Chương 17: Ánh mắt ( thượng )
Nghe tiếng, một cánh tay mảnh khảnh vén liêm trướng trên, một nữ tử xinh đẹp bước ra. Người này đúng là tú bà, thấy Liễu Tàn Ngọc đang vuốt bức màn, liền mở miệng trước: "Công tử, ta có chuyện muốn thỉnh giáo ngài." Tú bà cười nói.
"Nga?" Liễu Tàn Ngọc nhíu mày, tỏ vẻ tò mò: "Không biết tú bà có chuyện gì muốn thỉnh giáo Tàn Ngọc?"
Tú bà đột nhiên thu hồi tươi cười ban đầu, dùng khẩu khí nghiêm túc nói: "Công tử là Ngọc Điệp của Huyết Sát Môn phải không?" Nói xong liền nhìn chằm chằm Liễu Tàn Ngọc, dường như sợ hắn có động tác gì.
"Nga." Tay ngừng vuốt ve bức màn, đặt chủy thủ trong áo vào tay, Liễu Tàn Ngọc giương mắt nhìn tú bà, trong mắt tràn ngập lãnh ý: "Vậy thì thế nào?"
Tú bà thấy đôi mắt lạnh như băng của hắn, chưa kịp phản ứng liền cảm giác trên cổ mát lạnh. Hóa ra tay Liễu Tàn Ngọc đã kề chủy thủ lên cổ nàng: "Hảo thân thủ, không hổ là Ngọc Điệp, đúng là danh bất hư truyền." Tuy sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn kìm lòng không được mà khen ngợi Liễu Tàn Ngọc.
Liễu Tàn Ngọc chẳng hề động tâm, thanh âm băng lãnh mang theo sát khí: "Nói, rốt cuộc ngươi là ai?" Người biết hắn là Ngọc Điệp, chắc chắn cũng biết về Huyết Sát Môn. Nhưng người trước mắt này, hắn không biết có phải là người của Huyết Sát Môn hay không. Nếu không phải, liền giết.
Lúc này thanh âm trong trẻo lạnh lùng truyền đến, Du Lan tiến lên, quỳ một gối trước mặt Liễu Tàn Ngọc: "Hồng môn, Nhị tịch Hạ Du Lan tham kiến Điệp môn chủ." Sau đó giương mắt nhìn chủy thủ vẫn kề trên cổ tú bà, tiếp tục kính cẩn nói: "Mạc Thiến chỉ muốn xác nhận thân phận của Điệp môn chủ mới dùng chiêu này. Thỉnh Điệp môn chủ hạ thủ lưu tình." Không ngờ người trước mắt thật sự là Điệp môn chủ chỉ được nghe danh, ngẫm lại, trước đó thua Liễu Tàn Ngọc là tất nhiên. Có người từng nói, thủ khúc Điệp môn chủ gảy, nếu không phải là hắn, không người nào có thể rót được tình cảm vào khúc nhạc đó.
Nghe vậy, Liễu Tàn Ngọc thu hồi chủy thủ. Không phải Liễu Tàn Ngọc tin tưởng bọn họ thật sự là người của Hồng môn, mà là, lúc nãy hắn cố ý giả vờ không chú ý đến Du Lan, nếu Du Lan rời khỏi phòng, hắn sẽ giết cả hai, dù hiện tại hắn không có nội lực nhưng thân thủ cũng không thay đổi.
Mạc Thiến thấy Liễu Tàn Ngọc buông tay, liền xoay người, dùng tư thế giống hệt Du Lan, quỳ xuống, sau đó chậm rãi nói: "Hồng môn nhất tịch Mạc Thiến tham kiến Điệp môn chủ."
Liễu Tàn Ngọc liếc hai người một cái, đi vào nội thất, chỉ lưu lại ba chữ: "Đứng lên đi." Mạc Thiến và Du Lan nhìn nhau, lập tức theo sau.
Ngồi bên bàn, Liễu Tàn Ngọc rót cho mình một chén trà, qua hồi lâu mới chậm rãi hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?" Nếu dùng cách này khiến hắn chú ý, thật đúng là kỳ lạ.
Mạc Thiến lập tức tiến lên, cung kính nói: "Hồng môn chủ nói người sắp tới Dực Hoa trấn nên phân phó ta và Du Lan chú ý nhiều một chút. Tuy ta đã thấy người nhưng vẫn không biết làm thế nào để người chú ý tới nơi này, bởi vậy ta liền để Du Lan đàn thủ khúc người đàn năm đó."
Liễu Tàn Ngọc nghe xong, giương mắt nhìn Mạc Thiến, thản nhiên nói: "Ngươi gặp qua ta khi nào? Nếu gặp qua ta sao ta không nhận ra."
"Người có nhớ ba năm trước đây, khi người đàn ở Dạ Vũ lâu." Thấy Liễu Tàn Ngọc không phản ứng gì, Mạc Thiến tiếp tục nói: "Lúc ấy ta chưa được phân đến Diễm Tương lâu nên may mắn được thấy người đàn. Dung mạo của người cũng khác biệt lúc ấy, bởi vậy ta không thể xác định được thân phận của người, đành đưa ra hạ sách này." Ngày ấy vừa thấy thì vô pháp quên đi dung mạo và tiếng nói. Bây giờ xuất hiện lại kém xa trước kia, dù vẫn là mục mâu tử sắc nhưng tình cảm trong đó biến hóa rất nhiều. Bằng năng lực của nàng cũng không nhìn ra người trước mắt nghĩ gì.
Liễu Tàn Ngọc khôi phục biểu tình cười nhạt lúc trước, chỉ vào đôi mắt của mình: "Ta nghĩ đôi mắt này, trên đời hiếm có." Cố ý không để tâm đến chuyện ở Dạ Vũ lâu mà Mạc Thiến đề cập, hắn tiếp tục nói: "Vậy sao Du Lan biết gảy thủ khúc kia?" Lúc ấy hắn không thấy Du Lan có ý thăm dò như Mạc Thiến, vậy tại sao lại biết đàn? Liễu Tàn Ngọc có chút hứng thú.
"Du Lan là người mới từ Dạ vũ lâu đến, lúc ấy Hồng môn chủ thấy hắn đạn tranh liền để hắn gảy thủ khúc của người. Nhưng Du Lan mất nhiều năm mới có thể đàn được." Mạc Thiến vừa nói vừa nhìn Du Lan, sợ hắn tức giận. Nhưng Du Lan lại tỏ vẻ không sao cả, bởi vì hắn sớm biết mình không sánh bằng người trước mắt. Hắn từng nghe chuyện của y từ Hồng môn chủ, tuy rất ít nhưng mỗi lần nói đến Điệp môn chủ, trên mặt của nàng đều xuất hiện biểu tình của một thiếu nữ hạnh phúc.
Biết Hồng Tú bốc đồng, Liễu Tàn Ngọc gật gật đầu: "Nàng bảo các ngươi nói cho ta biết cái gì?" Rốt cục Liễu Tàn Ngọc cũng hỏi tới trọng điểm.
"Môn chủ nói người đến Lĩnh Việt sơn trang cứu nàng." Du Lan đáp, hắn biết môn chủ tùy hứng, nhưng không ngờ ai đến cứu môn chủ cũng không chịu đi, trừ người trước mắt này.
Liễu Tàn Ngọc thở dài, quả nhiên nàng cố ý bị bắt: "Khi chấp hành nhiệm vụ, không thể làm chuyện không liên quan. Các ngươi biết chưa?" Nâng mắt nhìn hai người, nói ra câu trả lời thuyết phục, Liễu Tàn Ngọc liền đứng dậy rời khỏi phòng.
Khi Liễu Tàn Ngọc đi tới trước cửa, Mạc Thiến đột nhiên kêu một tiếng: "Điệp môn chủ." Liễu Tàn Ngọc dừng bước, khiêu mi, Mạc Thiến vẻ mặt có lỗi: "Điệp môn chủ đừng để ý hành động của Phong Cần, vì Phong Cần không tìm ra chuyện của Tàn Nguyệt sơn trang nên mới muốn dùng cách khác."
"Bảo hắn không cần hỏi chuyện về Tàn Nguyệt sơn trang. Dù sao Liễu Thi Mặc cũng là con của Liễu Tàn Nguyệt, sẽ không ngốc đến trình độ như thế." Nói xong liền ra khỏi phòng.
Nhìn thân ảnh Liễu Tàn Ngọc rời đi, Mạc Thiến thở dài, cuối cùng nàng cũng hiểu lý do Hồng môn chủ chấp nhất vì Liễu Tàn Ngọc như thế.
Dựa vào trí nhớ trở về phòng lúc trước, đẩy cửa ra chỉ thấy Hoa Mộ Diệp ngồi một mình trong này. Liễu Tàn Ngọc ngồi xuống chỗ cũ, vốn định rót cho mình chén trà thì một chén rượu đưa tới trước mặt. Giương mắt liền thấy Hoa Mộ Diệp nhìn mình.
Vươn tay tiếp nhận chén rượu, Liễu Tàn Ngọc thản nhiên nói: "Thi Mặc đâu?" Kỳ thật Liễu Tàn Ngọc đã sớm đoán được, nhưng nếu trầm mặc với người trước mắt, chắc chắn sẽ bị hỏi, chủ động dễ dàng nắm cục diện trong tay.
Hoa Mộ Diệp uống một hớp rượu: "Hắn và Phong Cần đi làm chuyện nên làm."
Liễu Tàn Ngọc nhìn chén rượu, không muốn uống chút nào: "Nga? Vậy sao ngươi không đi."
Nhìn Liễu Tàn Ngọc trước mắt không muốn uống, trong lòng Hoa Mộ Diệp đột nhiên dấy lên một cỗ lửa giận vô danh. Y đứng lên, đi ra phía sau Liễu Tàn Ngọc, dùng hai tay ôm chặt Liễu Tàn Ngọc vào ngực mình, đầu để sát bên tai hắn, từ từ nói: "Ta đang đợi ngươi, sao ngươi trở lại nhanh vậy, Du Lan không tốt sao?"
Liễu Tàn Ngọc vô cùng bất mãn với tư thế hiện tại, hắn chán ghét người khác đụng chạm hắn, mà nay lại có nhiều người tìm chết như vậy. Không thể vì chuyện cá nhân làm hỏng nhiệm vụ, mày liễu nhăn lại, Liễu Tàn Ngọc xoay người muốn đẩy Hoa Mộ Diệp ra, sớm biết thế đã trực tiếp trở về. Không ngờ khí lực của Hoa Mộ Diệp lớn đến kinh người, dù hắn làm thế nào cũng không thoát, giận dữ trừng mắt nhìn Hoa Mộ Diệp, ngữ khí của Liễu Tàn Ngọc trở nên không tốt: "Tránh ra."
Hành động của Liễu Tàn Ngọc khiến lửa giận trong lòng Hoa Mộ Diệp bùng phát, hiện lên một mạt tươi cười, khẩu khí tràn ngập tức giận: "Thế nào, Du Lan tốt như vậy? Trà của hắn ngươi uống, rượu của ta ngươi không chịu uống? Chẳng lẽ ta không sánh bằng một tên đứng đầu bảng kỹ viện như hắn sao? Hắn có thể làm cho ngươi thoải mái?" Hoa Mộ Diệp càng nói càng giận, cầm lấy chén rượu bị Liễu Tàn Ngọc buông ra. Một tay giữ cằm dưới của Liễu Tàn Ngọc, một tay nâng chén rót vào trong miệng hắn.
Liễu Tàn Ngọc căn bản không biết Hoa Mộ Diệp đang nói cái gì, còn chưa kịp phản ứng đã bị y ép uống rượu. Trong mắt Liễu Tàn Ngọc dần hiện ra sát ý, hắn chán ghét người này. Hung hăng đẩy bàn tay đang nắm trụ hàm dưới, Liễu Tàn Ngọc dùng ngữ khí vô cùng băng lãnh: "Buông tay, nếu không ta sẽ giết ngươi." Nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn, nếu y còn dám chạm vào hắn một chút, hắn không cần quan tâm đến nhiệm vụ. Nhất định phải giết người này.
Nhưng khiến Liễu Tàn Ngọc không ngờ là Hoa Mộ Diệp không thèm để ý lời của hắn, ngược lại đem hai tay hắn trụ lên đỉnh đầu, đặt hắn trên bàn: "Nga? Giết ta, dùng cái này sao?" Lắc lắc chủy thủ trong tay, Hoa Mộ Diệp nói.
Sơ suất, Liễu Tàn Ngọc thầm kêu không xong. Xem ra mình quá coi thường người này, vô cùng phẫn hận vì hiện nay bản thân không có nội lực, vặn vẹo cổ tay muốn thoát ra lại không có tác dụng. Mặt của Hoa Mộ Diệp nào có khủng khiếp như khí lực của y chứ, chán ghét nhìn Hoa Mộ Diệp, trong đầu Liễu Tàn Ngọc nhanh chóng nghĩ cách đối phó.
Nhìn vẻ mặt chán ghét của người dưới thân, Hoa Mộ Diệp càng không kiêng nể gì kéo xiêm y của Liễu Tàn Ngọc xuống. Da thịt trắng nõn, xương quai xanh tinh tế bại lộ trước mắt Hoa Mộ Diệp. Nếu đã khiến hắn chán ghét thì không cần để ý gì nữa, Hoa Mộ Diệp nghĩ thầm. Đúng vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy, y đã bị Liễu Tàn Ngọc mê hoặc, dù hắn đạm mạc hay thản nhiên, ưu thương khi đàn hay tà tà cười, và thêm mục mâu tử sắc, hết thảy đều làm Hoa Mộ Diệp mê muội. Muốn độc chiếm hắn, muốn có được hắn, loại tâm tình này không ngừng dâng lên trong lòng Hoa Mộ Diệp, khống chế trái tim y. Mới nói mấy câu liền khiến y có cảm tình đặc biệt với Liễu Tàn Ngọc, hắn như ác ma, đùa bỡn tâm người khác, người khác muốn tiếp cận hắn lại lui rất xa, như cố ý muốn xem người khác thống khổ. Không nhìn Liễu Tàn Ngọc giãy giụa, ở cổ của hắn, xương quai xanh của hắn để lại dấu vết. Trong đầu tràn ngập ý nghĩ: ngươi là của ta, ngươi là của ta. Không ngừng nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro