Chương 22: Lĩnh Việt ( hạ )
Lăng Tử Ngân thấy Liễu Tàn Ngọc đi tới liền rút kiếm ra chỉ thẳng vào hắn. Rốt cục gặp được, ta nhất định phải báo thù. Mà Liễu Tàn Ngọc lại tỏ ra dễ dàng, hai người như vậy đánh. Người chung quanh đều khẩn trương, sợ đao kia chém tới mình, mà Liễu Tàn Ngọc không có ý định rút kiếm, tựa như Liễu Tàn Ngọc không hề muốn cùng y dây dưa, trực tiếp đem Sở Hồng Tú mang về. Lăng Tử Ngân đi trước từng bước đến bên cạnh Sở Hồng Tú, cầm kiếm kề vào cổ nàng: "Bạn ngươi đang ở trong tay ta, ngươi cũng dám lại đây sao."
Đối mặt loại người nhát gan này Liễu Tàn Ngọc chỉ có tràn đầy khinh thường, anh hùng cũng chỉ đến mức đó mà thôi, kỳ thật đều là lũ to mồm. Thân hình Liễu Tàn Ngọc chợt lóe, khi trở lại tay trái đã ôm Sở Hồng Tú. Lăng Tử Ngân ngốc lăng, căn bản không thấy rõ hắn cướp Sở Hồng Tú bên cạnh mình như thế nào, võ công của mình không thể so với hắn.
Thấy dây thừng trên người được Liễu Tàn Ngọc buông lỏng ra, Sở Hồng Tú vui vẻ ôm Liễu Tàn Ngọc: " Biết ngươi nhất định sẽ tới cứu ta."
Liễu Tàn Ngọc lạnh lùng nhìn Sở Hồng Tú: " Nếu không phải bang chủ giao nhiệm vụ, ta sẽ không tới cứu ngươi."
Sở Hồng Tú nghe vậy, nhỏ giọng nói: "Đừng tức giận, ta cố ý bị bắt cũng là vì Ngọc a."
Liễu Tàn Ngọc chọn mi, tỏ vẻ, ngươi còn nói lý. Liền thấy mặt Sở Hồng Tú đột nhiên lạnh băng: "Ta không phục, rõ ràng Ngọc lợi hạ hơn Tiêu Kình, vì sao người khác chỉ biết đến Tiêu Kình mà không biết đến ngươi. Cho nên ta mới nghĩ đến phương pháp này, hơn nữa, đã lâu không thấy ngươi." Mặt đỏ ửng, Sở Hồng Tú ngượng ngùng nói.
Bất đắc dĩ nhìn Sở Hồng Tú, nàng tùy hứng mang đến cho mình không ít phiền toái. Liễu Tàn Ngọc chuẩn bị mang Sở Hồng Tú rời đi, Lăng Tử Ngân lại lần hướng Liễu Tàn Ngọc huy kiếm. Mang theo Sở Hồng Tú tránh rs, đôi mắt Liễu Tàn Ngọc hiện lên giận dữ, mình đã nhẫn nại, hắn liền muốn chết như vậy sao?
Lăng Tử Ngân thấy hắn lại tránh thoát, dùng ngữ khí cười nhạo nói: "Thế nào, Ngọc Điệp, vì sao che mặt, sợ người khác thấy ư?" Lời chưa dứt lại lần nữa huy kiếm.
Liễu Tàn Ngọc không biết Lăng Tử Ngân hận hắn, nghĩ lần này cũng hướng Sở Hồng Tú đánh tới liền dùng vỏ kiếm ngăn trở một kích kia, đao phong của Lăng Tử Ngân liền chuyển hướng trên mặt hắn. Liễu Tàn Ngọc lấy đao đánh ngã Lăng Tử Ngân, sa lụa che mặt cũng rơi xuống. Lúc mọi người nghĩ có thể nhìn thấy chân diện mục của Ngọc Điệp, đèn dầu trong phòng lại đột nhiên tắt, trong phòng tối sầm căn bản nhìn không rõ. Sở Hồng Tú thấy thế lập tức nhặt sa lụa trên mặt đất đưa cho Liễu Tàn Ngọc, chờ đèn dầu thắp sáng trở lại thì Ngọc Điệp đã bịt kín mặt. Bất đồng là giờ phút này quanh thân hắn tràn ngập sát khí, cầm kiếm hướng Lăng Tử Ngân đã ngốc lăng ngồi trên mặt đất. Dù không rút kiếm hắn cũng có thể giết người không biết tốt xấu này, khi Liễu Tàn Ngọc chuẩn bị đâm xuống, đột nhiên một người từ trong phòng lao ra: "Van cầu ngươi, thả Tử Ngân đi." Nữ tử diện mạo ôn hòa rưng rưng nắm chặt tay Liễu Tàn Ngọc, chỉ sợ hắn giết con mình.
Nhìn nữ tử trước mắt, Liễu Tàn Ngọc ngẩn người, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên chút suy nghĩ. Mà Sở Hồng Tú thấy diện mạo người tới khi không khỏi kinh hô, không dám tin nhìn nữ tử: "Ngọc, nàng là..."
"Nàng không phải." Khôi phục lạnh lùng ban đầu, Liễu Tàn Ngọc nói, rút tay khỏi tay phụ nhân kia. Mà phụ nhân nhìn thấy khối ngọc điệp trên kiếm hắn cũng lộ ra kinh ngạc: "Hóa... Hóa ra là ngươi..." Trong lời nói mang theo mừng rỡ.
Nghi hoặc nhìn nữ tử trước mắt, vì sao phải mừng rỡ. Vì năm đó mình thả mẫu tử bọn họ ư? Phụ nhân còn định nói cái đó, Liễu Tàn Ngọc đột nhiên nâng thanh kiếm lên trước mắt nữ tử, "Keng", một thanh chủy thủ rơi trên mặt đất, nữ tử kinh hách nói không ra lời.
Liễu Tàn Ngọc nhìn vào trong, lạnh lùng nói: "Đi ra."
Chỉ thấy hắc y nhân đột nhiên xuất hiện: "Hừ, Điệp môn chủ thấy hai người kia, nhưng hai lần không giết, thực ngạc nhiên a. Năm đó môn chủ giáo huấn ngươi chưa đủ sao, nếu ngươi còn muốn thử một lần, ta nghĩ môn chủ rất thích ý."
"Tiêu Vũ Thanh, ngươi có tư cách gì nói vậy. Ngươi chẳng qua là một nhị tịch nho nhỏ mà thôi." Sở Hồng Tú thấy rõ người tới, liền lạnh lùng nói.
Liễu Tàn Ngọc ngăn trở Sở Hồng Tú. "Ngọc..." Kinh ngạc nhìn Liễu Tàn Ngọc, vì sao? Mà Liễu Tàn Ngọc lạnh lùng nhìn Tiêu Vũ Thanh: "Nhiệm vụ chỉ nói đem Sở Hồng Tú về."
"Hừ, ta thấy ngươi đang tìm lý do, rõ ràng lúc trước muốn giết hắn cơ mà, tại sao lại thay đổi. Ta nghĩ, hẳn ngươi không quên năm đó ngươi để hắn chạy thoát, môn chủ đối đãi với ngươi thế nào chứ, hay ngươi muốn môn chủ cho ngươi hồi tưởng lại. Ha ha ha ha..." Tiêu Vũ Thanh cười to.
Lăng Tử Ngân nghe được lại không hiểu. chẳng lẽ lúc trước hắn thả mình và mẫu thân là vì mẫu thân cầu hắn sao? Tựa như vừa rồi dễ dàng thả mình, theo cách nói của người kia, hắn trở về đã bị trừng phạt, vì sao hắn tình nguyện bị phạt cũng không giết mình?
"Ngươi..." Sở Hồng Tú tức giận nói không nên lời, lúc trước không biết vì sao Liễu Tàn Ngọc thả họ đi mà không để ý đến hậu quả, nhưng hiện tại nàng đã biết. Còn người cái gì cũng không biết lại dám vũ nhục Ngọc, không thể tha thứ, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Vũ Thanh, hận không thể chặt y làm trăm mảnh.
"Thế nào?" Thấy Liễu Tàn Ngọc im lặng, Tiêu Vũ Thanh càng làm càn: "Bị ta nói trúng rồi, ngươi chẳng qua cũng là... A..." Lời c chưa dứt, Tiêu Vũ Thanh liền hét thảm một tiếng. Chủy thủ vốn nằm trên mặt đất hiện đang cắm trên đùi y, Tiêu Vũ Thanh đau đớn ngã ngồi. Liễu Tàn Ngọc từng bước từng bước đến bên y, mặt Tiêu Vũ Thanh càng ngày càng trắng. Gã hoảng sợ, vội vàng nói: "Ngươi, nếu ngươi giết ta, liền không lấy được giải dược."
"Nga?" Cố ý kéo dài âm cuối, Liễu Tàn Ngọc vẫn từ từ đến trước mặt Tiêu Vũ Thanh, từ trên cao nhìn xuống, con ngươi hồng sắc ẩn ẩn sát ý.
"Ngươi, ngươi giết ta, ngươi tưởng môn chủ không biết sao...A..." Lời chưa dứt, Liễu Tàn Ngọc liền dùng nội lực đạp vỡ cổ chân không bị thương của Tiêu Vũ Thanh. Mọi người thấy được, trong lòng đều cả kinh, dễ dàng giẫm nát cổ chân một người như thế, cảm giác giống hệt giết một con kiến. Người của Huyết Sát Môn kinh khủng đến vậy, mọi người không ngừng sinh ra suy nghĩ lui bước, đi diệt trừ Huyết Sát Môn cùng đi chịu chết, căn bản không khác nhau.
"Răng rắc." Là thanh âm xương sườn bị giẫm lên, Liễu Tàn Ngọc một cước lại một cước dẫm nát từng chỗ. Động tác thong thả mà tao nhã khiến người ta hoài nghi hắn có đang giết người hay không? Nhưng thanh âm xương cốt vỡ vụn lại nhắc nhở mọi người, thiếu niên trước mắt rất dễ dàng đưa một người vào địa ngục, hơn nữa là đồng môn, ngay cả cái chớp mắt cũng không có liền giết, thực sự đáng sợ. Và, người huấn luyện ra bọn họ còn đáng sợ hơn.
"Phốc..." Một ngụm máu tươi theo miệng Tiêu Vũ Thanh phun ra nhiễm đỏ bàn chân trắng nõn của Liễu Tàn Ngọc, nhưng Liễu Tàn Ngọc cũng không dừng lại, động tác của hắn khiến Tiêu Vũ Thanh cảm giác mình chưa bao giờ sợ hãi như vậy. Người trước mắt này rất đáng sợ, lúc trước mình chưa từng phát hiện, mình còn nhiều lần xúc phạm hắn. Nếu không phải lúc trước hắn có nhiệm vụ ở Tàn Nguyệt sơn trang, có lẽ mình sớm đã chết, hiện giờ hắn thật sự giết mình. Tuyệt vọng sợ hãi lan tràn trong lòng Tiêu Vũ Thanh, đúng lúc này Liễu Tàn Ngọc dừng chân, Tiêu Vũ Thanh thấy thế vội nói: "Van cầu ngươi, van cầu ngươi, đừng... " Hắn nghĩ như vậy Liễu Tàn Ngọc sẽ bỏ qua cho hắn.
Nhưng hắn sai rồi, bởi vì kẻ Liễu Tàn Ngọc hận nhất là Tiêu Kình, mà người này lại nhiều lần ở trước mặt mình nhắc tới y. Sao mình có thể bỏ qua cho hắn, nụ cười yêu mị hiện lên dưới lớp sa mỏng: "Chỉ là, muốn cùng ngươi nói lời vĩnh biệt mà thôi." Nhìn cặp mắt kia nhất thời tràn ngập sợ hãi cùng kinh hoảng, tiếu ý trên môi Liễu Tàn Ngọc càng đậm.
"Phốc..." Tiêu Vũ Thanh ngay cả cầu xin tha thứ cũng chưa kịp thốt ra liền chết trong sợ hãi.
Hắn hiểu biết lòng người, có thể khiến người ta thống khổ nhất là từ từ chết đi. Lạnh lùng nhìn người đã đoạn khí trước mắt, đây là cái giá phải trả nếu đắc tội với hắn. Xoay người sờ soạng trên người Tiêu Vũ Thanh tìm ra giải dược, nếu không có mười phần nắm chắc, sao mình có thể dễ dàng ra tay. Đột nhiên một cỗ cảm giác mát mát dọc theo gương mặt trợt xuống, rồi sau đó liền nghe thấy được rất nhiều thanh âm hút không khí: "Ngọc, hắn quả nhiên cho ngươi ăn cái kia." Thanh âm Sở Hồng Tú có chút run rẩy.
Cách sa mỏng uống xong giải dược, lại cảm giác ánh mắt lạnh băng đang nhìn mình. Quay đầu, là Liễu Tàn Nguyệt. Tuy rằng sớm đoán được sẽ gặp y, lúc trước cố gắng không chú ý, hiện giờ nhìn con ngươi phỉ thúy hiện lên tò mò, Liễu Tàn Ngọc liền xoay người đến bên Sở Hồng Tú, cố ý bỏ qua tầm mắt kia.
Thấy Liễu Tàn Ngọc cố ý không trả lời mình, Sở Hồng Tú biết nơi này không nên ở lâu, lúc sau sẽ hỏi rõ ràng.
Ôm Sở Hồng Tú bước ra đại môn, căn bản không để ai trong mắt. Vài người xúc động, thấy hắn khinh thường mình như thế, sao khởi kiếm trong tay hướng Liễu Tàn Ngọc chém qua.
"Đăng... Đăng... Đăng... Đăng..." Ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều không có, chỉ có thanh âm thi thể ngã xuống. Thân kiếm trắng noãn vương máu, chung quanh tản ra hàn khí, máu tươi chậm rãi theo thân kiếm nhỏ giọt. Nhẹ nhàng vung lên, thân kiếm lập tức trắng noãn như ban đầu, thu hồi kiếm trong vỏ.
Lạnh lùng nhìn mọi người: "Cản ta là... Chết." Nói xong đi thẳng ra cửa.
Khi thân hồng sắc biến mất sau đại môn, mọi người ở đây mới nhẹ nhàng thở ra. Bọn họ đều tin, nếu vừa rồi mình xông lên, chết là điều không thể nghi ngờ.
n+/0Ȋ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro