Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Không Tên 3


 BY

Chương III

Không có việc gì ngược ngươi 1

Tòa thành màu đen ẩn nấp trong đêm tối, chỉ có trăng, ở sau lưng nó hình thành một hình vòg tròn, làm cho hình dáng tòa thành chỉ hiện ra một góc.

An Sắt gần nhất tâm tình thật không tốt, hội nghị về quyền chi phối địa cầu bị hủy bỏ, chính mình còn kéo bè kéo lũ đánh nhau với Hạ thụ Mỹ Lâm Hạ Tì, cho Hạ thụ một thương, kia một thương, hắn cơ hề muốn đánh chết y, bởi vì, sát thủ được điều tra là do y thuê.

Vì cái vật nhỏ kia – Viêm Liệt Qua Mộc.

An Sắt chưa từng có mất ngủ qua, ngày đó cậu ta bị trói, An Sắt mất ngủ.

An Sắt cho tới bây giờ không có táo bạo qua như thế, nhưng mà, An Sắt cơ hồ phất động tất cả quyền lợi.

An Sắt chưa từng có thất thố qua như vậy, hắn cơ hồ dùng đến thủ đoạn tàn nhẫn nhất, ép hỏi cho ra bàn tay phía sau.

An Sắt chưa từng có ngu xuẩn như vậy, mệnh lệnh mọi người sát nhập nhà Hạ Thụ Mĩ Lâm Hạ Tì, còn đã thương hạ Thụ, đơn giản là, cái vật nhỏ kia bị rơi vào vùng cấm thứ nhất, nơi đó chính là địa điểm vứt bỏ các vật phẩm thực nghiệm sinh hóa thất bại, không ai có thể còn sống trở về, huống chi là ngu ngốc kia!

Trong lời nói Mộc ngày đó, An Sắt đều có nghĩ qua, có lẽ Mộc cần thân phận cao, tỷ như là thê tử của An Sắt điện hạ. Về phân cảm tình.........An Sắt cười lạnh.

Cảm tình, chính mình bỏ ra còn chưa đủ sao?!

Làm cho một người biết thế nào là yêu, rồi lại nghênh ngang rời đi.

Mộc...........lá gan ngươi thật lớn!

An Sắt ngồi trong phòng hội nghị, trong phòng trống trơn, im lặng cực kỳ, An Sắt trước kia thực thích im lặng, chính là hiện tại đã có điểm bài xích, không biết vì cái gì.

Quả nhiên! An Sắt vẻ mặt phẫn nộ. Quả nhiên là do cậu không ở bên người sao?

Còn nói không thích ở cùng nam nhân.

An Sắt tốn hơi thừa lời, Mộc, chờ ngươi trở về ta liền ngược chết ngươi!

"An Sắt điện hạ! Có người đưa tới đồ vật gì đó." Ma Đức nước nhanh đi tới nói.

"Ân> Là cái gì?" An Sắt trả lời.

"Người kia nói là ngài mất cái gì đó, ta cảm thấy thực có thể cùng Mộc........." Có quan hệ. Ma Đức còn chưa nói xong, máy nhắn tin trong tay đã vào tay An Sắt, Ma Đức thở dài.

An Sắt nheo mắt lại, nhưng là hưng phấn trong mắt vẫn ngăn không được, tay hắn có chút không kiềm chế được độ mạnh yếu, cầm cái máy kia, nhấn nút, tin nhắn liền vang lên: "An Sắt, đã lâu không gặp, còn nhớ rõ ta không? Ha hả, ta là An Liệt Đặc Mỹ Lâm Hạ Tì, nghe nói ngươi bị mất cái gì rất quan trọng, nếu ngươi nghĩ muốn lấy lại vật nhỏ cảu ngươi, hãy dùng viên trân châu đen kia dến đổi, ngươi cần phải một người đến nga, bằng không ta sẽ không cam đoan an toàn của vật nhỏ kia, còn có...........hắn hiện tại đang ngủ ở trên giường của ta............"

Tin nhắn chấm dứt, hiện ra một hàng chữ nhỏ, là địa chỉ.

Sau khi An Sắt nhìn thấy địa chỉ, đã muốn bóp nát máy nhắn tin kia, hắn vẫn không quên An Liệt Đặc kia, là anh hai của Hạ Thụ, tên phản bội gia tộc mang theo nữ nhân chạy trốn!

An Sắt tuyệt không quên An Liệt Đặc, chỉ bằng câu cuối cùng của An Liệt Đặc.

Chết tiệt, Mộc!!!

...........................

Mộc hoàn toàn không biết chính mình bị bán, còn ngây ngô cùng An Liệt Đặc chiếu cố Y Lị Nhã, cô thực thích Mộc, hai nươời tán gẫu rất nhiều, An Liệt Đặc nhìn đến Y Lị Nhã cười đến thực vui vẻ, thái độ đối với Mộc cũng tốt không ít, điều này làm cho Mộc kinh sợ một trận.

"Mộc? Ngươi có người quan trọng nhất không?" Y Lị Nhã nhẹ nhàng hỏi.

"Mộc không nói gì, qua một hồi, Mộc ngẩng đầu: "Có, anh hai ta."

"Ngươi còn có anh hai? Nhất định rất quan tâm ngươi đi, vì cái gì không có cùng ngươi một chỗ chứ?" Y Lị Nhã hỏi.

"Anh ta a, hắn cùng ta tách ra, ta không biết hắn ở nơi nào, nhưng là ta biết hắn nhất định không có chuyện gì, hắn là một đại anh hùng, là người ta sùng bái nhất." Mộc cười nói. Trong mắt tràn đấy tự tun.

Y Lị Nhã tuy rằng nhìn không thấy biểu tình của Mộc, nhưng là nàng có thể cảm giác được ngữ khí của Mộc, khẳng định rất vui, vì thế cổ vũ nói: "Ta cũng tin tưởng hắn sẽ không có việc gì, bởi vì hắn nhất định không bỏ được em trai tốt như ngươi."

"Ừ!" Tâm Mộc lập tức thoải mái hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng, ánh mắt như chứa nước.

Uống một ngụm thuốc, Y Lị Nhã nhíu mày, Mộc nhanh cầm sữa đưa cho Y Lỵ Nhã, nàng cảm ơn đưa lại ly sữa, cảm thấy rất nhàm chán, liền lại hỏi: "Trừ anh ngươi ra, người có người mình thích không? Hoặc là bạn bè tốt cũng được."

Vừa hỏi như vậy, Mộc bỗng nhiên nhớ tới An Sắt, nhớ tới câu kia của hắn: 'Làm nam sủng của ra, vĩnh viễn cũng không rời đi', Mộc bỉu môi, nói thầm: "Quả thật còn có một người, bất quá không phải bạn, là....................."

"Là cái gì?" y Lị Nhã hỏi.

Là cái gì? Bạn bè? Hay là người yêu?!

Chỉ có thể xem như là chủ nhân đi, vẫn là có loại mơ hồ không rõ.

Mộc đột nhiên cảm thấy đau đầu, An Sắt, rốt cuộc xem hắn là cái gì???

Mộc đột nhiên muốn tìm người đến hỏi một chút, vì thế nâng đầu của mình lên, hỏi y Lị Nhã: "Ta cũng không rõ ràng hắn là gì của ta, sau khi chúng ta nhận thức không lâu, nhưng mà từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn cũng rất thích hắn, không chán ghét, tiếp xúc một thời gian lâu lại muốn ỷ lại hắn, bị hắn mắng cũng sẽ thực ủy khuất, có đôi khi...........thời điểm còn cảm thấy được muốn cùng hắn vĩnh viễn ở cùng một chỗ, nhưng là tới gần lại sợ hãi mất đi."

Mộc nói xong nhớ tới lần cuối cùng An Sắt nói chuyện, không thoải mái, còn động tay.

Nguyên nhân thật là do câu nam sủng kia sao? Vẫn là thực tức giận đối lời hắn nói không có cảm tình gì sao?

Mộc vô lực cúi đầu, An Sắt chắc là sinh khí, chắc chắn.

"Như vậy, Mộc ngươi chính là đối hắn nhất kiến chung tình, vậy phải làm sao bây giờ a~~~" Y Lị Nhã làm ra bộ dáng buồn rầu.

".......................A? A!" Mộc há miệng muốn giải thích, trong lòng lại thừa nhận.

"Đáng tiếc a~~~~~~~~~~~" Y Lị Nhã thở dài.

"Đáng tiếc cái gì?!" Mộc chớp mắt mấy cái, tâm không khỏi thấy mất mát.

"Phốc" Y Lị Nhã nhịn không được ha ha nở nụ cười, còn dùng tay che miệng, "Xem đem ngươi sợ tới mức....."

"Ách............." Mộc như thế nào cảm thấy Y Lị Nhã thật tà ác chứ???

"Người ngươi thích có phải hay không là nam." Y Lị Nhã nghiêm túc nói.

Tâm Mộc trầm uống, nhìn thắy mặt Y Lị Nhã đột nhiên nghiêm túc, bất an hẳn lên.

Mộc từ rất nhỏ đã nhận qua giáo dục đế vương, đều là chủ nghĩa đại nam tử, về phương diện giáo dục cũng chỉ giới hạn trong việc đàn ông cùng phụ nữ có thể sinh đứa nhỏ.

Mộc cho rằng Y Lị Nhã sẽ răn dạy mình, đây là trái với luân lý đạo đức.

Chính là..........kết quả ngoài dự đoán mọi người.

Y Lị Nhã dùng đôi bàn tay trắng sờ sờ môi mình, đột nhiên lấy ra một quyển sách: "Mộc, ta hiện tại phải bồi dưỡng ngươi trở thành một tiểu công, nhất định phải đem đối phương áp đảo, áp đảo!"

'Binh' Thanh âm Mộc té xỉu.

Mộc bất lực nghĩ – nơi này quả nhiên là tinh cầu cởi mở a~~~~~~~~~

Không có việc gì ngược ngươi 2

An Sắt rất phẫn nộ, hậu quả thực nghiêm trọng!

Buổi tối hôm đó, An Sắt một người đi đến địa chỉ An Liệt Đặc lưu lại, thực dễ dàng tìm được khách sạn nơi An Liệt Đặc uống rượu, cũng thực dễ dàng đạt thành giao dịch.

An Liệt Đặc đều không có nghĩ đến sẽ dễ dàng hoàn thành như vậy, bọn họ bất quá nói chuyện trong ba phút, hai bên đều đạt thành hiệp nghị, làm cho An Liệt Đặc hơi giật mình.

Nắm trong tay viên trân châu đen bóng kia, truyền thuyết viên trân châu này là vật yêu thích của nữ vương huyết tộc – đời thứ nhất của Andy Lôi Khắc.

An Khắc thật sự có thể đem vật này giao ra? An Liệt Đặc không khỏi đối với viên trân châu đen này hoài nghi.

"Ta sẽ không cầm vật giả mạo đến, An Liệt Đặc, ngươi thực biết lựa chọn." An Sắt hai chân bắt chéo ngồi trên ghế, cau mày, hiển nhiên đối với hoàn cảnh nơi này rất không vừa lòng.

"Đúng vậy, đồ của An Sắt điện hạ đưa tới đương nhiên không phải giả, nhưng là ta muốn hỏi An Sắt điện hạ một chút, vì một tên nam sủng, đáng giá sao?" An Liệt Đặc nói.

Khẩu khí An Liệt Đặc rất thản nhiên, thật giống như cái gì cũng không muốn hỏi, , chính là nhảm chán muốn nói chuyện mà thôi, nhưng mà, An Sắt biết, An Liệt Đặc so với bất kỳ ai khác đều thành thục hơn, đều nhanh thành tinh, An Liệt Đặc chính là người hắn cùng Duy Khắc tôn kính nhất, chính là hắn đột nhiên phản bội làm cho quan hệ bọn họ trở nên cứng ngắt.

Duy Khắc lại hận chết An Liệt Đặc, nếu anh không rời đi, như vậy Hạ thụ sẽ không phải thừa kế gia tộc, một khi hạ Thụ kế thừa gia tộc, quan hệ giữa Duy Khắc với Hạ Thụ bị trở ngại thật mạnh.

"Có đáng giá hay không ngươi rõ ràng nhất, lúc trước khi ngươi cùng nữ nhân bình thương kia phải bội mọi người, ta cũng hỏi ngươi có đáng giá hay không, ngươi trả lời thế nào?" An Sắt lạnh giọng cười nói.

"Ha hả, đáng giá." An Liệt Đặc nhìn An Sắt thưởng thức, cũng cười.

"Cậu trả lời của ngươi chính là câu trả lời của ta, có vấn đề sao?" An Sắt đứng lên, kéo lại nếp nhăn quần áo, xoay người.

An Liệt Đặc nhún nhún vai, đột nhiên nghe được thanh âm của An Sắt, âm trầm: "Câu cuối cùng trong máy nhắn tin chính là ý tứ gì?!"

An Liệt Đặc nở nụ cười ha ha, mật đầu tóc đen buông xuống một bên mặt "............Ha ha, chính là chuyện như vậy?"

An Sắt đen mặt, gân xanh trên đầu giật thình thịch, đột nhiên xoay người cười lạnh đối An Liệt Đặc nói: "Duy Khắc biết ngươi biết người còn sống thoải mái như thế sẽ thế nào chứ, ha hả."

An Liệt Đặc cứng đờ.

An Sắt đột nhiên vui vẻ, phủ thêm áo choàng, che khuất mặt, bước đi.

An Liệt Đặc tốn hơi thừa lời.

Xem ra nơi đây không nên ở đây lâu! Duy Khắc tên kia cũng không phải ngoan bình thường. An Sắt chiêu này cũng không quá lưu tình, mệt hắn còn thu lưu vật nhỏ kia.

..................

An Sắt đẩy ra cửa, thất được vật nhỏ làm cho hắn muốn cắn chết.

Mộc đang ghé vào trên bàn ngủ, hai tay còn đè lên một quyển sách, đó là Y Lị Nhã cho cậu, Mộc đọc một hồi liềt thấy mệt, nội dung quả thực phong phú, nhưng mà Mộc một chữ cũng không hiểu, bởi vì cậu đã quên, chữ viết của nhân loại cùng huyết tộc không giống nhau, cho dù ngôn ngữ giống nhau, chữ viết lại không như vậy.

Mộc ngay cả tên mình cũng xxem không hiểu.

An Sắt cởi xuống áo choàng, nhìn thấy bộ dạng Mộc ngủ ngon, vốn phẫn nộ biến thành an tâm, Mộc trên người không có thương tổn, chủ yếu là mặt không có hủy dung, cũng thật tốt, một chút cũng không có chật vật giống như người sống sót sau tai nạn.

Ta vì ngươi mệt chết đi sống lại, ngươi lại ngủ ngon như vậy a!

An Sắt hận không thể cho cậu một quyền đánh tỉnh, lâu như vậy, An Sắt đều không có thưởng đến máu của Mộc, cảm giác mỹ vị kia làm cho An Sắt nhịn không được lộ ra răng nanh, muốn cắn vật nhỏ không biết sống chết này.

An Sắt luôn nghe theo dục vọng chính mìnhm ngón tay vẽ lên đường cong trên cổ, đẩy ra tóc trên đó, Mộc không thoải mái lầm bầm vài tiếng, An Sắt nở nụ cười, hung hăng mà cắn một ngụm.

Mộc lúc ấy liền tỉnh, loại cảm giác lâng lâng này, ách.................ta nhất định đang nằm mơ.

Mộc ngủ đến mơ hồ, không có đứng dậy, chính là lười biếng vươn tay sờ cổ, chính là đụng đến hai má ôn nhuận, Mộc sửng sốt một chút, sờ nữa, là đường nét cái mũi, ngón trỏ Mộc còn chạm được đến cái gì giống như quạt lông – lông mi.

"A!!!!!!!!!!!" Mộc kêu sợ hãi, định bụng đứng lên, răng nanh An Sắt cắn lại càng sâu, còn dùng lực hút một ngụm, giống như là trẻ con đang hút ngực của mẹ.

Mộc cả người mềm nhũn, vô lực ngã vào trên bàn, chỉ có thể phối hợp phát ra tiếng rên rỉ.

".........An Sắt? Đau quá......." Hai tay Mộc nắm chặt quyển sách trên tay, loại cảm giác quen thuộc này, Mộc chậm rãi kêu ra tên của thủ phạm.

Tâm tình tốt, bụng cũng no rồi.

Nghe Mộc cầu xin tha thứ, An Sắt cong tân thể, hai tay ôm thắt lưng cậu, răng nanh cũng lui về, vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm hai cái động còn dính máu này.

"Ân, không tồi, còn nhớ rõ chủ nhân của em a, vật nhỏ, ta còn nghĩ đến em đã quên chứ." An Sắt cười nói.

Thanh âm trầm thấp, Mộc cảm nhận hơi thở lạnh lẽo, cả người nổi lên tầng da gà.

Chơi xong rồi.............chết chắc rồi..........

ôộc ở trong lòng lo lắng ra trên mặt, khóe mắt mang lệ................thần a! Ngài có thể ngẫu nhiên yêu thương ta một chút không.

"Ha hả, không muốn rời đi sao? Chẳng lẽ là ngủ cùng An Liệt Đặc quá lâu rồi sao?" An Sắt rõ ràng cười nói, làm cho người ta có cảm giác khủng bố.

Mộc sửng sốt, người này đang nói cái gì? "Ta............."

"Cái gì cũng không cần nói, sau khi trở về chúng ta lại tính, từng chuyện từng chuyện, chậm rãi tính, tính rõ ràng!" An Sắt ôm lấy người nào đó đang nằm úp sấp nhuyễn ra, một nụ cười của của khối băng có thể hù chết người không đền mạng.

Mộc đã muốn nằm đơ ra.

Đầu óc Mộc chỉ còn lại một câu tính sổ kia, còn tính từng chuyện từng chuyện. Nếu trên mặt An Sắt không lộ rõ gân xanh như thế, rõ ràng không nghĩ đến bộ dạng cười lại còn miễn cưỡng, Mộc cho rằng cậu cầu xin tha thứ vẫn có thể bảo đảm mạng sống, hiện tại, phòng chừng không được.........

"Tốt lắm, chúng ta hiện tại có thể đi trở về." An Sắt đem chính mình cùng Mộc dùng áo choàng che lại, dường như trừng phạt đem áo choàng quần chặt, Mộc vóc dáng lùn phải chỉ có thể dán tại trước ngực An Sắt, khó khăn mà hít thở.

An Sắt đi phía trước, liếc mắt nhìn cuốn sách trên bàn – 'Ghi chép dưỡng thành cường công'!

Một lần thuận tay, quyển sách kia liền trở thành cuốn sách ngày sau An Sắt xem nhiều nhất, do vậy, Y Lị Nhã vì bất hạnh của Mộc cảm thấy thật bi ai mà gửi lời chào!

Tới ngoài thành nhỏ, một chiếc phi hành xe xa hoa được che dấu trong bụi cỏ.

Ma Đức mỉm cười rồi làm một cái lễ.

"Hoan nghênh trở về, An Sắt điện hạ, Mộc đại nhân."

........................

...........

Kế tiếp có ăn được không? Chương tiếp theo liền H! Hắc hắc..............tác gải động kênh, H a H a!!!!!! Ta muốn viết H, có hay không có người xem? Hắc hắc

.

.

.

.

.

.

.

.

Mọi người thấy có nên tin tác giả?

Không có việc gì ngược ngươi 3

Sau khi về tới nhà, Mộc bị Ma Đức mang đi tắm rửa sạch sẽ.

Mộc vô lực ngồi ở trong bể, nhìn Ma Đức lão quản gia đứng ở ngoài cửa nhắm mắt lại không nói chuyện. Hung hăng lại bất đắc dĩ – lão tử đều đã tắm ba tiếng!!! Da đều bị lột một tầng, Ma Đức chính là không cho Mộc đứng lên, đều nói câu kia 'An Sắt điện hạ bảo ngài tắm'.

.

Thời điểm Mộc tắm rửa, An Sắt cũng không nhàn rồi.

An Sắt gọi điện thoại cho Duy Khắc, nội dung như sau:

"Duy Khắc, nói cho ngươi tin tốt." An Sắt nói.

"Tin gì tốt? Có thể làm cho An Sắt điện hạ chủ động gọi điện cho ta. Sẽ không phải là bảo bối nhà ngươi lại chạy đi, ha ha." Duy Khắc.

" 'Lại'? Ngươi như thế nào biết hắn đã trở lại, xem ra tai mắt của Duy Khắc điện hạ ở bên ta vẫn là nhiều như vậy a" An Sắt cười lạnh nói.

"..........Ha hả. không nói cái này, tìm ta có việc gì?" Duy Khắc ở đầu dây bên kia đổ mồ hôi.

"Quan hệ ngươi cùng Hạ Thú tốt lắm sao? Ha hả, theo ta được biết người ta còn chuẩn bị đám cưới nha." An Sắt trêu đùa.

"...............Tôi chuẩn bị trói lại Mễ Hoa Mã Phất Đan Đốn (vị hôn thê của Hạ Thụ), sau đó hủy thu diệt tích......" Duy Khắc nói.

"Nếu ta nói ta thấy An Liệt Đặc, ha hả..........." An Sắt

"Kháo! Hắn ở đâu? Lão tử tính sổ với hắn! Có anh hai như hắn sao? Chuyện gia tộc quăng cho em trai, cùng vờ lưu lạc chân trời, đem vợ của ta (Hạ Thụ) thay thế vào!" Duy Khắc thay đổi ngữ điệu, thiếu chút nữa đem điện thoại rống nát.

"Hắn ở một cái trấn nhỏ, có thể đã muốn chạy đi, bất quá trốn không xa, chỉ cần ngươi đến bắt hắn, làm cho hắn một lần nữa kế thừa gia tộc, ngươi cùng Hạ Thụ còn có cơ hội." An Sắt cười nói.

"Tốt!" Duy Khắc nói.

"Một hồi ta đem bản đồ cho ngươi." An Sắt.

"Ân." Duy Khắc tắt điện thoại.

.

An Sắt buông điện thoại, âm thầm nở nụ cười, ngồi trên cái ghế bằng da thật, nhìn cảnh sắt ngoài cửa sổ, vĩnh viễn là trắng xóa một mảnh.

Một hồi, Mộc bộc áo tắm trơn bóng, đi chân không vào cùng Ma Đức.

Đầu tiên Mộc thấy được, nam nhân kia thật rất yêu mị, những sợi tóc khô ráo dán tại hai má, che khuất lỗ tai cùng chân mày.

Ngồi trên ghế dựa xa hoa, tay trái đặt ở trên tay vịn nâng cằm, sợi tóc bán che khuất nhẫn của hắn. Chân gác chữ V, một quyển sách đặt ở phía trên, tay phải lật trang sách, một thân áo trắng mạ vàng, ngực còn có rất nhiều sợi dây chuyền.

Quần áo của hắn giống như là Mộc thấy trong truyện tranh. Tuấn tú, khốc khốc.

Thời điểm An Sắt nhìn thấy Mộc, trong lòng liền nghĩ đến một chữ ——— ngốc.

Ngốc nhưng mà đáng yêu cực kỳ.

Áo tắm rộng thùng thình vây lấy thân thể nho nhỏ, làm hở cả bả vai, nếu không phải có thắt lưng kia, Mộc liền bị lộ ra hết.

An Sắt nhìn Mộc, khóe miệng nhịn cười, bộ dáng Mộc hiện tại thật sự đáng yêu, môi bán mở, ánh mắt nhìn mình không nháy, tóc khô xù lên, thân thể nhỏ quần áo lớn, luôn rất đáng yêu.

An Sắt 'ba' một tiếng đóng lại sách, Mộc nhìn đến quyển sách kia rất quen thuộc, đó không phải bản sao Y Lị Nhã đưa cho mình sao? (Tên là 'Ghi chép dưỡng thành cường công')

Mộc giật mình, nhanh cười trừ: "...............Không quên không quên, ta mới đi bốn năm ngày, ha hả........."

"Lại đây?" An Sắt hướng Mộc ngoắc ngón tay, đem sách đặt trên bàn.

Mộc thành thật đi qua, vô nghĩa! Người đang dưới mái hiên sao có thể không cúi đầu?~ Sao có thể không thành thực chứ?!

"Còn nhớ rõ chuyện ta nói tính sổ không?" An Sắt kéo Mộc qua, hướng trên người mình, Mộc liền thành thành thật thật ngồi ở trên người An Sắt, Mộc cả người cứng ngắt, cũng không dám thở mạnh, sợ An Sắt diệt chính mình.

An Sắt không để ý, tiếp tục nói: "Lần trước em ở bệnh viện đánh ta, không quên đi."

"Ta là chụp muỗi! Thật........thật sự." Mộc nuốt nước miếng, chột dạ giả cười.

"Cùng với sát thủ chạy trốn." An Sắt nheo mắt lại, ở trên lỗ tai Mộc, vươn đầu lưỡi liếm một chút.

Tóc gáy Mộc toàn bộ đều dựng lên, mồ hôi chảy xuống: "...............Hắn uy hiếp ta.........ân....không cần liếm!"

An Sắt nhẹ nhàng thổi khí, tóc ở trên cổ Mộc bị thổi tách ra. Cảm nhận được Mộc run rẩy, An Sắt cười càng vui.

"Nói dối." An Sắt nói.

"Không có, thật sự.......không, có! Có có có, Không cần cắn ta, ô ô." Mộc đáng thương hề hề gật đầu.

An Sắt vừa lòng thu hồi răng nanh, cười vô cùng ấm áp: "Em lấy cái gì bồi thường ta? Ta chính là thực khủng hoảng."

Mộc ngây ngẩn cả người, An Sắt giả bộ khó xử, nói: "Như vậy đi, hôm nay buổi tối em nghe ta........"

"..............."

An Sắt không để ý thanh âm người nào đó kháng nghị, ôm vật nhỏ bước đi, khi đi qua người Ma Đức, gã thực cung kính nói: "Điện hạ, về hội nghị địa cầu buổi tối ngày mai có thể họp một lần nữa, cho nên ngài có 27 tiếng......" Ma Đức lại nhìn thoáng qua Mộc, còn nói: "Ngài cũng không nên chậm trễ thời gian."

"Ân." an Sắt nở nụ cười.

An Sắt đem Mộc bỏ vào trong quan tài (giường) rộng rãi của mình, chính mình cũng nằm xuống, Mộc cả người run run, dự cảm bất hảo rất mãnh liệt............Mộc xoay người, đưa lưng về phía An Sắt, ngẫu nhiên quay đầu lại, An Sắt đã muốn xích – lỏa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc, đỏ.

An Sắt cười thực mê người, hai mắt hàm chứa ý cười, con ngươi giống mèo chợt lóe, máu đỏ mê người, trên làn da trắng không có một chút tỳ vết nào, chỉ có một ngôi sao nhỏ màu đỏ trên ngực, thực mê người.

Mộc cảm thấy ngứa mũi, ách.........hắn cũng không phải con gái, ta làm sao lại muốn chảy máu mũi?!

An Sắt thấy Mộc đang thất thần, lập tức hôn đến, dùng sức đè nặng thiếu niên dưới thân, đem cặp môi đỏ như máu kia áp lên, chất lỏng trong suốt ở giữa hai môi chảy ra, Yin đãng a~~~

Mộc cố gắng trốn tránh, sao có thể sánh bằng sức mạnh cường đại của An Sắt a, ép cậu đều nhanh thiếu dưỡng khí, đầu một trận mơ màng.

"Không cần! An Sắt...........ta là nam a, là nam a!" Mộc giãy dụa, cậu không muốn cùng nam nhân phát sinh quan hệ này.

Lạc cũng từng dùng ánh mắt khát cầu như vậy nhìn cậu, ánh mắt An Sắt hiện tại thật rất giống như Lạc, Mộc miễn cưỡng ứng phó nụ hôn của An Sắt.

An Sắt dừng lại, nam? Nam thì làm sao? Ta thượng chính là ngươi!

Mộc nói lầm bầm, An Sắt ngay khi lúc Mộc còn muốn phản kháng, liền cắn cổ Mộc, cảm giác hút máu rất giống như lúc làm chuyện kia, An Sắt tựa như làm cho Mộc nếm thử một chút loại tư vị này, giao hợp cảm tình.

Mộc nhịn không được, từng ngụm từng ngụm thở dốc, cảm giác đau đớn cùng mất máu, làm cho Mộc từng đợt tê dại, có loại khát vọng rất muốn.

Mộc mơ hồ muốn An Sắt cho dù muốn hút khô máu mình, cậu cũng không có chút oán hận.

An Sắt cảm thấy không sai biệt lắm, lại ở trên người Mộc vuốt ve làm càn, dẫn tới người dưới thân từng đợt run rẩy.

Mộc không biết như thế nào, chính là luôn cắn môi, chết sống không chịu rơi lệ.

An Sắt khó nhịn, Mộc hiện tai trong thời điểm bị vây hãm, cho dù không có kiên trì, An Sắt cũng không muốn mạnh bạo, như vậy ai cũng không có được khoái hoạt, chỉ có thể lưu lại trí nhớ không tốt, An Sắt đối phương diện rất khủng hoảng.

"Làm sao vậy?" An Sắt như là giống như hống tiểu hài tử, còn nước mắt cho Mộc.

Mộc lắc đầu, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt thống khổ.

Mộc không nghĩ như vậy liền đem mình giao ra, An Sắt không có thích mình, cho dù thích cũng là nhất thời, Mộc sẽ không vì nhất thời thích mình đó mà đem chính mình giao ra, như vậy rất choáng váng, chính mình không muốn trở thành món đồ chơi của hắn.

Có lẽ có rất nhiều yêu cầu, nhưng mà, Mộc thực muốn cảm tình của An Sắt.

An Sắt nở nụ cười. "Vật nhỏ, nghĩ đến cái gì? Thế nhưng không chuyên tâm, thật to gan a." An Sắt hung găn mà nhé hạ thân Mộc một cái, Mộc liền mở mắt, hai hàng nước chảy xuống.

"Không được khóc! Em có cái tư cách gì khóc, dạy ta như thế nào là yêu, cũng không đáp lại ta, thật đang chết!" An Sắt thoáng nâng lên đầu Mộc, Mộc nhìn hắn, không rõ ý tứ trong đó.

An Sắc thở dài, vật nhỏ này, thời điểm mấu chốt luôn rất ngốc: "Mộc, ta đã nghĩ qua, đối vơi em, ta thật sự rất yêu, nếu em cảm thấy làm nam sủng của ta thực ủy khuất, như vậy gả cho ta đi."

Mộc ngơ ngác mở mắt, rỏ ràng có xu thế càng mở to.

"Anh vừa nói......có nghĩa là gì?"

"Gả cho ta. Chính thức gả cho ta." An Sắt cười nói.

"Không phải những lời này, là câu trước đó."

"Ta yêu em."

".....................Có thể hay không lặp lại một lần nữa..........."

"Viêm Liệt Qua Mộc, ta An Sắt Andy Lôi Khắc, yêu em."

Mộc không biết chính mình cảm động cái gì, nước mắt chỉ rơi xuống.

Kết quả là, hài người củi khô lửa bốc.......................làm.

(Tác giả: Mộc a, người liền dễ dàng bị hống như vậy! Vạn nhất người ta lừa ngươi sao?

Mộc: An Sắt, ngươi sẽ sao?

An Sắt nhìn thoáng qua tác giả nói: Ngươi cảm thấy sao?!

Tác giả nổi lông toàn thân, nhanh lắc đầu: Đó là không có khả năng!)

"..................................................................................................................................."

"..................................................................................................................................."

H H H, nho nhỏ H, ha ha, không ảnh hưởng toàn cục a, cám ơn!!!!!!!

.

.

.

.

.

.

.

.

Editor: Ta chưa thỏa mãn~~

Hội nghị gió lốc 1

27 tiếng sau, Ma Đức còn không có nhìn thấy An Sắt đi ra, không khỏi cảm thán tình yêu thật sự là vĩ đại!

Trong phòng, An Sắt mát xa thắt lưng cùng đùi trong của Mộc, cậu rõ ràng đã muốn ngủ say, lại vẫn nhìn không được lầm bầm nói đau.

An Sắt vuốt ve vết thương đùi trong của Mộc, dấu vết kia còn rất rõ ràng, là do súng, vết thương nguy hiểm như vậy đến khi XX mới nhận ra, An Sắt nhẹ nhàng mà vuốt ve, đợi cho khi Mộc đang nhíu chặt mày dãn xuống, An Sắt mới buông tay.

Kỳ thật, An Sắt rất bất đắc dĩ, bởi vì bọn họ chỉ làm hơn 12 tiếng, sau đó Mộc liền ngủ, mặc cho An Sắt động thế nào, Mộc chỉ nằm đơ ở đó, An Sắt đối gian thi không có hứng thú.

Sự thật là sau 15 tiếng, An Sắt một mực mát – xa cho Mộc, tuy rằng An Sắt là lần đầu tiên mát – xa cho người khác, nhưng mà An Sắt dùng sức nhu nhu Mộc sẽ nhíu mày rồi hừ nhẹ.

An Sắt biết, Ma Đức rất cẩn thận, cho nên hắn tuyệt đối có thời gian thay quần áo, An Sắt nở nụ cười.

Quần áo rơi rụng trên mặt đất đều nhăn hết, An Sắt đạp lên tấm thảm lông mềm, cả người chìm đắm dưới ánh trăng, ở trong thời gian giao nhau giữa ban đêm và ngày, nửa người trên An Sắt lộ ra dưới ánh sáng mờ ảo, trắng noãn lạ thường, nửa người dưới bị bóng tối bao vây, hình dáng thần bí như ẩn như hiện.

............

Mộc bị đánh thức, là bị chính bụng mình đánh thức.

Cả đêm tiêu hao thể lực............ách........bụng đều kháng nghị.

Mộc rất muôn ăn cơm a, ngày hôm qua liền dễ dàng như vậy...........làm, hiện tại nghĩ lại thấy thật hối hận, lúc ấy đánh chết cũng không theo, hiện tại người ta nói hai câu lời ngon tiếng ngọt liền nghe theo.

Thật........rất rất mất mặt, Mộc túm chăn đem mình bịt kín, PP (thí thí) ngứa, Mộc đỏ mặt lấy ngón tay chạm chạm.........Kháo! Đau a đau a! Cắn chăn, Mộc đau đến nhe răng nhếch miệng, mặt đều nhăn lại.

An Sắt! Ngươi là cầm thú a cầm thú a! Đau đau đau..............

Mộc bọc chăn, dựa vào cái chăn mềm mại, vừa muốn đứng dậy thắt lưng đều mún khởi nghĩa............"

.

Đai khái là 2 tiếng sau, khi Mộc đang miên mang suy nghĩ, Ma Đức đi vào, mùi trong bóng tối làm cho Ma Đức nhịn không được tươi cười, ở trong lòng thở dài: Vẫn là thân thể còn trẻ rất tốt~~~

Mộc nhìn thấy Ma Đức, lại cảm thấy ngượng ngùng, đem chính mình trùm kín thành con nhộng, Ma Đức cũng không để ý, nói: "Ngài đã tỉnh rồi sao? Bữa tối đã chuẩn bị xong."

"...............Ân, cũng không thể ăn được ở trong này........." Mộc lộ ra đôi mắt đen long lanh và vài sợi tóc.

Ma Đức mỉm cười nói: "Có thể, bất quả ngài hẳn là nên tắm một chút, để cho người hầu đến dọn dẹp phòng sạch sẽ một chút."

Mộc nghe được lời Ma Đức, nhìn lướt qua chăn, trên đó có......rất nhiều................điểm trắng trắng........

Ma Đức đem bộ áo choàng buông, đối Mộc hơi hạ thấp người: "Mộc đại nhân, ngài vẫn là nên mặc vào cái này. Ma Đức ở ngoài cửa chờ ngài."

Ma Đức đi ra ngoài, Mộc xốc chăn lên, thời điểm lấy quần áo, liền nhìn thấy trên người mình giống như bảng pha màu, Mộc sửng sốt một chút, sau đó nổi giận mắng: "An Sắt ngươi là tên hỗn đản, không hổ là loài dơi!"

.....................

Trên bàn cơm chỉ có một mình Mộc, này đối với 'tân nương' vừa viên phồgn mà nói, chú rễ ngày hôm sau lại không thấy mặt, hình như có hơi không đúng, Mộc chùi miệng, nhỏ giọng than thở: "Ăn sạch sẽ xong liền bỏ chạy, ngươi cho ta là cái gì a."

Ma Đức đương nhiên nghe được, cho dù cách đó mười bước, nhưng thính lực huyết tộc cũng không phải chỉ là nói cho có.

Ma Đức lơ đãng nhíu mày, lập tức khôi phục lại bộ dáng tươi cười vốn có: "An Sắt điện hả nói không cần làm cho ngài lo lắng, An Sắt điện hạ chính là đi đến đệ nhị tinh cầu tham gia hội nghị về tinh cầu."

Mộc nhìn Ma Đức trương ra khuôn mặt vô hại, gật gật đầu, tiếp tục ăn cơm, chính là ăn uống không ngon lắm.

............

Trên hội nghị.

Đế An Na thay mặt cho nhị viện tham dự, còn có thân vệ nữ vương, người các đại gia tộc, còn có tam đại gia tộc. Cơ hồ tất cả đại nhân vật đều có mặt,

Hạ Thụ còn bị thương, rõ ràng có một chút mệt mỏi, An Sắt nhìn bộ dáng Hạ Thụ không khỏi cười lạnh: Có bản lĩnh bắt người ta ta, đương nhiên phải chịu của ta một dao rồi?!

Đế An Na cùng Duy Khắc là anh em ruột, hai người luôn giúp đỡ nhau, các đại gia tộc đều hướng đến lợi ích trên tay của mình, quyền chi phối địa cầu bởi vì An Sắt trọng thương mà nguy cơ tràn đầy, hơn nữa khi An Sắt với Mộc có quan hệ bất đồng, không muốn mang Mộc đến nơi này, sợ Mộc lại bị tổn thương, loại hội nghị tàn nhẫn này, An Sắt không muốn cho cậu nhìn thấy.

An Sắt không có người thừa kế vương vị địa cầu bên cạnh, côối cùng hội nghị quyết định đem địa cầu phân chia.

Người kiếm được nhiều lợi ích nhất chính là Hạ Thụ, bởi vì người bên Hạ Thụ tương đối nhiều còn có An Sắt gặp sắt khinh bạn, Đế An Na là của nghị viện, chủ yếu là vì công bằng mà mời đến tham dự, hơn nữa khi phân chia địa cậu, hội nghị nhất định nhận được một phần ưu đãi, cho nên Đế An Na không có sốt ruột.

Tất cả đều đem tài nguyên có lợi ở địa cầu tự chia ra.

An Sắt một cậu cũng không nói.

Không có ý kiến gì, việc này đối với Hạ Thụ cùng Duy Khắc còn có tất cả gia tộc mà nói đều là chuyện tốt, nhưng tính cách An Sắt có phải là luôn im lặng như vậy, tuyệt đối không phải có ý tốt.

An Sắt mắt lạnh liếc Duy Khắc, hắn đang chậm rãi cùng Hạ thụ thao thao bất tuyệt, bị An Sắt nhìn như vậy liền hoảng sợ, ngậm miệng không dám nói nữa.

Duy Khắc chột dạ a, An Sắt quả thật độc miệng, cũng có làm cho hắn chịu không ít khổ, nhưng cũng cho hắn không ít ưu đãi, chiếu cố hắn không ít. lần này vì Hạ Thụ, vì tình yêu của mình phản bội bạn bè............ách..........Duy Khắc càng nghĩ càng đuối lý.

Hạ Thụ còn muốn nói cái gì, lại bị An Sắt nói trước: "Ngươi còn muốn nói cái gì?"

Hạ Thụ nghẹn lời, tất cả người đang tranh giành quyền chi phối đều ngậm miệng, ai chẳng biết, gia tộc Andy Lôi khắc là gia tộc mà nữ vương sủng ái nhất. Nữ Vương chính là thần linh của huyết tộc, vì thế địa vị của gia tộc Andy Lôi Khắc rất cao.

Từ Khi An Sắt vào hội nghị, lươn trầm mặc.

Thời điểm làm cho mọi người cảm thấy hắn đang cam chịu, An Sắt liền cười lạnh nói cho bọn họ, bọn họ nghĩ sai rồi.

Đế An Na nhìn thóang gia tộc cùa mình, cái tên kia cũng không tranh không thưởng, chỉ là xem kịch vui, nhưng vẫn im lặng không phải là biện pháp tốt, cuối cùng nhìn về thân vệ nữ vương.

Thân vệ nữ vương có quyền lợi rất cao quý, tuy rằng không có đất phong, nhưng lại có thể thay nữvương chỉ huy tam đại gia tộc, đại vị rất cao.

"Khụ khụ............" Thân vệ nữ vương, Mạn Tư Đan ho khan vài tiếng, đem lực chú ý trở về, mới nói: "Nữ vương cũng biết chuyện này, hỵ vọng các ngươi giải quyết vấn đề trong hòa bình."

Hội nghị gió lốc 2

Lời nói Mạn Tư Đan cứ như vô nghĩa, nhưng mà bất đồng khi đặt hai chữ 'Nữ vương'.

Mọi người cùng nhau nói công 'Vâng theo mệnh lệnh nữ vương."

"Từ khi bắt đầu hội nghị, mọi người vẫn là có chút bất mãn......." Khi nói lời này Mạn Tư Đan không quên liếc nhìn An Sắt một cái, hắn liền cười nhạo một tiếng.

Mạn Tư Đan đen mặt lại, lại chuyển sang cười nói.: "Mọi người thiểu số phục tùng đa số, như vậy công bằng lại hợp lý, đề nghị của Hạ Thụ điện hạ rất có đạo lý, đem phần lớn địa cậu thiết lập căn cứ nghiên cứu, này cũng vì sự ohát triển của quốc gia chúng ta."

"Ta xem là vì để cho gia tộc mình không bị loại bỏ, vì muốn đứng vững đi." An Sắt buồn cùng cười nhìn mọi người, khi nhìn đến mặt Hạ Thụ cùng Mạn Tư Đan, nâng cầm, trong mắt tràn đầy vẻ châm chọc.

Trên mặt Hạ Thụ lại trắng bệch một tầng. Mạn Tư Đan đối với ánh mắt ngạo mạn vô lễ của An Sắt rất không quen, hinh như là không tôn trọnng hắ, ngẫm lại mình là thân vệ nữ cương, người nào dám đắc tội?!

Trong lòng mọi người đều hiểu, tam đại gia tộc ngay từ đầu là đồng tiến, ngang hàng nhau. Nhưng mà, với sự nghiệp khoa học kỹ thuật của gia tộc Mỹ Lâm Hạ Tì càng ngày càng suy bại, bởi vì khoa học kỹ thuật ngày càng tiến bộ, muốn đột phá nền công nghệ cao rất khóm cho nên gia tộc Mỹ Lâm Hạ Tì tới thế hệ Hạ Thụ liền không có gì làm, nhưng lịch sử lâu đời, chỉ còn lực lượng tích lũy duy trì thôi.

An Sắt nhắm mặt lại, như là tự hỏi, sau đó cười rồi mở mắt, ánh mắt giống như mèo lộ ra huyết tinh: "Ta thật hi vọng người cạnh tranh càng ít càng tốt, kỷ thật, về sau chỉ còn lại hai đại gia tộc là được."

Không khí ngưng kết, mọi người ngay ngẩn cả người, một câu này liền như kíp nổ, tâm mọi người đều rung động, Đế An Na cảm thấy đại sự không ổn, tất cả mọi người đều nhỏ giọng nghị luận, mặt Duy Khắc củng trở nên bối rối, lời nói tam đại gia tộc rất có trọng lượng, một lời ngàn vàng.

Này vui đùa có phải hay không quá lớn? Mọi người nghĩ.

"An Sắt! Ngươi là có ý tứ gì? Nếu ngươi là nói giỡn, ta có thể tha thứ sự vô lễ của ngươi, nhưng mà, nếu đây là sự thật..........." Hạ Thụ ôm miệng vết thương, ánh mắt không còn ôn nhu, nổi giận nói.

Hạ Thụ ôm lấy vết thương, sắc mặt xám trắng dọa người, Duy Khắc không tiếng động an ủi y.

"An Sắt điện hạ, ngươi là quên chuyện đâm Hạ Thụ điện hạ bị thương đi." Mạn Tư Đan lạnh lùng nói.

An Sắt cười rồi dừng một chút, sau đó cười càng lớn.

Mạn Tư Đan thiếu chút nữa liền mắng chửi người, bất quá nhịn xuống, cười lạnh nói: "Mệnh lệnh của nữ cương! An Sắt Andy Lôi Khắc dẫn người xông vào nơi của Hạ Thụ Mỹ Lâm Hạ Tì, làm trọng thương Hạ Thụ Mỹ Lâm Hạ Tì. Nữ vương có lời khiền trách, An Sắt Andy Lôi Khắc trong một năm không được sử dụng chính quyền!"

Mọi người sợ hãi, nữ vương lần này trừng phạt thật nặng, cướp đoạt chính quyền, An Sắt không có năng lực bảo vệ chính mình, cũng không có quyền chia cắt địa cầu.

Không để ý tới ai đang nói chuyện, không muốn nghe ai đang cười lạnh.

An Sắt từ từ nhắm hai mắt, nhăn lại mi.

Lòng người đều hướng về mình, Hạ Thụ nhẹ nhàng thở ra, Duy Khắc cũng thực lo lắng, nhưng mà cho tới bây giờ, An Sắt cũng không có nói cái gì nữa.

Ai cũng không nghĩ đến, An Sắt hôm nay là quyết tâm.

An Sắt đứng lên, mắt mèo vô cùng sắt bén, sắc mặt tàn nhẫn nói: "Ta không tiếp thụ!!!!!"

Thanh âm vang vọng trong đại sảnh.

"Ngươi muốn phản kháng nữ vương bệ hạ sao?! An Sắt điện hạ!" Man Tư Đan cười lạnh nói.

Chỉ có An Sắt biết, lời Mạn Tư Đan có bao nhiêu ngu xuẩn.

"Ta An Sắt Andy Lôi Khắc, ở nơi này thể, ta không muốn khơi mào chiến tranh! Ta không cần làm người thay đổi lịch sử huyết tộc!" An Sắt tháo xuống nhẫn tượng trưng gia huy trên tay, ném hướng về Mạn Tư Đan, hắn đã bị dọa cho sợ hãi, nhẫn kia va vào mặt hắn, rồi rớt trên sàn nhà lăn thành vòng tròn phát ra tiếng 'Đinh đương'.

Mọi người bừng tỉnh, Hạ Thụ bị dọa, Duy Khắc cũng không thể ngồi yên.

Tháo xuống chiếc nhẫn, cũng thể trịnh trọng như vậy, An Sắt không có nói giỡn.

Mọi người cảm thấy nguy cơ chiến tranh đang đặt ở trên cổ mình..............

"Nói cho nữ vương, ta đem tất cả mọi thứ bỏ đi, trở lại đệ nhất tinh cầu, sau đó cùng thân vệ bên người nữ vương trao đổi." An Sắt lạnh giọng nói, nhìn mọi người đã bị dọa trở thành như thế, không khỏi buồn cười, cung kính sống trong một cái lồng, An Sắt phiền chán, làm thay đổi lịch sử cũng không phải không có khả năng, nữ vương đối với tam đại gia tộc quản lý rất lỏng lẻo, cũng không tham gia chính sự, chỉ đứng nhìn huyết tộc phát triển tự do.

An Sắt có năng lực làm cho nữ vương giúp đỡ hắn, cho dù chống đỡ không nổi cũng sẽ không phải đối.

An Sắt cũng không muốn lưỡng bại câu thương, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ cần quyền chi phối địa cầu, sau khi có được ta sẽ mở cửa, để các vị khai phá, ta chỉ cần quyền lợi trên danh nghĩa là được rồi. Các vị không cần lo lắng. Ta đi trước."

An Sắt tao nhã rời đi.

Phòng Hội nghị phía sau rất hỗn loạn, giống như đang ở trong nước bẩn, không ngừng giãy dụa.

.

An Sắt không phải vì nhất thời mà nảy sinh ý tưởng này, hắn đã sớm muốn làm như vậy, An Sắt nghe xong nguồn sinh lực cấp cho bọn họ —- ngừng cung cấp điện, ngừng chế tác nguyên liệu, ngừng tiếp tế quân sự........

An Sắt nắm giữ hơn phân nửa đế quốc huyết tộc.

Tổ tiên An Sắt luôn được nữ vương yêu thích, cho gia tộc Andy Lôi Khắc sản nghiệp quan trọng nhất cũng là dễ bị người dòm ngó nhất.

Không phải không có người nghĩ qua, máy tính thật rất quý rất hữu dụng, nhưng là không có internet, máy tính để làm gì. Súng rất lợi hãi, nhưng không có nguyên liệu chế tác, như vậy, còn có súng sao?

Gia tộc An Sắt chính là chiếm ưu thế, nắm lấy mạch máu đế quốc, lặng yên không một tiếng động khống chế cả đế quốc, nữ vương có thông minh như thế nào, nàng cũng sẽ không thể tưởng được sẽ có một ngày như vậy? Nữ vương là cô ý, đem quyền lực phân cho các gia tộc, để cho bọn họ tự phát triển, biết khi đế quốc cường đại rồi, tam đại gia tộc nhất định sẽ cắn nuốt nhau, đến lúc đó quyền lợi lại thống nhất.

Hơn nữa, so với một người phát triển lúc trước, ba người phát triển càng toàn diện hơn. Hơn nữa nữ vương tựa hồ đã sớm chọn gia tộc Andy Lôi Khắc thống lĩnh đế quốc, thống nhất tầm mắt. Vì tránh cho tổn thất, nữ vương muốn An Sắt lợi dụng tốt ưu thế gia tộc của mình, ràng buộc nơi có người, đến lúc đó, An Sắt liền dễ dàng thống nhất tất cả lực lượng phân tán.

An Sắt nheo mắtm nữ vương nha! Đã sớm đoán được ngày này rồi!

Đến lúc thống nhất, nữ vương phỏng chừng sẽ đối An Sắt bất lợi, sau khi thống nhất, nữ vương chỉ cần đối phó An Sắt liền có cí thể thu hồi toàn bộ làm cho dế quốc càng thêm lớn mạnh! (Đây gọi là, ngư ông đắc lợi)

Nữ vương a! Ngài quả nhiên có khuôn mặt từ ái nhất, tâm đại vô cùng tàn nhẫn. An Sắt sẽ làm nữ vương cùng mọi người biết An Sắt hắn không phải dễ chọc, tùy thời đều có thể làm cho mộng đẹp của họ đều tan biến!

An Sắt nở nụ cười,

Nữ vương là cái gì? Người dựng dục huyết tộc hắc ám.

Huyết tộc đã muốn dơ bẩn đê tiện như thế, vậy nữ vương hoàn hảo được sao?

An Sắt phải nhanh trở về, về sau phỏng chừng không dễ chịu lắm, hắn phải bảo vệ tốt người kia, cái vật nhỏ kia, cho dù là nhất kiến chung tình, An Sắt cũng nhận thức, nếu yêu, sẽ bảo vệ, bằng không yêu thương để làm gì? Để thêm thống khổ sao?

Nghĩ đến Mộc, An Sắt liền lo lắng, sợ cậu có cái gì nguy hiểm, An Sắc muốn luôn mang theo cậu, đặt ở bên người mọi ngày đều phải nhìn thấy mới tốt!

.

.

.

.

.

.

.................................................................................................................................................................................................................................................................. Tác giả phải lên lớp, không thể viết nhiều, cho nên......................

Rung chuyển 1

Đột nhiên trong thành xuất hiện một số người, một số khách không mời mà đến.

Không phải là ám sát thì chính là bắt cóc, Mộc đã chờ An Sắt được vài ngày, mỗi ngày đều có sát thủ lẻn vào tòa thành ám sát mình, Ma Đức lão quản gia cùng nhóm binh sĩ người mấy không biết có bao nhiêu mệt!

"Ai~~~ An Sắt còn phải bao lâu mới trở về a."

Đều đã 567 lần! Ma Đức bất đắc dĩ đếm lần thở dài thứ 567 lần của Mộc.

Mộc gần đây rất loạn, hai người vừa mới phát triển, An Sắt liền biến mất không thấy, sau lại có nhiều người đến ám sát cậu.

Mộc gần đây rất dễ dàng nghĩ lung tung, mỗi ngày đều nghĩ lung tng, thời điểm ăn cơm cũng nghĩ, tắm rửa cũng nghĩ, có đôi khi đến nằm mơ cũng nghĩ, nội dung thực rất phong phú, tỷ như nói: An Sắt có phải hai không tính đem cậu ăn cho sạch sẽ rồi muốn chạy, có phải hay không sát thủ này do An Sắt phái đến, hoặc là An Sắt vì cái gì còn không trở về, có phải hay không ở cùng các quý tộc uống rượu tâm tình. Có phải hay không cùng người khác nói chuyện tình cảm.....

Có đôi khi, Mộc sẽ nằm mơ thấy giấc mộng làm cho chính cậu khó mở miệng, ở trong mơ cùng An Sắt..........

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc liền đỏ lên, hung hăng mà cắn một ngụm quả trám.

Thật là!!! Lại không đứng đắn!

"Ma Đức, ngươi nói An Sắt có thể hay không đã xảy ra chuyện gì, gần nhất phim ảnh hay tin tức truyền hình đều không thể truyền lại đây, ta rất lo lắng." Mộc nhìn Ma Đức lần lượt kiểm tra hoa quả có độc hay không, cảm thấy rất lo lắng.

Ma Đức buông hoa quả trong tay, mỉm cười tượng trưng: "Ngài hoàn toàn không cần lo lắng, An Sắt điện hạ là một trong những người chống đỡ trong tam đại gia tộc, cho dù là chuyện gì cũng sẽ không áp đảo đến hai gia tộc kia. Có lẽ do ngài quá lo lắng."

Mộc nhìn thấy sự tôn kính trong mắt Ma Đức, dù sao cậu đối với An Sắt hiểu biết quá ít, cậu cố gắng hiểu An Sắt, bởi vì An Sắt đối với cậu có ý nghĩa hoàn toàn khác, huống hồ An Sắt còn nói giúp mình đoạt lại địa cầu, trợ giúp mình tìm anh hai.........cho dù An Sắt không thật sự làm được, Mộc cũng rất biết ơn.

"Ma Đức, ngươi có thể nói chuyện về An Sắt một chút được không? Ta rất muốn biết, thật sự rất muốn! Xin ngươi." Mộc cầu xin nói.

Trong mắt Ma Đức để lộ từ ái cùng tang thương, giống như là đã từng trải qua cái gì thật sự rất thống khổ.

Mộc trước mắt, bộ dáng nho nhỏ giống như An Sắt năm đó, xinh đẹp cùng vui vẻ như vậy.

Ma Đức thẳng người, chậm rãi nói: "..........An Sắt điện hạ có tuổi thơ rất vui vẻ, ít nhất có với Hạ Thụ điện hạ cùng Duy Khắc điện hạ tốt hơn nhiều, hệ thống sinh sản của huyết tộc bất đồng với con người, huyết tộc rất khó sinh ra đời sau, người mẹ huyết tộc ở thời điểm sắp sinh đều phải ăn rất nhiều máu, nhưng mà mẹ của An Sắt điện hạ, cũng không có làm như vậy, khiến cho thai nhi hút máu của mình, thống khổ chết đi.

Khi An Sắt điện hạ ra đời cũng không có người đời trước nào vui vẻ, đủ loại nguyên nhân phức tạp, An Sắt điện hạ không có bị kiềm hãm nghiêm khắc trong giáo dục, ngược lại càng thêm tự do vui vẻ, An Sắt điện hạ trước đây rất bướng bỉnh, thường xuyên gây rắc rối, thường xuyên khi dễ Hạ Thụ điện hạ cùng Duy Khắc điện hạ, lúc đó An Liệt Đặc điện hạ sẽ hảo hảo giáo huấn An Sắt điện hạ........"

"Ngừng! An Liệt Đặc........." Mộc có chút khó hỉu, này cùng An Liệt Đặc có quan hệ gì?

"Ha hả, ngài còn không biết đi, ngày đó người cùng ngài gặp mặt chính là người anh ruột của Hạ Thụ điện hạ, là một trong những điện hạ tài giỏi nhất, cũng là người lớn tuổi nhất, An Liệt Đặc Mĩ Lâm Hạ Tì điện hạ." Ma Đức cười hiền lành nói.

Ách..............cái tên kia là anh ruột của Hạ Thụ? Là người ưu tú nhất...........Mộc tuy rằng đã chuẩn bị tinh thần nghe tin tức động trời cũng không khỏi giật mình, kinh ngạc nha!!!

Rung chuyển 2

Ma Đức cũng không có dừng lại nữa, Mộc nghe cũng thật chuyên chú.

An Sắt lúc trước thật sự rất khoái nhạt, cho dù không có mẹ cùng cha yêu thương, nhưng cũng đạt được tự do, còn có bọn người An Liệt Đặc, Hạ Thụ, Duy Khắc làm bạn bè giúp đỡ, bọn họ lúc trước, không có xa cách nhiều lắm, chính là chơi cùng một chỗ, từng có ước mơ nông nỗi, ước mơ của Hạ Thụ là ở cùng một chỗ với Duy Khắc, đáng tiếc Hạ Thụ hiện tại đối với Duy Khắc chỉ có lợi dụng. Ước mơ của Duy Khắc là trở thành nguyên soái uy vũ hỏi cưới Hạ Thụ, xây dựng thành một cái gia đình cho mọi người đều hâm mộ, nhưng mà hiện tại cho dù làm anh hùng, người kia cũng không để ý đến.

Ước mơ của An Sắt làm cho Mộc giật mình, ước mơ của hắn dĩ nhiên là có một đứa nhỏ, một ước mơ làm cho Mộc vĩnh viễn cũng không dám nghĩ đến.

Bởi vì Mộc không có cách nào thực hiện nó.....

An Sắt khi đó vẫn còn là thiếu niên, An Sắt vuốt ve tượng đá xinh đẹp của cha mẹ, cúi đầu không nói, qua một hồi, chỉ có thể nghe thanh âm khi hắn đang cúi đầu: "Vì cái gì không có ta, rõ ràng ngay cả cho mẹ đều điêu khắc, vì sao không có tượng của ta!"

Cha An Sắt lạnh lùng nghiêm mặt: "Ngươi không phải con ta, ta chưa từng thừa nhận ngươi."

Tất cả hạ nhân đều đồng tình với An Sắt, hắn nở nụ cười, hai con mắt xinh đẹp như hồ ly cười lên rất động lòng người, làm cho người khác khiếp sợ, bề ngoài xinh đẹp kia thật giống như mẹ của An Sắt.

Cha của An Sắt rất thống hận vợ của mình, bà là một người mị hoặc giống như yêu tinh, lại tham lam vô cùng, bà thậm chí muốn thâu hết tất cả gia tộc giết chết nữ vương. Đây là trọng tội.

Nữ vương đã biết, mệnh lệnh cho An Sắt tự mình giết chết mẹ hắn, bà là người xinh đẹp như thế, lại rất tham lam, nhưng vô cùng thông minh.

Bà lợi dụng tình yêu của ông, yêu cầu sinh hạ An Sắt, còn dung phương thức thống khổ nhất, tàn nhẫn nhất sinh ra An Sắt.

Sự thật chứng minh, người phụ nữ kia thật rất thông minh.

An Sắt thừa kế tất cả ưu điểm của bà, hơn nữa còn tài giỏi hơn mọi người.

Ma Đức không quên ươợc khi mọi người đang đồng tình mình, hắn đã từng nói —— "Nếu ta có một đứa nhỏ, ta sẽ đối xử thật tốt với nó, để tránh nó tương lai thống hận cũng tự mình giết chết ta!" Ý tứ An Sắt thực rõ ràng.

An Sắt phải giết cha.

Hơn nữa, hắn làm được.......Cha An Sắt cuối cùng chết dưới lưỡi dao sắt bén của hắn.......

......

Mộc nghe đến đó đã muốn chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, cậu chưa từng biết An Sắt cũng có một mặt như vậy.

Tàn nhẫn, vô tình!

Nếu có một ngày An Sắt cũng như vậy đối với mình..............hắn ngay cả cha mình cũng có thể xuống tay, huống chi là đối với một sủng, căn bản sẽ không do dự đi?!

Ma Đức nhìn chằm chằm vào mỗi cái biểu tình của Mộc, cậu chau mày lại, đôi mắt to đen láy bất an chớp chớp, giống như một con thỏ đang sợ hãi, hơn nữa, hai tay Mộc nắm chặt cái ly. đó là biểu hiện khẩn trương, cũng tượng trưng cho sợ hãi.

Ma Đức lắc đầu, chính mình rất hiếu tính cách của chủ nhân An Sắt, không khỏi vì tình cảm của An Sắt mà lo lắng: "Ngài hẳn là nên tin tưởng vào cảm tình của An Sắt điện hạ với ngài, dù sao An Sắt điện hạ chính là chồng của ngài."

Mộc có điểm bất ngờ: "A? Ân.............ách........"

Chồng!? Mộc kinh ngạc, vì sao là chồng! Vì sao không phải là vợ! Vì sao a vì sao!!!

Ma Đức nhìn thấy biểu tình Mộc một lần nữa rối rắm, liền cười tiếp nhận thư bồi bàng mang đến, đặt văn kiện An Săt gửi ở trên hệ thống điện tử trong kho bính mặt. Xoay người nói với Mộc: "An Sắt điện hạ lắm tức trở lại, ngài có muốn đón hay không?"

Mộc ánh mắt liền sáng lên: "An Sắt đã trở lại! Ở đâu?!"

Mộc nhanh chóng đứng lên, nhìn liền biết có bao nhiêu vui vẻ. Ma Đức chỉ là mỉm cười, lại nói: "Ta xem ngài vẫn là nên tắm rửa trước cho thật tốt."

"A? Vì sao?" Mộc gãi đầu, khó hiểu nói.

Ma Đức mỉm cười.

(Tác giả: Tiểu biệt thắng tân hôn a.............An Sắt điện hạ háo thân thàh sói đi~~~O(∩_∩)O~ H rồi! Ngày mai vừa H vừa mở rộng tình tiết!!! Các điện hạ, sưu tầm đi!)

Rung chuyển 3

An Sắt 'thiên tân vạn khổ' mới trở về được, dọc đường đi, Duy Khắc cùng đám người của mấy tiểu gia tộc kia không ngừng chặn đường hắn, Hạ Thụ lại chưa hề có động tĩnh, điểm ấy rất kỳ quái, Hạ Thụ là người từ khi thừa kế gia tộc luôn luôn vì gia tộc mình mà dùng đủ loại thủ đoạn.

Nữ vương không có chỉ thị gì, chính là nói chờ mong An Sắt đến đệ tịnh tinh cầu. Đó là tinh cầu của nữ vương...........

Nữ vương có thể giúp đỡ An Sắt, cũng có thể đối An Sắt bất lợi, nhưng mà đối với ván bài lần này của An Sắt, ai cũng không đỡ nổi.

An Sắt không muốn thâu tam đại gia tộc, nhưng mà đối với nữ vương, An Sắt...........không muốn để cho bà sống. Chỉ cần còn có nữ vương tồn tại một ngày, tam đại gia tộc sẽ còn nguy hiểm, An Sắt quyết không cho Hạ Thụ cùng Duy Khắc mù quáng trung thành với nữ vương.

..................

Xuống xe, gió thổi tới là quần áo không nhiều lắm trên người An Sắt. Ở trong tòa thành tối đen, An Sắt một thân màu trắng óng ánh vàng kim, màu trắng đang lay động trong gió, màu vàng mềm mại kia giống như là ánh ánh dao.

Ở trên đài cao hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, nhìn xuống An Sắt, ôn nhu trong đôi mắt kia như là ánh trăng phía sau lưng họ, tròn xoe mông lung.

An Sắt ngẩng đầu, nét cười lạnh lùng nơi khóe miệng biến mất. Thay thế vào đó là nét ôn nhu chói mắt.

An Sắt sẽ không để người này ở một mình nơi đây, để lại cậu, nhưng người đó sẽ đối cậu bất lợi, nếu ý nghĩ của mình để cho nữ vương nhìn thấu, thì Mộc chắc sẽ lưu lạc đến trong tay người khác, cho nên, An Sắt muốn dẫn cậuđi, mang theo Mộc, không buông ra.

Muốn sống, cùng sống. Muốn chết, cùng chết.

Ánh trăng đêm nay mượt mà cực kì, lóe ra ánh sáng chói mắt xinh đẹp.

.

Quần áo rơi rụng trên mặt đất, lộ ra thân hình.

Âm thanh rên rỉ xin nhẹ nhàng cùng với ẩn nhẩn hỗn loạn.......

An Sắt thật sự tận lực ôn nhu, không có lập tức xâm chiếm, chính là thong thả ra vào, loại thông thả này giống như là tra tấn, hai người đều cảm thấy không thoải mái, thiếu niên thân hình trơn bóng ở dưới thân an sắt thống khổ bất an mà đong đưa.

Loại cảm giác muốn lại không được làm cho Mộc hận không thể đem chính mình ngất đi.

Có vào thì vào! Không vào anh liền cút đi ra ngoài cho ta! —— Ánh mắt Mộc là đang nói những lời này với An Sắt.

An Sắt cũng không chịu nổi, một mực nhường nhịn, chỉ sợ cậu bị tổn thương, vừa mới hút máu cậu, An Sắt thực không muốn làm cho Mộc bị thương, nhân loại rất yếu ớt, làm vài giờ sẽ mệt, còn có xương sống cùng thắt lưng sẽ rất đau.......

Nhưng là, em đã mời, ta, đương nhiên sẽ không khách khí! An Sắt nghĩ.

Một tiếng kêu thảm thiết...............sau đó là tiếng rên rỉ nối tiếp.

................(Tuổi trẻ thật là tốt~~~~~~ Ma Đức ở cửa trên tay còn hai bộ dục bào, lộ ra ý cười.)

.............

Chuyện đầu tiên Mộc làm sau khi tỉnh lại chính là ———— cưỡi ở trên bụng An Sắt, hai tay bóp cổ An Sắt, đôi mắt đỏ lên rống: "Ta phải ở trên!!!!!"

Đương nhiên, cuối cùng bị An Sắt nhu nhu thắt lưng, lập tức liền yếu đi.

"Ta còn nghĩ đến anh.........An Sắt, vì cái gì anh đi lâu như vậy cũng không trở về? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn có, quyền chi phối.........địa cầu......." Mộc cẩn thận quan sát biểu tình An Sắt, không biết làm sao, từ khi hai người có quan hệ, Mộc càng thêm lo lắng cho An Sắt, hơn nữa.....còn có điểm sợ hãi hắn.

Này chẳng lẽ là biểu hiện của tiểu thụ! Mộc bất đắc dĩ.

An Sắt ôm chặt Mộc, như là yêu tinh ham thích tinh khí, hút lấy hơi ấm trên người Mộc: "Không cần lo lắng, quyền chi phối địa cầu ta nhất định có. Đến lúc đó ta liền đem tặng cho em, được chứ?"

Mộc muốn lớnt iếng nói cảm tạ cùng với mãnh liệt gật đầu. Chính là bất đắc dĩ bị An Sắt ôm chặt, đành phải khó khăn nói: "An Sắt, anh đối ta thật tốt........Trừ bỏ anh ta ra ở bên ngoài anh đối ta tốt nhất!"

An Sắt nhìn một chút Mộc ở trong lòng mình? Tới hiện tại, Mộc còn không thành thật nghĩ đến người khác, còn nói thẳng ra trước mặt hắn!

Vật nhỏ! Ta không tha cho em!

Mộc cảm thấy đỉnh đầu tối sầm, An Sắt mang khuôn mặt vừa đẹp vừa kiêu ngạo, mang theo chút giận dỗi tiến lại gần.

..................

Mộc cảm thấy, vì tránh cho mình chết trẻ, vẫn là ở mặt trên tốt hơn, điều kiện tiên quyết là phải thông qua An Sắt....

Vương điện của Nữ vương

Điều kiện khí hậu ở Vệ Tắc Toa đệ nhất tinh cầu cùng với Đệ Tắc Toa đệ nhị tình cầu hoàn toàn bất đồng.

Đệ nhị tinh cầu rất lạnh, Mộc căn bản không thể đi ra ngoài. Mà đật nhất tinh cầu nơi nữ vương ở cực kì ấm áp, chỉ có mùa xuân. Mộc dọc theo đường đi chỉ lo đem mặt dán trên cửa sổ xem cảnh sắc, hoàn toàn bỏ qua An Sắt đang đen mặt.

An Sắt đem đầu Mộc kéo lại, đối diện hắn.

"Làm sao vậy?" Mộc nháy mắt mấy cái.

"Mấy thứ kia có cái gì đẹp, ta không đẹp sao?" An Sắt thần tình có chút bất mãn!

Mộc rất nhanh chớp mắt, cuối cùng 'Phốc'................"Ha ha ha ha ha ha!!!!!!"

Mộc cảm thấy An Sắt là dễ nhìn nhất, tuấn tú nhất! Chính là.......An Sắt sùng giọng điệu nghiêm túc như vậy nói chính hắn rất tuấn tú, thật sự, muốn cười. Mộc hoàn toàn không lo lắng hậu quả sau khi mở miệng liền cười, kết quả. 0. Tự phụ!

An Sắt ôm sát Mộc, nhìn tiếp văn kiện, trên đỉnh đầu bị đánh thành bánh bao, vẫn chưa từ bỏ ý định hướng đến cửa sổ nhìn.

An Sắt 'ba' một tiếng đem văn kiện quăng, dọa Mộc nhảy dựng.

"Nếu em muốn nhìn, ta cùng em nhìn." An Sắt dứt khoát cùng Mộc ngắm phong cảnh hai bên.

Tuy rằng, An Sắt nhìn đến rất nhiều lần, nhìn đến muốn ói ra.

Có thể cùng ngươi bầu bạn ngắm phong cảnh, lại ngắm rất lâu, bởi vì hắn yêu ngươi, để ý đến suy nghĩ của ngươi, chú ý đến ngươi, tất cả mọi thứ về ngươi hắn đều suy nghĩ.

Kế tiếp đi đến một cây cổ thụ có tán cây rậm rạp xanh biết, mỗi một phiến là đều đầy sức sống, cảm giác đầu tiên đều cho người ta cảm thấy an bình tươi mát, An Sắt nắm tay Mộc, cùng đi về hướng vương điện Nữ vương, phía sau ko hề có người hầu đi theo, cũng không có binh lính cầm vũ khí. Ở tinh cầu Nữ vương, vũ khí bị cấm.

Cho dù không có gì bảo đảm an toàn, Mộc cũng thấy an tâm, bàn tay nắm lấy tay mình kia tuy lạnh, nhưng dường như có ma pháp. làm cho Mộc cảm thấy được an tâm, hảo muốn cầm, gắt gao mà cầm.

'An Sắt bất tri bất giác yêu thương ngươi, bất tri bất giác ỷ lại ngươi, nên làm cái gì bây giờ đây?' — Mộc.

"An Sắt." Mộc cảm động nói.

"Ân?" An Sắt tiếp tục bước đi.

"Nếu, nếu có một ngày, ta chết, ta........." Mộc nghẹn ngào một chút, dù sao mạng mình so với huyết tộc ngắn hơn rất nhiều, là nhân loại, sớm hay muộn cũng phải già..........

An Sắt dừng một chút, nắm chặt bàn tay mang theo hơi ấm, nhấc chân tiếp tục đi.

"Sẽ không. Ngươi sẽ không chết."

Mộc gục đầu xuống: "Vì cái gì? Dù sao ta........."

"Bởi vì ngươi không dám rời đi ta." Nói xong, An Sắt trở lại, nhìn Mộc liếc mắt một cái, u ám, tức giận.

"............." Mộc trong lòng nóng lên, cúi đầu, phát ra tiếng cười.

Mừng thầm.

Cung điện nữ vương, rốt cuộc là bộ dáng gì chứ? Mộc nghĩ đến tòa thành xanh vàng rực rỡ, hoặc là nơi có khoa học kỹ thuật phát triển nhất, nhưng mà.........ách...........

Đống rác! Ấn tượng đầu tiên Mộc đối với tòa thành chính là như vậy.

Nữ vương tuyệt đối là một con quỷ!!! Cửa đều là đồ bẩn này nó, đống rác, còn có nhiều người máy vệ sinh, làm việc cũng mệt muốn chết, nhưng vẫn kiên trì không ngừng dọn dẹp.

Nói, thành cổ này vì cái gì cổ như vậy! Từ xưa đến nay cái gì cũng nhanh lui lại, còn bám đầy tường vi, nếu không có hai người đi ra đón tiếp, Mộc thật đúng là nghĩ nơi này là quỷ bảo không người ở lại!

An Sắt nhu nhu đầu, nữ vương này, hàng năm sẽ phát điên một lần! Mà không may hôm này là ngày nữ vương vừa mới vượt qua tơời gian nổi điên, ngày này linh lực nữ vương sẽ đột nhiên tiết lộ, bui gai bám chặt tòa thành kia cũng là một minh chứng, sau khi nữ vương phát tiết sẽ sử dụng một lượng lớn thực vật bổ sung thể lực...........Ách, có rác rưởi chứng minh.

May mắn, xem ra nữ vương hết điên rồi.

An Sắt bất đắc dĩ nghĩ như vậy.

An Sắt bảo vệ vợ

"Đây là..........chỗ ở nữ vương?~ An Sắt, ngươi xác định?" Khóe miệng Mộc run rẩy nho nhỏ vài cái.

An Sắt từ trong túi lấy ra hai cái khăn đã chuẩn bị tốt, che kím miệng mũi của mình, lại đưa cho Mộc một cái, nhìn Mộc hảo hảo che chắn miệng mũi của mình, sau đó mới gật đầu.

Ai ngờ tới nỗi thế này, nếu không phải tình thế nguy cấp, An Sắt cũng không muốn để cho Mộc thấy cảnh tượng như vậy.

Nữ vương chết tiệt!

Tòa thành chết tiệt!

Hai người...............không...............là hai huyết tộc đang cao nhã bước đi. một thân quân trang màu lam, cao ngạo giống như con thiên nga.

Đáng tiếc, trên mặt đều mang mặt nạ phòng độc, chỉ lộ ra đôi mắt, như vậy, chọc cười Mộc.

An Sắt thấy Mộc cười khanh khách, hiểu được không ghét bỏ nơi này, không bởi vì nữ vương mà đối ấn tượng chính mình xấu đi, tâm tình tự nhiên cũng tốt lên. Đối với hai thiên nga 'võ trang' kia cũng không xấu mặt.

"Mạn Tư Đan cung nghênh An Sắt điện hạ, nữ vương chờ ngài đã lâu." Đi đến trước mặt, hai người kia mới lộ ra mặt, trong đó có Mạn Tư Đan là cận vệ nữ vương, Mạn Tư Đan thực 'lễ phép' chào bọn họ theo nghi thức quân đội, ánh mắt còn thực 'ôn nhu' 'nhìn' Mộc một cái.

Mộc cười lập tức nghẹn lại, mặt hiện lên tầng xanh tầng trắng.

Ngốc tử đều nhanh nhìn ra, Mạn Tư Đan này tuyệt đối là một người bất hòa với An Sắt!

Mộc mạc danh kỳ diệu trừng mắt liếc nhìn, tâm tình không một chút tốt, còn có điểm ủy khuất nho nhỏ, [Thần! Lão tử trêu ngươi, chọc giận ngươi!]

Hành vi Mạn Tư Đan tự nhiên bị An Sắt thấy được, mặt hắn nhanh chóng kết một tầng băng, còn thiếu chút lạnh lẽo! An Sắt lạnh lùng nói lầm bầm nói vài tiếng, Mạn Tư Đan nghĩ An Sắt sẽ hoàn lễ, liền thẳng lưng, tính dẫn đường, không nghĩ đến...........

"Ta cho ngươi đi sao? ! Cận vệ Mạn Tư Đan." An Sắt khinh bỉ nói.

"..........." Thân thể Mạn Tư Đan cứng ngắt, có chút ngốc lăng mà nhìn An Sắt liếc mặt một cái, ánh mắt An Sắt hung hăng, lạnh lùng, mắt mèo màu đỏ tươi.

An Sắt tự nhiên mà đưa tay để ở trên lưng Mộc, làm mặt Mộc đỏ lên.

"Ngươi, dẫn đường."

Vệ binh bị An Sắt chỉ đến, run rầy gật đầu, khi dẫn đường còn cẩn thận quay đầu lại nhìn Mạn Tư Đan đang cứng ngắt ở ở nơi đó, mới dẫn đường.

Mặt Mộc thường thường ma xát vào cánh tay An Sắt, An Sắt rất cao, rất có uy nghiêm, dựa vạo An Sắt, mộc có một loại cảm giác nhỏ nhỏ ngọt ngào, vận là cảm thấy nam nhân nhà mình đáng tin!

An Sắt là bảo vệ vợ! Vẫn là lão công siêu cấo bảo vệ vợ!

Xuyên qua bộ xương điêu khắc cụt hai tay, , nhiều khe tường màu trắng, có vài lần Mộc thiếu chút nữa bị phiến đá đụng trúng, làm cho máu căng khắp nơi. Vẫn là An Sắt đi một bên nhắc nhở, bảo hộ.

Bời vì có đá, Mộc cùng An Sắt bước đi thật nhanh, cũng cùng Mộc rõ ràng lẻn đến trong lòng An Sắt, An Sắt lại tưởng Mộc yêu thương nhung nhớ, ôm đến chặt chẽ, cuối cùng ôm ngang lấy Mộc, nhẹ nhàng nhìn thẳng vào ánh mắt bối rối nói: "Đừng lộn xộn, dựa vào ngực ta."

Mặt Mộc đỏ bừng, trộm liếc nhìn người dẫn đường, phát hiện người ta không nhìn nơi này, mới thở dài một hơi, mặt chôn trong lòng An Sắt, than thở: "Ôm như vậy mất mặt muốn chết.................."

An Sắt cười cười, lơ đểnh, còn nhìn thoáng qua một nơi........

Nơi đó, có một con muỗi nho nhỏ, đó chẳng qua chỉ là một loại máy móc dùng để theo dõi.......Người theo dõi bên kia, các ngón tay trắng nhỏ, móng tay được sơn đỏ xoa cằm mình, đôi môi dính máu nở nụ cười, lộ ra răng nanh!

Hình ảnh thực khủng bố!


Cho dù ngồi nơi đó chính là nữ vương xinh đẹp.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: