
26. Hyuk
Hanbin và Hyuk đứng trên miệng núi lửa, cả 2 người đang nhìn xuống dưới. Dung nham nóng rực đang hừng hực chạy, màu đỏ ánh lên sự chết chóc, sức nóng của nó có thể hủy diệt tất cả. Xung quanh ngọn núi lửa là các ngọn núi lửa nhỏ hơn, chúng đều tỏa ra các làn khói bay lên cao, độ nóng không thua gì nhau, có 1 số ngọn núi đã từng phun trào rồi và 1 số vẫn còn đang trào ra chưa có dấu hiệu ngừng lại, khung cảnh không hề có 1 sự sống.
Mồ hôi tuôn ra rất nhiều, Hyuk 1 tay lau mồ hôi trên mặt, 1 tay quạt quạt muốn giảm bớt cái nóng trên cơ thể mình. Quay sang nhìn Hanbin cũng đang lau mồ hôi như cậu " Nóng quá anh ơi !"
" Ừm nóng thật. Anh nhớ lần trước anh đến thì nơi này còn nóng hơn nữa nhưng sao kì này độ nóng lại giảm bớt rồi" Hanbin thắc mắc ngóng nhìn xung quanh. Anh quay sang nhìn cậu chăm chú, sau đó đôi mắt nheo lại như hiểu ra được gì mà gật gật đầu.
Hyuk không quan tâm anh đã hiểu những gì, cậu chỉ ngạc nhiên về điều anh nói " Nơi này vẫn còn nóng hơn nữa hả anh ?"
Hanbin gật đầu " Đúng vậy. Bởi vì lửa nơi đây không hề tầm thường. Nó được pha trộn từ 7 ngọn lửa của thiên đường và 1 ngọn lửa từ địa ngục"
" Ngầu thế. Nhưng tại sao chỉ có 1 ngọn lửa địa ngục vậy anh ?"
" Vì lúc đó anh chỉ đánh cắp được 1 ngọn lửa đó thôi. Nhớ lại vẫn còn tức, nếu như anh đủ bản lĩnh thì đã mang về cho em đủ 7 ngọn lửa rồi" Hanbin nhăn mày thở phì phò.
Hyuk há hốc mồm nhìn anh " Anh tuyệt thế. Vậy giờ anh vẫn chưa đủ bản lĩnh hả ?"
" ???"
" Thì giờ vẫn chưa bổ sung thêm 6 ngọn lửa nữa mà"
"..."
Hanbin liếc nhìn Hyuk, tay giơ lên gõ cái chóc lên đầu cậu " Đừng bẻ lời của anh, có biết là nơi này bị phế bao nhiêu năm rồi không mà anh còn tâm tình để thu nạp cho em nữa"
" Ờm... nếu như em đã trở về thì anh sẽ tặng cho em các ngọn lửa còn lại" Hanbin tiện tay vuốt vuốt đầu Hyuk.
Hyuk ôm chầm lấy anh " Không cần đâu anh. Em buộc miệng nói thôi mà"
Hanbin đưa tay đẩy cậu ra " Nóng quá đi, đừng có ôm ấp anh"
Hyuk mếu máo buông anh ra, cậu cũng nóng lắm chứ, nhưng cũng ráng chịu đựng để được ôm anh, vậy mà bị anh phũ như thế, hazzz " Tiếp theo mình làm gì đây anh ?"
Hanbin gãi gãi đầu ngập ngừng " Anh cũng không biết nữa"
" Ơ" Hyuk không ngờ anh nói hướng dẫn mình chính là như vậy, mấy người trước không biết có giống cậu hay không mà sao số cậu khổ thế.
Cậu quay sang nắm lấy tay anh, vẻ mặt như muốn làm chuyện gì đại sự lắm " Anh ơi, nếu như em có mệnh hệ gì thì đừng đau buồn vì em, hãy trở về nói những tên kia là cũng đừng khóc vì em"
Hanbin không hiểu gì " Ủa anh chưa bảo em làm gì mà ?"
" Không. Em biết làm gì tiếp theo rồi. Cảm ơn anh đã mang em đến đây"
" Nhưng..."
" Hãy nhớ những lời em nói. Trở về vào phòng của em, lấy tất cả những đồ chơi em đã sưu tập đốt xuống cho em tiếp tục chơi, mỗi tháng làm nhiều món ăn cho em và..."
" Stop. Em nói gì anh không hiểu vậy ? Nói mau " Hanbin cạn lời trước những lời nhảm nhí của họ Koo.
" Thì em như nghe được 1 thứ rất quen thuộc từ phía sâu nơi đây, em cũng cảm giác em có thể lặn xuống được dung nham. Nên muốn xuống đó xem bên trong đang giữ thứ gì"
Hanbin nhăn mày nghiêng đầu thắc mắc nhìn cậu. Anh không nhớ là em ấy có thể lặn xuống dung nham khi không cần sự bảo hộ nào, nhưng nếu như em ấy biết mình không bị làm sao thì anh sẽ tin tưởng em ấy. Dù sao Hyuk quen thuộc nơi này hơn anh, từ lâu sự cảm nhận linh hồn của em ấy vẫn mạnh hơn những người khác, điều đó quyết định sức mạnh sản sinh ra linh thể không ai có thể vượt qua được Hyuk.
" Được rồi. Em đi đi"
Hyuk không ngờ anh không ngăn cản cậu mà quyết định cho cậu nhanh đến như vậy " Em nhảy xuống nha"
Hanbin phất phất tay " Ừ nhảy mau đi"
" Em đi đó nha"
Hanbin thấy thằng nhóc này thật phiền, không chần chừ đưa tay đẩy Hyuk lao xuống thẳng dung nham luôn.
Tiếng la của Hyuk vang thật xa, cậu chưa từng nghĩ anh sẽ thẳng thừng đẩy cậu như vây, anh nói anh cưng cậu nhất mà, đồ giả dối, huhu.
Hyuk rơi vào dung nham, cậu mau chóng sử dụng năng lượng của mình, làm cho cơ thể cậu có thể tiếp nhận sức nóng của dung nham. Sau đó từ từ lặn thật sâu tiến về phía dưới, mặc dù đã sử dụng năng lượng cho cơ thể nhưng Hyuk vẫn cảm thấy nơi này thật sự rất nóng, làn da cậu cảm nhận được độ đốt cháy đến từng chân tơ. Nếu như cậu không mau chóng tìm được thứ đó, có thể cậu sẽ bị cháy đến không còn xương.
Càng bơi càng sâu, Hyuk càng nghe được rất nhiều âm thanh quay quanh lỗ tai cậu. Tiếng leng keng, tiếng gầm gừ hòa cùng tiếng ùng ục xào xạt nghe rất vui vẻ. Như muốn nghe rõ hơn, cậu thử đáp lại " Đến đây nào"
Như không phụ sự kỳ vọng của cậu, từ xa càng tiếng càng gần Hyuk là vô số các vũ khí chạy về phía cậu. Hyuk hoảng sợ nhìn bọn chúng, cậu sợ chúng đang chạy lại ám sát cậu vậy. Thì đúng thật, binh khí sắc bén hay nặng nề thì cũng chỉa mũi nhọn ào ào tập trung mục tiêu chỉ có Hyuk thôi. Vừa đến gần cậu, bọn chúng dừng lại và như hiểu được sự vui mừng của chúng, cả đám quay xung quanh cậu, có thứ còn dụi dụi vào người Hyuk nữa. Tận sâu trong linh hồn cậu nghe được sự hào hứng của những người bạn đã lâu rồi không gặp. Không cần hỏi, cậu biết được cây thương trong suốt như thủy tinh là của Jaewon, cung tên màu trắng tràn ngập hoa văn là của Taerae, cây đinh ba màu xanh biển là của Byeongseop, cây quyền trượng phía trên khảm 1 viên ngọc màu tím rất đẹp là của anh Hyeongseop, cây búa 2 đầu dài cỡ 2m là của Euiwoong và thanh kiếm có lưỡi kiếm rất mỏng màu đỏ như máu-người bạn luôn luôn bên cạnh cậu. Hyuk mừng rỡ ôm chầm cả đám lại, cậu không nhớ gì về quá khứ, nhưng cậu biết được đây là những vũ khí mà chính tay cậu tạo ra.
Sau đó tiếp tục mang theo cả đám bơi sâu thêm nữa, càng sâu Hyuk càng càng cảm nhận được độ nóng đã được giảm lại, bây giờ là sự ấm áp. Trước mặt Hyuk là 1 chú cún lông trắng đang nhắm mắt cuộn tròn ngủ, màu trắng tinh khiết của chú chó và tiếng ngáy nhè nhẹ khác biệt với độ dữ dội của dung nham. Hyuk từ từ tiến lại gần, cậu đưa tay dịu dàng ôm bé vào lòng. Chú cún đang ngủ bị đánh thức đột ngột, tức giận không cần biết là ai định há mồm cắn tên nào đã làm bé thức.
" Khoan. Đừng cắn, đừng cắn. Anh, Hyuk đây mà" Hyuk nhanh chóng chứng minh mình là ai, nếu không kịp có khi cậu bị bé ấy cắn không lưu tình quá.
Bé cún giật mình dừng động tác của mình lại, ngước lên nhìn mới phát hiện ra chủ nhân của mình. Bé vẫy đuôi tiến thẳng vào lòng cậu dụi dụi, phấn khích đưa lưỡi ra liếm liếm mặt cậu. Hyuk bật cười cảm thấy nhột mà né tránh bé. Phải cố gắng giữ vững bé cún không yên ổn được trên tay cậu.
" Được rồi. Được rồi" Hyuk giữ chặt bé cún trên tay.
Bé le lưỡi thở phì phì mừng rỡ nhìn chủ nhân của mình. Dường như muốn tiếp tục uốn éo trên tay cậu, thì nghe chủ nhân mình nói " Em có thấy thứ gì sâu dưới đây không ?"
Bé nghiêng đầu khó hiểu nhìn cậu, nơi đây là nhà của cậu mà, có gì thì chính cậu mới biết chứ, tại sao lại hỏi bé. Dù không hiểu gì, bé cún vẫn há miệng ra, từ bên trong hàm răng sắc nhọn ấy bay ra 1 viên ngọc màu đỏ. Trôi lơ lửng trước mặt Hyuk, dường như sự xuất hiện của viên ngọc làm cho cơ thể cậu càng ngày càng tiếp nhận độ nóng nơi đây, như muốn hòa tan mà biến thành 1 ngọn lửa không sợ điều gì cả vậy.
Viên ngọc hiện diện, nó tiến từ từ gần Hyuk, không biết cảm nhận của cậu có đúng không, nhưng tận sâu trong nội tâm, cậu nghe được tiếng khóc từ nó. Cứ nức nở không ngừng, càng nghe càng đau lòng. Hyuk cẩn thận chạm tay vào viên ngọc, dịu dàng mà vuốt ve nó. Viên ngọc tựa vào lòng bàn tay cậu, sau đó chầm chậm hóa thành 1 làn khói tiến vào cơ thể cậu. Từng tế bào như được giãn nở, cả xương tủy như được rèn giũa trong lò nung, Hyuk cảm nhận được sự đau đớn không thể diễn tả được. Cậu run rẩy chịu đựng cơn đau này, dù không biết tại sao khi trực tiếp tiếp nhận năng lượng từ viên ngọc, chính cậu lại gặp tình trạng khó chịu đến như vậy. Hiện tại, cả cơ thể cậu không còn sức lực, run rẩy thả cơ thể chìn xuống tận sâu đến đáy của lòng dung nham, bé cún vì bị tuột khỏi tay Hyuk mà loay hoay chạy theo chủ nhân mình. Thời gian trôi không biết bao lâu, nước mắt rơi trên má cậu, vì quá đau chịu không nổi mà Hyuk đã ngất xỉu sau đó.
Khi mở mắt tỉnh lại, cơn đau trong cơ thể cậu đã không còn, chỉ còn dư âm của sự ê ẩm. Hyuk từ từ ngồi dậy, cảm thấy cơ thể mình giờ đây đã có sự khác biệt. Linh hồn cứng cỏi hơn, sức mạnh được nâng cao, xương tủy như được nung ở nhiệt độ cao mà cậu cảm giác được đã thực sự uống canxi với liều lượng rất cao vậy, nó cứng cáp như 1 thanh sắt không bao giờ sợ bị đánh bại.
Hyuk vui vẻ bật lên cao mong muốn báo tin này cho anh Hanbin biết. Ra được ngọn núi lửa, thì không thấy anh Hanbin đâu. Cậu mếu máo nghĩ rằng anh không chịu đợi cậu mà đã bỏ về sớm. Chưa kịp nhỏ 1 giọt nước mắt khóc cho số phận của mình thì giật mình nghe được 1 tiếng "Ầm " từ xa. Hyuk vuốt vuốt lòng ngực tức giận chửi thầm tên nào đã khiến cậu thót tim như vậy. Tò mò ngóng nhìn hướng phát ra tiếng động, thấy được khói bụi mù mịt, các ngọn núi lửa bị ảnh hưởng của năng lượng mạnh mẽ trúng đến khiến cho dung nham bên trong nổ tí tách bay lên rất cao.
Có 2 bóng dáng đang đánh nhau hiện lên bên trong khói bụi, hiện rõ ra thân hình của Hanbin và 1 người mà Hyuk không biết. 2 bên đánh nhau rất khốc liệt, họ tiến công không 1 chút lưu tình, từng năng lượng va vào nhau khiến cho đất đá không thể chịu nổi phải bể nát, đến cả dung nham vang tí tách cũng phải chịu ảnh hưởng từ họ. Hyuk chạy tới muốn gia nhập cùng anh, không cần biết người đó là ai, miễn đụng tới người của cậu thì cậu sẽ không lưu tình.
Hanbin nhận ra Hyuk đã tỉnh lại nhìn thấy cậu đang chạy tới, anh hiểu cậu thế nào cũng sẽ tiến đến giúp anh. Hanbin đưa tay ngăn cản cuộc tấn công, tập trung chú ý từng hành động của người đối diện. Nhưng do sơ suất không phát hiện mà bị tên đó quật 1 phát thật mạnh vào lưng, Hanbin bất ngờ té thật mạnh xuống nền đất.
Càng tiến lại gần anh, Hyuk thấy được người tấn công anh Hanbin toàn thân bao phủ 1 màu đen, không thấy rõ được mặt. Không biết đây là ai, nhưng lại có 1 năng lượng rất quen thuộc. Cậu không nhớ ra năng lượng quen thuộc đó đến từ đâu, từ bỏ suy nghĩ dư thừa đó, Hyuk tức giận lao vào cuộc chiến giúp anh.
Trên tay xuất hiện 1 thanh kiếm, nhanh chóng tiến thẳng đến người áo đen đó. Chưa kịp đưa kiếm đến gần thì bị anh Hanbin khó khăn bật dậy ngăn cản, cậu ngạc nhiên nhìn anh. Thắc mắc sao lại ngăn cản cậu khi mà người đó lại là người muốn đánh anh. Hanbin nhìn cậu lắc đầu nói " Mau tránh ra. Nguy hiểm lắm"
Hyuk không nghe lời anh, cậu tức giận bỏ ngoài tai lời của anh. Dù sao ai đụng đến anh Hanbin là cậu sẽ liều mạng. Hyuk lao vào chiến đấu, tiến công đánh trả. Người áo đen không rõ cảm xúc, không quan tâm có thêm đối thủ hay không, không cần biết là ai cũng tập trung đánh trả lại. Hanbin thấy vậy thở 1 hơi thật dài, anh bất lực cùng Hyuk tấn công người áo đen này.
Người tiến công, người né tránh, người phòng thủ. Ánh sáng màu xanh lá của năng lượng hệ mộc, màu đỏ hệ lửa hòa huyện màu đen không rõ hệ gì, cả 3 làm cho thế giới này bị ảnh hưởng, nó như 1 quả bóng, đang được bơm hơi rất nhiều khí, nếu như cứ càng ngày càng bơm thêm nữa, nó có thể căng cứng chịu không nổi mà nổ tung. Thế giới này cũng vậy, đang rung chuyển mạnh mẽ, gió hung bạo thổi bay những gì có thể, các dung nham sôi ùng ục đang muốn phun trào, mặt đất đang từ từ nứt ra, bụi đất cát như đang hốt hoảng mà chạy tới lui.
Hanbin rõ ràng nhận ra điều gì đó, anh biết thế nào tình trạng này cũng diễn ra, vì thế ban đầu anh đã muốn ngăn cản Hyuk gia nhập rồi. Nhưng không thể nào trị được tính tình đứa em của mình. Anh dừng lại quan sát mọi cử động của xung quanh, nếu như có động tĩnh không thể cứu vãn được thì cũng có cách giữ được tâm của nó.
Không biết có phải Hanbin đoán đúng thời gian không, cả thế giới bắt đầu phản ứng mạnh hơn. Đến cả Hyuk và người áo đen đang đánh nhau cũng phát hiện mà dừng lại khó hiểu. Hanbin phồng má tức giận liếc nhìn 2 người kia, anh không nói nên lời mà thở dài. Sau đó triệu hồi Deva ra, như linh cảm được chủ nhân mình muốn làm gì, bé mèo thật tự nhiên mà biến lớn.
Hanbin nhảy lên lưng bé ngồi xuống, lớn tiếng nói với 2 tên còn đang ngơ ngác " Còn không mau chạy"
Áo đen hiểu rõ mà triệu hồi ra 1 chú chó đen, nhìn kỹ thì nó là dòng chó Doberman, xuất hiện với bộ dạng dũng mãnh và kiêu hãnh, đưa khuôn mặt khó chịu gầm gừ với Hyuk. Hyuk cảnh giác nhìn nó, sau đó quay sang nhìn bé cún nhà mình, 1 bé với bộ lông xù màu trắng, hệ của Pomeranian, nhìn thật đáng yêu và không hề nguy hiểm. Nhưng thôi kệ, đây là bé cưng của cậu, cậu thương cậu chiều, và là bạn thân nhất của cậu mà. Bé cưng nghiêng đầu không hiểu chủ nhân của mình suy nghĩ điều gì mà nhìn bé với đủ loại ánh mắt, lúc thì chớp chớp mắt đánh giá, lúc thì nhìn yêu chiều, thật khó hiểu. Sau đó không muốn kẻ ngốc này tiếp tục ngốc tiếp, bé cún đã nhanh chóng biến lớn, sủa 1 tiếng nhắc chủ nhân mình nhanh lên.
Cả đất trời rung chuyển, những vũ khí từ trong lòng sâu của dung nham lục đục chạy ra, chúng vèo vèo biến nhỏ lại, sau đó chui tọt vào miệng bé cún. 3 người, 3 linh sủng nhanh chóng bay lên cao thoát ra thế giới này. Deva tạo ra 1 cánh cửa, đưa Hanbin tiến vào cánh của đó, Hyuk thấy vậy cũng theo anh. Cậu quay sang nhìn người áo đen, thấy tên đó cũng tạo ra được cánh cửa giống anh Hanbin, cậu hừ 1 tiếng ghét bỏ, cuối cùng quay đầu đuổi theo Hanbin.
Cả 3 đang lơ lửng với 1 vùng không gian tối đen, đối diện là 1 tinh cầu đang từ từ sụp đổ. Hyuk há hốc mồm với những thứ diễn ra trước mặt, cậu khó hiểu nhìn sang anh Hanbin. Anh khoanh tay nhăn mày chăm chú như đang chờ đợi điều gì đó. Tinh cầu tan rã ra hết, từ sâu bên trong bay ra 1 ngọn lửa màu đen, nó nóng rực như muốn đốt cháy hết vạn vật. Chưa kịp định hình, cả Hanbin và người áo đen không chần chừ lao vào muốn bắt lấy nó.
Không biết dùng năng lượng như thế nào, 2 người họ đã nhảy ra thoát khỏi lưng 2 linh sủng của mình, dùng tốc độ không thể nhìn bằng mắt thường mà tiến công phải giành bằng được ngọn lửa đó. Người áo đen tốc độ nhanh hơn anh, cứ như tưởng sắp chạm tay đến ngọn lửa rồi, thì đột nhiên Hanbin kịp thời ngăn cản bắt lấy được nó. Nhưng vì năng lượng của anh là mộc, lửa này không phải lửa bình thường, 1 khi chạm vào ngọn lửa có thể sinh ra sự đốt cháy mạnh hơn, khó có thể khống chế. Hanbin sau khi lấy được đã tức tốc quay lại tiến đến chổ Hyuk, không nói không rằng đẩy ngọn lửa tiến vào cơ thể của cậu. Hyuk bất ngờ bị cưỡng ép nhận thêm năng lượng, cơ thể cậu tiếp tục nhận cái đau đớn như đã nhận những ngày trước, Hyuk đưa ánh mắt đầy nước mắt nhìn anh, ấm ức như thể oán trách anh tại sao lại không cho cậu kịp chuẩn bị.
Hanbin bị ánh mắt ấy nhìn đến nổi chột dạ, anh né tránh ánh mắt ấy, không đành lòng để cậu tiếp nhận sự đau đớn lần nữa, bảo Deva khiến cho cậu chìm vào giấc ngủ. Hyuk nhắm mắt dựa vào lòng anh, Hanbin 2 tay ôm Hyuk đặt cậu lên lưng bé cún trắng, mở cánh cửa khác đẩy 1 cún 1 người tiến vào 1 thế giới khác, sau đó đóng cánh cửa lại để cho đứa em trai của anh tự luyện tập riêng bên trong.
Hanbin quay sang nhìn người áo đen, nhướn mày mỉm cười đắc ý, bộ dáng rất ngứa đòn. Mặc dù người đối diện bị bao phủ không nhìn rõ biểu cảm gì, nhưng Hanbin có thể cảm nhận được sự tức giận từ đối phương. Không cho người áo đen kịp làm gì, anh mở cánh cửa khác nhanh chóng chạy trốn mất dạng. Đối phương cũng phải trơ mắt nhìn anh biến mất, sau đó cũng quay đầu đi lối khác trở về. Bây giờ cả không gian tối đen này không còn ai cả, một không gian im lặng như trở về chốn cũ, nếu như không phải thấy các mảnh vở của tinh cầu đang lơ lững giữa không gian thì không ai có thể tin cuộc chiến khi nãy đã từng tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro