Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Please

Tác giả: lazi4ss

Link: https://www.tumblr.com/lazi4ss/746375473564712960/thats-not-my-milkman?source=share

Cảnh báo: Máu me, song trùng Francis.

"Vậy... Mọi thứ vẫn đang trong sự kiểm soát chứ?"

Một giọng nói mệt mỏi lẩm bẩm khi mắt bạn lướt mắt từ ID và yêu cầu truy cập trên tay đến người phát ra âm thanh. Đôi mắt màu hạt dẻ mệt mỏi nhìn bạn khi Francis xoa xoa gáy.

Bạn cảm thấy thật tệ, ở đây bạn đang kiểm tra mọi thứ trong khi người đưa sữa kiệt sức và có lẽ được trả lương thấp đang đứng đó chờ được vào. Nhưng vì sự an toàn của mọi người nên bạn đã gạt cảm giác đó ra sau đầu. Bạn mỉm cười dịu dàng đưa lại giấy tờ cho anh. Mọi thứ dường như đã được kiểm tra và bạn định cho anh ấy vào nhưng... Cái gì trên tay áo đồng phục của anh vậy?

Bạn nheo mắt khi nhìn vào cổ tay áo bên phải của anh. Ánh mắt của anh ấy hướng đến nơi bạn đang nhìn, với một cái nhún vai, anh nhấc tay lên để bạn có thể nhìn rõ. Nhận ra đó là máu, nhìn qua thì nó cũng khá mới. Sao trước đây bạn không nhận ra điều này?

Bạn nhướn mày, một tay từ từ nhích lại gần nút nguy hiểm trong khi bạn cố tỏ ra tế nhị và bình thường. Bởi vì, cái đéo gì vậy? Anh đủ tự tin để cho bạn thấy điều gì đó đáng ngờ mà không cần chớp mắt.

"Ồ... Ừm. Anh có muốn chia sẻ điều gì không?"

Bạn thản nhiên hỏi, nhưng giọng điệu lại pha chút lo lắng. Anh thở dài, giữ nguyên hành động điềm tĩnh và thờ ơ của mình khi đặt tay xuống, đút nó vào túi khi vươn bàn tay còn lại lên mặt. Nếu anh thực sự là một song trùng thì anh cần cố gắng nhiều hơn nữa để tỏ ra đáng tin cậy.

"Mmm. Tôi biết em đang căng thẳng."

Anh lẩm bẩm, ánh mắt lướt từ bàn tay đang sẵn sàng nhấn nút nguy hiểm của bạn. Nhìn chằm chằm một lúc khi anh đổi sang kiểm tra vẻ ngoài của bạn. Bạn có một khuôn mặt rất xinh đẹp nhưng lại chứa đầy sự ngờ vực. Thật đáng xấu hổ. Thấy được điều đó, anh lặng lẽ chế giễu trong lòng. Làm tốt lắm Francis, người gác cửa đã nghi ngờ mày rồi.

"Thật ra thì không phải như những gì em nghĩ đâu. Lúc nãy tôi bị thương khi vô tình cứa vào các mảnh kính vỡ, chắc hẳn máu đã dây vào đồng phục.

Anh nói xong, vẫn không thế phá hỏng cuộc thi nhìn chằm chằm mà hai bạn đang tham gia. Có lẽ như bạn không hoàn toàn tin vào câu chuyện đó, nhưng nó có vẻ hợp lý. Sự im lặng tiếp tục kéo dài trước khi bạn nói.

"Cho tôi xem vết thương của anh."

Bạn yêu cầu và một lần nữa, một sự im lặng căng thẳng khác. Anh trông không có vẻ sẽ tuân thủ. Chỉ còn bạn và anh ấy nhìn nhau. Không ai lùi bước và rời mắt.

"...Địt mẹ."

Anh khẽ rít lên, thế là đủ để bạn xác nhận. Bạn nhấn nút ngay lập tức, chộp lấy điện thoại khi quay số DDD. Một giọng nói quen thuộc ở đầu bên kia xác nhận, cho bạn biết rằng các đặc vụ đang trên đường tới.

Bạn thở phào nhẹ nhõm, mặc dù điều đó không kéo dài lâu khi bạn nghe thấy tiếng đập vào tấm kính ngăn cách giữa bạn và song trùng. Cảm ơn Chúa, những người đó đủ mạnh để ngăn chặn các cuộc tấn công. Đáng lẽ lúc này bạn đang run rẩy trên ghế, mặc dù bạn không quá căng thẳng nhưng đây là lần đầu tiên bạn bắt gặp bản sao của người bán sữa hướng nội và khó gần.

Chết tiệt, đây là lần đầu tiên bạn nhìn thấy Francis trực tiếp, ngoài những bức ảnh trong tập tài liệu được cung cấp cho công việc của bạn. Vì tò mò, bạn đã kéo cửa chớp kim loại lên để nhìn trộm. Điều chào đón bạn là một Francis mắt đỏ, gầm gừ. Nét mặt anh nhăn nhó vì giận dữ khi anh đập liên tục vào kính.

"Cho tôi vào đi, Y/n!"

Anh gầm gừ, khiến bạn lập tức đóng tấm rèm kim loại lại trước mặt anh thay lời đáp khi bạn nghe thấy các đặc vụ xông vào. Bạn nghĩ nó sẽ giống như bao lần trước, sau một thời gian họ sẽ cho bạn biết rằng việc dọn dẹp đã thành công, họ luôn làm như vậy. Đơn giản như đan rổ, phải không? Ôi bạn đã sai lầm biết bao. Hóa ra, điều này đã gây ra một cuộc chiến khá lớn.

Bạn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ, rất nhiều tiếng la hét và âm thanh của thứ gì đó sắc nhọn chém vào thịt. Âm thanh ẩm ướt của chất lỏng, thứ mà bạn cho là máu của chính họ... Điều đó thật đáng lo ngại. Bạn gần như quá sợ hãi để kéo cửa chớp lên để xem chuyện gì đang xảy ra. Nhưng đột nhiên những tiếng động đó dừng lại. Liệu họ có bắt được anh không? Cuối cùng cũng đã kết thúc?

Với đôi tay run rẩy, bạn đã nhấn nút nguy hiểm. Những tấm rèm từ từ được kéo lên và trời ơi, cảnh tượng trước mắt giống như một cơn ác mộng. Đó chính là một biển máu. Thi thể của các đặc vụ được chất đống ở phía bên phải. Một số bị mất đầu, mất nửa trên hoặc nửa dưới, dạ dày của những người khác bị xé toạc hệt như những mảnh thịt vụn. Nhưng đó không phải là điều bạn nhìn thấy đầu tiên.

Đó là Francis, hay đúng hơn, song trùng của anh, với máu vương vãi trên quần áo và một chút dính trên má. Cánh tay của anh đặt lên kính khi anh nghiêng người. Miệng anh mở ra và nhếch mép cười khi anh thở dốc trừng mắt nhìn bạn. Tay trái của anh nghịch nghịch chiếc cà vạt đẫm máu trên cổ.

Nếu anh ta không phải là một kẻ giết người song trùng, bạn sẽ ngất đi. Nhưng than ôi, bạn không thể có được những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Bạn chớp mắt với anh trước khi nhấn nút lần nữa.

"Đợi đã- con mẹ nó!"

Anh lớn tiếng, nhưng cửa sổ lại đóng lại khi bạn quay số nhanh chóng. Một lần nữa, điều cũ vẫn được nhắc đến, một đợt đặc vụ khác được phái đi. Bạn chờ đợi, bồn chồn trên ghế khi nghe thấy tiếng anh gọi bạn.

"Nào... anh xin lỗi Y/n, anh không có ý làm em sợ. Em có thể mở cửa được không?"

Anh đang cố gắng dỗ dành bạn bằng giọng nói đó... Giọng nói êm dịu và trầm nghe thật mệt mỏi, gần như đang cầu xin bạn... Đợi đã-

Bạn lắc đầu, vỗ nhẹ vào má mình vì cái quái gì vậy? Những suy nghĩ đáng sợ như vậy không được hoan nghênh khi mạng sống của bạn đang gặp nguy hiểm!

Nhiều tiếng la hét và gầ gừ hơn đã được nghe thấy khi các đặc vụ đến, bạn có thể nói rằng họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng hơn nhiều so với đợt trước. Có thể nghe thấy tiếng súng nhưng một tiếng gầm gừ thú tính khác đã kéo bạn ra khỏi dòng suy nghĩ. Mọi thứ lại im lặng một lần nữa. Bạn đứng yên tại chỗ vì điều duy nhất có thể nghe thấy trong không khí là tiếng thở hổn hển run rẩy, nặng nề của ai đó ở phía bên kia tấm kính.

Anh ấy vẫn ở đó à? Bạn vừa nghĩ vừa tắt nút nguy hiểm lần nữa. Thêm nhiều thi thể chất đống ở góc bên trái, bất ngờ thay, anh vẫn còn sống, mặc dù trong hình dạng lôi thôi hơn trước. Anh không đội chiếc giao mũ đưa sữa nữa, để lộ mái tóc nâu rối bù. Đồng phục của anh thiếu mất ba chiếc cúc trên cùng, hơi lộ ra phần ngực, cà vạt cũng không thấy đâu cả.

Người anh vẫn ướt đẫm máu nhưng điều khiến bạn choáng váng là việc anh đang làm. Thân hình của anh phập phồng khi anh hít thở nặng nề, đôi mắt màu hạt dẻ mệt mỏi nhìn chằm chằm vào bạn khi lông mày nhíu lại. Hai tay anh chắp lại như cầu xin. Có thật là anh đang cầu xin không?

"Y/n, cho anh vào... Làm ơn?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro