Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3

Bốn người Mục Chỉ Thừa đã khuất bóng, lúc này thư sinh bên cạnh mới hỏi Trương Tuấn Hào, "Có chuyện gì sao A Thuận, đấy là ai vậy ?"

"Người quen thôi, chúng ta mau đến chỗ tiên sinh, ngài ấy có vẻ đang gấp lắm". Trương Tuấn Hào nhanh chóng thu lại sự bức bối trong lòng, đại sự quan trọng hơn. 

Mộc Lâm là một tiên sinh dạy học có tiếng trong thành, nghe nói là một đại nhân vật mai danh ẩn tích, tránh xa thế tục, chỉ muốn sống một cuộc đời bình phàm, liền đến Giang Nam trở thành một phu tử nho nhỏ, tuy nhiên với kiến thức uyên thâm của mình, không ít anh hùng hào kiệt đều là học trò của ông. 

Mộc Lâm thấy Trương Tuấn Hào đến liền lo lắng nói, "Gần đây ta cảm nhận trong thành có luồng yêu khí rất mạnh, không biết là yêu nghiệt nào đang tác oai, con phải điều tra thật kỹ, ta cảm thấy nó đang càng ngày càng mạnh hơn". 

"Tiên sinh, thành chúng ta chưa từng xuất hiện yêu quái, có phải ngài nhầm lẫn gì không ?" Trương Tuấn Hào có chút không biết làm sao. 

"Ta cũng không dám chắc chắn, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy sắp có tai họa giáng xuống thiên hạ, hoa lan của ta luôn tốt đẹp, hôm nay liền héo rũ, có lẽ nó đang báo hiệu cho điều gì đó". Mộc Lâm nhìn ra phía ngoài xa xăm, như tưởng nhớ lại chuyện cũ, đôi mắt mang nỗi ân hận lẫn tự trách. 

Lúc này, thư sinh mới tiến lên, ngồi bên cạnh Mộc Lâm, nhẹ nhàng khuyên nhủ ổng, "Tiên sinh, con cùng A Thuận nhất định sẽ đem chuyện này làm rõ, ngài đừng lo lắng quá". 

Mộc Lâm nhìn thư sinh ôn nhu như ngọc trước mắt, cũng nở nụ cười. "Được, ta đã biết, các con cẩn thận. Thật tốt khi có Ngọc nhi trở về, con trông chừng tên oắt con hiếu thắng Trương Tuấn Hào giúp ta."  

"Tiên sinh" Trương Tuấn Hào không vui ngắt lời ông. 

"Tiên sinh yên tâm, con nhất định ở bên A Thuận, trông chừng hắn", Thời Ngọc cười mỉm đáp lời. 

Sau khi Mộc phu tử đã nghỉ ngơi, hai người lúc này bước ra khỏi tiểu viện, nhìn bầu trời tronng xanh trên đỉnh đầu, cảm thấy yên ắng lạ thường, như thật sự đang báo hiệu một điều bất thường đang diễn ra. 

"Sau này, Ngọc Ngọc không cần phải theo lời tiên sinh, ta đã trưởng thành, đâu cần người trông coi", Trương Tuấn Hào nói với Thời Ngọc. 

Thời Ngọc là trẻ mồ côi, lúc nhỏ, gia môn gặp bất trắc, tất cả đều bị sát thủ ám sát, chỉ còn lại một đứa trẻ trốn được, chính là Thời công tử. Sau này Thời Ngọc được Thời gia thu nhận liền đổi tên, đến kinh thành sinh sống cùng nghĩa phụ nghĩa mẫu, một lần đi liền đi mười năm, gần đây mới quay trở về. 

"Ngươi biết rõ ý của tiên sinh không chỉ đơn giản như vậy mà", Thời Ngọc âm thanh như suối chảy, khiến người khác càng thêm yêu thương, có chút ủy khuất, cũng có chút buồn bã. 

"Vì người kia sao?", Thời Ngọc không đầu không đuôi hỏi Trương Tuấn Hào. 

"Ai cơ?" 

"Vị công tử lúc nãy". À thì ra nói Mục Chỉ Thừa 

"Ngươi nghĩ bậy gì đó, tên đó là tiểu thiếu gia của Mục gia, rất phiền phức, suốt ngày chỉ biết bám theo ta, lải nhải không ngừng." Nghĩ tới Mục Chỉ Thừa, Trương nhị thiếu lập tức thấy không thoải mái, như có điều gì đó khiến hắn vô cùng tức giận. Làm gì vậy chứ, làm gì tránh hắn như tránh tà thế kia, rõ là người kia trêu chọc hắn trước, sao giờ lại thành ra là hắn bắt ép? Nhân sinh thật phức tạp. 

Thời Ngọc tránh ánh mắt, vội quay đầu về hướng khác, không tiếp tục gặng hỏi. Lừa ai vậy, ánh mắt ngươi nhắc tới người kia dù luôn miệng chê bai nhưng rõ ràng cùng khi nhìn người khác không đồng nhất. 

A Thuận, mười năm ta rời khỏi đây, bên cạnh ngươi đã có người khác rồi sao... Có chút không cam tâm, rõ ràng ngươi lúc nhỏ thích ta nhất mà, đúng không A Thuận? Ngươi phải thích ta chứ... 

Lòng đố kỵ như cỏ dại đã sớm tràn lan ở trong lòng. 

Nhìn người bên cạnh có chút bần thần, Trương Tuấn Hào lo lắng Thời Ngọc mới trở về còn mệt mỏi, liền đưa hắn về biệt phủ của mình. Nơi này là khi hắn sau khi cập quan liền chuyển ra, còn vì tại sao thì... Chuyện xưa rất dài, chúng ta để sau rồi nói. 

Hắn sắp xếp hạ nhân hầu hạ cho Thời Ngọc thật kỹ mới rời khỏi, tiểu viện này cách xa tiểu viện của hắn. Thật ra Trương Tuấn Hào thích yên tĩnh, nên xung quanh nơi hắn ở không an bài thêm bất cứ nơi cho khách nào. Trương Tuấn Hào quyết định đến nha môn điều tra một phen. 

Lúc này, ở bên phía Chu Chí Hâm cũng có chuyện xảy ra. 

"Trương Cực, ngươi trông chừng đệ đệ ngươi cho kỹ, đừng để hắn lại gần Ân Tử", Chu Chí Hâm không vui với Tô Tân Hạo liền lải nhải với Trương đại công tử vô tội. 

"Ta dù là huynh trưởng hắn, nhưng hắn đã lớn, không còn là tiểu hài tử trắng tròn năm đó, ta còn có thể quản hắn sao, ngươi cũng biết hắn với ta có thù mà." Trương Cực phe phẩy chiếc quạt trong tay, dáng vẻ đường đường chính chính từ chối nhiệm vụ này. 

Bốn người còn đang vui vẻ dạo phố, liền nghe được dân chúng trong thành bàn tán, "Ngươi xem, tại sao gần đây tại sao gia cầm lại chết nhiều đến vậy, có phải có con gì quấy phá không?".

Người bên cạnh nghe xong liền gật đầu tán thành "Đúng, đúng, ngươi nói có phải yêu quái không? Ta nghe nói có người thấy hồ ly lởn vởn trong thành, có phải hồ ly tinh không ?", nói xong còn bày ra vẻ mặt xấu xí minh họa. Mọi người thấy vậy liền cười lớn, chuyện như vậy cứ nhẹ nhàng cho qua. 

Chỉ có Tô Tân Hạo hơi nhíu mày, trong lòng có chút bất an. Trương Cực tính tình bát quái, liền tiến lên hỏi chuyện, "Xin hỏi, vị đại bá này, chuyện là như thế nào, có thể nói rõ chút không?".

Người đại bá kia thấy người tới là Trương đại công tử liền tay chân luống cuống, nhiệt tình trả lời, "Đúng vậy đó Trương công tử, gần đây trong thành không biết có phải do có mèo hoang hay sói hoang hay không mà gia súc của dân chúng mỗi tối đều chết vài con, vết máu vươn đầy ra đất." 

"Vậy chuyện hồ ly tinh là sao", cảm giác Trương Cực chút nữa là vứt cả danh hiệu của mình, cùng ngồi với mọi người cắn hạt dưa hóng chuyện rồi.    

"Chuyện này... Có người đồn là đêm đó thấy một người có tai hồ ly, đang không ngừng ăn con gà trống, đều là phát sinh vào trời tối muộn nên không thể là có thật hay không", người kia có chút ngập ngừng, cảm thấy bản thân thổi phồng hơi quá rồi. Gã đúng thật là thấy đôi tai hồ ly nhưng có phải là người hay không thì thật sự quá tối, dù cố gắng cũng không thể nhìn rõ được. 

Trương Cực có chút mất hứng, liền thả vài lượng bạc cho đại bá, y phất tay áo đi lại phía ba người kia. 

"Chỉ là lời đồn thôi, không có gì hấp dẫn", Trương Cực thuật lại cho ba người kia, ấy vậy mà đôi chân mày của Tô Tân Hạo nhăn lại, vẻ mặt như không biết suy nghĩ điều gì. Trương Cực phát hiện y không đúng, liền huých nhẹ vào vai, hỏi làm sao đấy. 

Tô Tân Hạo giật mình, liền lắc nhẹ đầu, bảo không sao cả, chắc do hơi mệt mỏi thôi. Chu Chí Hâm cũng thấy đối phương hơi bất thường liền muốn đưa người về, dù giận thì giận nhưng cuối cùng cũng không nỡ để y khó chịu. 

Bốn người cứ vậy mà chia hướng về nhà, ai cũng mang tâm sự của riêng mình. Đường phố lại trở về dáng vẻ nhộn nhịp ban đầu, chẳng ai chú ý có một sự thay đổi len lỏi trong từng ngóc ngách.  

Trương Cực tuy hơi phất phơ nhưng chưa từng để lỡ chuyện chính, tuy ngoài miệng nói không thú vị nhưng cũng có suy nghĩ của mình. Trên đường về, vậy mà đụng phải Trương Tuấn Hào đang trên đường tới nha môn. 

Hắn nhanh chóng tiến lên, "Đệ đi đâu đấy? Ta có chuyện cần nói". 

Trương Tuấn Hào muốn phớt lờ hắn, chỉ là y biết đại ca mình thật sự rất dai, không đáp ứng liền đi theo lải nhải, hỏi cho ra nhẽ, liền qua loa vài câu,"Ta đến nha môn điều tra chút chuyện, huynh đừng bận tâm". Nói xong không khách sáo, bước từng bước dài, tránh thoát khỏi đại ca của mình. 

Trực giác của Trương Cực cho hắn biết, chuyện này nhất định có liên quan lời đồn ở trong thành, liền mặt dày bám theo đệ đệ. Tính tò mò thật sự có thể giết chết một con mèo. 

Trương Tuấn Hào không hiểu sao đại ca mình muốn đi theo cho bằng được, y thật sự không thích nổi vị huynh trưởng cái gì cũng không lo, suốt ngày ăn chơi vui đùa, vậy mà phụ thân luôn thiên vị hắn, còn y thì chuyện gì cũng đảm đương lại không đổi lấy được cái liếc nhìn của phụ thân. Chẳng lẽ vị trí trưởng tử quan trọng thế sao? 

Mẫu thân của Trương Tuấn Hào là một hạ nhân, do đêm đó Trương môn chủ say rượu loạn tính, liền mang thai ra y. Y cũng không nhận được tình thương từ phụ thân, mối quan hệ với những người còn lại trong nhà vẫn luôn lạnh nhạt. 

"Huynh đừng cản trở ta làm việc là được", Trương Tuấn Hào buông lời cảnh báo, không để ý vị ca ca cười hì hì vô lại này nữa.

______________________________

Món quà nho nhỏ cho cuối năm :>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro