Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TÔ DỤC NGOẠI TRUYỆN (QUỶ SAI - THẬP THẤT)

 

Hắn đối với phương thức xuất hiện của nàng có ấn tượng rất mơ hồ, tựa như một vị thần tiên bỗng nhiên xuất hiện, dẫn tới náo động và yên tĩnh trong giây lát. Dù sao nàng không phải là thần tiên, nàng không cứu được muội muội của hắn. Mặc dù như thế, hắn đang chìm trong sự đau xót cũng mơ hồ nhận ra sự bi ai của nàng khi quỳ trước mặt bọn họ.

Hắn trực giác được, lòng của nàng rất mềm yếu.

*****

Tại huyện Thanh Hà gặp được Nhiếp Thất Thất rất nhiều lần, đối với Tô Dục mà nói, là một sự kiện thú vị. Hắn đi theo sư phụ chẩn bệnh chung quanh, mà nàng, cư nhiên đều xuất hiện trong đám người thân của người chết.

Khởi đầu, Tô Dục không quan tâm đến nàng, nhưng ở trong một đám người gào khóc có duy nhất một người không phát ra tiếng, lập tức khiến hắn chú ý. Nàng cùng hắn chỉ nói qua vài lời, hắn liền đoán nàng là một yêu quái có pháp lực rất thấp, không thể cứu người.

Hắn cảm thấy,  Nhiếp Thất Thất có chút thần bí, hắn không rõ nàng có phải là người sống hay không. Hắn thậm chí nhìn không rõ khuôn mặt, nhớ không rõ tên của nàng.

*****

Dần dần, Nhiếp Thất Thất hàng đêm đều xuất hiện ở bên giường Tô Dục, nếu như tấm ván gỗ cũng được xem như là giường.

Nửa năm đầu, Tô Dục cảm thấy nàng thực cổ quái, vừa không phát ra tiếng động, vừa không ngủ. Hắn vốn không thích bị người khác nhìn thấy hắn cố gắng. Hắn thích tư thục lão sư khen ngợi hắn thiên tài, còn Nhiếp Thất Thất lại nhìn thấy hắn yên lặng học tập, khiến hắn rất khó chịu. Tuy rằng như vậy, hắn vẫn không muốn mở miệng đuổi nàng.

Hắn phát hiện, thân ảnh cuộn tròn tịch mịch ở một góc ấy khiến hắn không thể mở miệng.

*****

Buổi tối mười ba tuổi là một cơn ác mộng.

Tô Dục bị Nhiếp Thất Thất lôi kéo hướng ra ngoài thành chạy trốn, trên thân thể còn lưu vết máu, có một giọt bắn ở trên cổ khiến hắn cảm thấy nóng người. Hắn đối mặt với thi thể người chết vô số lần: mẫu thân, muội muội, còn có nhiều khất cái, nhưng lần này, sư phụ lại vì hắn mà chết. Hắn rất phẫn nộ, lại không thể phát tiết. Nếu như có một quan lại quyền quý đứng ở trước mặt, mà hắn lại có một cây đao, không hề nghi ngờ là hắn sẽ đâm vào thân thể của đối phương.

Ý nghĩ này, hắn không nói cho thiện lương Nhiếp Thất Thất, sợ dọa đến nàng.

*****

Cuộc sống sinh lão bệnh tử, bị Tô Dục ở mười bốn tuổi ghi tạc vào lòng.

Khi hắn nhìn a Mao từ trên xuống dưới khi được cứu sống, hắn cảm thấy, chính mình cùng Nhiếp Thất Thất càng gần từng bước.

Hắn không nói cho Nhiếp Thất Thất, khi phát hiện nàng có thể tùy ý lấy được bất kỳ kiến thức gì, hắn cảm giác đến sự hèn mọn mỗi khi ở trước mặt nàng. Phải, là hèn mọn. Nguyên lai, trên đời này có người không gì là làm không được, có người không cần nhưng lại có trí nhớ chỉ cần gặp qua là không quên, chỉ cần muốn học thì tùy thời có thể lấy được kiến thức.

Kiến thức tại thời đại này vẫn luôn thuộc về người giàu có, người nghèo nhất định là ngu muội vô tri, dựa vào hơi thở của người khác mà sống.

*****

Mười bảy tuổi vĩnh viễn là độ tuổi lúng túng, mười bảy tuổi Tô Dục, lần đầu tiên trên giường vẽ nàng.

Xong việc, Tô Dục dùng cái đầu thiên tài của mình phân tích cẩn thận, thế nào đều không nghĩ ra, rõ ràng chỉ là một thân hình cứng nhắc, đến tột cùng là hắn khát vọng cái gì?

Hắn dĩ nhiên cũng nghe được nhóm dược đồng thảo luận chuyện nam nữ, nhưng về mặt này trước giờ hắn chưa từng để tâm. Hắn từng gặp qua hai loại nữ tử: một loại là muốn gả chồng nhanh, chưa từng đọc qua tứ thư ngũ kinh, suy nghĩ nông cạn; một loại là đã đọc qua tứ thư ngũ kinh, lại tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt, kiểu tiểu thư khuê các.

Nhiếp Thất Thất là đặc biệt, nàng hiểu biết lý lẽ, nàng có học thức, thậm chí còn biết quy tắc buôn bán. Nhìn nàng hiền lành thật thà, thực ra lại thích lén lút tìm niềm vui riêng cho bản thân, phải cẩn thận để ý mới thấy rõ sự hoạt bát của nàng, là vô cùng khả ái.

Nàng là của riêng Tô Dục, người bên ngoài không thể khiến nàng chú ý, không cướp đi được nàng. Lòng trung thành như vậy, khiến hắn tràn đầy kiêu ngạo.

Hắn muốn giữ lại Thất Thất.

*****

Tô Dục rất thích thưởng thức đôi tay lạnh lẽo của Nhiếp Thất Thất. Từng có cổ nhân hình dung nữ tử “băng cơ ngọc cốt”, chỉ có nàng từ trên xuống dưới mới xứng với sự hình dung đó, trong cái nắng chói chang của mùa hè, hắn chợt liên tưởng.

Tô Dục đối với diện mạo bên ngoài của mình rất rõ ràng, hắn cố tình thu mình, nhưng thi thoảng vẫn dùng nó để đạt được mục đích. Mà Thất Thất lại giống như những nữ tử bình thường khác, thích ngắm người có mỹ mạo. Chính tại lúc nàng ngắm đến ngẩn người, Tô Dục kéo nàng vào trong lòng, như thế nào cũng không buông tay.

Suốt cả đêm hôm đó, Nhiếp Thất Thất ở trên giường cứng ngắc không dám động, Tô Dục khóe miệng mỉm cười, ngủ say vô cùng.

****

Từ khi rời khỏi Phượng Dương, Nhiếp Thất Thất  cùng Tô Dục không còn được thân mật như trước, giống như đã có một vách ngăn giữa hai người bọn họ. Lúc bình thường không cảm thấy, nhưng khi muốn đưa tay chạm vào đối phương  lại chỉ đụng đến vách ngăn.

Đấu tranh danh lợi trong triều đình  Tô Dục không để trong lòng. Hắn lo lắng “nhân chi sơ, tính bản ác”,trước giờ không tùy tiện tin tưởng vào người khác, hoặc là xử trí theo cảm tính. Hắn vĩnh viễn đứng ở góc độ quan sát để xem, thấy rất rõ ràng, vừa xem đã hiểu. Hắn xem không hiểu chỉ có Nhiếp Thất Thất. Hắn cẩn thận dè dặt, đối đãi thận trọng từng bước, cũng chỉ có Nhiếp Thất Thất.

Mỗi lần ôm nàng, gò má kề nhau, ngu ngốc nàng luôn vô tình giãy thoát, hoặc là bị chuyện khác phá vỡ.

Tô Dục rất muốn nói trực tiếp, nhưng lại cảm thấy có chút xấu hổ, hắn xem không rõ Thất Thất. Trên thực tế hắn ma sát gò má của nàng, chính là muốn chuyển qua…hôn môi nàng…

Cho dù là sâu sắc, lại có tâm cơ thế nào, đối với chuyện tình cảm, Tô Dục bất quá cũng chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, mới chập chững bước vào.

****

Lúc Tô Dục biết rõ Nhiếp Thất Thất có thể biết rõ quá khứ tương lai, hắn kinh hoàng rất lâu. Nàng thật là thần tiên, có quyển sống chết của con người trong tay? Hoặc là nguyên nhân khác? Hắn muốn hỏi nàng, nàng lại không nói một lời. Không có giao lưu ngôn ngữ, làm bạn có vẻ có chút nhạt nhẽo vô lực. Trong lòng Tô Dục có chút lo, có chút gấp, hắn muốn gợi đề tài với nàng, nàng cũng không để ý đến.

Bị nạn đi tù lại là một cơ hội. Khi Tô Dục ngồi ở trên chiếu nhìn thấy Nhiếp Thất Thất xuất hiện trước mặt, hắn thậm chí cảm thấy tâm sự tích tụ trong cả tháng đều biến mất. Hắn thích xem Thất Thất lo lắng cho hắn, vì hắn gấp, điều đó nói lên rằng trong lòng nàng có hắn.

Đối với tình tiết cụ thể về việc thừa kế ngôi vị hoàng đế, Tô Dục quả thật đoán được, nhưng  đáp án rõ ràng của Thất Thất vẫn làm hắn sợ hãi, trong một giây đó, hắn muốn nói, lại bị cai ngục gõ cửa cắt ngang.

*****

Những ngày chữa bệnh từ thiện lại khiến Tô Dục suốt đời khó quên.

Nhiếp Thất Thất dẫn hắn hướng ngoài thành đi từ rất sớm, đường rất dài, có nhiều lúc hắn muốn gợi nàng nói chuyện, nàng lại không hề lên tiếng trả lời. Hắn tính đã có năm tháng lẻ tám ngày Thất Thất không nói chuyện. Hôm nay hắn có dự cảm Thất Thất sẽ nói, vì vậy tâm trạng của hắn rất tốt, dù cho quét dọn đường miếu cũng hết sức tận tâm.

Quỳ trước mặt Nguyệt lão, Thất Thất cuối cùng mở miệng….

Tô Dục ngồi yên nhìn mặt trời lặn phía Tây, đói khát trong bụng nói cho hắn biết, tất cả đều là chân thật.

Thần tiên vĩnh viễn sẽ không ở lại nhân gian, vô luận hắn có thành tựu to lớn thế nào cũng chỉ là thân thể người phàm, Nhiếp Thất Thất sẽ không cảm thấy đói, sẽ không già đi, mà hắn lại bị “sinh lão bệnh tử”.

Năm năm…Năm năm sau nàng sẽ trở về thật sao?

Tô Dục nhớ đến lúc bọn họ mới quen biết, thế là hắn nói với nàng:

-          Nàng nhất định phải trở về, ta sẽ chờ nàng, năm năm…mười năm…ta đều sẽ chờ nàng.

Từ lúc mới quen biết, hắn đã biết rõ, lòng Nhiếp Thất Thất rất mềm yếu.

Đêm đó, Tô Dục cũng không về thành suốt đêm.

Nhiếp Thất Thất đi rồi, hắn ở miếu Nguyệt lão quỳ suốt đêm, nhưng muốn cầu điều gì, đến cuối cùng hắn cũng không thể nói rõ.

Triều Minh năm thứ sáu.

Bộ quần áo màu trắng trên người Tô Dục đã dơ bẩn không chịu nổi, hắn chỉ huy người bệnh thiêu hủy thi thể người chết phòng ngừa thối rữa gây truyền nhiễm càng nhanh. Đây là một trong những bệnh hắn không có cách nào chữa trị, chỉ có thể ngăn chặn tất cả nguyên nhân truyền nhiễm, chờ đợi bệnh tật tự động biến mất.

-          Tô đại phu. – một cô bé nhút nhát  đi đến bên cạnh, không khí dày đặc sự chết chóc khiến nàng sợ hãi.

-          Tránh ra. – hắn xua tay , đem cô bé đẩy ra. – đừng đến gần ta.

Người lớn bên kia vội vàng đem đứa nhỏ kéo ra, đám người vây quanh thành vòng,  có số phụ nữ trong mắt nén giọt lệ, chăm chú nhìn vị đại phu như thiên thần xuất hiện trong thành này mười ngày trước, nghe nói hắn còn từng là viện sử Thái Y viện, hiện tại lại…

Trên cánh tay Tô Dục bắt đầu xuất hiện từng khối màu tím đem, đầu nóng lên, toàn thân đau nhức, hắn không cần vì chính mình bắt mạch cũng biết tình trạng ra sao. Vốn đi vào thành này sau, hắn cũng không nghĩ là sẽ may mắn thoát khỏi, như thế này cũng là trong dự liệu.

Nhưng…hắn vẫn còn chưa thấy nàng.

Bệnh nhân khi chết, hắn quan sát rõ ràng, không biết là hắn chưa nhìn thấy, hay là nàng chưa từng đến . Tóm lại, không có thân ảnh của nàng. Sớm biết vận may của mình không tốt, liền đừng tỏ ra thông minh. Chỉ là, hắn nghĩ đến, khi nhổ xuống sợi tóc bạc, nếu chờ đến lúc tóc trắng xóa, gặp lại vĩnh viễn tuổi trẻ nàng,  chẳng phải càng khiến hắn trở nên xấu xí.

Hoàn hồn lại, phát hiện dân chúng chung quanh đều nhìn hắn, trong mắt có cảm kích cũng có bi thương. Từ khi bọn họ biết rõ hắn cũng bị bệnh, lại không có tránh đi hắn như với những người bệnh khác, ngược lại đều tụ tập chung quanh, muốn tiễn hắn đoạn đường cuối cùng.

Hắn- Tô Dục – khi nào thì cần sự thương hại như vậy?

-          Thất thần làm gì? Mau đem quần áo những người chết này thiêu hủy, đừng đến gần, mau mở ngòi nổ đem lửa dẫn tới. – Hắn lùi về phía sau vài bước – “Đại Khai” đâu?

-          Tô đại phu tìm “Đại Khai”! – mỗi âm thanh truyền đi, một chàng trai tuổi trẻ khỏe mạnh chạy đến trước mặt Tô Dục.

-          Tô đại phu, ta ở đây. – hắn thở hồng hộc.

-          Địa đạo dưới tường phía đông thành ra sao?

-          Đã đào thông, hai người có thể đi song song. – Hai mươi mấy thanh niên làm mười ngày đêm, lúc đầu đối với việc đại phu  bảo họ đào đất đều từ chối cho ý kiến. Nhưng một ngày lại một ngày trôi qua, trừ Tô đại phu, lại không có một người vào thành, cho thấy là bọn họ bị vứt bỏ.

Tô Dục cười cười không giải thích, quan lại triều đình vẫn có chút lương tâm, không lập tức hạ lệnh phóng lửa đốt thành, cho bọn họ thời gian hòa hoãn.

-          Tô đại phu, chúng ta phải ra thành sao? – tuổi tác Lý đại nương không nhỏ, không bỏ  được chỗ cư ngụ của nhiều thế hệ.

Tô Dục đợi qua một cơn choáng váng.

-          Chỉ sợ đến lúc đó các người không muốn cũng không thể không đi.

Không bao lâu, tiếng ồn ào từ phía tây truyền đến.

-          Lửa, cửa thành khác bốc lửa.

Đám người bắt đầu hoảng sợ, trước là ôn dịch, cuối cùng là lửa cháy, dân chúng tại thành cổ ngàn năm sớm đã là chim sợ cành cong, hoảng loạn.

May mắn là lửa cháy phía tây.

Đã nhiều ngày thổi gió tây, binh lính ngoài thành không dám đến gần đốt lửa, thế là đốt ngay tại đầu ngọn gió, trông cậy vào gió thổi lửa lan ra, thiêu cả thành. Tuy tốn nhiều thời gian nhưng đối với nỗi sợ bệnh dịch như sợ quỷ thì thuận tiện rất nhiều, cũng có cơ hội chạy trốn.

-          Nam giới do “Đại Khai” dẫn đầu, nữ giới do Lý đại nương dẫn đầu, trên người không có nốt đen, không bị sốt có thể ra thành.

Tô Dục nhìn thấy những người lộ vẻ mặt tuyệt vọng trong đám người, nhẹ giọng:

-          Các ngươi cũng biết rõ, đi ra không mấy ngày cũng là chết, vậy ra để làm gì.

Huống hồ có hắn cùng đám dân này cũng không tính  bọn họ uổng.

Hắn cười trào phúng, rốt cuộc duy trì không được, lung lay sắp đổ.

Mấy người lao ra trong đám người, đỡ lấy hắn:

-          Tô đại phu, chúng ta mấy người cũng bị bệnh này, dù sao cũng là chết, có thể tiễn đại phu đoạn đường cuối cùng cũng là phúc phận. – những người khác cũng gật đầu, đều là vẻ mặt bệnh tật.

-          Ra thành, trước tìm đến chỗ ta chôn quần áo ở tây thành, nơi đó ước chừng có năm, sáu mươi bộ áo cũ. Quần áo trên người đều đốt, tìm dòng suối nhỏ tắm rửa rồi mặc vào. – hắn cố gắng tập trung tinh thần, nghĩ đến kế hoạch đã dự định từ trước – đừng nói là các người từ trong thành này chạy ra, nếu có người nhận ra thì nói là đi kiếm sống, không gặp ôn dịch.

Đừng lại bị người trói lại trên cột đem đốt, hắn cứu bọn họ chính là mất sức, ngay cả tính mạng cũng tính vào.

Dần dần lâm vào mê man, Tô Dục không nghe thấy bọn họ rơi nước mắt cảm ơn cùng khóc lóc, chỉ ngủ thật say. Mất đi tỉnh táo cùng kiềm chế, trong lúc nóng sốt mơ hồ, trong miệng chỉ thì thào hỏi:

-          Vì sao nàng lại không xuất hiện?

*****

-          Đây là chỗ nào? – Tô Dục ở trong rừng, thân thể vốn ốm đau cũng đã biến mất, hắn nhìn cánh tay, không còn vết lốm đốm màu đen – Ta đã chết?

Tịch Đức lộ ra nét cười:

-          Vì sao không nghĩ là ngươi được cứu?

Tô Dục đánh giá người đàn ông trước mắt, một thân áo đen, ngũ quan không có gì đặc biệt :

-          Ngay cả ta đều trị không hết, ta không hề cho rằng ngươi có năng lực chữa khỏi.

-          Tô Dục, ngươi thật sự kiêu ngạo. – Tịch Đức ý cười càng đậm – Ngay cả việc quan phủ thiêu hủy cũng bị ngươi tính kế.

Tô Dục không cho là đúng:

-          Trong thư viện Thái Y viện, giấy trắng mực đen ghi lại thủ đoạn xử lý của triều đình đối với bệnh dịch từ xưa, một lưới bắt hết, dã man không nhân tính.

-          Vì sao muốn nhọc lòng cứu những người vốn vẫn xem thường từ trước đến giờ?

-          Bởi vì có nhân quả, ta gieo thiện sẽ có thiện báo. – Tô Dục nghĩ đến một lần nàng để lộ ra trong lúc vô ý, huống hồ bất quá là nhấc tay chi lao. Dân chúng vốn là ngu muội tin tưởng quan phủ, lại không biết quan phủ chỉ là xem bọn họ làm con số tròn mà thôi, khi trình báo con số tử vong mới nhớ đến.

-          Nàng lộ ra? – Tịch Đức nhẹ giọng một câu nói lại làm cho Tô Dục thần sắc biến đổi.

-          Nàng ở nơi nào? – đáy mắt rốt cuộc nổi lên để ý.

-          Như thế nào kiêu căng bất kham như ngươi lại sẽ đợi cô gái ngay cả tên và khuôn mặt đều không có. – Tịch Đức lắc đầu – Nàng có gì đặc biệt?

Tô Dục tìm tảng đá ngồi xuống, lại không cảm giác được đá lạnh, hắn suy đoán thật là đã chết:

-          Ngươi cũng nói, ngay cả tên và khuôn mặt đều không biết, làm sao có thể nói nàng không đặc biệt?

Tịch Đức sửng sốt, chưa từng nghĩ đến sẽ có câu trả lời như vậy.

-          Ngươi là ai? – hắn nhíu mày nhìn Tịch Đức, người này nhận thức nàng, hắn lại có thể rõ ràng nhìn thấy mặt mũi.

-          Ta là Diêm Vương.

Tô Dục cười, cuộc sống của hắn thật kỳ lạ, đến chết còn có thể gặp được Diêm Vương.

-          Ta cho ngươi hai lựa chọn, ngươi làm việc thiện khiến ngươi tích lũy được vô số công đức, đời sau có thể đầu thai ở nhà giàu có, nếu không là hoàng thân thì cũng là phú quý, cuộc đời hưởng hết giàu sang. – nói xong liền dừng lại nhìn hắn.

-          Còn lựa chọn kia? – Tô Dục hỏi.

Tịch Đức có ý khác:

-          Vốn tưởng rằng ngươi sẽ không chút do dự chọn cái đầu tiên.

-          Đã có lựa chọn, đương nhiên phải nghe hết mới tốt. – Nửa điểm không chịu thua.

-          Lựa chọn khác, ngươi sẽ cứ như vậy làm một du hồn, đến hơn hai trăm năm sau mới gặp lại nàng.

-          Hơn hai trăm năm? – hắn cười nhạo – đợi hơn hai trăm năm, ta không điên mới lạ.

-          Chỉ là cô độc, cho đến khi ngươi hận đến mức quên nàng. – Tịch Đức nhìn Tô Dục, dù che dấu tốt thế nào, cũng khó che giấu hết sự oán hận.

-          Có bao nhiêu hận? – Trong mắt hắn thật có ý hận, chung quy là vì nàng lật lọng, từ chan chứa chờ đợi cho đến tuyệt vọng, hắn đã phí mười chín năm.

Nhớ đến sự cay đắng tích lũy trong mấy năm qua, ngẫu nhiên nhớ lại, hận không thể nào quên, lại nhớ đến một thân y thuật còn không phải là do nàng dạy.

-          Tô Dục, nói cho ta lựa chọn của ngươi.

-          Vì sao cho ta lựa chọn? Ngươi có thể cho ta đầu thai ngay.

Tịch Đức không đáp.

Tô Dục nhớ đến thời gian nàng vừa rời đi, hắn luôn không tự giác nhìn sang bên cạnh, lại phát hiện không có bóng dáng của nàng. Những viện phán khác cảm thấy kỳ quái, liền phái thêm gã thái giám đứng bên cạnh hắn, bóng người là có, đáng tiếc không phải nàng.

Những năm này hắn cũng thích uống rượu, uống đến lúc say ngà ngà, mông lung sẽ mơ thấy nàng, nhìn thấy khuôn mặt của nàng, đáng tiếc mỗi lần thấy đều khác nhau, hắn liền dứt khoát căn cứ vào những gì nàng miêu tả vẽ ra một bức, đáng tiếc “tận trời bím’ không thích hợp, chẳng lẽ nàng nói đuôi ngựa?

Căn phòng nhỏ kế bên không biết có bao nhiêu chuông gió trong mười mấy năm, treo đầy cả căn phòng. Lần đầu tiên thổi gió to, nguyên căn phòng rung động, hắn bước nhanh vào phòng, lại là sự quạnh quẽ. Sau đó tình huống này xảy ra nhiều, hắn liền ở lại phòng bên cạnh, nửa ngủ nửa tỉnh nghe tiếng chuông gió, ngược lại cảm thấy an tâm.

Dù cho uống canh Mạnh bà, quên mất chuyện cũ trước kia, nhưng Tô Dục cuộc đời này nếu chưa nhìn thấy nàng vẫn là tiếc nuối, hắn kiêu căng bất tuân, luôn luôn không tiếp nhận được sự thiếu sót đáng tiếc.

-          Ta chọn cái sau.- hắn quyết định lựa chọn – Ta muốn chờ được nàng. – nếu chờ không được, đầu thai lại có ích gì? – Dù cho lúc đó ta đã hận nàng tận xương, thì có sao, chí ít ta thấy được nàng.

-          Ngươi rất cố chấp.

Tô Dục rất tỉnh táo, thậm chí chưa hề do dự. Không bao lâu sau, Tịch Đức cũng có thể hiểu rõ cảm thụ của hắn.

-          Ngươi vừa mới hỏi qua vì sao ta khổ sở chờ đợi, ta nói cho ngươi. Đợi người rất huyền diệu, chờ chờ.. liền như dân cờ bạc lên cơn nghiện, ngồi vào chiếu bạc, không người có thể khuyên răn, muốn ngay sau đó nàng sẽ xuất hiện. Ta chỉ là không may đợi thành nghiện, phí thời gian kinh niên. Ngày ngày không ai biết ta đang đợi, cũng không thể nào khuyên răn.- lòng người dễ thay đổi, có lẽ khuyên vài năm liền buông tha, đáng tiếc hắn cũng không cho chính mình, cho người khác cơ hội này.

Tịch Đức cuối cùng không cười nữa, chính hắn cũng là người ngu ngốc cố chấp chín trăm năm.

Ngàn năm qua Diêm Vương có khả năng thay đổi vận mệnh một người phàm, hắn chưa hề sử dụng quyền lực này, mà hôm nay lại sử dụng trên người Tô Dục, xem ra vẫn là đáng giá.

Lúc gần đi, hắn chỉ lưu lại một câu nói không rõ ràng.

-          Có một ngày, ngươi sẽ cảm ơn ta đã khiến ngươi đợi mấy trăm năm này.

****

Tô Dục tựa vào cửa miếu nhìn nước mưa nhỏ giọt từ mái hiên, hình như thời gian trôi qua.

Đây là trận mưa xuân lần thứ ba.

Hắn rất thích mưa rơi. Khi còn làm người, mưa rơi chỉ cần mang nón, tất cả đều không cần. Bây giờ mưa bụi rơi xuống chỉ thấm vào áo ngoài, hắn không cảm thấy cảm giác mát nửa phần, lại là tiếng mưa rơi rả rích mang đi bình tĩnh của thế gian, mang đi sự yên tĩnh không bóng người.

Nhắm mắt lại, hắn luôn ảo giác, tựa hồ xa xa có ngươi nói nhỏ với hắn, đang nói gì đó nhỉ?

Tô Dục thả lỏng khóe miệng, vốn tưởng rằng là thủ thỉ tâm tình, nhưng vài năm gần đây hắn mới nghe rõ ràng, đó là  cô gái sai lầm chồng chất đang đọc ‘Bản thảo cương mục”

Nàng thực là ngốc, ngốc đến mức hắn nhớ mãi đến tận bây giờ.

Đến tột cùng là qua bao nhiêu năm? Tô Dục chính mình cũng không rõ, chỉ là mỗi một ngày trôi qua, hắn liền ngay ngay ngắn ngắn khắc trên mặt đất chữ HẬN. Hắn suy nghĩ, nên tìm chút việc để làm.

Tô Dục mơn trớn phiến đá, ở góc cạnh quả nhiên đụng đến chữ khác: LUYẾN, một chỗ khác lại là MỘ.  LUYẾN đại biểu cho một năm trôi qua, MỘ đại biểu vừa đến mười năm, đến nay đã có một trăm lẻ chín LUYẾN, cùng mười MỘ. Năm nay trôi qua, ước chừng muốn khắc hai chữ LUYẾN MỘ.

Đây mới là hắn chân chính muốn làm, vốn định khắc tiếp theo chữ HẬN, nhưng ở nhân gian phiêu đãng trăm năm, hắn tự nhiên gặp nhiều nỗi hận đến tận xương, hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận đến kết thúc cuộc đời. Hắn sẽ không giống như những kẻ ngu dốt này, chí ít mỗi một năm qua, khi hắn khắc hai chữ LUYẾN MỘ, lòng sẽ thấy mềm mại.

Cứ việc hắn không hề cho rằng nàng sẽ cẩn thận đến mức phát hiện được chuyện hắn tận lực biểu lộ yếu đuối.

Tô Dục tưởng tượng rất nhiều lần thời điểm bọn họ gặp lại, chỉ là không một lần nhu tình như nước. Theo năm tháng trôi qua, oán hận cùng  hận ý càng ngày càng sâu, pháp lực cũng càng ngày càng mạnh, tuy không rõ ràng pháp lực của nàng ra sao, nhưng hắn không phủ nhận việc trong đó một lần, hắn tưởng tượng ngay tại lúc đó, đánh cho nàng hồn phi phách tán.

Hồn phi phách tán tốt bao nhiêu…Nàng không thể cùng hắn, chí ít cũng không thể với người khác.

Hắn yêu nàng sao? Tô Dục bước vào trong màn mưa, bị tiếng mưa rơi vờn quanh.

Không, hắn bỏ không được, là lúc ban đầu tuổi trẻ LUYẾN MỘ.

****

-          Đói sao?

Một thanh âm cô gái truyền vào trong tai Tô Dục, khiến hắn choáng váng hơn nửa ngày.

Tự khi thay đổi sang triều Thanh, hắn liền ở mỗi huyện đi lại, vì chính là tìm kiếm thanh âm hắn vốn quen thuộc.

Hắn di chuyển đến phía sau cô gái, vẫn là lối trang điểm quen thuộc, duy nhất không giống,  chính là nàng vừa quay đầu lại hắn liền có thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng,

Cô gái cầm bánh trong tay đưa cho cô bé, cô bé tham lam cắn, Tô Dục liếc mắt một cái liền thấy rõ, cô bé này đã chết.

Hắn cười khổ, nàng cư nhiên vẫn mềm lòng như thế.

Hồn nhiên không biết Tô Dục ở sau lưng, cô gái nắm tay cô bé đi lên đầu đường. Hắn ở phía sau, cánh tay đã mấy lần nâng lên. Pháp lực của nàng không mạnh, cũng không phòng bị, hắn chỉ một động tác làm phép, nàng sẽ hồn phi phách tán.

-          Mua chuỗi hồ lô đường. – Cô gái thanh tóan ngân lượng, cổ tay áo trên cánh tay trượt xuống, lộ ra ngón tay ngọc xanh miết cùng chiếc vòng bạch ngọc. Đây là vòng tay hắn từng mò thấy được lại xem không đến, là đôi tay hắn cực kỳ yêu thích.

-          Cho muội. – Mứt quả được đưa cho cô bé, cô bé vui mừng hết sức.

Không ai trong đám người chú ý ở đây có quái dị, một chuỗi hồ lô đường trong không trung dần dần biết mất.

Rất nhiều năm trước, Tô Dục từng nếm qua một viên mứt quả.

Năm đó hắn mới từ huyện Thanh Hà chạy ra, đói đến xương bọc da, gặm vỏ cây cỏ dại, không dễ dàng đến Đại Thành, cũng chỉ có thể trộm chút thức ăn cho heo.

Nhìn thấy mứt quả trên tay người buôn bán trên đường, hắn đói đến hốt hoảng, hai mắt tỏa sáng thèm thuồng.

Nàng nhìn không được, thế là ra một chủ ý ngu ngốc: - ta nghĩ cách giúp đệ.

Thừa dịp người trong chợ đông đúc, nàng đẩy mạnh một đại nương béo phì, khiến nàng đụng vào người bán mứt quả, khiến mứt quả rơi rụng đầy trên đất.

Khất cái thấy thế tranh nhau xông lên, không quản đất bẩn , lượm từng khỏa mứt quả, hắn cuối cùng cũng cướp được một viên, mặc kệ dính cát, bỏ vào trong miệng phòng đứa trẻ khác tới cướp.

Mứt quả bẩn có chút sạn, có chút khổ, Tô Dục lại không bỏ được, đôi mắt chăm chú nhìn nàng giống như một đứa trẻ làm sai, cúi đầu, giúp người bán rong, lại để cho vị đại nương khóc lóc om sòm chỉ vào mũi mắng rất lâu, sau vị đại nương không nhớ được muốn mắng cái gì, ngượng ngùng rời đi.

Đường chảy vào cổ họng, chua ngọt đều có, từ đó hắn không lại ăn mứt quả, càng thề muốn tự mình cố gắng.

-          Muốn gặp muội muội của muội không? – khi hắn lấy lại tinh thần, nghe cô gái hỏi cô bé.

-          Muốn.

-          Muội nằm vào liền có thể gặp nàng.

Nàng đưa ra cây quạt, điểm nhẹ vào thi thể cô bé, hồn phách cô bé liền tươi cười, chặt chẽ bám vào xác chết.

Nằm vào liền có thể gặp nàng…Lời nói này tựa như là nói với hắn.

Tô Dục không những không hạ thủ được, còn phát hiện chính mình khẩn trương, vội vàng hồi tưởng lại nét mặt một người đàn ông từng gặp, liền thay đổi, lui về dưới cây liễu.

Cô gái quay đầu lại, gương mặt còn mang nét cười ôn nhu, khuôn mặt bình thường, bởi vì thoáng nét cười mà trở nên dịu dàng. Nàng nhìn thấy hắn liền có chút kinh ngạc, nhưng không lâu liền bình tĩnh trở lại, gợn sóng không sợ.

Tô Dục bình tĩnh nhìn nàng, khuôn mặt  nghĩ hơn hai trăm năm mới thấy, cho dù bình thường cũng trở nên đặc biệt:

-          Ngươi lại làm sai việc gì sao?

-          Đúng vậy? – Tuy trả lời như vậy, âm cuối của nàng lại có chút chần chờ, để lộ sự cảnh giác. Tô Dục quá quen thuộc sự biến hóa ngữ điệu của nàng.

Thế là hắn giả bộ ngượng ngùng, cố ý dùng đến từ ngữ rỗng tuếch.

Nàng quả nhiên không nghi ngờ hắn, tự động lộ ra:

-          Ngươi là quỷ sai mới?

Quỷ sai ? Danh từ này ở trong lòng Tô Dục lặp lại mấy lần, nói ra liền thấy quen thuộc vô cùng, hình như đã biết từ trước.

-          Ta là quỷ sai mới nhận chức, gọi là A Bát.

-          Chào ngươi, ta họ Nhiếp tên Thất Thất.

-          Nhiếp Thất Thất, ta nhớ kỹ.

-          Ách…cảm ơn. – Khóe miệng của nàng trễ xuống, có chút lúng túng.

Nguyên lại đây chính là biểu tình thẹn thùng của nàng.

-          Thất Thất, tên này rất dễ nghe.

Giờ khắc này, hắn kết thúc chờ đợi, cũng rõ ràng hơn hai trăm năm qua, chỉ là hắn cố chấp, hờn niệm, cùng người không quan hệ.

Đợi là hắn muốn đợi, quả đắng liền không nên oán Thất Thất.

Thất Thất nợ hắn, chỉ là mười chín năm, mà Tô Dục chờ đợi đó đã muốn chết. Hắn là tử hồn A Bát, hắn muốn, chỉ là một lý do.

Có một ngày, ngươi sẽ cảm ơn ta đã khiến ngươi đợi mấy trăm năm.

Từ khi gặp được Nhiếp Thất Thất, Tô Dục luôn không tự giác nhớ đến câu nói này. Trước kia, hắn luôn hoài nghi lời này không phải là để lừa dối hắn, trăm năm chờ đợi, trừ ra pháp lực tích lũy, nhìn rõ hồng trần, cơ bản hoàn toàn không hiểu rõ.

Cảm ơn ? Có lẽ là cười nhạo.

Ngay cả Thất Thất đều mờ mịt vì sao năm năm  nàng vẫn chưa trở về, mà hắn muốn từ nàng tìm ra đáp án, lại thành người ngốc nói mê. Hắn nhớ lại hôm kia ở miếu Nguyệt lão, nàng lộ ra vẻ mặt hối hận, trong lòng vẫn là thít chặt, tới cùng là không thể hoàn toàn thờ ơ.

Nhưng mà, khi hắn ở trước mộ bia của muội muội Tô Hồng, nhìn thấy Nhiếp Thất Thất, trong lòng hắn đột nhiên có chút giật mình, cư nhiên biết được mấy phân dụng ý trong lời nói lúc đó của Diêm Vương.

*****

Nhiếp Thất Thất chỉ cảm thấy trong lòng rất nặng nề, tích tụ, thế nào cũng không bỏ qua được. Nàng, một quỷ sai ngay cả rơi một giọt nước mắt cũng cần đến pháp thuật, thật sự không thể giống như người thường,  vọng xưng đây là thương tâm chật vật, nhưng tồn tại trong lòng là cái gì ? Là nước mắt  của Tô Dục  sao ?

Trước mắt xuất hiện một đôi giày vải, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy hai ngày không gặp Tô Dục.

-          Tô Dục, muội trở về không được. – nàng mở miệng mới phát hiện thanh âm có chút khàn khàn.

-          Vì cái gì ? – hắn không nhìn nàng, chỉ nhìn cây liễu lung lay phía xa.

-          Hơn hai trăm năm nay không an bày quỷ sai, muội thực trở về không được, thực xin lỗi. – Không có quỷ sai, cũng không cho phép  quỷ quan khác ra vào, thời gian thu hồn hoàn tất chỉ tồn tại trong hồ sơ, vĩnh viễn phủ đầy bụi.

Tô Dục lẳng lặng chăm chú nhìn gương mặt bi thương của nàng, thật đáng tiếc, vào cái ngày chia tay, hắn không nhìn thấy gương mặt của nàng có hay không cùng hắn luyến tiếc không bỏ.

-          Ta biết rõ. – Nếu nàng có thể trở về, vậy bây giờ chính mình lại tính là cái gì đâu ? Tất cả từ trước đều đã là nước đổ khó hốt.

Thất Thất muốn hỏi, vậy bây giờ nên xử lý thế nào ? Không lẽ để đoạn tình duyên hắn đã chờ đợi hơn hai trăm năm này bỏ đi sao ? Nàng còn thích Tô Dục, đối với nàng mà nói, chỉ có tương tư của nửa năm tách ra, hiện nay lại thành trăm năm. Sợ rằng trừ địa phủ ra, không có tình yêu nào lại đi đến hoàn cảnh như vậy, ngay cả chính nàng cũng không biết bước tiếp theo nên đi hứớng nào.

Tô Dục đi ra phía sau mộ bia, cầm lấy một viên đá cuội đắp trên mộ.

Lúc trước Thất Thất nói không sai, từng khối đá cuội này là độc nhất vô nhị, vô luận là hoa văn, chất đá, trong mười chín năm thưởng thức, hắn đều nhớ kỹ. Lúc đắp đá, hắn là người phàm, cứ việc đem gắn chặt nhưng vẫn bị nước mưa làm phân tán, sau hắn chậm rãi có pháp lực, liền đem những tảng đá rơi rụng nhất nhất tìm về, dùng pháp thuật cố định lại.

-          Thất Thất. – hắn cầm lấy khối đá cuội – Trong cuộc đời, thậm chí cho đến sau khi chết, người ta thân cận nhất vẫn là nàng, nàng là của ta độc nhất vô nhị. – Chưa từng tin qua bất kỳ ai, một là tính cách của hắn quái gở, hai là không muốn người khác đến gần, hoặc bất quá là hắn cố chấp đến cùng mà thôi.

Hắn đem đá cuội đưa cho Thất Thất, nàng sững sờ tiếp lấy thế gian này duy nhất.

-          Nếu hiện tại ta đi đầu thai, hơn trăm năm đợi chờ này không phải là vô ích. – Hắn, Tô Dục chỉ là chết, không phải choáng váng.

Những ngày đợi chờ đã tồn tại, vô luận là ước nguyện ban đầu hay là chấp niệm của hắn, nhưng hắn hiểu rõ Nhiếp Thất Thất, nàng chỉ biết tự động tự phát gánh vác món nợ hơn hai trăm năm trên người.

Ý tứ của Diêm Vương hắn biết, vô luận là nợ hay là yêu, bọn họ lần thứ hai dây dưa, mà lần này, người rời đi trước tiên nhất định sẽ không là Thất Thất, hắn sẽ không lại bị bỏ rơi.

Càng có lẽ…Nàng vĩnh viễn sẽ không lại rời xa hắn.

Vĩnh viễn, điều đó khiến hắn làm sao không thoải mái ?

Gặp Thất Thất còn ngẩn người, Tô Dục nở nụ cười.

-          Quỷ sai Nhiếp Thất Thất, ta là tử hồn A Bát, chúng ta lần nữa bắt đầu. – hắn tạm dừng một chút – lần này, nàng không thể rời đi trước.

Trước kia ra sao hắn bất kể, hắn đợi mệt mỏi, đợi đến sợ, khiến hắn nghỉ một lát, oán hận giận giữ không giới hạn, kiếp sau lại tính đi.

Thừa dịp nàng không thể lùi bước, không thể nổi lên ý trốn tránh, không thể lại trốn tránh, yêu trước đi. Nếu đã quên là yêu hay không, vậy liền yêu một lần nữa thử xem. Nhiều năm như vậy, hắn cũng tổng kết được kinh nghiệm, đối với quỷ hồn mà nói, thời gian có dư, dù cho làm bằng hữu, gắn bó bên nhau cũng là chuyện vui sướng, chỉ cần không lại cô đơn.

Hắn chẳng qua là mệt mỏi, khiến hắn hạnh phúc ngẫu nhiên một chút lại thế nào ? Không được sao ?

Nhiếp Thất Thất trong mắt dần sáng lên, còn chưa tin hẳn, trầm mặc nửa ngày, lại hỏi :

-          Vì sao lấy tên A Bát ?

A Bát?

Chuyện trước kia đã bao lâu, Tô Dục nhớ lại một chút.

Ngay khi hắn vừa mới phát hiện chính mình có thể cách không dời vật, liền biến ảo khuôn mặt đi trong đám người, “Tô Dục” dù sao đại danh đỉnh đỉnh, liền lấy cái tên không người để ý.

Nhưng…A Bát là bởi vì…

Hắn than thở, thở dài :

-          Ta vốn tưởng rằng nàng sẽ phát hiện, quả nhiên trời sinh ngu ngốc. – không sửa đổi được.

Bởi vì nàng? Thất Thất nhớ đến lúc ấy là hắn báo tên trước, nên không biết rõ nàng gọi là Thất Thất mới phải.

-          Có kẻ quỷ sai, trăm năm trước nàng cùng ta ước định, nếu là có kiếp sau, làm đôi rùa nhỏ vượt qua ngàn năm cũng tốt. – Tô Dục lắc lắc đầu – Chung quy chỉ có mình ta tự mình đa tình.

Rùa? Nhiếp Thất Thất nhớ ra rồi, một đêm kia hắn nói qua, nếu có một ngày ta chết, nàng sẽ dùng cây quạt điểm trên người ta sao? Đó cũng là hạnh phúc, chí ít đại biểu một khắc trước khi ta chết, nàng còn ở bên cạnh ta…

Kết quả khi hắn chết, nàng căn bản không biết được.

-          Tô Dục, nếu một ngày muội không còn, chàng tìm không ra muội, hãy đi đầu thai đi.

Địa phủ hay thay đổi sổ, vòng nhắc nhở bị niêm phong cất vào kho trăm năm, nàng sợ, sợ một ngày lại biến mất, lưu hắn một người chờ đợi.

-          Ta cũng sẽ đi đầu thai, chúng ta cùng đầu thai làm đôi rùa, được không?

Lưng đeo tình trái, cúi người, hèn mọn qua ngày, chỉ cần có thể cùng một chỗ.

- Được. – Tô Dục ôm chặt thân thể nàng, hôn lên đôi môi nghĩ đã trăm năm.

*****

SOURCE: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=63581 , convert by  mhd.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #edit