Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 4: Vô danh - Chương 5

"Ngoài mười năm vụ án được Tập Vĩ khai nhận, chúng ta còn tìm được thêm ba mươi năm vụ khác trong hồ sơ suốt 10 năm qua phù hợp với cách thức gây án này."

Cả đội bận rộn cả đêm, sau khi sàng lọc và thẩm định hàng loạt hồ sơ khổng lồ, cuối cùng mọi người cũng chọn ra được danh sách nghi vấn nhưng con số cuối cùng này khiến ai cũng phải rùng mình khiếp sợ.

"Năm mươi vụ ! Nhiều đến vậy sao."

Trương Chân Nguyên từ trạng thái mệt mỏi bỗng bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn ba tấm bảng trắng dán kín đầy những bức ảnh. Bên cạnh mỗi bức ảnh đều được chú thích đầy đủ thông tin cơ bản.

Hiện thực tàn khốc được phơi bày một cách rõ ràng ngay trước mắt, không chỉ Trương Chân Nguyên mà bất cứ ai trong đội cũng đều bị ngạc nhiên.

"Mười năm đủ để thay đổi quá nhiều thứ, có gia đình vẫn đang kiên trì tìm kiếm nhưng cũng có người đã bỏ cuộc, rời khỏi Giang Thành từ lâu."

Con người khi đối mặt với nỗi đau thường trở nên nhỏ bé và bất lực, trong lời nói của Tống Á Hiên cũng toát lên sự bất lực sâu sắc. Mọi chuyện đến quá muộn, họ không thể ngăn chặn ngay từ lúc khởi đầu.

Kết quả là tội ác điên rồ này đã kéo dài suốt mười năm trời.

"Người của ủy ban kiểm tra kỷ luật khi nào đến ?"

Lưu Diệu Văn liếc nhìn đồng hồ, vừa qua tám giờ, "Chắc cũng sắp tới rồi, tối qua em gọi điện, họ nói sẽ đến sớm để áp giải người đi."

Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa đã vang lên.

Trương Chân Nguyên nuốt vội miếng bánh bao, ngẩng đầu lên cười, "Ồ woa, Văn ca đúng là có tài tiên đoán đấy."

Cùng người của ủy ban kiểm tra kỷ luật vào phòng còn có đội trưởng Tô của đội hình sự và Tập Minh, cha của Tập Tân.

Sau khi trao đổi vài câu, người của ủy ban kiểm tra kỷ luật đưa Tập Vĩ đi, đội trưởng Tô để lại Tập Minh rồi cũng rời khỏi.

Ngay khi Tập Minh vừa vào phòng, Đinh Trình Hâm đã kéo ông ta vào phòng thẩm vấn, sự tức giận đè nén suốt cả đêm của anh giờ đây như sắp bùng nổ, anh muốn biết rõ, rốt cuộc lý do gì khiến ông ta tự tay bán con trai ruột của mình đi như vậy.

"Thời gian gấp rút, nhiệm vụ nhiều, chúng ta nói thẳng vào vấn đề." Đinh Trình Hâm không để Tập Minh kịp thở, vào thẳng chủ đề, "Người đưa Tập Tân đi là ai ?"

Tập Minh không ngờ rằng anh sẽ hỏi thẳng như vậy, ông ngây ra trong chốc lát, không biết phải phản ứng thế nào.

"Không muốn nói ? Được, vậy tôi đổi câu hỏi. Ai đã khiến ông gọi điện cho Trương Thành ?" Đinh Trình Hâm từng bước ép sát, không để lại chút kẽ hở nào, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tập Minh.

"Sao cậu biết !"

"Tập Minh, người làm thì trời nhìn, dù có che giấu thế nào, chúng tôi cũng sẽ tìm ra manh mối."

Sự phòng bị trên mặt Tập Minh bắt đầu lỏng lẻo nhưng ông ta vẫn lưỡng lự, chưa chịu mở miệng. Biết rằng nếu ép quá mức sẽ phản tác dụng, Đinh Trình Hâm thay đổi giọng điệu, nhẹ nhàng hơn, tìm cách thuyết phục.

"Tập Tân là con trai của ông, nuôi nấng mười mấy năm trời. Hổ dữ còn không ăn thịt con, chẳng lẽ ông không lo lắng cho tình cảnh hiện giờ của nó sao ?"

Đáng vào tâm lý là cách thẩm vấn quen thuộc của Đinh Trình Hâm, đã không biết bao nhiêu tội phạm cứng đầu phải khuất phục trước chiêu này, huống chi Tập Minh chỉ là một người thật thà, không quá mưu mô.

"...Bốn tháng trước, có người gọi điện cho tôi, họ nói muốn Tập Tân đứa con út của tôi và...và họ sẽ trả tôi ba trăm nghìn..." Giọng Tập Minh bắt đầu run rẩy, cảm xúc cũng dần kích động hơn. "Họ nói...sẽ chăm sóc Tập Tân thật tốt, đồng chí cảnh sát à, anh cũng biết gia cảnh nhà tôi nghèo khổ ra sao, con cái thì đông...Tập Tân từ nhỏ theo chúng tôi, khổ sở như vậy...Người ta đã bỏ ra ba trăm nghìn để mua nó, chắc chắn họ sẽ đối xử tốt với nó...Ít nhất là... tốt hơn so với việc ở cùng chúng tôi..."

"...Đồng chí cảnh sát...nhà chúng tôi thật sự rất nghèo..."

Khi Đinh Trình Hâm bước ra khỏi phòng thẩm vấn, tâm trạng của anh không tốt chút nào, những người bên ngoài nghe thấy toàn bộ câu chuyện cũng cảm thấy nặng nề không kém.

"Nghèo, lý do thật không ngờ tới..." Trương Chân Nguyên dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng toát, ánh mắt thất thần.

Kể từ khi nhận vụ án này, số lần mọi người thở dài đã tăng lên đáng kể.

"Đi thôi, kiểm tra xem bốn mươi chín gia đình còn lại có vấn đề gì..."

Lời của Mã Gia Kỳ bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, Hạ Tuấn Lâm đứng gần đó, tiện tay nhấc máy.

"Có tin từ trạm quản lý giao thông !" Hạ Tuấn Lâm cúp máy, hơi phấn khích chia sẻ với cả đội, "Ba tháng trước, họ đã kéo về một chiếc xe van đỗ sai quy định ở gần thôn Tập Gia. Trùng hợp thay, chiếc xe đó có nhiều điểm giống hệt với chiếc mà chúng ta đang tìm."

"Tiểu Hạ, em và Á Hiên đến trạm giao thông kiểm tra ngay, nếu đúng là chiếc đó thì lập tức thu thập dấu vết còn sót lại."

Tống Á Hiên nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong lúc nghe chỉ thị, vừa ra cửa vừa quay đầu lại làm dấu ok với Mã Gia Kỳ.

"Yên tâm đi, Mã ca !"

Trạm quản lý giao thông Giang Thành

"Chào các đồng chí, các anh là người của đội trọng án đúng không ? Chiếc xe mà các anh cần tìm đang ở đây."

Nhân viên trạm giao thông tiếp đón rất nhiệt tình, nhanh chóng dẫn hai người đến khu vực cần kiểm tra. Trước mắt họ là một chiếc xe tải nhỏ màu trắng, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy cả màu sắc lẫn kiểu dáng đều trùng khớp với chiếc xe của Trương Thành.

"Chuyện của chiếc xe này là thế nào ?"

"Ba tháng trước, chúng tôi phát hiện chiếc xe này đỗ trái phép gần lối vào cao tốc ở thôn Tập Gia trong lúc tuần tra định kỳ nên đã đưa về trạm, nhưng biển số xe này là giả, các giấy tờ như tem kiểm định, dấu xác nhận kiểm tra định kỳ đều không có. Chúng tôi không tìm được bất kỳ thông tin nào liên quan nên cứ để xe nằm ở đây từ đó đến giờ."

Lời của nhân viên khiến Hạ Tuấn Lâm chấn động, chuẩn bị kỹ càng đến mức này, khả năng cao đây chính là chiếc xe của nghi phạm.

Không chần chừ thêm, hai người lập tức bắt tay vào kiểm tra chiếc xe.

Để che giấu dấu vết, chiếc xe thứ hai này được thiết kế với hình dáng gần như giống hệt chiếc xe đầu tiên, nhưng chính điều này lại trở thành điểm yếu, giúp Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm dễ dàng phát hiện.

Họ đem ảnh chiếc xe của Trương Thành ra so sánh và rất nhanh đã xác nhận, đây chính là chiếc xe mà họ đang tìm !

Tiến hành kiểm tra dấu vết, lúc này là phần chuyên môn của Tống Á Hiên.

Cậu cẩn thận mở khoang xe, bên trong vô cùng lộn xộn, Tống Á Hiên khẽ thở phào khi nhìn thấy cảnh tượng này, với nhân viên giám định dấu vết, hiện trường càng lộn xộn thì khả năng tìm được vật chứng còn sót lại càng cao, vì điều đó chứng tỏ hiện trường chưa bị xóa dấu vết.

Sau khi thu thập đầy đủ vật chứng, Tống Á Hiên chặn Hạ Tuấn Lâm lại khi cậu định rời đi, đề nghị thực hiện thêm một lần kiểm tra bằng luminol.

Hạ Tuấn Lâm không phản đối, cậu hiểu rõ ý đồ của Tống Á Hiên.

Sau một khoảng thời gian chờ đợi kéo dài, hóa chất cuối cùng cũng phản ứng, hai người nín thở, chăm chú quan sát từng chút một.

"Chỗ này có phản ứng !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro