Tờ hứa hôn (tiếp)
Ông Dũng nhìn con trai bằng đôi
mắt sáng rực , vì ông biết ai gọi
đến rồi đấy. Nhưng thôi , rồi
mọi chuyện cũng sẽ dừng lại và
chấm dứt thôi , vì ông tin Sơn
Khương sẽ làm được điều kỳ
diệu. Chính con bé sẽ làm Trí
Nguyên tự động từ bỏ những
lung tung của mình.
Điểm một nụ cười , ông Dũng
bình thản như không nghe thấy
gì. Ông làm ngơ , ngó mông lung
ra ngoài cửa sổ. Gương mặt
nghịch ngợm , bướng bỉnh của
Sơn Khương bổng hiện lên :
- Ồ! Cháu không ngờ bác vẫn
phong độ và trẻ ra ngoài sức
tưởng tượng của cháu.
- Thế lúc chưa gặp , cháu nghĩ
bác già lắm , phải không ?
Sơn Khương chúm chím môi :
- Không giấu gì bác , lúc nghe ba
cháu nói , cháu nghỉ bác là ông
già sáu bảy mươi , chứ ai ngờ ...
Con trai của bác ngoài ba mươi
rồi mà bác không thấy già tí
nào.
Cô bé nghiêng đầu :
- Bác ơi! Bác bằng tuổi ba cháu ,
sao bác có con lớn thế ? Có phải
bác yêu sớm quá không ?
Ông Nam lên tiếng rầy con :
- Sơn Khương! Không được hỗn.
Ông Dũng can ngăn :
- Hãy để cho con bé tự do theo
ý mình. Tôi rất thích cá tính của
con bé , chân thật , không phô
trương màu mè.
- Nhưng ...
Ông Dũng khuyến khích:
- Nè, Sơn Khương! Cháu hãy nói
tiếp theo ý mình đi.
Cô bé ngập ngừng :
- Bác hứa là không giận cháu
đấy.
- Được rồi.
Sơn Khương trầm giọng :
- Không hiểu sao mới vừa gặp
bác là cháu thấy mến bác ngay.
Nếu như anh Trí Nguyên mà
được như bác thì cháu không sợ
gì.
Ông Dũng hỏi :
- Cháu đang lo sợ à ? Mà sợ gì
mới được ?
- Việc kết thông gia giữa hai gia
đình , hôn nhân của con và anh
Nguyên đã được ba cháu nhắc
đi nhắc lại rất nhiều lần. Lúc
đầu , cháu lấy làm ngạc nhiên ,
nhưng tôn trọng yêu thương
ông nội và ba nên cháu không
phản đối. Ông nội đã chọn cho
cháu thì chắc chắn người đó
phải tốt. Nhưng bác ơi ! Hôn
nhân là chuyện hệ trọng cả đời
người , cháu chỉ dám cầu xin hai
bác gia đình cho chúng cháu tìm
hiểu nhau một thời gian rồi
hẵng quyết định , có được
không ?
Cô bé cúi đầu :
- Cháu thì chưa có người trong
mộng , chỉ sợ anh Nguyên có
người yêu ... Cháu sợ lắm khi làm
kẻ thứ ba ...
Ông Dũng cắt ngang :
- Lời hứa năm nào của người lớn
ta là người thực hiện nên không
có quyền từ chối hay không từ
chối. Nhất định Trí Nguyên phải
nghe lời bác chỉ nhận cháu là
dâu nhà họ Lâm thôi.
- Nhưng vậy có khó xử không ,
hở bác ? Anh Nguyên ...
- Cháu yên tâm. Đàn ông như Trí
Nguyên ở tuổi này không có bạn
gái mới là điều ngạc nhiên.
Nhưng lập gia đình rồi , cũng
đâu vào đấy cả thôi.
- Cháu chưa gặp anh Nguyên.
Anh Nguyên có dễ thương
không hở bác ?
Ông Dũng nheo mắt :
- Bản sao của bác mà.
- Ồ !
- Thế nào ?
Sơn Khương e thẹn:
- Cháu chưa dám nói gì cả. Hãy
để thời gian trả lời , bác nhé.
Ông Dũng vuốt tóc cô bé:
- Cháu là một cô gái xinh đẹp ,
ngoan hiền và thông minh. Bác
tin cháu sẽ làm được những gì
bác giao cho.
Ông Nam chợt kêu lên :
- Ôi, anh Dũng ! Đừng nhìn bề
ngoài mà đánh giá một con
người. Coi chừng anh sai lầm đó.
Sơn Khương không hiền như
anh thấy đâu. Tôi đang lo sợ bị
mắng vốn đấy.
Cô bé xụ mặt :
- Ba nói xấu con.
Ông Dũng khề khà:
- Càng có cá tính thì càng tốt
chứ sao. Như thế sẽ không bị Trí
Nguyên ăn hiếp.
- Tôi chỉ sợ Trí Nguyên bị con bé
này ăn hiếp thì có. Con gái , ai
đời thì trường nào không thì lại
thì vô bách khoa , học ngành
xây dựng. Còn nữa , thêu thùa
không học lại đi học võ.
- Ba ...
- Cha con gì ? Gả con cho Trí
Nguyên ba đang lo sợ đây nè.
Không biết ngày nào nổi nóng
lên , con cho Trí Nguyên vài cú
đấm ... Ôi ! Ba không dám tưởng
tượng đâu.
- Vậy thì thôi , ba đừng có gả.
Con cũng đang mong Trí Nguyên
chê con đây nè , để ngày nào
con cũng được tự do trò chuyện
với bác trai mà không bị trách
mắng hỗn hào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro