Chương 18: Ánh mắt ( trung )
"Mộ Diệp, ngươi đang làm gì chứ?" Liễu Thi Mặc đẩy cửa ra liền thấy được tình cảnh này. Trên mặt Liễu Tàn Ngọc tràn đầy tức giận, Hoa Mộ Diệp mê muội không ngừng hôn y. Mà Hoa Mộ Diệp lại như không nghe đến, tiếp tục hôn. Liễu Thi Mặc tạm dừng nửa giây, sau đó nhanh chóng phản ứng, lập tức đánh Hoa Mộ Diệp ngất xỉu.
Chán ghét đẩy người nằm trên mình ra, Liễu Tàn Ngọc đứng dậy, chỉnh sửa xiêm y, trong mắt tràn đầy sát ý. Đem tức giận đè nén xuống đáy lòng, chỉ cần có cơ hội hắn nhất định sẽ giết người này.
Ở trên mã xa trở về, Liễu Thi Mặc có chút lo lắng nhìn Liễu Tàn Ngọc. Lúc trước hắn đã để thuộc hạ đưa Hoa Mộ Diệp hồi phủ, không biết hôm nay Hoa Mộ Diệp bị gì, tuy thường ngày y thực phong lưu nhưng đâu quá đáng, chắc chắn phải hỏi cho ra lẽ. Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Liễu Tàn Ngọc lúc này, cái gì cũng không nói, Liễu Thi Mặc thở dài, may mắn Phong Cần tìm tú bà có việc nên để hắn đi trước, mới trở về đúng lúc cứu Liễu Tàn Ngọc. Bằng không, thật không biết sẽ thế nào. Tuy rằng như vậy, Liễu Thi Mặc vẫn thực bất đắc dĩ, cuối cùng nhịn không được mở miệng, thanh âm cẩn thận, sợ khiến Liễu Tàn Ngọc tức giận: "Tàn Ngọc, ngươi không sao chứ?"
"Không sao." Liễu Tàn Ngọc thản nhiên đáp, mặt không chút biểu cảm.
Căn bản là bộ dáng có việc a, Liễu Thi Mặc thầm than thở. Ngẫm nghĩ nửa ngày, Liễu Thi Mặc vẫn áy náy, nếu mình không dẫn hắn vào đó sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Cuối cùng, hắn dùng thanh âm rất nhỏ nói: "Thực xin lỗi."
Liễu Tàn Ngọc giương mắt: "Không sao, không phải lỗi của ngươi." Hắn cười nhạt: "Ngươi còn cứu ta mà, chuyện này không liên quan tới ngươi." Là lỗi của người kia, nheo lại đôi mắt hẹp dài, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha y.
Lúc trở lại Tàn Nguyệt sơn trang, sắc trời đã hôn ám. Tới đại sảnh thì thấy Liễu Tàn Nguyệt ngồi ở chủ vị, chung quanh là Độc Cô Phong, Lãnh Bắc Hi, Mộ Dung Vân, duy độc thiếu Tần Bích Sương. Trong sảnh im lặng đến quỷ dị, ba người cung kính đứng một bên, không ai dám lên tiếng. Hơi thở lạnh băng không ngừng lan tràn trong sảnh, còn kèm theo tức giận, chắc chắn người tản ra loại hơi thở này là Liễu Tàn Nguyệt.
Mà Liễu Tàn Ngọc lại như không phát hiện, vẫn hướng về đại sảnh, trong đầu tự hỏi tại sao Lãnh Bắc Hi lại đứng bên người Liễu Tàn Nguyệt. Nếu hắn nhớ không lầm lúc đến Diễm Tương lâu y vẫn theo sau hắn, nhưng sau đó liền rời đi. Nhưng như thế cũng tốt, nói cách khác bọn người Du Lan bị phát hiện chỉ rước thêm phiền toái mà thôi.
"Phụ thân." Liễu Thi Mặc và Liễu Tàn Ngọc cùng kêu lên. Liễu Tàn Nguyệt ngẩng đầu, vẫn nhìn Liễu Tàn Ngọc như muốn nhìn thấu hắn, đến bây giờ Liễu Tàn Ngọc mới phát hiện Liễu Tàn Nguyệt có chút không bình thường. Hơi nghi hoặc nhìn lại, liền thấy cặp mắt phỉ thúy mê người của Liễu Tàn Nguyệt. Không khí chung quanh nhất thời lạnh thêm vài phần, mà Liễu Tàn Nguyệt lại nhìn chằm chằm mình, hình như không biết mở miệng thế nào.
Lúc không khí quỷ dị không ngừng gia tăng, rốt cục Liễu Tàn Nguyệt mở miệng, trong khẩu khí không thể che dấu tức giận: "Ngươi đã đi đâu?"
Liễu Tàn Ngọc cảm thấy buồn cười với câu hỏi của Liễu Tàn Nguyệt, hắn dùng ánh mắt nhìn nhìn Lãnh Bắc Hi, nói: "Không phải ngươi đã biết sao?"
Liễu Tàn Nguyệt lại làm như không nghe, tiếp tục hỏi: "Ngươi đã đi đâu?"
"Không đi đâu cả." Liễu Tàn Ngọc dùng khẩu khí không tốt trả lời, tâm tình của hắn vốn không tốt giờ lại muốn hắn trả lời đáp án Liễu Tàn Nguyệt đã biết, hắn khó chịu bĩu môi. Không muốn nhìn đến ánh mắt Liễu Tàn Nguyệt, giống như nhận định mình làm chuyện có lỗi.
Con ngươi phỉ thúy ẩn chứa tức giận nhìn chằm chằm cổ Liễu Tàn Ngọc, lúc mọi người ở đây đều cho rằng Liễu Tàn Nguyệt sẽ một chưởng đánh bay thiếu chủ nhu nhược trước mắt, thì Liễu Tàn Nguyệt lại đột nhiên đứng lên, một tay ôm thắt lưng mảnh khảnh của Liễu Tàn Ngọc, hướng đến Hàn Vân các.
Dịch Mẫn vốn chờ xem kịch vui phát hiện chuyện không như suy nghĩ của mình, liền tức giận ném chén trà xuống đất. Mà tam đại ảnh vệ lựa chọn không nhìn vị "Phu nhân" này. Liễu Thi Mặc lo lắng nhìn hai thân ảnh một trắng một tím, phụ thân sẽ không thương tổn Tàn Ngọc chứ?
Dọc theo đường đi, Liễu Tàn Nguyệt trầm mặc không nói, hoàn toàn không để ý Liễu Tàn Ngọc đang giãy giụa, bay nhanh về Hàn Vân các, chỉ kém không dùng khinh công.
Rốt cục Liễu Tàn Ngọc cũng ngừng giãy giụa, giận dữ trừng mắt nhìn Liễu Tàn Nguyệt: "Buông ra, ta tự đi." Hắn nghĩ mình là nữ nhân sao, còn muốn ôm đi.
Liễu Tàn Nguyệt lạnh lùng nhìn thoáng qua Liễu Tàn Ngọc, cước bộ chưa từng giảm bớt nửa phần. Thẳng đến khi Liễu Tàn Ngọc nghĩ y không trả lời, y mới lên tiếng: "Ngươi đi không đủ nhanh."
Liễu Tàn Ngọc vốn định phản bác, lại không có lí do gì thoái thác. Trừng mắt nhìn Liễu Tàn Nguyệt một cái, liền mặc y ôm mình đi.
Liễu Tàn Ngọc mới vừa nghĩ vì sao Liễu Tàn Nguyệt phải tức giận thì Liễu Tàn Nguyệt đã ôm hắn vào Hàn Vân các, vốn tưởng rằng tới phòng rồi y sẽ thả mình, lại không ngờ y không buông hắn ra, mà trực tiếp dẫn hắn tới dục trì: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Liễu Tàn Ngọc nghi hoặc nhìn nam nhân đang ôm mình, là vì mình chưa được sự cho phép của y lại tùy ý ra ngoài nên y tức giận sao? Ừm, chắc chắn là vậy. Không đúng, tại sao mình ra ngoài cần có sự cho phép của y chứ? Tại sao mình phải để ý sự tức giận của y.
Khi Liễu Tàn Ngọc đang tự hỏi vì sao Liễu Tàn Nguyệt tức giận, Liễu Tàn Nguyệt đã sớm buông hắn xuống. Chỉ nghe "soạt" một tiếng, đạm tử y tách thành hai nửa. Trên người đột nhiên chợt lạnh khiến Liễu Tàn Ngọc tỉnh lại, chưa kịp phản ứng đã bị Liễu Tàn Nguyệt ôm lên, để vào dục trì. Hắn nghi hoặc quay đầu nhìn Liễu Tàn Nguyệt đứng phía trên, nhưng hình như Liễu Tàn Nguyệt không muốn nói cho hắn biết tại sao y làm như vậy. Y chỉ lẳng lặng cầm bố khăn, giúp Liễu Tàn Ngọc tắm rửa.
Để mặc Liễu Tàn Nguyệt xối nước ấm lên đầu mình, Liễu Tàn Ngọc càng thêm nghi hoặc, cuối cùng chỉ có thể mở miệng hỏi: "Phụ thân, ngươi đang làm gì vậy?"
"Tắm rửa." Liễu Tàn Nguyệt lạnh lùng trả lời, cầm lấy bình ngọc, đổ chất lỏng bên trong lên đầu Liễu Tàn Ngọc, tuy thanh âm lạnh băng nhưng động tác trên tay lại vô cùng nhẹ nhàng.
"Nga." Dù không rõ lý do, Liễu Tàn Ngọc vẫn kết thúc màn đối thoại không lấy gì là dài. Đỉnh đầu được tay Liễu Tàn Nguyệt nhẹ nhàng nhu ấn, Liễu Tàn Ngọc thoải mái, ánh mắt mê man, do ảnh hưởng của ôn tuyền mà mục mâu tử sắc phủ kín một tầng sương mù, càng trở nên xinh đẹp.
Liễu Tàn Nguyệt biết Liễu Tàn Ngọc thích như vậy, lửa giận trong mắt chậm rãi thối lui. Cho đến khi trên người Liễu Tàn Ngọc không còn hương vị của son phấn, Liễu Tàn Nguyệt mới dùng nước rửa sạch bọt trên người Liễu Tàn Ngọc.
Lúc này, Liễu Tàn Ngọc lại mở miệng lần nữa: "Vừa rồi, vì sao ngươi tức giận?" Hắn đã sớm muốn hỏi, nhưng lúc trước Liễu Tàn Nguyệt giúp hắn gội đầu rất thoải mái, cho nên nhất thời quên hết.
Mà đầu Liễu Tàn Nguyệt tiến sát đến cổ Liễu Tàn Ngọc, nói một câu không liên quan nhưng lại là câu trả lời thuyết phục: "Sau này không được để người khác tùy tiện hôn ngươi." Nói xong liền hôn lên cổ Liễu Tàn Ngọc, trên người hắn có mùi hương thoang thoảng, dù không biết là mùi hương gì, nhưng y rất thích.
Lúc này Liễu Tàn Ngọc mới nhớ tới, đúng là lúc trước Hoa Mộ Diệp có để lại hồng ấn trên người mình. Vì điều này mà Liễu Tàn Nguyệt tức giận? Trong lòng có một cỗ ấm áp chảy qua, nhưng bản thân Liễu Tàn Ngọc chưa từng phát hiện.
Mặc vào xiêm y Liễu Tàn Nguyệt sai người chuẩn bị tốt, Liễu Tàn Ngọc tựa vào đầu giường chờ người đưa cơm đến. Không phải hắn không muốn tới thiên thính, mà do Liễu Tàn Nguyệt bảo còn có việc muốn nói với hắn nên gọi người đưa cơm tới phòng.
Ai ngờ Liễu Tàn Nguyệt chưa kịp mở miệng đã có người gõ cửa: "Trang chủ." Là Bích Sương lúc trước không xuất hiện, rốt cuộc có chuyện gì, nghiêng đầu nhìn Liễu Tàn Nguyệt thì thấy y đang nhìn mình: "Tiến vào."
Nghe được đồng ý, Bích Sương đẩy cửa vào, sau đó cung kính đóng cửa lại, hướng Liễu Tàn Nguyệt thi lễ: "Trang chủ, Hoa Mộ Diệp trúng Nhuyễn Tình Tán."
Người ăn Nhuyễn Tình Tán sẽ động tình mà mất đi lý trí, nếu không có giải dược, chắc chắn phải cùng người khiến mình động tâm mới có thể sống sót, bằng không sẽ bỏ mạng. Cho nên Nhuyễn Tình Tán vừa là xuân dược cũng là độc dược, mà dược này thế gian hiếm có. Đương nhiên, Bích Sương có.
"Ý ngươi là, có người hạ độc hắn?" Liễu Tàn Ngọc tựa vào đầu giường, từ từ nói. Dù là nghi vấn nhưng trong lòng Liễu Tàn Ngọc đã có chút khẳng định, quả nhiên là người kia.
Hiện tại Bích Sương mới nhìn thấy Liễu Tàn Ngọc, lúc trước không biết vì sao trang chủ tức giận nên không thể không nhanh chóng làm xong việc. Hiện giờ, Liễu Tàn Ngọc tựa vào đầu giường, tóc đen xõa xuống, đạm tử y thoáng mở nổi bật làn da tuyết trắng, xương quai xanh tinh xảo, còn có... Hồng ấn!! Đôi mắt vốn hẹp dài của Bích Sương nhất thời mở to như nhìn thấy quái vật, sau đó không chút hình tượng há miệng, cằm thiếu nước rơi xuống đất. Nhưng nàng nhanh chóng trở về bộ dáng trầm tĩnh, dù sao đó không phải là điều ảnh vệ nên quan tâm, bất quá trong lòng vẫn phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm). Nhanh chóng nhìn thoáng qua Liễu Tàn Nguyệt, thấy y không phản ứng mới nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc nàng biết những lời kia của Độc Cô Phong là có ý gì.
"Đã biết, ngươi có thể lui xuống." Liễu Tàn Nguyệt thản nhiên nói, hoàn toàn không để ý ánh mắt kinh ngạc của Bích Sương.
"Vậy thuộc hạ cáo lui." Bích Sương nhanh chóng rời đi, khi chuẩn bị khép cửa thì có chút do dự mà ngừng lại. Liễu Tàn Nguyệt chọn mi, nhìn Bích Sương ý hỏi nàng còn có chuyện gì.
Bích Sương nghĩ có nên nói hay không, cuối cùng vẫn quyết định nói cho Liễu Tàn Nguyệt: "Trang chủ." Thấy Liễu Tàn Nguyệt im lặng, nàng tiếp tục nói: "Tàn ngọc Thiếu chủ còn nhỏ, thỉnh người phải tiết chế."
Liễu Tàn Nguyệt nghe vậy thì sững sờ, nhìn nhìn Liễu Tàn Ngọc, hiểu ra. Y thản nhiên mở miệng: "Hắn còn nhỏ, ta đương nhiên..." Còn chưa nói xong đã bị Liễu Tàn Ngọc ngắt lời: "Ngươi cảm thấy y sẽ biết cái gì gọi là tiết chế sao?"
Bích Sương nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Ta cũng cảm thấy thế, nhưng trang chủ, người phát dục như vậy sẽ gây thương tổn cho Tàn Ngọc thiếu chủ." Tuy rằng rất sợ trang chủ nhưng loại chuyện này phải để trang chủ hiểu được, bằng không Tàn Ngọc Thiếu chủ sẽ nhu nhược cả đời.
Lông mày Liễu Tàn Nguyệt nhảy dựng: "Sao ta có thể..." Cố gắng giải thích nhưng lại bị Liễu Tàn Ngọc ngắt lời lần nữa: "Ngươi không muốn thừa nhận sao? Rõ ràng lúc trước ngươi đối với ta..." Nói xong còn cố tình nhíu nhíu mày tỏ vẻ đau đớn. Rốt cục Liễu Tàn Nguyệt nhịn không được, nở nụ cười tà ác: "Ngươi đã nói thế, vậy thật sự giải quyết một lần đi." Dứt lời liền đứng lên, hướng tới chỗ Liễu Tàn Ngọc. Bích Sương lắc lắc đầu, quả thế.
Vừa lúc đó thanh âm Lãnh Bắc Hi truyền đến: "Trang chủ, đã tìm ra người gây chuyện."
Liễu Tàn Nguyệt nhìn Lãnh Bắc Hi, thanh âm lạnh băng như trước: "Đến thư phòng."
"Vâng." Bích Sương và Bắc Hi cung kính trả lời.
"Nhớ ăn cơm." Nhìn hạ nhân đưa cơm vào, Liễu Tàn Nguyệt dặn dò Liễu Tàn Ngọc, khẩu khí mặc dù lạnh băng lại bao hàm quan tâm.
"Ừm." Liễu Tàn Ngọc gật đầu đáp, thấy đám người Liễu Tàn Nguyệt rời đi mới đến bàn chuẩn bị ăn cơm. Lại đột nhiên cảm giác có cái gì đó, liền đi ra khỏi phòng. Tới hồ, một thân ảnh hiện ra phía sau Liễu Tàn Ngọc. Liễu Tàn Ngọc xoay người, chỉ thản nhiên nói một câu: "Là ngươi." Lời nói không chút kinh ngạc.
Mà người đến thấy Liễu Tàn Ngọc vẫn trấn định, sững sờ một lát, sau đó cười nói: "Ha hả, hóa ra Điệp môn chủ đã biết là ta."
GWq9B.0
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro