random thought dump
Xem "Em của thời niên thiếu" mình tự nhiên thấy hoang mang, lần đầu tiên hai chữ "tương lai" lại kiến mình trăn trở nhiều đến thế. Mình ghen tị với nữ chính, ghen tị với những khát khao về một "kết cục tốt đẹp" của người ta. Mình cứ suy nghĩ mất một thời gian, lần đầu tiên hai chữ "tương lai" lại kiến mình trăn trở nhiều đến thế.
Mình chợt nhận ra mình đã 17 tuổi rồi.. nhưng mình chẳng có định hướng gì cả Trong thời điểm mông lung ấy điều duy nhất mình có thể làm được là lên mạng search về các ngành nghề. :) Biết làm gì được hơn nữa đây, mình 17 tuổi, mình còn quá ít trải nghiệm, mình không biết bản thân mình phù hợp với cái gì. Thế là mình gấp gáp chọn lấy một ngành. Nhưng mình còn chẳng rõ lệu sau này mình có hối hận mà bỏ ngang giữa đường hay không....
Ngày trước mình đã từng muốn trở thành designer, để được sáng tạo thứ nghệ thuật của riêng mình. Nhưng sau một thời gian, mình nhận ra dần dần sản phẩm của mình không còn là của mình nữa. Mình chỉ cố làm cho xong việc để vừa lòng khách hàng. Mình mệt mỏi.. mình nhận thấy công việc này không còn niềm say mê sáng tạo như ước muốn ban đầu của mình. Thế là mình từ bỏ. Và giờ mình không chắc lần này có tái diễn như thế không...
Tại sao nhỉ? Tại sao mình lại phải lựa chọn một ngành giữa hàng đống ngành mà mình thậm chí chẳng có tí hình dung nào rõ ràng ngoài những cái tên.
Chỉ một năm nữa thôi, những đứa trẻ như mình buộc phải lớn lên. Một năm nữa thôi mình sẽ phải làm người lớn, phải đặt những viên gạch đầu tiên để xây dựng cuộc đời của riêng mình. Thế nhưng làm sao mà xây được cơ chứ, khi mình còn chẳng biết phải xây cái gì...
____________
Số mình đen, rất đen. Ra đường 10 hôm thì có đến 5,6 hôm trục trặc. Nhưng mình lại hay được người khác giúp đỡ nên bức tranh đen thăm thẳm tối thui của cuộc đời mình cũng được vảy thêm vài vệt sáng màu
.
Có một hôm mình đi đổ xăng ở ngã ba Thạch Thất, rõ ràng bảo ông bán xăng là "anh đổ cho em 50k ạ" Nhưng thế nào đấy ông ý lại nghe thành "đầy bình" thế là hết tận 60k. Nhưng mà trong người mình lúc ý chỉ có 50k thôi, cả mình lẫn ông bán xăng đều đơ :>> May là có một bác tầm trung niên ngay sau xe mình móc ví ra cho mình 10k và bảo ông bán xăng "Có mỗi 10k, cho nó đi đi" Lúc đấy siêu biết ơn bác ý luôn 😭😭
.
Có một lần khác, cũng liên quan đến xe cộ. Mình đi đứng cẩu thả, đâm sầm vào đít xe cô đằng trước. Toàn thân mình ôm trọn vẹn lấy mặt đường bê tông 😶😶 (May mà cô kia không ngã) Xong có hai bạn chắc tầm tầm tuổi mình dắt xe hộ mình gọn gàng vào trong lề đường. Lúc đấy mình cũng chưa thấy đau gì cả, chỉ vừa ngã xong nên run vl thôi. Thế là bạn ý nắm tay mình cho mình bình tĩnh lại đến lúc mình tiếp tục đi được rồi hai bạn đó mới rời đi. ☺️☺️
.
Lại liên quan đến xe cộ, nhưng lần này thảmm. Hôm đấy mình đi học về tối, trời thì bão, mưa gắt lại nặng hạt, táp ầm ầm vào người mình. Lần này, ờ gên, lại là do cẩu thả :)), mình không kiểm tra bình xăng, đi được một đoạn đến đúng chỗ bãi tha khu tái định cư bình yên thì con xe cub iu quý của mình ..khựng..khựng.. chết đứng tại chỗ. 😶😶 Theo kinh nghiệm dắt xe vì hết xăng lâu năm của mình, mình biết quả này chắc chắn là cạn không còn một giọt nào rồi 😌😌 Mình móc điện thoại ra gọi mẹ đến cứu thì còn đúng 2% pin. Mở được mật khẩu ra thì sập :>> thơmm
Trời thì vừa mưa vừa tối, đèn đường thì không có, điện thoại hết pin, lại còn giữa bãi tha ma. Mình đành ngậm ngùi dắt con xe xuyên màn mưa. Đến được nhà sửa xe gần nhất, mình vào hỏi xem có cây xăng mini không, thì chú ý không có, nhưng chú ý hút xăng từ trong xe của chú ra đổ sang cho mình một chai, đủ về đến nhà lại còn không lấy tiền 😭😭. Hôm ý mà không có chú đấy chắc mình dắt xe vài cây nữa về tận nhà :>>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro