Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 1: Người duy nhất Nagi cần

Toyama Mizuho đã quen với việc nhìn thấy Nagi Seishiro nằm sõng soài trên ghế sofa nhà mình từ khi cả hai còn học cấp hai. Cứ mỗi buổi chiều, cô luôn mở cửa và thấy một cảnh quen thuộc: đôi mắt bạc nhàn nhạt liếc cô một cái, rồi cậu ta chìm vào điện thoại hoặc chẳng làm gì cả.

Nhưng hôm nay thì khác.
Nagi không nhìn điện thoại.
Cậu nhìn cô.

"Cậu về trễ," giọng cậu thấp, lười biếng nhưng lại có gì đó... khó chịu.

Mizuho nhướng mày. "Tôi có việc. Cậu đâu phải mẹ tôi."

Nagi chống khuỷu tay lên đầu gối, chống cằm, ánh mắt bạc lạnh lùng chuyển sang đậm hơn — một ánh nhìn mà chỉ Mizuho mới nhận ra là dấu hiệu của sự bám dính vô lý.

"Tớ không thích cậu đi với người khác," Nagi nói một cách tỉnh bơ, như thể đó là điều hiển nhiên nhất thế giới.

Mizuho thở dài. "Tôi đi với giáo viên, không phải con trai."

"Giáo viên nam cũng là nam."
Giọng Nagi bình thản như thời tiết, nhưng Mizuho biết—cậu đang ghen. Một cách rất lặng lẽ và khó chịu.

Cô bước qua cậu, đặt cặp xuống bàn. "Cậu phiền phức thật đấy."

"Ừ," Nagi đáp, rồi nhẹ nhàng nắm cổ tay cô kéo lại, "Nhưng chỉ với cậu thôi."

Mizuho liếc xuống, ánh mắt vẫn sắc như thường ngày. "Buông."

Nagi không buông.
Trái lại, cậu dán mắt vào cô như thể thể giới xung quanh không tồn tại.

"Tớ chán," Nagi nói khẽ, "ở trường không có gì vui. Không có ai khiến tớ muốn đứng dậy khỏi chỗ trừ cậu."

Lời nói rất giống kiểu của Nagi — trung thực, thẳng thắn đến mức khiến người ta phải bất lực.

"Tôi đâu phải trò tiêu khiển," Mizuho nói.

"Không phải trò," Nagi đáp, "cậu là... nơi để tớ dựa vào."

Mizuho hơi halt lại. Nagi rất hiếm khi nói những câu như vậy.
Cậu luôn lạnh nhạt, thờ ơ, sợ phiền phức.
Nhưng với cô, cậu luôn bám dai dẳng, luôn nhìn, luôn để ý, luôn muốn giữ cô trong tầm mắt.

Một sự lệ thuộc rất nguy hiểm — và Mizuho biết điều đó hơn ai hết.

"Seishiro," cô nói, giọng nhỏ nhưng chắc, "cậu phải tự học cách đứng một mình."

Nagi chớp mắt.
Rồi cậu bất ngờ đứng dậy.

"Mizuho."

Cậu gọi tên cô mà không có kính ngữ — một điều chỉ xảy ra khi cậu thật sự nghiêm túc.

"Vậy cậu đứng cạnh tớ."
Ánh mắt cậu cháy lên một tia quyết tâm hiếm thấy.
"Giúp tớ tìm thứ khiến tớ muốn cố gắng."

Mizuho không trả lời ngay.
Nhưng trong lòng cô hiểu:
Khoảnh khắc này... chính là mốc khởi đầu.

Khoảnh khắc trước khi cả hai cùng bước vào cánh cổng mang tên Blue Lock — nơi Nagi sẽ thay đổi, và nơi mối quan hệ kỳ lạ giữa họ sẽ biến thành thứ mạnh mẽ hơn cả mục tiêu của bất kỳ egoist nào.

Blue Lock là nơi tụ tập của những tiền đạo kiêu ngạo nhất Nhật Bản.
Nhưng kể cả họ—những kẻ chỉ biết đến bản thân—cũng phải im lặng khi Toyama Mizuho bước vào sân.

Cô không cao, không ồn ào, không phô trương.
Chỉ có ánh mắt lạnh và dáng đứng sắc như lưỡi dao.
Một huấn luyện viên trẻ tuổi đến mức tưởng như là học sinh... nhưng không ai nhầm được lâu hơn 5 giây.

Có thứ gì đó trong khí chất của cô khiến người khác bản năng tránh xa.
Một uy lực không phải tiếng hét, mà là sự yên lặng đầy đe dọa.

"Yooo! Sensei mới trông đáng sợ ghê á!" Bachira thì thầm với Isagi.

"Đừng gọi người ta là sensei... nghe không ổn lắm đâu..." Isagi đáp trong run rẩy.

Chỉ một người không tỏ ra sợ.
Ngược lại, còn nhìn cô như mèo con nhìn chủ.

Nagi Seishiro.

Cậu khoanh tay, dựa vai vào tường, đôi mắt bạc lười biếng nhưng dán chặt vào cô, không bỏ sót bất kỳ động tác nào. Từ khi Mizuho đặt chân vào Blue Lock, Nagi đã giữ khoảng cách... đúng bằng một người—chính là cô.

Mizuho liếc ngang, bắt gặp ánh mắt đó.

"... Cậu đứng cách tôi xa thêm một mét."

"Lười," Nagi đáp gọn.

"Seishiro."

"Không thích."

Isagi đứng kế bên, trố mắt: "Ủa, họ quen nhau hả!?"

Bachira cười: "Quen nhiều đó."

Nagi quay sang, như nghe thấy điều gì anh không thích.
Ánh mắt cậu trở nên lạnh buốt.

"Đừng tò mò về Mizuho."

Cả phòng đông cứng.
Nagi không thường quan tâm ai, càng không bao giờ cảnh cáo người khác.
Nhưng vì Mizuho? Cậu sẵn sàng.

Khi buổi họp đầu tiên bắt đầu, Ego trình bày về tầm nhìn và kế hoạch—nhưng điều khiến cả đội ẩn số là vai trò của Mizuho.

Ego đẩy kính, cười như thể đang chuẩn bị thả bom.

"Toyama Mizuho sẽ là huấn luyện viên đặc biệt cho nhóm tuyển thủ ưu tú. Cô ta không phải để dạy kỹ thuật. Cô ta ở đây để bẻ gãy tâm lý yếu, để mài sắc bản năng của các cậu."

Cả sân xôn xao.

Một huấn luyện viên... trẻ như vậy?
Mà lại được chỉ định cho nhóm mạnh nhất?

Nhưng Ego chưa xong.

"Cô ta — là người duy nhất khiến tên thiên tài lười kia," Ego liếc về phía Nagi, "chịu bỏ công sức."

Khắp phòng bật tiếng "Hả?!?"

Nagi hơi cúi đầu xuống, vai khẽ lay — hiệu ứng hiếm hoi khi cậu... ngại.
Nhưng chỉ một giây.
Cậu lại bình thản như thường, chỉ nhìn Mizuho mà thôi.

Mizuho vẫn không đổi sắc mặt.

"Bắt đầu kiểm tra thể lực."

"Ể— ngay!? Không khởi động—"

"Nếu thấy mệt," Mizuho lạnh lùng cắt ngang, "có thể rời Blue Lock ngay."

Một số người nuốt nước bọt.

Nagi tiến lại gần cô, giọng thấp chỉ đủ hai người nghe.

"Huấn luyện kiểu này... hơi độc ác nhỉ."

"Cậu mà còn bám tôi thì còn hơn độc ác."

"Không sao," Nagi nhún vai, "... miễn là Mizuho nhìn tớ."

Cô quay đi ngay lập tức.
Không phải vì đỏ mặt—mà vì ánh mắt Nagi lúc này quá mãnh liệt, quá yandere để cô cho phép người khác nhìn thấy.

Buổi tập bắt đầu.
Những tiếng thở dốc, tiếng giày cày trên mặt sân, tiếng tranh bóng dồn dập.

Và từ đường biên, Mizuho quan sát.
Không bỏ qua bất cứ chuyển động nào của Nagi.

Dù cô không nói ra, nhưng ai tinh ý cũng nhận ra:

Nagi đang chơi khác.
Nhanh hơn.
Sắc hơn.
Tập trung hơn.

Không phải vì mục tiêu vô địch.
Không phải vì bản ngã.
Không phải vì danh tiếng.

Mà vì...
Cô đang nhìn.

Khi Nagi ghi bàn đầu tiên bằng pha khống chế bóng không tưởng, cả sân vỡ òa.

Nagi quay đầu lại, tìm kiếm ánh mắt duy nhất quan trọng.

Mizuho không vỗ tay, không tán thưởng—chỉ gật rất nhẹ.
Nhưng với Nagi, thế là đủ để khiến tim cậu đập nhanh như vừa chạy nước rút.

"Đừng có nhìn tôi như vậy trước mặt người khác," Mizuho nói khi cậu đi ngang.

"Không được," Nagi đáp, "Tớ muốn ai cũng biết Mizuho là của tớ."

Mizuho: "..."

Trong khoảnh khắc ấy, toàn Blue Lock hiểu ra một điều:

Nếu thiên tài Nagi là một quả bom...
thì Toyama Mizuho chính là người giữ nút nổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro