo trồng.
Thúy My nắm tay cô bé:
- Không được băn khoăn nữa.
Moi. việc rồi cũng sẽ dễ dàng
nếu chúng ta đơn giản nó.
- Vâng.
Thúy My đứng dậy:
- Bây giờ đi với chị.
Cô bé ngơ ngác:
- Đi đâu ?
- Ra chợ mua đồ về nấu bún riêu
ăn.
Sơn Khương vỗ tay:
- Tuyệt quá! Đây là món khoái
khẩu của em.
- Vậy ư ? Sao trùng hợp vậy ?
Anh hai chị cũng thích bún riêu
đấy.
Sơn Khương bĩu môi:
- Con trai ăn qua vặt, bản tính y
chang như con gái , khó chịu
lắm.
- Chị thấy không phải vậy. Anh
hai chị có những sở thích giống
em. Điều đó cho thấy hai người
rất xứng đôi , sinh ra để dành
cho nhau.
-Ôi, cái con bé này! Nhưng cô sẽ
không đưa ra lời giả thuyết nữa,
nếu không con bé sẽ biện hộ
đến chiều chứ chẳng chơi.
Thúy My khoát tay :
-Giống thì giống cũng không có
gì quan trọng , phải không ? Cái
chữ yêu hiện tại là bao tử, chậm
trễ là nó đánh lô tô mất thôi.
- Vậy thì nhanh đi chị. Em có cái
tật đói bụng rất là xấu.
Thúy My nói với ông Dũng:
-Con ra chợ Với Sơn Khương
nghe ba.
Sơn Khương vòng tay lễ phép:
-Thưa bác, cháu đi.
- Ừm.
Ra tới ngoài sân, tiếng Sơn
Khương vẫn còn léo nhéo bên
tai:
-Thúy My! Chị Chờ em đấy.
Ông Dũng mỉm cười hài lòng, Ít
ra cũng như vậy chứ. Sơn
Khương thông minh và đáng
yêu, mới gặp lần đầu mà Thúy
My tỏ ra mến và ủng hộ.
Ông hy vọng điều ông mơ ước
sẽ trở thành sự thật. Và bây
giờ , tất cả cần ở thời gian.
o0o
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro