
tngh08
--------------------------------------- 1
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
HỒI 29
KHÚC PHI YẾN XIN THUỐC CỨU NGƯỜI
Nghi Lâm thấy thi thể Lệnh Hồ Xung mà nàng ôm trong tay dần dần lạnh
giá, nhưng nàng không cảm thấy nặng nề mà cũng không biết bi thương chi hết.
Nàng đang ở trong tình trạng như người mất hồn, không biết ôm xác chết này đi
đâu thì nàng chợt tới đầm sen bên đường. Hoa sen đua nở cực kỳ tươi đẹp.
Bỗng ngực nàng tựa hồ bị đánh một trùy rất nạng rồi không chống nổi nữa, cả
nàng lẫn thi thể Lệnh Hồ Xung đều ngã xuống. Nàng ngất đi...
Lúc Nghi Lâm tỉnh lại thì thấy ánh mặt trời sáng tỏ. Nàng vội giơ tay ra ôm
thi thể Lệnh Hồ Xung thì chẳng thấy đâu nữa. Nghi Lâm giật mình đứng phắt
dậy thì chỉ thấy đầm sen vẫn còn những bông hoa tươi thắm, nàng đảo mắt nhìn
quanh chẳng thấy thi thể Lệnh Hồ Xung đâu cả. Nàng bàng hoàng chạy quanh
chẳng thấy thi thể Lệnh Hồ Xung đâu cả. Nàng bàng hoàng chạy quanh đầm sen
một vòng tìm kiếm vẫn chẳng ra manh mối chi hết. Nghi Lâm quay lại nhìn
mình thấy áo quần máu me loang lổ. Hiển nhiên là sự thực chứ không phải
mộng ảo. Nàng bật lên hỏi: - Thi thể Lệnh Hồ đại ca đâu?
Rồi nàng sợ hãi và cảm thấy thương tâm vô hạn, suýt ngất đi. Nghi Lâm
định thần lại tìm kiếm một lúc, nhưng xác chết đã không cánh mà bay đi mất rồi.
Nàng thấy đầm nước nông cạn liền lội xuống mò hồi lâu mà chẳng thấy tăm hơi
chi hết. Nàng chạy về Lưu phủ tìm kiếm sư phụ, lòng tự hỏi: - Thi thể Lệnh Hồ
đại ca biến đâu mất? Có người qua đường đem đi hay bị dã thú vồ mất rồi?
Nàng nghĩ đến gã vì cứu mình phải uổng mạng, mà thi thể gã nàng không
chiếu cố cho chu toàn được thì rất là buồn bực. Nếu quả dã thú bắt đi ăn thịt thì
334
--------------------------------------- 2
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
nàng phải đến tự tử. Thực ra dù thi thể Lệnh Hồ Xung có còn nguyên vẹn, nàng
cũng không muốn sống nữa. Đột nhiên trong lòng nàng mập mờ một ý niệm mà
nàng không dám nghĩ tới. ý niệm này đã thoáng qua trong đầu óc nàng suốt một
ngày mà nàng phải miễn cưỡng dẹp đi. Nàng lẩm bẩm: - Tại sao ta lại tâm thần
bất định như vậy? Sao ta lại nghĩ vớ vẩn thế này? Thật là hoang đường! Không
thể thế được.
Nhưng lúc này ý niệm đó hiển hiện lên rõ rệt trong đầu óc nàng. Nàng tự
nhủ: - Lúc ta ôm thi thể Lệnh Hồ đại ca, lòng ta rất bình thản. Ta ôm người y
chạy loạn trên đường. Bây giờ thi thể y biến mất ta tìm kiếm để làm gì, hay lại
ôm chạy lung tung trên đường như trước. Tại sao khi đến bên đầm sen ta lại
ngất đi? Thật là đáng chết! Ta không nên có ý nghĩ quái gở đó. Sư phụ không
ưng, bồ tát không dung tha ý niệm tà ma này. Ta không thể là ma quỷ được.
Nhưng thi thể Lệnh Hồ đại ca đâu?
Nghi Lâm đầu óc hỗn loạn rồi nàng tựa hồ thấy Lệnh Hồ Xung mỉm cười,
cái mỉm cười thản nhiên như không có ý gì. Có lúc nàng lại thấy gã lớn tiếng
mắng: "Tiểu ni cô xúi quẩy này!..." với bộ mặt khó chịu của gã thì trong lòng
nàng đau như cắt.
Bỗng thanh âm Dư Thương Hải lại vang lên: - Lao Đức Nặc! Con nhỏ này
là người phái Hoa Sơn ngươi phải không?
Lao Đức Nặc đáp: - Không phải! Bữa nay đệ tử mới thấy cô bé này là một.
Cô không phải là người tệ phái.
Dư Thương Hải nói: - Được rồi! Ngươi không chịu nhận thì thôi!
Đột nhiên hắn giơ tay lên. Ánh thanh quang lấp lánh. Một ngọn chùy vọt
về phía Nghi Lâm. Hắn quát hỏi: - Tiểu sư thái! Cái gì đây?
335
--------------------------------------- 3
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Nghi Lâm còn đang ngơ ngẩn xuất thần. Nàng không ngờ Dư Thương Hải
lại phóng ám khí hại mình. Ngọn phi chùy đi rất chậm mà tiếng rít trên không
lại rất gấp. Nghi Lâm chợt nảy ra một quyết định: - Lão giết mình càng hay!
Mình đã không muốn sống mà được lão kết quả tính mạng cho thì còn gì bằng?
Nàng không có ý niệm lẩn tránh. Ngọn chùy từ từ bay tới. Mấy người
đồng thanh la lên cảnh cáo: - Ám khí đó! Phải để ý!
Nhưng nàng vẫn không né tránh mà cũng không muốn giơ tay ra bắt. Trái
lại nàng mừng thầm thoát khỏi cuộc đời đau khổ với cảnh thê lương tịch mịch.
Ngọn phi chùy tới kết quả tính mạng nàng là một điều nàng mong muốn còn
chưa được. Khi nào nàng còn lảng tránh nữa.
Định Dật từ từ đẩy cô bé sang bên, rồi vọt ra đứng chắn trước mặt Nghi
Lâm. Lúc này coi mụ không phải là bà già lụ khụ, mụ vọt người ra mau lẹ phi
thường. Ngọn phi chùy tuy tốc độ rất chậm, nhưng nó cũng là một thứ ám khí
phóng đi. Thế mà Định Dật nhảy ra sau lại vọt người tới trước. Mụ vươn tay ra
nắm lấy một cách nhẹ nhàng và đúng lúc. Nhác trông Định Dật sư thái vươn tay
ra chút nữa là bắt được ngọn thiết chùy ngay. Ngờ đâu ngọn thiết chùy bay đến
phía trước mụ chừng hai thước đột nhiên rớt xuống đất đánh cạch một tiếng. Giả
tỷ Định Dật sư thái vươn tay ra chút nữa thì bắt được một cách dễ dàng. Nhưng
mụ thấy tư thế ngọn chùy đi sắp tới nơi liền giơ tay lên trước ngực chờ ám khí
tới nơi mới xoay bàn tay nắm lấy cho ra vẻ ung dung, xứng đáng với tác phong
của những tay cao thủ danh gia.
Dè đâu Dư Thương Hải ra chiêu này tuyệt kỳ bí. Hắn tính đúng ngọn chùy
đến trước mặt mụ cách chừng hai thước liền cho rớt xuống. Luồng lực đạo
chuẩn xác phi thường mà cách dụng tâm vô cùng xảo trá.
336
--------------------------------------- 4
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Định Dật giơ tay đón phi chùy mà để rớt mất, thế là bị thua đối phương ở
trước mặt mọi người. Mặt mụ hơi ửng đỏ vì bẽ bàng.
Giữa lúc ấy Dư Thương Hải lại giơ tay lên liệng một nắm giấy vo tròn tới
trước mặt nữ đồng.
Cuốn giấy này tức là mảnh giấy vẽ con rùa đen của cô ta cuộn tròn lại.
Định Dật động tâm nghĩ thầm: - Thằng cha mũi trâu kia phóng ngọn chùy té
ra là dụng tâm đánh lừa ta, chứ không phải cố ý đả thương con nhỏ.
Bây giờ mụ thấy cuộn giấy nhỏ xíu liệng tới, thế đi rất gấp, so với ngọn phi
chùy vừa rồi còn mau lẹ hơn nhiều. Những tay cao thủ nội gia có thể đả thương
người bằng một cánh hoa hay một mảnh lá. Cuộn giấy này mà liệng trúng mặt
nữ đồng thì cô không khỏi bị thương. Lúc này Định Dật đứng bên Nghi Lâm.
Mụ thấy biến cố đột ngột không kịp cứu viện chỉ la lớn một tiếng: - Ngươi...
Bỗng thấy nữ đồng giơ ngón tay trỏ bên phải lên bật vào cuộn giấy khẽ
vang lên một tiếng cạch. Cuộn giấy rách tan thành trăm ngìn mảnh vụn bay như
bươm bướm trước mặt cô chừng năm trượng.
Trong bọn quần hào có đến hơn 20 người không nhịn được bật tiếng reo: -
Tuyệt diệu!
Nhưng Định Dật sư thái, Dư Thương Hải, Thiên Môn đạo nhân, Lưu Chính
Phong, Văn t, Hà Tam Thất, những tay cao thủ tuyệt đỉnh, đột nhiên sắc
mặt biến đổi dị thường rất khó coi.
Dư Thương Hải nói: - Chà chà! Tiểu cô nương! Chiêu "Bách điểu triều
phụng" của cô sử hay tuyệt!
Bọn Định Dật đưa mắt nhìn nữ đồng chằm chặp để xem cô đối đáp thế nào.
Những tay cao thủ đều biết "Bách điểu triều phụng" là một tuyệt kỷ của Ma
337
--------------------------------------- 5
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
giáo. Nếu công phu này luyện được tới chỗ cao thâm thì một chiêu có thể đồng
thời hạ sát đả thương đến mười người. Thật là một chiêu số lợi hại khiến cho
đối phương khó lòng tránh khỏi. Nữ đồng còn nhỏ tuổi dĩ nhiên công phu chưa
luyện được đến nơi đến chốn. Nếu cô tiếp tục rèn luyện để sử dụng những loại
ám khí kịch độc, búng cho nó tung ra hàng trăm ngàn hạt nhỏ như cát chụp tới
thì e rằng những tay cao thủ đến đâu cũng có thể mất mạng ngay tức khắc.
Những người chính phái khi bàn luận đến ma giáo, môn công phu này đã làm
cho họ phải điên đầu mà không tìm ra được biện pháp nào hoàn thiện để chống
đỡ, nên họ chán ghét vô cùng. Ngờ đâu cô bé mặt hoa da ngọc lại biết sữ môn
võ công thâm độc ghê gớm này.
Nữ đồng cười hì hì hỏi lại: - Ai bảo đây là công phu "Bách điểu triều
phụng"? Má má tiểu nữ kêu nó bằng "Nhất chỉ thiền". Có điều tiểu nữ chưa
học được, còn phải luyện 20 năm mới thành công. Nhưng đợi 20 năm nữa thì khi
ấy tiểu nữ đã đầu bạc răng long, còn sử công phu "Nhất chỉ thiền" làm chi?
Thiên Môn đạo nhân cùng Định Dật sư thái đưa mắt nhìn nhau. Cả hai
người đều lộ vẻ kinh dị.
Định Dật hỏi: - Ngươi bảo đó là thần công "Nhất chỉ thiền" ư? Vậy ra mẫu
thân ngươi ở trên đảo Tử Trúc ngoài Đông Hải phải không?
Nữ đồng cười hì hì đáp: - Phải hay không sư thái cứ việc mà đoán. Má má
đã dặn tiểu nữ không được tiết lộ lai lịch với bất cứ một ai.
Bọn Thiên Môn tuy nghe tới công phu "Bách điểu triều phụng" của ma giáo
đã lâu, nhưng thực ra chưa hiểu nó thế nào mà cũng chưa trông thấy bao giờ.
Huống chi công phu của nữ đồng này lại chưa luyện được đến nơi vậy chân giả
thế nào không ai phân biệt được. Còn công phu "Nhất chỉ thiền" là tuyệt kỹ của
338
--------------------------------------- 6
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Kính Nguyệt thần ni trên đảo Tử Trúc ngoài Đông Hải. Theo lời đồn thì thần
công này không truyền cho người ngoài. Vậy nữ đồng tất nhiên có mối quan hệ
sâu xa với Kính Nguyệt thần ni. Người ta còn nói Kính Nguyệt thần ni là một
cao nhân tuyệt thế khôn ai địch nổi. Tuy lời nói của nữ đồng chưa biết chân giả
thế nào, nhưng cũng cứ tin là thực đi và chẳng nên khiêu khích với một vị cao
nhân ngoài đời như con thần long ẩn hiện khôn lường là hơn. Bọn Thiên Môn
liền đổi vẻ mặt chán ghét ra chiều kính trọng. Còn Dư Thương Hải sắc mặt lúc
trắng bệch, lúc xanh lè, âm trầm không nhất định.
Định Dật sư thái thấy tiểu cô nương tướng mạo xinh đẹp đã đem lòng yêu
dấu, huống chi cô lại có liên quan mật thiết với đảo tử trúc ngoài Đông Hải thì
cũng thuộc đệ tử nhà Phật, nên mụ quyết không để cho Dư Thương Hải khinh
khi lấn át cô. Mặt khác mụ lại nghĩ: Dư Thương Hải là tôn sư một phái mà cứ
rắc rối với lão cũng chẳng ích gì.
Mụ liền nhìn Nghi Lâm nói: - Nghi Lâm! Gia gia cùng má má cô bé này
không hiểu đi đâu. Vậy ngươi đưa cô đi tìm kiếm, đặng có người chiếu cố khỏi
bị kẻ khác hà hiếp.
Nghi Lâm vâng lời chạy lại dắt tay nữ đồng.
Nữ đồng nhìn cô mỉm cười, cùng nhau ra khỏi nhà đại sảnh.
Dư Thương Hải biết rằng có ngăn trở cũng bằng vô dụng. Hắn chỉ cười lạt
một tiếng rồi không hỏi gì tới cô nữa.
Nghi Lâm cùng nữ đồng ra khỏi nhà khách sảnh. Nàng hỏi: - Tiểu muội
muội! Quý tánh tôn danh là gì?
Nữ đồng cười hì hì đáp: - Tiểu muội tên gọi Lệnh Hồ Xung.
339
--------------------------------------- 7
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Nghi Lâm trái tim đập thình thình. Nàng sa sầm nét mặt hỏi: - Ta lấy điều
tử tế hỏi cô, sao cô lại nói giỡn với ta?
Nữ đồng vẫn cười đáp: - Sao tỷ tỷ lại bảo tiểu muội nói giỡn? Chẳng lẽ
người bạn tên gọi Lệnh Hồ Xung, còn tiểu muội không có tên được hay sao?
Nghi Lâm buông tiếng thở dài. Lòng nàng se lại, nàng không nhịn được
đành để cho hai dòng lệ trào ra, cất giọng buồn rầu: - Lệnh Hồ đại đã ca có ơn
lớn cứu mạng cho ta, rồi y lại vì ta mà uổng mạng. Ta... không đáng là bạn của
y.
Nàng vừa nói tới đây thì thấy hai người lưng gù một cao một thấp lật đật từ
trong dãy hành lang ngoài đại sảnh đi qua. Chính là Tái bắc minh đà Mộc Cao
Phong và Lâm Bình Chi.
Nữ đồng lại cười hì hì nói: - Thiên hạ thật lắm chuyện kỳ! Sao lại có lão
lưng gù xấu xa đến nỗi người ta nhìn thấy phải phát ớn.
Nghi Lâm nghe tiếng nữ đồng chê bai người ngoài thì trong lòng rất là
phiền não. Nàng nói: - Tiểu muội tử! Cô tự mình đi kiếm gia gia cùng má má
có được không? Ta nhức đầu quá nên trong mình khó chịu.
Nữ đồng cười hỏi: - Làm gì mà nhức đầu với khó chịu? Tỷ tỷ thật khéo giả
vờ. Tiểu muội biết rồi. Vì tiểu muội mạo xưng là Lệnh Hồ Xung nên tỷ tỷ
phiền não chứ gì? Hảo tỷ tỷ! Lệnh sư bảo tỷ tỷ đi với tiểu muội, sao tỷ tỷ lại
muốn đẩy tiểu muội ra không nhìn gì đến. Tiểu muội mà bị kẻ đốn mạt khinh
nhờn tất lệnh sư sẽ quở trách tỷ tỷ đó.
Nghi Lâm nói: - Bản lãnh tiểu muội muội còn hơn ta nhiều, về tâm nhãn lại
càng tinh diệu. Cả đến Dư quán chủ là một đại nhân vật nổi danh khắp thiên hạ
340
--------------------------------------- 8
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
cũng phải kiêng tay muội muội. Muội muội không khinh nhờn người ta thì người
ta đã cảm ơn trời đất lắm rồi. Còn ai dám khinh khi tiểu muội nữa?
Nữ đồng cười khanh khách nắm chặt lấy tay Nghi Lâm nói: - Hảo tỷ tỷ! Có
phải tỷ tỷ nói móc tiểu muội không? Vừa rồi nếu không được lệnh sư bảo vệ
cho thì tiểu muội đã bị lão mũi trâu đánh tới rồi. Hảo tỷ tỷ! Tiểu muội họ
Khúc, tên gọi Phi Yên. Tổ phụ cùng má má tiểu muội đều kêu tiểu muội là Phi
Phi. Bây giờ tỷ tỷ cứ kêu tiểu muội bằng Phi Phi là được.
Nghi Lâm nghe cô nói tên họ thực thì bao nhiêu ác cảm lúc trước đều tiêu
tan hết. Có điều nàng lấy làm lạ là sao cô lại biết nàng thương nhớ Lệnh Hồ
Xung mà nhận tên họ y để làm trò đùa?
Nàng nghĩ thầm: - Chắc lúc mình kể chuyện với sư phụ cùng mọi người
trong hoa sảnh về những chuyện xảy ra về những chuyện xảy ra hôm qua mà cô
bé tinh ranh này nấp ngoài cửa sổ nghe lỏm được hết.
Nàng liền nói: - Phi Phi! Chúng ta cùng đi kiếm gia gia và má má cho muội
muội. Muội tính đi về phương nào?
Khúc Phi Yên đáp: - Nếu tiểu muội biết người ở đâu thì đã nhờ tỷ tỷ đi
kiếm giùm, tiểu muội chẳng đi làm chi cho phiền.
Nghi Lâm lấy làm kỳ hỏi: - Sao muội muội lại không đi?
Khúc Phi Yên đáp: - Tiểu muội còn nhỏ tuổi nên không muốn đi. Còn tỷ tỷ
thì khác hẳn. Tỷ tỷ rất đỗi thương tâm, muốn đi cho lẹ mới đúng.
Nghi Lâm trong lòng run lên hỏi: - Gia gia và má má tiểu muội...
Khúc Phi Yên ngắt lời: - Gia gia và má má tiểu muội tạ thế đã lâu rồi. Tỷ
tỷ muốn kiếm người thì phải xuống âm phủ mới thấy.
341
--------------------------------------- 9
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Nghi Lâm bực mình nói: - Gia gia cùng má má muội muội đã tạ thế sao còn
đem chuyện này ra làm trò đùa? Chào muội muội ta quay về đây.
Khúc Phi Yên vươn tay ra nắm vào huyệt mạch môn Nghi Lâm năn nỉ: -
Hảo tỷ tỷ! Tiểu muội là một đứa nhỏ côi cút khổ sở không có ai chơi với. Tỷ tỷ
đi với tiểu muội một lúc.
Nghi Lâm bị nữ đồng nắm giữ huyệt mạch môn cảm thấy nửa người tê nhức
không khỏi ngấm ngầm kinh hãi, bụng bảo dạ: - Võ công con nhỏ này quả còn
cao hơn mình, mà nghe y nói cũng đáng thương tình.
Nàng liền đáp: - Được rồi! Ta làm bạn với muội muội một lúc nhưng muội
muội không được nói giỡn một cách vô vị.
Khúc Phi Yên cười đáp: - Có câu chuyện tỷ tỷ cho là vô vị mà tiểu muội lại
lấy làm hứng thú. Nghi Lâm tỷ tỷ! Tỷ tỷ đừng làm ni cô nữa có hay hơn không?
Nghi Lâm nghe Khúc Phi Yên nói câu này thì không khỏi ngạc nhiên.
Nàng lùi lại một bước.
Khúc Phi Yên thừa cơ thoát khỏi tay nàng, cô cười nói: - Làm ni cô thì được
lợi gì? Đã chẳng dám ăn tôm, ăn cá lại phải cữ cả thịt dê thịt bò. Tỷ tỷ! tỷ tỷ
xinh đẹp như vậy mà cái đầu trọc lóc thì mất cả vẻ mỹ miều. Tỷ tỷ! Để mớ tóc
dài bóng nuột mới đẹp mắt chứ.
Nghi Lâm nghe cô nói có vẻ ngây thơ liền bật cười đáp: - Chúng ta đã gửi
mình vào chốn cửa không thì đến cả bốn cõi lớn cũng là không hết, còn kể chi
đến chuyện xấu đẹp bề ngoài?
Khúc Phi Yên nghẹo đầu ngắm nghía bộ mặt Nghi Lâm. Lúc này cơn mưa
đã ngớt, mây đen loãng ra, ánh trăng tỏ chiếu qua làn mây mỏng soi gương
xuống mặt nàng thành một làn sáng bạc lờ mờ càng tăng thêm vẻ kiều diễm.
342
--------------------------------------- 10
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Cô thở dài nói: - Chả trách người ta nhìn thấy tỷ tỷ mà phải điên đảo thần
hồn.
Nghi Lâm đỏ mặt lên hỏi: - Phi Phi ngươi nói gì vậy? Ngươi còn nói giỡn
hoài thì ta bỏ đi đây.
Khúc Phi Yên cười nói: - Thế thì thôi! Tiểu muội không nói nữa. Tỷ tỷ! tỷ
tỷ cho tiểu muội một chút "Thiên hương đoạn tục giao" để tiểu muội đi cứu
người.
Nghi Lâm lấy làm kỳ hỏi: - Muội muội định đi cứu ai?
Khúc Phi Yên cười đáp: - Người này quan trọng lắm! Bây giờ tiểu muội
chưa nói với tỷ tỷ được.
Nghi Lâm nói: - Muội muội muốn lấy thuốc để cứu mạng cho người, đáng
lý ta phải đưa ngay. Nhưng sư phụ có lời nghiêm huấn: Thứ thiên hương đoạn
tục giao này rất khó chế. Nếu là kẻ đốn mạt bị thương thì không nên cứu họ.
Khúc Phi Yên hỏi: - Tỷ tỷ ơi! Giả tỷ có người dùng lời nói khó nghe để
thóa mạ lệnh sư một cách vô lý thì họ là người hay hay là người đốn mạt?
Nghi Lâm đáp: - Kẻ nào thóa mạ sư phụ ta dĩ nhiên là hạng đốn mạt còn
hay ở chỗ nào nữa?
Khúc Phi Yên cười nói: - Thế thì kỳ thiệt! Có người mở miệng nói hễ gặp
ni cô là bị xúi quẩy, đánh bạc tất thua. Y đã thóa mạ lệnh sư lại thóa mạ cả tỷ
tỷ nữa. Thế mà tỷ tỷ lấy quá nửa hộp "Thiên hương đoạn tục giao thoa vào chỗ
người y...
Nghi Lâm không chờ cô nói hết câu đã biến sắc quay đầu bỏ đi.
Khúc Phi Yên lạng mình vượt lên chắn trước mặt nàng dang hai tay ra cười
ngặt nghẹo, không cho Nghi Lâm đi.
343
--------------------------------------- 11
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Nghi Lâm đột nhiên động tâm bụng bảo dạ: - Phải rồi! Hôm qua ở trên lầu
Túy Tiên, con nhỏ này cùng một người đàn ông nữa ngồi một bàn. Đến khi
Lệnh Hồ đại ca tử nạn, mình ôm thi thể y xuống lầu, dường như cô ta hãy còn
ngồi lại, nên mọi việc xảy ra cô đã nhìn thấy hết, chứ chẳng phải nghe lỏm câu
chuyện của mình mà thôi. Chẳng hiểu cô ta có theo dõi mình không?
Nàng muốn hỏi Khúc Phi Yên một câu nhưng mặt thẹn đỏ bừng nói không
ra lời.
Khúc Phi Yên hiểu ý hỏi ngay: - Tỷ tỷ! Tiểu muội biết rằng tỷ tỷ muốn hỏi
thi thể Lệnh Hồ đại ca biến đi đâu mất có đúng thế không?
Nghi Lâm đáp: - Đúng thế! Nếu muội muội cho ta hay được thì ta... cảm
kích vô cùng.
Khúc Phi Yên đáp: - Tiểu muội không hay, nhưng có một người biết mà
người đó đang bị trọng thương, tính mạng lâm nguy trong khoảnh khắc. Nếu tỷ
tỷ có thể dùng "Thiên hương đoạn tục giao" cứu sống y thì sẽ cho tỷ tỷ biết thi
thể Lệnh Hồ đại ca hiện ở đâu.
Nghi Lâm hỏi lại: - Muội muội không biết thật chứ?
Khúc Phi Yên đáp: - Khúc Phi Yên này mà biết thi thể Lệnh Hồ đại ca ở
đâu thì e rằng sáng mai sẽ bị chết về tay Dư Thương Hải và bị hắn đâm 17, 18
nhát kiếm vào thân thể...
Nghi Lâm bịt miệng cô lại nói: - Ta tin muội muội rồi! Đừng thề thốt nữa.
Người ấy là ai?
Khúc Phi Yên đáp: - Y là người tốt, cứu hay không cứu là tùy ở nơi tỷ tỷ.
Chỗ mà chúng ta tìm đến lại chẳng phải nơi tử tế gì.
344
--------------------------------------- 12
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Nghi Lâm đã nhất tâm muốn kiếm thi thể Lệnh Hồ Xung thì dù có phải dấn
thân vào chốn núi đao rừng kiếm nàng cũng không từ, còn kể gì nơi tử tế hay
không tử tế. Nàng liền gật đầu đáp: - Chúng ta cứ tới đó.
Hai người ra đến cổng lớn thì trời đột nhiên đổ mưa rào. Bên cổng có chục
cái dù bỏ đó. Mỗi người liền cầm một cái ra khỏi cổng đi về phía đông bắc.
Lúc này đêm đã khuya, trên đường ít người qua lại. Hai cô đi vào một ngõ hẻm
rất sâu, hai con chó thấy người đi tới sủa ầm lên. Nghi Lâm thấy Khúc Phi Yên
đi vào đường hẻm, nhưng lòng chỉ nghĩ tới thi thể Lệnh Hồ Xung, nên cô muốn
dẫn nàng đi vào đâu nàng cũng không hỏi. Bỗng thấy Khúc Phi Yên lạng người
vào một lối đi nhỏ hẹp. Trước cửa nhà, mé tả treo một ngọn đèn lồng nhỏ.
Khúc Phi Yên đi tới gõ cửa ba tiếng. Một người ở trong nhà chạy ra mở cổng
ngó đầu ra ngoài. Khúc Phi Yên ghé tai vào người đó nói nhỏ mấy câu rồi nhét
một vật gì vào trong tay gã.
Người kia liền nói: - Dạ dạ! Xin mời tiểu thư vào!
o O o
345
--------------------------------------- 13
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
HỒI 30
NGƯỜI BỊ THƯƠNG ĐÓ LÀ AI?
Khúc Phi Yên quay lại vẫy tay. Nghi Lâm liền theo cô tiến vào. Cô đi tới
bên người kia thì thấy mặc áo bào bằng nhiu, đầu tóc chải nhẵn bóng. Y vừa
thấy Nghi Lâm đã lộ vẻ cực kỳ kinh dị. Người kia đi trước dẫn đường qua một
cái sân rộng. Y vào căn nhà phía tây mở rèm lên nói: - Mời tiểu thư cùng sư
thái hãy ngồi chờ đây.
Cửa rèm vừa mở, một mùi thơm son phấn đưa ra nực mũi.
Nghi Lâm tiến vào qua cửa thì thấy trong phòng kê một cái giường lớn.
Trên giường chăn gối đều bằng gấm thêu hoa. Thứ gấm này là thứ thổ sản đất
Tương Tiêu, tỉnh Hồ Nam, nổi tiếng khắp thiên hạ. Bức chăn gấm thêu một đôi
uyên ương nhởn nhơ dưới nước, màu sắc rực rỡ mà linh động như chim thật.
Nghi Lâm xuất gia vào Bạch Vân am từ thuở nhỏ, nàng chỉ quen chăn gối bằng
vải xanh thô sơ, chưa từng thấy đồ xa hoa như lần này. Nàng vừa ngó qua liền
quay đầu ra phía khác. Trên kỷ thắp một ngọn đèn hồng, bên ngọn đèn là một
tấm gương trong, một hộp đựng nước hương, phấn sáp. Hai đôi giày thêu hoa để
dưới đất trước giường. Một đôi cho đàn ông, một đôi cho đàn bà sắp đặt ngay
ngắn.
Nghi Lâm giật nẩy mình, ngửng đầu lên, bỗng ngó thấy một khuôn mặt trái
xoan ửng đỏ ra chiều bẽn lẽn. Hình ảnh này chính là bóng nàng qua tấm gương
phản chiếu lại. Rèm cửa vén lên, một người bộc phụ tươi cười bưng trà đến.
Mụ này quần áo gọn ghẽ và có vẻ rất yêu kiều tao nhã. Nghi Lâm đứng trước
346
--------------------------------------- 14
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
tình cảnh này trong lòng lại càng khiếp sợ, khẽ hỏi Khúc Phi Yến: - Nơi đây là
địa phương nào?
Khúc Phi Yên tủm tỉm cười. Cô cúi mình ghé miệng vào tai bộc phụ nói
câu gì không rõ. Mụ đáp lại bằng một tiếng "vâng" rồi đưa tay lên giữ miệng
cười hì một tiếng. Đoạn mụ thoăn thoắt đi ra.
Nghi Lâm bụng bảo dạ: - Mụ này xem ra có vẻ kiểu cách, quyết không phải
là người tốt.
Nàng muốn hỏi Khúc Phi Yên xem ai, bỗng nghe có tiếng đàn ông cười ha
hả mà lại là tiếng cười rất quen thuộc. Nghi Lâm giật mình đứng dậy. Nàng thò
tay toan rút kiếm cài ở sau lưng, thì chẳng thấy kiếm đâu nữa, không hiểu bị ai
lấy mất từ lúc nào.
Người kia vừa cười rộ lên vừa vén rèm tiến vào. Y vừa ngó thấy Nghi Lâm
đã ngừng tiếng cười, vẻ mặt cực kỳ bẽn lẽn.
Nghi Lâm trống ngực đánh thình thình.
Nguyên người vừa bước vào là Điền Bá Quang. Nàng vô cùng xao xuyến,
la thầm: - Hỏng bét! hỏng bét! Mình mắc bẫy con tiểu quỷ Khúc Phi Yên rồi!
Thảo nào thị bảo người đó tưởng niệm mình đau khổ vô cùng!...
Điền Bá Quang ngẩn người ra một cái rồi lập tức trở gót toan đi.
Khúc Phi Yên nói: - Khoan đã! Sao vừa thấy lại trốn ngay?
Điền Bá Quang vừa rảo bước ra khỏi cửa vừa nói: - Ta... không thể... nhìn
mặt vị tiểu sư thái đó nữa...
Khúc Phi Yên cười ha hả nói: - Điền Bá Quang! Người thật là kẻ chẳng có
tín nghĩa chi hết. Ngươi đã thua cuộc Lệnh Hồ Xung, vậy phải lạy tiểu sư thái
347
--------------------------------------- 15
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
đây làm sư phụ. Ngươi vừa thấy mặt sư phụ đã chẳng dập đầu, lại không kính
cẩn tiến đến hô lên một tiếng "sư phụ". Như vậy... còn ra thể thống gì nữa?
Điền Bá Quang đáp: - Vụ này không nên nhắc tới nữa. Ta đã bị mắc bẫy
Lệnh Hồ Xung. Phi Phi! Sao ngươi cũng đến chỗ này làm chi? Đi đi! Đi lẹ đi!
Đàn bà con gái đâu lại tới kỹ viện làm huyên náo bao giờ?
Nghi Lâm nghe thấy hai chữ kỹ viện thì trống ngực đánh loạn lên cơ hồ
ngất đi. Nàng ngó cách bài trí trong phòng đã ngấm ngầm cảm thấy có điều
ngoắt nghéo, nhưng nàng không khi nào ngờ tới đây lại là một kỹ viện. Chẳng
những nàng hiểu rõ kỹ viện là thế nào mà nàng còn nghe người ta nói kỹ nữ là
hạng đàn bà con gái dâm đãng đê hèn nhất thiên hạ. Họ bồi tiếp bất cứ người
đàn ông nào miễn là người đó có tiền. Nàng tự hỏi: - Khúc Phi Yên dẫn mình
vào kỹ viện phải chăng là muốn bắt mình làm kỹ nữ?
Trong dạ bồn chồn, suýt nữa nàng phát khóc. May mà Điền Bá Quang vừa
ngó thấy nàng đã bỏ đi ngay không dám lại bức bách nên nàng dường như chỉ
còn chút sinh cơ.
Bỗng nghe Khúc Phi Yên cười nói: - Trai là người thì gái cũng là người.
Ngươi vào kỹ viện được sao ta lại không vào được?
Điền Bá Quang đứng bên ngoài bức rèm dậm chân nói: - Gia gia ngươi mà
biết ngươi vào đây nhất định sẽ giết ta. Phi Phi ngoan lắm! Phi Phi tốt lắm! Ta
năn nỉ ngươi đừng có đùa cợt một cách quái gở như thế. Mau mau đưa vị tiểu sư
thái đó đi đi! Ta chỉ mong ngươi đi ngay rồi bất luận ngươi bắt ta làm gì ta cũng
xin chịu.
Khúc Phi Yên cười nói: - Ta nhất định không đi! Trong thành Hành Sơn chỉ
có gian phòng này là đẹp. Đêm nay ta cùng Nghi Lâm tỷ tỷ muốn ngũ lại đây.
348
--------------------------------------- 16
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Điền Bá Quang nóng nảy dằn giọng hỏi: - Ngươi có đi ngay không?
Khúc Phi Yên cười đáp: - Dĩ nhiên ta không đi, ngươi muốn làm gì? Bậc
đại trượng phu một lời đã nói, ngựa tứ khôn theo. Ta bảo không đi là không đi.
Điền Bá Quang đành đấu dịu: - Nhưng ngươi không phải là trượng phu. Phi
Phi ngoan lắm. Nghe lời qua đi ngay đi. Mai qua sẽ kiếm cho ít đồ chơi.
Khúc Phi Yên nói: - Thôi đi! Ta thiếu gì đồ chơi. Ta sẽ nói với gia gia là
Điền Bá Quang đưa ta vào chốn này.
Điền Bá Quang dậm chân luôn mấy cái gắt lên: - Qua có làm gì đắc tội với
Phi Phi đâu? Ngươi bịa đặt nên lời để giết qua ư? Thế thì lương tâm ngươi để
đâu?
Khúc Phi Yên vẫn cười đáp: - Ngươi còn hỏi lương tâm ta làm chi? Điền
Bá Quang! Ngươi có lương tâm không? Sao ngươi vừa thấy sư phụ đã không
sụp lạy còn toan trở gót chuồn thẳng?
Điền Bá Quang dịu giọng: - Thôi được! Qua đành chịu có điều lầm lỗi. Phi
Phi! ngươi bảo ta làm gì bây giờ?
Khúc Phi Yên đáp: - Ta làm việc tốt đẹp cho ngươi để ngươi thành bậc đại
trượng phu, nói lời vẫn giữ lời. Mau vào đây lạy sư phụ đi.
Điền Bá Quang ngần ngừ: - Cái này... cái này...
Nghi Lâm vội nói: - Ta không muốn hắn dập đầu, mà cũng không muốn
nhận hắn làm đồ đệ.
Điền Bá Quang nói ngay: - Phi Phi! Ngươi đã nghe rõ chưa? Tiểu sư thái
không muốn nhìn nhận ta.
Khúc Phi Yên nói: - Được rồi! Ngươi nói có lý. Nhưng ta bảo cho ngươi
biết lúc ta vừa vào đây có hai tên tiểu tặc nấp nánh ngó trộm ta. Ngươi phát lạc
349
--------------------------------------- 17
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
chúng đi! Ta cùng sư phụ ngươi ngủ lại đây, ngươi phải ở ngoài canh gác, cấm
không cho ai được vào quấy nhiễu bọn ta. Có thế thì sáng mai ta sẽ không nói
gì với gia gia.
Điền Bá Quang hiển nhiên rất sợ hãi gia gia cô bé. Hắn nói: - Được rồi!
Ngươi nói thì phải giữ lấy lời.
Khúc Phi Yên cười khanh khách nói: - Ta không phải là đại trượng phu thì
giữ đúng lời hứa cũng được mà không giữ cũng được.
Điền Bá Quang đột nhiên lớn tiếng quát: - Quân tiểu tặc nào lớn mật?
Tiếp theo trên nóc nhà có tiếng hai thứ binh khí rớt xuống ngói loảng
xoảng, rồi một tiếng rú vang lên. Sau lại thấy tiếng bước chân người chạy như
bay trốn đi.
Điền Bá Quang nói: - Một tên bị giết là tiểu tặc phái Thanh Thành, còn tên
nữa trốn mất rồi.
Khúc Phi Yên nói: - Ngươi thiệt là đồ vô dụng! Sao lại để một tên trốn
thoát?
Điền Bá Quang đáp: - Người đó ta không giết được. Y là một nữ ni phái
Hằng Sơn.
Khúc Phi Yên cười nói: - Té ra là sư bá ngươi. Thế thì dĩ nhiên ngươi không
thể giết được.
Nghi Lâm giật mình kinh hãi khẽ hỏi: - Y là sư tỷ ta ư? Bây giờ biết làm
thế nào?
Khúc Phi Yên đáp: - Bây giờ chúng ta đi coi người bị thương kia. Tỷ tỷ mà
sợ lệnh sư quở phạt thì quay về đi cũng không hề gì.
350
--------------------------------------- 18
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Nghi Lâm trầm ngâm một lát rồi nói: - Đã trót tới đây thì chúng ta cùng đi
coi.
Khúc Phi Yên mỉm cười. Nàng lại bên giường đưa tay ra với vào bức tường.
Một cánh cửa từ từ mở ra. Té ra trên bức tường có đặt một khuôn cửa ngầm.
Khúc Phi Yên vẫy tay rồi tiến vào trước.
Nghi Lâm thấy kỹ viện này có chuyện kỳ bí, nhưng nàng cũng mạnh dạn
tiến vào. Phía trong cũng là một gian phòng nhưng không có đèn lửa chi hết,
phải mượn ánh sáng phòng ngoài chiếu vào mới nhìn rõ. Căn phòng này rất
hẹp, cũng có kê một cái giường, lá mà rủ thấp. Thấp thoáng trên giường có
người nằm.
Nghi Lâm đứng ở bên cửa không dám tiến vào.
Khúc Phi Yên nói: - Tỷ tỷ! Tỷ tỷ lấy "Thiên hương đoạn tục giao" chữa
thương cho y đi.
Nghi Lâm ngần ngừ hỏi lại: - Có thật y biết... thi thể Lệnh Hồ đại ca ở đâu
không?
Khúc Phi Yên đáp: - Y biết cũng nên mà không biết cũng nên. Tiểu muội
không dám nói quyết.
Nghi Lâm vội hỏi vặn: - Lúc nãy ngươi đã bảo y biết kia mà?
Khúc Phi Yên cười đáp: - Tiểu muội không phải là đại trượng phu, nói
chẳng được như lời cũng không sao. Tỷ tỷ thử coi. Nếu chẳng có điều gì trở
ngại thì trị thương cho y, bằng không thì bây giờ tỷ tỷ trở gót bỏ đi cũng không ai
ngăn cản đâu.
Nghi Lâm bụng bảo dạ: - Bất luận thế nào đây cũng là một tia hy vọng để
tìm kiếm thi thể Lệnh Hồ đại ca, ta không thể bỏ qua được.
351
--------------------------------------- 19
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Nàng nghĩ vậy liền đáp: - Được rồi! Để ta trị thương cho y.
Nàng nói rồi quay ra phòng ngoài cầm một ngọn nến vào tới bên giường
phòng trong. Nàng mở màn lên coi thì thấy người này nằm ngửa, trên mặt phủ
một tấm khăn gấm màu lục. Tấm khăn phồng lên dẹp xuống theo hơi thở.
Nghi Lâm không nhìn thấy mặt người đó, cũng hơi yên dạ, nàng quay lại
hỏi Khúc Phi Yên: - Y bị thương chỗ nào?
Khúc Phi Yên đáp: - Trước ngực! Vết thương khá sâu, thiếu chút nữa là
vào đến trái tim.
Nghi Lâm nhẹ nhàng mở chiếc khăn đắp trên người đó, thì thấy người này
cởi trần, để lộ cả cánh tay và ngực ra. Trước ngực có một vết thương lớn, máu
đã ngừng chảy. Song miệng vết thương rất sâu, hiển nhiên nguy hiểm vô cùng.
Nghi Lâm trấn tĩnh tâm thần bụng bảo dạ: - Dù sao ta hãy cứu sống tính mạng y
đã.
Nàng đưa cây nến cho Khúc Phi Yên rồi thò tay khẽ nắm chung quanh vết
thương và điểm vào ba đường huyệt đạo người kia.
Khúc Phi Yên khẽ nói: - Tiểu muội đã điểm huyệt chỉ huyết cho y rồi. Nếu
không thì khi nào y còn sống được tới bây giờ?
Nghi Lâm gật đầu. Nàng phát giác những huyệt đạo chung quanh vết
thương đã phong tỏa từ trước mà cách điểm huyệt còn xảo diệu, cao thâm hơn
nàng nhiều. Nàng từ từ rút miếng bông nét ở vết thương. Ngờ đâu miếng bông
vừa rút chưa khỏi tay, máu tươi lại phun ra. Nghi Lâm đã từng học phép cứu
thương của sư môn. Tay trái nàng giữ miệng vết thương, tay phải lấy "Thiên
hương đoạn tục cao" bôi vào. Đoạn nàng lại nhét bông cho kín lại. "Thiên
hương đoạn tục cao" là một thứ thánh dược để trị thương của phái Hằng Sơn, do
352
--------------------------------------- 20
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Định Dật sư thái ở Bạch Vân am sáng chế ra. So với thứ cao của Tử ái am sáng
chế ra, nó còn linh nghiệm hơn nhiều. Cao vừa bôi vào miệng vết thương chẳng
bao lâu đã ngừng chảy máu. Nghi Lâm nghe người kia hơi thở rất gấp, nàng
không hiểu y có sống được không, liền hỏi ngay: - Thưa anh hùng! Tiểu ni có
điều thỉnh giáo mong được anh hùng vui lòng chỉ giáo.
Người kia rên lên một tiếng.
Đột nhiên người Khúc Phi Yên nghiêng sang một bên, đồng thời cây đèn
nến cũng xiêu đi và tắt liền.
Trong nhà tối đen như mực.
Khúc Phi Yên la lên: - Trời ơi! Nến tắt mất rồi.
Nghi Lâm giơ tay lên không trông rõ ngón, trong dạ hoang mang vô cùng.
Nàng nghĩ bụng: - Chỗ này là một nơi ô uế, người đã xuất gia len lỏi vào đây
thế nào được? Ta phải hỏi cho biết tin tức thi thể Lệnh Hồ đại ca rồi cấp tốc rời
khỏi nơi đây.
Nàng liền hỏi: - Bây giờ anh hùng có thấy bớt đau chút nào không?
Người kia rên lên một tiếng chứ không trả lời.
Khúc Phi Yên nói: - Y nóng quá! Tỷ tỷ sờ trán y coi tại sao lại nóng đến
thế?
Nghi Lâm chưa đáp đã bị Khúc Phi Yên nắm lấy tay nàng đặt lên đầu
người kia. Lúc này chiếc khăn trùm trên mặt y đã được Khúc Phi Yên mở ra rồi.
Nghi Lâm thấy chỗ mình đụng vào nóng như hòn than. Nàng không khỏi nẩy
lòng trắc ẩn, nói: - Ta còn thứ thuốc uống trong để trị thương, vậy cho y uống
mới được. Phi Phi ngươi đốt nến lên cho sáng.
Khúc Phi Yên nói: - Được rồi! Tỷ tỷ chờ ở đây để tiểu muội đi lấy lửa.
353
--------------------------------------- 21
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Nghi Lâm nghe cô nói bỏ mình lại một mình thì trong lòng nóng nảy, vội
níu áo lại nói: - Đừng đừng! Muội muội đừng đi nữa! Để một mình ta ở lại đây
thế nào được?
Khúc Phi Yên khẽ bật cười nói: - Vậy tỷ tỷ lấy thuốc nội phục ra đi.
Nghi Lâm thò tay vào trong bọc lấy chiếc bình sứ, nàng mở nắp móc ra ba
viên đặt vào lòng bàn tay rồi nói: - Ta đã lấy thuốc ra rồi, muội muội cho y uống
đi.
Khúc Phi Yên nói: - Trời tối thế này tỷ tỷ nhầm thuốc thì sao? Nhân mạng
trọng đại há phải trò đùa? Tỷ tỷ không dám ở lại đây thì ra ngoài kia lấy lửa, để
tiểu muội đưng chờ trong này cũng được.
Nghi Lâm cũng không dám chạy loạn trong kỹ viện. Nàng vội nói: - Không
được! Không được! Ta không đi đâu.
Khúc Phi Yên nói: - Đức Phật phải đưa về đến Tây phương, cứu người phải
cứu cho đến nơi. Tỷ tỷ cầm thuốc nhét vào miệng y rồi cho y uống chút nước trà
có được không? Trong bóng tối thế này, y chẳng biết tỷ tỷ là ai thì còn sợ gì
nữa? Chung nước trà đây, tỷ tỷ cẩn thận một chút đừng đánh đổ.
Nghi Lâm chậm chạp đưa tay ra đón lấy chung trà. Nàng ngần ngừ nghĩ
bụng: - Sư phụ thường nói: "Kẻ xuất gia lấy từ bi làm gốc, cứu sống một mạng
người còn hơn xây bẩy bức phù đồ". Dù người này không biết thi thể Lệnh Hồ
đại ca ở đâu, nhưng tính mệnh lâm nguy trong khoảng khắc, ta nến cứu y là phải.
Nàng liền từ từ đưa bàn tay phải ra, đặt lưng bàn tay vào trán người kia rồi xoay
bàn tay nhét ba viên thuốc "Bạch Vân hùng đởm hoàn" vào miệng y. Người kia
chưa mất hết tri giác, há miệng ra ngậm lấy. Y chờ cho Nghi Lâm để chung trà
vào miệng hớp luôn mấy ngụm. Miệng ú ớ nói: - Đa tạ!
354
--------------------------------------- 22
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Nghi Lâm nói: - Thưa anh hùng! Anh hùng bị trọng thương cần phải nghĩ
ngơi. Nhưng tiểu ni cô có việc rất gấp cần hỏi là Lệnh Hồ Xung hiệp sĩ bị người
sát hại. Thi thể y...
Người kia "ủa" một tiếng rồi ngắt lời: - Sư thái!... Hỏi Lệnh Hồ Xung...
Nghi Lâm đáp: - Đúng thế! Các hạ có biết thi thể Lệnh Hồ Xung anh hùng
ở đâu không?
Người kia ú ớ hỏi lại: - Di thể nào?...
Nghi Lâm nói: - Đúng thế! Các hạ có biết di thể Lệnh Hồ Xung hiệp sĩ ở
đâu không?
Người kia hàm hồ mấy tiếng nhưng thanh âm nhỏ quá, nàng không nghe rõ.
Nghi Lâm hỏi lại lần nữa kề sát tai vào miệng người kia thì chỉ thấy hơi thở cấp
bách. Dường như y muốn nói gì mà thủy chung không thốt ra lời được. Nàng
liền bụng bảo dạ: - Thiên hương đoạn tục giao và Bạch Vân hùng đởm hoàn của
bản môn hiệu nghiệm vô cùng nhưng tính dược rất mãnh liệt. Nhất là sau khi
uống "Bạch Vân hùng đởm hoàn" người ta thường hôn mê li bì đến nửa ngày.
Đó chính là thuốc để trị thương trong lúc cực kỳ khẩn cấp. Vậy lúc này ta hỏi
dồn y thế nào được?
Nàng vốn lòng dạ nhân từ, khẽ buông tiếng thở dài rồi chui đầu ra ngoài
màn, vịn vào chiến ghế để ở trước giường ngồi xuống đó khẽ nói: - Chờ y tỉnh
táo thêm chút nữa sẽ hỏi.
Khúc Phi Yên hỏi: - Tỷ tỷ! Tính mạng người này có gì đáng lo ngại không?
Nghi Lâm ngập ngừng đáp: - Ta chỉ mong cho y khỏi hẳn. Có điều vết
thương trước ngực y rất thâm trọng. Phi Phi... vị này là ai vậy?
355
--------------------------------------- 23
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Khúc Phi Yên không trả lời, hồi lâu cô mới nói: - Gia gia tiểu muội thường
nói: Tiểu muội chả hiểu chuyện gì hết thì không thể làm ni cô được.
Nghi Lâm lấy làm kỳ hỏi: - Gia gia muội muội có nhận biết ta ư? Sao lão
nhân gia... lại biết ta không hiểu gì?
Khúc Phi Yên đáp: - Hôm qua ở trên lầu Túy Tiên, gia gia cùng tiểu muội
đã thấy các vị đánh nhau với Điền Bá Quang.
Nghi Lâm "ủa" lên một tiếng rồi nói: - Người cùng ngồi với muội muội là
lệnh tôn đó ư?
Khúc Phi Yên cười đáp: - Đúng thế! Hôm qua gia gia cùng tiểu muội đều
cải trang nên gã Điền Bá Quang đốn mạt không nhận ra. Hắn sợ nhất là gia gia
tiểu muội. Nếu hắn biết gia gia ngồi bên thì đã cắm đầu chạy trốn ra xa đến
ngoài mấy trăm dặm rồi.
Nghi Lâm nghĩ bụng: - Đã vậy thì giả tỷ lúc ấy gia gia cô này xuất hiện
chân tướng, Điền Bá Quang bở vía bỏ chạy thì đâu đến nỗi Lệnh Hồ đại ca chết
uổng mạng.
Nhưng nàng là người non mặt, tuy trong lòng ai oán người ngoài mà không
dám thốt ra lời.
Khúc Phi Yên hiểu ý hỏi lại: - Chắc trong lòng tỷ tỷ đang oán trách gia gia
tiểu muội đã có thể khiến cho Điền Bá Quang sợ hết hồn thì sao lại đứng ngoài
coi chơi để đến nỗi Lệnh Hồ đại ca của tỷ tỷ phải chết thảm dưới mũi kiếm
của địch nhân, có đúng thế không?
Nghi Lâm không biết nói dối. Lòng nàng se lại nghẹn ngào đáp: - Trăm
điều ngang ngửa vì ta. Giả tỷ hôm kia ta đừng xuống khe suối rửa tay để cho
356
--------------------------------------- 24
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Điền Bá Quang bắt được thì đâu đến Lệnh Hồ đại ca phải ngộ nạn. Ta... còn
oán trách lệnh tôn sao được?
Khúc Phi Yên nói: - Tỷ tỷ không oán hận gia gia tiểu muội là hay lắm.
Người không ưa ai oán trách mình cả. Gia gia đã biểu: Muốn để yên coi Điền
Bá Quang có thực là kẻ hư đốn không? Đồng thời người muốn coi hắn khi
thua cuộc rồi trở mặt làm liều không? Tỷ tỷ... Ha ha!
Khúc Phi Yên nói tới đây, đột nhiên bật tiếng cười nói tiếp: - Lệnh Hồ đại
ca của tỷ tỷ quả là tay có tài biện thuyết. Y bảo ngồi mà đánh nhau y đứng vào
hàng thứ hai trong thiên hạ. Gia gia tiểu muội cũng hơi tin. Người còn cho y
quả có thứ kiếm pháp gì gì đó luyện tập được trong lúc đi tiêu, và người ngờ
Điền Bá Quang đấu không lại thật sự. Chà Chà!...
Trong bóng tối Nghi Lâm không nhìn rõ mặt cô, nhưng đoán ra lúc này cô
tươi cười vui vẻ lắm.
Khúc Phi Yên càng tỏ ra vui tươi bao nhiêu thì trong lòng Nghi Lâm càng
đau đớn bấy nhiêu.
Khúc Phi Yên lại nói tiếp: - Sau Điền Bá Quang chạy trốn gia gia nói: "Gã
tiểu tử đó chẳng ra trò gì. Hắn đã có lời giao ước ai thua thì phải lạy tỷ tỷ làm
sư phụ. Vậy đáng lý phải dập đầu bái sư, sao lại bỏ đi?
Nghi Lâm đáp: - Đó chẳng qua là xảo kế của Lệnh Hồ đại ca, chứ thật sự y
có thắng được Điền Bá Quang đâu?
Khúc Phi Yên nói: - Tỷ tỷ! Tỷ tỷ quả là người có lương tâm rất tốt. Gã tiểu
tử Điền Bá Quang đã khinh nhờn tỷ tỷ mà tỷ tỷ vẫn nói tốt cho hắn. Lệnh Hồ
đại ca bị đâm chết rồi, tỷ tỷ ôm thi thể y chạy loạn lên gia gia tiểu muội bảo:
"Tiểu ni cô này cũng giống đa tình. Phen này không khéo cô phát điên. Chúng
357
--------------------------------------- 25
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
ta thử theo dõi xem sao". Thế rồi hai người theo sau tỷ tỷ. Tỷ tỷ ôm xác chết
chạy hoài không chịu buông ra. Gia gia tiểu muội lại nói: "Phi Phi! Ngươi coi
đó: Tiểu ni cô rất đỗi thương tâm! Giả tỷ gã tiểu tử Lệnh Hồ Xung mà không
chết thì ni cô đến hoàn tục lấy gã làm chồng mới yên".
Nghi Lâm thẹn quá mặt đỏ bừng lên, may mà ở trong bóng tối không ai
nhìn rõ. Nàng thấy trái tai và cổ họng nóng bừng.
Khúc Phi Yên hất hàm hỏi: - Tỷ tỷ! Gia gia tiểu muội nói vậy có đúng
không?
Nghi Lâm đáp: - Thực tình ta hối hận vô cùng! Ta đã làm chết người thì
chính mình cũng không muốn sống nữa. Kẻ đáng chết là ta chứ không phải y.
Nếu đức bồ tát đại từ bi có phép mầu bảo ta phải chết thay cho Lệnh Hồ đại ca
trở về dương thế thì dù ta... có phải rớt xuống 18 tầng địa ngục, muôn kiếp
không thể siêu sinh, ta cũng cam lòng.
Nàng nói mấy câu này với thanh âm cực kỳ thành khẩn.
Giữa lúc ấy người kia nằm trên giường bỗng khẽ rên lên một tiếng.
o O o
358
--------------------------------------- 26
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
HỒI 31
KIẾM NI CÔ, QUẦN HÙNG VÀO KỶ VIỆN
Nghi Lâm cả mừng nói: - Y... y tỉnh lại rồi. Phi Phi! Ngươi thử hỏi y coi có
bớt chút nào không?
Khúc Phi Yên hỏi lại: - Tại sao phải muội mới hỏi được? Tỷ tỷ không có
miệng ư?
Nghi Lâm ngần ngừ một lúc rồi bước lại trước giường đứng ngoài mà cất
tiếng hỏi: - Thưa anh hùng! Anh hùng có thấy...
Nàng chưa dứt lời lại nghe người kia rên lên mất tiếng. Nàng tự nghĩ: -
Hiện giờ y đang đau đớn khó chịu, sao mình lại quấy rầy y?
Nàng đứng lặng một lúc nghe thấy người kia hơi thở điều hòa. Hiển nhiên
dược lực công hiệu đã khiến cho y ngủ đi.
Khúc Phi Yên khẽ hỏi: - Tỷ tỷ! Tại sao tỷ tỷ lại tự nguyện vì Lệnh Hồ
Xung mà chết? Phải chăng tỷ tỷ thương yêu gã?
Nghi Lâm đáp: - Không không! Phi phi ơi! Ta đã là người đã xuất gia,
đừng nói những lời tiết mạn đến Phật tổ. Lệnh Hồ đại ca cùng ta vốn không
quen biết, thế mà y vì cứu ta phải uổng mạng. Ta áy náy vô cùng.
Khúc Phi Yên hỏi: - Nếu y sống lại thì bất cứ tỷ tỷ phải làm gì cũng chịu
hay sao?
Nghi Lâm đáp: - Phải rồi! Dù ta có phải chết đến ngàn lần cũng không hề
buông lời oán hận.
Khúc Phi Yên đột nhiên lớn tiếng cười nói: - Lệnh Hồ đại ca! Đại ca đã
nghe rõ chưa? Chính miệng Nghi Lâm tỷ tỷ nói như vậy đó.
359
--------------------------------------- 27
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Nghi Lâm tức giận hỏi: - Người giỡn cợt gì vậy?
Khúc Phi Yên không trả lời Nghi Lâm, cô tiếp tục lớn tiếng: - Lệnh Hồ đại
ca! Nghi Lâm tỷ tỷ vừa nói nếu đại ca không chết thì đại ca bảo y làm gì y cũng
nghe theo.
Nghi Lâm nghe giọng nói của Khúc Phi Yên tựa hồ không có vẻ gì giễu cợt,
lòng nàng cực kỳ kinh hãi nghi ngờ. Trái tim đập thình thình ấp úng: - Ngươi...
ngươi...
Đột nhiên nàng nghe tiếng xẹt xẹt rồi hai mắt nàng sáng lòa thì ra Khúc Phi
Yên đã bật lửa lên châm vào ngọn nến. Khúc Phi Yên vén màn lên vừa cười
vừa nhìn Nghi Lâm vẫy tay. Nghi Lâm từ từ tiến lại gần. Đột nhiên đầu óc
nàng hỗn loạn cơ hồ mê ngất đi. Người nàng ngã ngửa về phía sau. Khúc Phi
Yên liền đưa tay đỡ lấy lưng Nghi Lâm không để nàng té xuống, rồi cười nói: -
Muội muội đã biết trước là tỷ tỷ tất giật mình kinh hãi. Tỷ tỷ ơi! Tỷ tỷ đã nhìn
rõ ai chưa?
Nghi Lâm lắp bắp: - Y... y...
Thanh âm nàng rất yếu ớt tưởng chừng hơi thở không thông. Nguyên người
nằm trên giường bộ mặt vuông vắn, cặp lông mày như thanh kiếm và đôi môi
mỏng dính, đã lộ ra chính là Lệnh Hồ Xung mà nàng đã gặp bữa trước ở trên
Túy Tiên lầu.
Nghi Lâm nắm chặt cổ tay Khúc Phi Yên, cất giọng run run hỏi: - Y.. không
chết ư?
Khúc Phi Yên cười đáp: - Hiện giờ y không chết. Nhưng nếu thuốc của tỷ
tỷ vô hiệu thì y cũng hết sống...
Nghi Lâm cướp lời: - Y không chết đâu... Nhất định không thể chết được...
360
--------------------------------------- 28
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Nàng vừa kinh hãi vừa vui mừng, đột nhiên bật lên tiếng khóc.
- Ô hay! Y không chết mà sao tỷ tỷ lại khóc?
Nghi Lâm hai chân nhũn ra, không chống đỡ được nữa. Nàng phục xuống
trước giường vừa khóc thút thít vừa nói: - Ta vui mừng lắm! Phi Phi ơi! Ta cảm
ơn muội muội không biết đến đâu mà nói. Té ra muội muội đã cứu Lệnh Hồ đại
ca.
Khúc Phi Yên ngắt lời: - Tỷ tỷ cứu y đấy chứ. Tiểu muội đã không có bản
lãnh đáng kể, lại không có Thiên hương đoạn tục cao.
Nghi Lâm đột nhiên tỉnh ngộ. Nàng từ từ đứng lên nắm lấy tay Khúc Phi
Yên nói: - Thế thì gia gia tiểu muội đã cứu y. Đúng là lệnh tôn đã cứu y...
Giữa lúc ấy đột nhiên bên ngoài có tiếng người la gọi: - Nghi Lâm! Nghi
Lâm!...
Đúng là thanh âm Định Dật sư thái.
Nghi Lâm giật mình kinh hãi toan thưa lên, thì Khúc Phi Yên vội thổi tắt
cây nến trong tay đi. Đồng thời xoay bàn tay bịt miệng Nghi Lâm lại, rồi khẽ
nói vào tai nàng: - Nơi đây là chỗ nào? Tỷ Tỷ chớ có lên tiếng!
Nghi Lâm tâm thần hoảng hốt, chẳng có chủ ý gì nữa. Nàng biết mình đã
dấn thân vào nơi kỹ viện là chỗ nhơ nhớp rất đáng hổ thẹn. Nhưng tai nàng
nghe rõ tiếng sư phụ hô hoán mà im lặng không thưa là một việc mà suốt đời
nàng không dám.
Bỗng nghe Định Dật lại lớn tiếng la: - Điền Bá Quang! Mau chường mặt ra
đi! Muốn tốt thì tha Nghi Lâm ngay!
Bỗng nghe Điền Bá Quang ở trong phòng phía trước nổi lên tràng cười ha
hả hỏi: - Tiền bối có phải là Định Dật sư thái ở Bạch Vân am đó không? Vãn
361
--------------------------------------- 29
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
bối đang muốn bái kiến đây. Nhưng vì bên mình có mấy người đẹp bầu bạn
không khỏi thất lể. Xin tiền bối miễn cho! Ha ha!
Tiếp theo bốn năm ả đều nổi lên tràng cười khanh khách. Thanh âm cực kỳ
dâm đãng. Chính là những kỹ nữ trong viện. Có cô ả cả gan lớn tiếng: - Hảo
tướng công! Mặc kệ mụ! Hãy ngồi với tiểu muội một lúc đã. Hì hì!
Mấy ả kỹ nữ dâm đãng mỗi lúc một lớn tiếng, hiển nhiên chúng có ý trêu
tức Định Dật.
Định Dật giận quá quát lên: - Điền Bá Quang! Mi mà không ra ngay thì ta
băm xác mi ra làm muôn đoạn.
Điền Bá Quang cười đáp: - Vãn bối không ra tiền bối cũng băm vằm mổ
xẻ, mà vãn bối có ra thì tiền bối cũng phân thây làm muôn đoạn. Đằng nào
cũng chết thì chẳng ra làm chi nữa. Định Dật sư thái! Nơi đây không phải là
chỗ người xuất gia bước chân vào được đâu. Tiền bối đi đi là hơn. Lệnh cao đồ
không có ở đây. Y là một vị tiểu sư thái giữ giới luật thâm nghiêm, khi nào lại
vào chốn này? Như vậy há chẳng quái gở lắm ư?
Định Dật không nhịn được nữa gầm lên: - Phóng hỏa! Phóng hỏa! Đốt
cháy cái ổ chó này đi! Thử xem gã có ra không?
Điền Bá Quang cả cười nói vọng ra: - Định Dật sư thái! Nơi đây là một
cảnh nổi danh ở huyện Hành Sơn kêu bằng Quần Ngọc viện. Sư thái phóng hỏa
đốt đi cũng không sao, nhưng trên chốn giang hồ sẽ đồn đại Quần Ngọc viện là
chốn yêu hoa tỉnh Hồ Nam đã bị Định Dật sư thái phái Hằng Sơn phóng hỏa
thiêu rụi. Như vậy tất có người hỏi: "Định Dật sư thái là một nhà tu hành đạo
cao đức trọng lại tuổi nhiều, sao còn đến chốn này làm chi?". Khi đó người khác
sẽ đáp lại: "Sư thái đến đây tìm đồ đệ". Người ta lại hỏi: "Sao? Đệ tử phái
362
--------------------------------------- 30
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Hằng Sơn ở am Bạch Vân cũng đến Quần Ngọc viện ư?". Họ tiếp tục đồn đại
xuyên tạc làm tổn hại danh dự quý phái, thật là bất tiện. Vãn bối xin nói rõ:
Vạn lý độc hành Điền Bá Quang này không biết sợ trời sợ đất là gì mà khắp
thiên hạ chỉ sợ có một mình lệnh cao đồ. Hể gặp y là phải tránh xa còn chưa
được, khi nào lại dám dấu y?
Định Dật sư thái ngẫm nghĩ thấy gã nói có lý, nhưng rõ ràng đệ tử về báo là
Nghi Lâm chạy vào tòa nhà này. Y bị Điền Bá Quang đả thương, chẳng lẽ còn
là giả được sao? Mụ tức quá cầm lấy một viên ngói bóp nát ra, mà không biết
làm thế nào.
Đột nhiên trên mái nhà ở phía đối diện có thanh âm lạnh lẽo cất lên hỏi: -
Điền Bá Quang đệ tử ta là Bình Nhân Kỳ phải chăng đã bị chết về tay ngươi?
Người hỏi câu này chính là Dư Thương Hải, chưởng môn phái Thanh Thành.
Điền Bá Quang đáp: - Tại hạ cam bề thất kính. Cả đại giá chưởng môn
phái Thanh Thành cũng quang lâm. Quần Ngọc viện ở Hành Sơn từ đây nổi
tiếng lẫy lừng thiên hạ, làm ăn thịnh đạt đến không kịp tiếp khách nữa. Tại
hạ có giết một gã tiểu tử kiếp pháp bình thường, chiêu số giống hệt như kiếm
pháp phái Thanh Thành. Còn gã tên gọi Bình Nhân Kỳ hay gì gì thì tại hạ hoài
công đâu mà hỏi đến?
Dư Thương Hải nói: - Giỏi lắm!
Bỗng nghe đánh véo một cái. Người lão đã chuồn vào phòng. Tiếp theo là
tiếng khí giới chạm nhau chát chúa nổi lên như pháo liên châu. Dư Thương Hải
cùng Điền Bá Quang đã động thủ đánh nhau ở trong phòng.
Định Dật đứng trên nóc nhà nghe tiếng khí giới loảng xoảng thì trong lòng
ngấm ngầm bội phục Điền Bá Quang. Mụ lẩm bẩm: - Thằng lỏi Điền Bá Quang
363
--------------------------------------- 31
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
quả nhiên có bản lãnh thực sự. Cứ nghe mấy chiêu khoái đao kiếm này thì đủ
rõ gã đấu với chưởng môn phái Thanh Thành đang ở vào tình thế quân bình.
Đột nhiên một tiếng binh vang lên. Lập tức tiếng khí giới im bặt. Nghi Lâm
nắm chặt tay Khúc Phi Yên. Lòng bàn tay nàng toát mồ hôi lạnh ngắt, nàng
không hiểu Điền, Dư hai người tỷ đấu ai thắng ai bại? Theo lẽ ra Điền Bá
Quang đã mấy lần khinh khi nàng, nàng mong gã bị Dư Thương Hải đánh bại
mới phải. Nhưng trái lại nàng rất mong Điền Bá Quang đánh bại Dư Thương
Hải. Tốt hơn hết là Dư Thương Hải mau mau chạy đi, đồng thời sư phụ nàng
cũng rời khỏi chốn này để cho Lệnh Hồ Xung ở yên đâu dưỡng thương. Lúc này
y đang ở vào lúc sống dở chết dở, rất là nguy ngập. Nếu Dư Thương Hải tiến
vào y sợ quá mà vết thương lại xé ra, tất nhiên phải chết.
Bỗng nghe thanh âm Điền Bá Quang từ phía xa vọng lại: - Dư quán chủ! ở
trong phòng chật hẹp quá, khó bề xoay sở chân tay. Chúng ta ra chỗ rộng rãi
ngoài kia đấu ba trăm hiệp nữa để coi ai thắng ai bại. Nếu Dư quán chủ mà
thắng thì nàng Bảo Ngọc xinh đẹp như tiên sẽ nhường lại cho quán chủ. Nhược
bằng quán chủ mà thua thì Bảo Ngọc sẽ về phần tại hạ.
Câu nói của gã có ý bảo Dư Thương Hải mà tỷ đấu với gã chỉ vì ghen tuông
muốn chiếm đoạt một ả kỹ nữ trong Quần Ngọc viện tên gọi Bảo Ngọc chi chi
đó. Gã Điền Bá Quang thanh danh tàn tạ, gã ra vào kỹ viện hàng ngày như cơm
bữa chẳng có chi là lạ. Còn Dư Thương Hải là chưởng môn một phái lớn trong
võ lâm thì khi nào lại thành kẻ lãng tử vô hạnh như thế được? Vừa rồi hai người
tỷ đấu trong phòng, mới khoảnh khắc đã qua lại hơn năm chục chiêu. Đao pháp
của Điền Bá Quang rất tinh kỳ, công thủ đều theo phép tắc. Dư Thương Hải tự
364
--------------------------------------- 32
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
lượng võ công của đối phương chẳng kém gì mình. Nếu còn tỷ đấu ba, bốn trăm
chiêu nữa, lão chưa chắc đã nắm vững phần thắng.
Lát sau bốn bề im lặng như tờ.
Nghi Lâm tựa hồ nghe rõ cả tiếng trái tim mình đập. Nàng châu đầu ghé
sát miệng vào tai Khúc Phi Yên khẽ hỏi: - Bọn chúng có tiến vào không?
Thực ra Khúc Phi Yên còn nhỏ hơn nàng mấy tuổi, nhưng trong tình trạng
cấp bách này, Nghi Lâm chẳng còn chú ý gì nữa, nàng đã biến thành một cô bé
chẳng hiểu gì cả.
Khúc Phi Yên không trả lời, giơ tay ra bịt miệng Nghi Lâm.
Bỗng nghe Lưu Chính Phong lên tiếng: - Dư quán chủ! Tên ác ôn Điền Bá
Quang đã làm nhiều điều ác độc, tất không được chết tử tế đâu, chúng ta muốn
thu thập gã bất tất phải vội vã trong một lúc. Kỹ viện đây là nơi ô uế, dấu diếm
mọi sự nhơ nhuốc. Anh em có ý muốn xục tìm thì chờ Lưu mỗ kêu người đi.
Đại Niên, Vi Nghĩa! các ngươi vào kỹ viện xục tìm. Đừng để một người nào
chạy thoát.
Hướng Đại Niên và Mê Vi Nghĩa là đệ tử nhà họ Lưu đồng thanh vâng
lệnh.
Tiếp theo lại nghe Định dật sư thái hạ lệnh cho bọn đệ tử gấp rút bao vây
xung quanh tòa nhà, vì bọn này đều là nữ ni không tiện sấn vào kỹ viện. Chúng
thấy Lưu Chính Phong dẫn người vào xục tìm thì thích quá.
Nghi Lâm lại càng bồn chồn trong dạ. Bỗng nghe bọn đệ tử họ Lưu lớn
tiếng la hét. Chúng xục tìm từng gian phòng một.
Lưu Chính Phong cùng Dư Thương Hải đứng bên đôn đốc. Bọn Hướng Đại
Niên, Mê Vi Nghĩa đảo lộn kỹ viện khiến cho chó cắn mèo kêu. Còn bọn đệ tử
365
--------------------------------------- 33
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
phái Thanh Thành thấy một người đồng bọn bị chết dưới lưỡi đao của Điền Bá
Quang thì trong lòng không khỏi run sợ. Tuy chúng được sư phụ thân hành cầm
quân mà cũng chỉ đuổi được gã bỏ chạy chứ không thể giết gã để báo thù nên
tên nào cũng im không lên tiếng mà chỉ đập phá đồ đạc. Bình rượu, chén trà vỡ
loảng choảng bày ra một cảnh tan hoang.
Nghi Lâm nghe rõ bọn Lưu Chính Phong đã vào đến phòng phía tây xục tìm
thì chỉ trong chớp mắt là họ đến phòng mình thì sợ quá cơ hồ ngất đi. Nàng than
thầm: - Sư phụ đến cứu mình mà mình lại không thưa, cứ ngồi trong kỹ viện với
một chàng trai giữa lúc đêm khuya thì còn ra thế nào? Tuy y vì mình bị trọng
thương nhưng bọn đàn ông phái Hành Sơn và Thanh Thành bao nhiêu người ùa
vào thì dù mình có đến trăm miệng cũng không rửa được tiếng nhơ, lại còn liên
lụy đến cả thanh danh phái Hằng Sơn... Thế thì mình còn mặt mũi nào mà trông
thấy sư phụ cùng các vị sư thư nữa?
Nàng thò tay rút kiếm ở sau lưng ra toan đâm cổ tự tử.
Khúc Phi Yên xoay tay trái lại nắm lấy cổ tay nàng khẽ quát: - Làm thế
không được! Tiểu muội cùng tỷ tỷ xông ra đi!
Bỗng nghe tiếng lách cách. Lệnh Hồ Xung ngồi nhỏm dậy khẽ nói: - Thắp
đèn nến cho sáng lên.
Khúc Phi Yên hỏi: - Để làm gì?
Lệnh Hồ Xung khẽ quát: - Ta bảo ngươi thắp đèn sáng lên!
Giọng nói có vẻ oai nghiêm. Khúc Phi Yên không dám hỏi nữa, lấy đả lửa
bật lên châm vào đèn nến. Dưới ánh đèn, Nghi Lâm nhìn rõ mặt Lệnh Hồ Xung
sắc mặt lợt lạt như người chết rồi. Nàng không nhịn được bất giác khẽ la lên
một tiếng kinh hoàng.
366
--------------------------------------- 34
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Lệnh Hồ Xung chỉ vào tấm chiếu trên giường nói: - Khoác vào... cho ta!
Nghi Lâm toàn thân run bần bật cúi xuống lấy chăn khoác vào người gã.
Tay phải Lệnh Hồ Xung giữ lấy vạt áo đằng trước để che vết thương trước ngực
rồi bảo: - Hai cô lên giường nằm đi!
Khúc Phi Yên bật cười hì hì nói: - Hay quá! Hay quá!
Cô kéo Nghi Lâm chui vào trong chăn.
Lúc này mọi người bên ngoài đã nhìn thấy trong phòng này có lửa sáng, hối
hả bảo nhau: - Chúng ta qua bên kia xục tìm.
Rồi chúng kéo ùa cả đến.
Lệnh Hồ Xung đề khí bước tới khép cửa cài then, gã quay lại nhìn giường
nằm rồi trở vào trước giường mở màn ra nói: - Các cô chui cả vào trong chăn
cho kín đi!
Nghi Lâm ấp úng: - Đại ca... đừng cử động!... Phải cẩn thận vết thương.
Lệnh Hồ Xung đưa tay trái ra đẩy đầu nàng vào trong chăn, tay phải gã kéo
nắm tóc dài của Khúc Phi Yên bỏ trùm lên mặt gối. Gã chỉ cử động bấy nhiêu
mà vết thương lại tóe máu không ngớt. Hai chân gã nhũn ra phải ngồi xuống
cạnh giường.
Lúc này ngoài cửa phòng đã có người khua náo ầm lên và cất tiếng la gọi: -
Những phường chó đẻ kia! Mở cửa ra mau!
Rồi bình một tiếng! Có người đạp cửa phòng ra. Ba bốn tên nhảy vào
trước. Đi đầu là Hồng Nhân Hùng đệ tử phái Thanh Thành.
Gã vừa nhìn thấy Lệnh Hồ Xung đã giật mình kinh hãi la lên: - Lệnh Hồ
Xung?... Lệnh Hồ Xung!...
Rồi lùi lại một bước.
367
--------------------------------------- 35
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Hướng Đại Niên và Mê Vi Nghĩa đều chưa biết mặt Lệnh Hồ Xung nhưng
nghe nói gã bị La Nhân Kiệt giết chết rồi, bây giờ chúng nghe Hồng Nhân Hùng
kêu tên họ gã lên, cũng đều chấn động tâm thần, bất giác lùi cả lại phía sau.
Mọi người đều trố mắt ra nhìn gã không chớp.
o O o
368
--------------------------------------- 36
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
HỒI 32
GẶP NGUY NAN, HÀO KIỆT KHUẤT THÂN
Lệnh Hồ Xung từ từ đứng dậy nói: - Các ngươi... đến đông người...
Hồng Nhân Hùng kinh ngạc ngắt lời: - Té ra ngươi vẫn không chết ư?
Lệnh Hồ Xung lạnh lùng đáp: - Có lý nào... ta chết dễ thế được?
Dư Thương Hải vượt mọi người tiến vào hỏi: - Ngươi là Lệnh Hồ Xung ư?
Hay lắm, hay lắm!
Lệnh Hồ Xung đưa mắt nhìn lão nhưng không trả lời.
Dư Thương Hải lại hỏi: - Ngươi ở trong kỹ viện này làm gì vậy?
Lệnh Hồ Xung cười ha hả đáp: - Thế là lão đã biết mà còn giả vờ hỏi. Đã
vào kỹ viện thì còn làm gì nữa?
Dư Thương Hải lạnh lùng nói: - Ta thường nghe kỷ luật phái Hoa Sơn rất
nghiêm ngặt mà ngươi lại là đại đệ tử của chưởng môn phái Hoa Sơn và là
truyền nhân chính tông của Quân tử kiếm Nhạc t mà cũng lén lút vào
kỹ viện ngủ đêm thì thật đáng buồn cười, buồn cười đến lộn ruột.
Lệnh Hồ Xung nói: - Kỷ luật phái Hoa Sơn thế nào là việc riêng của người
ta lão nói đến làm chi?
Dư Thương Hải là tay biết nhiều hiểu rộng. Lão thấy mặt gã không còn
chút huyết sắc, người run bần bật, hiển nhiên gã bị trọng thương thì đoán ngay
trong vụ này có điều chi giả trá. Lão xoay chuyển ý nghĩ bụng bảo dạ: - Tiểu ni
cô phái Hằng Sơn bảo gã bị La Nhân Kiệt hạ sát rồi mà thực ra gã đã chết đâu?
Hiển nhiên ả đã lừa dối. Nghe giọng lưỡi ả kêu gã một điều Lệnh Hồ đại ca,
hai điều Lệnh Hồ đại ca có vẻ thân thiết lắm, không chừng hai đứa đã có tư tình
369
--------------------------------------- 37
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
với nhau. Có người thấy tiểu ni cô vào trong kỷ viện này mà sao bây giờ không
thấy tông tích đâu? Phải chăng thằng lỏi này đã dấu ả đi? Hừ Ngũ nhạc kiếm
phái của chúng đã tự phụ là danh môn chính phái trong võ lâm, coi phái Thanh
Thành mình chẳng vào đâu. Mình mà lôi được ả ở trong này ra thì chẳng những
làm nhục hai phái Hoa Sơn, Hằng Sơn mà thôi, cả Ngũ nhạc kiếm phái cũng bẽ
mặt. Từ đây chúng không dám mồm năm miệng mười trên chốn giang hồ nữa.
Lão đảo mắt nhìn quanh bốn phía mà chẳng thấy có một bóng người nào
khác. Lão nghĩ bụng: - Không chừng ả tiểu ni cô kia dấu ở trên giường.
Lão liền nhìn Hồng Nhân Hùng cất tiếng gọi: - Nhân Hùng! Ngươi mở màn
ra coi! Chắc trên giường còn có lắm trò hay đó.
Hồng Nhân Hùng dạ một tiếng rồi tiến lại hai bước. Hắn đã bị ăn đòn của
Lệnh Hồ Xung nên bây giờ vẫn nơm nớp nhìn gã.
Lệnh Hồ Xung hỏi: - Ngươi không muốn sống nữa chăng?
Hồng Nhân Hùng ngẩn người ra một chút, nhưng hắn cậy có sư phụ đỡ đầu
nên không sợ gì nữa.
Hắn rút kiếm đánh soạt một cái.
Lệnh Hồ Xung nhìn Dư Thương Hải hỏi: - Lão định làm gì đây?
Dư Thương Hải đáp: - Phái Hằng Sơn mất một tên nữ đệ tử, có người trông
thấy y ở trong kỹ viện này. Chúng ta muốn điều tra xem sao?
Lệnh Hồ Xung nói: - Công việc của Ngũ nhạc kiếm phái thì việc gì đến
phái Thanh Thành mà lão rắc rối?
Dư Thương Hải nói: - Câu chuyện bữa nay không điều tra cho rõ không
xong! Nhân Hùng! Ngươi cứ động thủ đi!
370
--------------------------------------- 38
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Hồng Nhân Hùng đáp lại bằng một tiếng "vâng" rồi vung trường kiếm mở
màn ra.
Nghi Lâm cùng Khúc Phi Yên đang ôm chặt lấy nhau nấp ở dưới chăn,
những câu đối thoại giữa Lệnh Hồ Xung và Dư Thương Hải hai cô đều nghe rõ
hết, trong lòng xao xuyến vô cùng! Toàn thân đang run bần bật, các cô thấy
Hồng Nhân Hùng vén màn lên thì chẳng còn hồn vía nào nữa. Màn vừa vén
lên. mọi người đều chú ý nhìn vào trong giường thì thấy dưới lần chăn ấm thêu
cặp uyên ương quả nhiên có người, những sợi tóc xanh ở mặt gối rung rinh
không ngớt. Hiển nhiên người trong chăng đang run sợ vô cùng.
Dư Thương Hải ngó thấy trên gối có tóc dài thì trong lòng thất vọng vì
người trong chăn không phải là tiểu ni cô trọc đầu, mà gã Lệnh Hồ Xung ngủ
với kỹ nữ thật sự.
Lệnh Hồ Xung lạnh lùng nói: - Dư quán chủ! Nghe nói lão xuất gia từ nhỏ,
suốt đời chưa từng thấy đàn bà lõa thể mà lại không dám lần mò vào kỹ viện.
Sao lão không bảo đệ tử mở tung chăn ra để coi cho biết?
Gã nói câu này thách thức đối phương, thật vô cùng mạo hiểm. Gã đoán
già Dư Thương Hải là chưởng môn một phái, tự phụ địa vị cao cả, không dám
nhìn vào một kỹ nữ khỏa thân trước mặt đông người.
Dư Thương Hải cả giận quát lên: - Mi nói thúi lắm.
Lão vung chưởng bên phải đánh ra.
Lệnh Hồ Xung nghiêng mình để tránh chưởng phong, nhưng người đang bị
trọng thương gã chuyển động không được linh diệu mà phát chưởng của Dư
Thương Hải lợi hại vô cùng. Gã đứng không vững lại ngã lăn xuống giường. Gã
371
--------------------------------------- 39
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
cố sức chống tay đứng dậy. Nhưng miệng phun ra một búng máu tươi. Người gã
lảo đảo rồi thổ huyết lần nữa.
Dư Thương Hải muốn ra tay lần thứ hai thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng
người la: - Ỹ lớn hiếp nhỏ, thật quân mặt dầy!
Lời nói chưa dứt thì Dư Thương Hải đã xoay chưởng nhằm đánh ra cửa sổ.
Người theo thế chưởng, lão vọt ra ngoài. Đèn đuốc trong phòng chiếu sáng soi
rõ một người lưng gù, mặt mũi xấu xa đang muốn vượt tường chạy trốn.
Dư Thương Hải quát: - Đứng lại ngay.
Người lưng gù này chính là Lâm Bình Chi giả trang. Chàng ở trong Lưu phủ
bị Dư Thương Hải coi tướng nghi ngờ. Sau chàng nhân lúc Khúc Phi Yên xuất
hiện, Dư Thương Hải chỉ để ý tới cô bé này, chàng liền len lén rút lui. Chàng
vừa chạy ra đến hành lang thì Mộc Cao Phong đã đứng chắn trước mặt chàng,
khẽ vỗ vào cái lưng gù cười hỏi: - Gã gù giả hiệu này! Làm thằng gù thì có chi
là thú? Sao ngươi còn mạo xưng là đồ tử đồ tôn của ta nữa?
Lâm Bình Chi biết tính nết lão này cổ quái mà võ công lại rất cao thâm,
nếu mình không khéo tìm lời chống chế, tất bị họa sát thân. Nhưng chàng lại
nghĩ thầm: - Vừa rồi ở trong nhà đại sảnh, mình đã kêu lão bằng Mộc đại hiệp
và nịnh lão có những hành động nghĩa hiệp, chứ chưa có điều chi đắc tội. Bây
giờ mình lại tiếp tục thổi lão theo giọng đó, chắc không đến nỗi làm cho lão
phải nổi giận.
Chàng nghĩ vậy liền nói: - Vãn bối thường nghe nhiều người đề cập tới Tái
bắc minh đà Mộc đại hiệp lừng lẫy thanh danh, sẵn lòng cấp cứu người hoạn
nạn, nâng đỡ kẻ gian nguy. Vãn bối vẫn đem lòng ngưỡng mộ rồi bất giác cải
trang theo hình bóng Mộc đại hiệp. Vãn bối mong rằng dại hiệp tha tội cho.
372
--------------------------------------- 40
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Mộc Cao Phong cười ha hả nói: - Cái gì mà báo cứu cấp người hoạn nạn,
giúp đỡ kẻ gian ngay? Thật là láo toét!
Tuy lão biết Lâm Bình Chi khéo bịa chuyện, nhưng người hồ đồ dễ mấy ai
không ăn bánh phỉnh? Bọn người giang hồ võ công càng cao lại càng háo danh.
Mộc Cao Phong là hạng vô duyên nhất trong võ lâm. Có người nịnh lão trước
mặt nhưng chỉ nói võ công lão cao cường, kiến thức lão siêu việt, chứ không ai
bảo lão hành động nghĩa hiệp như Lâm Bình Chi. Mộc Cao Phong trong lòng
cao hứng nghẹo đầu ngắm nghía Lâm Bình Chi một hồi rồi hỏi: - Tên ngươi là
gì? Môn phái nào?
Lâm Bình Chi đáp: - Thực tình vãn bối họ Lâm, trong lúc vô tình đã mạo
nhận họ Mộc của tiền bối.
Mộc Cao Phong cười lạt hỏi: - Cái gì mà trong lúc vô tình? Ngươi chỉ đem
tên gia gia ngươi ra để hòng lung lạc gạt gẫm kẻ khác. Dư Thương Hải là
chưởng môn một phái, lão chỉ đưa đầu ngón tay ra là lập tức đánh chết ngươi
được. Một thằng lỏi con như ngươi mà dám đụng độ với lão thì thật là lớn mật.
Lâm Bình Chi nghe nói đến tên Dư Thương Hải thì bầu máu nóng lại sôi lên
sùng sục, chàng lớn tiếng: - Vãn bối mà còn một hơi thở cũng nhất định đâm
chết tên gian tặc đó.
Mộc Cao Phong lấy làm kỳ hỏi: - Ngươi có thù oán gì với Dư Thương Hải?
Lâm Bình Chi ngần ngừ bụng bảo dạ: - Lấy sức một mình ta thì khó lòng
cứu được gia gia cùng má má. Âu là ta đánh liều lạy lão lần nữa để xin lão tiếp
tay cho.
Chàng liền quỳ xuống dập đầu nói: - Song thân vãn bối lọt vào tay tên gian
tặc đó. Vãn bối khẩn cầu tiền bối trượng nghĩa cứu cho.
373
--------------------------------------- 41
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Mộc Cao Phong lắc đầu quầy quậy đáp: - Vụ này chả có lợi chi hết. Mộc
đà tử trước nay chẳng khi nào làm việc vô ích bao giờ. Gia gia ngươi là ai? Cứu
y ta có được lợi gì không?
Lão nói tới đây thì đột nhiên nghe có thanh âm nói rất khẽ và lộ vẻ khẩn
trương: - Mau bẩm báo sư phụ: Phái Thanh Thành có người bị giết. Phái Hằng
Sơn có người bị thương rồi trốn về.
Mộc Cao Phong bảo Lâm Bình Chi: - Câu chuyện của ngươi rồi sẽ tính sau.
Hiện giờ có chuyện vui đáo để, ngươi muốn coi cho mở rộng tầm mắt thì đi theo
ta.
Lâm Bình Chi nghĩ bụng: - Mình cứ đi theo lão hoài là có cơ hội cầu lão
giúp mình.
Chàng liền đáp: - Dạ Dạ! Lão tiền bối đi tới đâu vãn bối cũng xin theo tới
đó.
Mộc Cao Phong lại nói: - Bây giờ chúng ta nhắc lại chuyện vừa rồi... Mộc
đà tử này bất luận việc gì có được lợi thì mới làm. Nếu ngươi chỉ vì nghênh
ngang để cho gia gia ngươi phải phiền lụy thì đừng nhắc tới nữa là hơn.
Lâm Bình Chi đang định trả lời một cách hàm hồ cho xuôi thì Mộc Cao
Phong lại nói: - Bọn chúng đi rồi! Ngươi hãy theo ta!
Lâm Bình Chi thấy cổ tay mình bị lão nắm chặt rồi người bị nhấc bổng lên.
Chân không chấm đất, chàng đã bị lão cắp chạy lên núi.
Khi đến kỹ viện Quần Ngọc, Mộc Cao Phong khẽ bảo: - Đừng lên tiếng!
Rồi hai người đứng tựa vào sau một gốc cây để nhìn trộm mọi người có
động tĩnh gì trong kỹ viện. Dư Thương Hải cùng Điền Bá Quang giao thủ, bọn
374
--------------------------------------- 42
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Lưu Chính Phong dẫn người đến xục tìm viện Quần Ngọc. Lệnh Hồ Xung đứng
dậy đi ra. Bao nhiêu hành động và lời nói đều lọt vào tai mắt hai người.
Đến khi Dư Thương Hải muốn phóng chưởng đánh Lệnh Hồ Xung lần nữa
thì Lâm Bình Chi không nhẫn nại được buột miệng, tự biết ngay là mình lỗ
mãng, chàng xoay mình toan chạy trốn. Ngờ đâu Dư Thương Hải rượt tới rất lẹ.
Hắn vừa quát "Đứng lại" thì chưởng lực đã bao phủ lấy người chàng. Hắn chỉ
cần thúc đẩy nội lực một cái là phủ tạng chàng tất bị tan vỡ mà xương cốt cũng
bị gãy nát. Nhưng hắn thấy sau bóng chàng có Mộc Cao Phong nên còn đem
lòng úy kỵ, chưa nhả nội lực ra.
Dư Thương Hải cười lạt hỏi: - Té ra là lão.
Hắn vừa nói vừa nhảy xổ về phía Mộc Cao Phong đứng ở phía sau Lâm
Bình Chi cách chừng hơn trượng, rồi hỏi: - Lão gù họ Mộc kia! Đã mấy lần lão
sai những quân tiểu bối làm khó d với ta là có dụng ý gì?
Mộc Cao Phong cười khanh khách đáp: - Gã này tự nhận làm hàng tiểu bối
của ta, nhưng ta không nhìn nhận gã. Gã họ Lâm còn ta họ Mộc. Gã có liên
quan gì đến ta? Dư quán chủ! Mộc đà tử này không phải sợ lão đâu, nhưng
không muốn gây thù oán với ai mà làm cái mộc che tên cho một thằng lỏi vô
danh. Giả tỷ làm mộc che tên cho gã mà có lợi ích thì Mộc đà tử cũng còn cân
nhắc nặng nhẹ xem có đáng làm hay không, vả có làm thì đã làm rồi. Xét ra
chuyện trước mắt hoàn toàn vô ích nên Mộc đà tử nhất định không làm.
Dư Thương Hải nghe lão nói vậy thì mừng thầm đáp: - Gã không liên quan
gì đến Đà huynh, vậy bần đạo cũng không có chuyện gì với Đà huynh nữa.
Hắn nói xong toan nhả chưởng lực ra thì đột nhiên phía trong cửa sổ lại có
tiếng nói: - Ỷ lớn hiếp nhỏ, thật quân mặt dầy.
375
--------------------------------------- 43
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Dư Thương Hải lại càng tức giận. Nhưng tám chữ "ỷ lớn hiếp nhỏ, thực
quân mặt dầy" lại rất hữu lý, vì hiển nhiên võ công hai người kém xa hắn. Nếu
hắn muốn giết thì chỉ cất tay một cái là xong, song không tài nào tránh khỏi bốn
chữ "ỷ lớn hiếp nhỏ". Còn bốn chữ "Thật là quân mặt dầy" là một thành ngữ đi
liền rất thích hợp. Nhưng nếu dung tha cả hai tên một cách dể dàng thì nỗi tức
giận này nuốt làm sao được?
Lão liền cười lạt một tiếng rồi quay lại bảo Lệnh Hồ Xung: - Công việc của
ngươi làm rồi ta sẽ tính toán với sư phụ ngươi.
Đoạn lão quay ra hỏi Lâm Bình Chi: - Tiểu tử! Ngươi ở môn phái nào?
Lâm Bình Chi bất giác mắng lại: - Quân chó má này! Ngươi làm cho ta
phải nhà tan người chết. Bây giờ còn muốn hỏi gì ta nữa?
Dư Thương Hải trong lòng rất lấy làm kỳ hỏi lại: - Ta có quen biết gì với
thằng quỷ xấu xa bao giờ đâu? Mi nói cái gì bị nhà tan người chết? Câu chuyện
đó ở đâu ra?
Nhưng giữa nơi tai mắt đông người, lão không muốn hỏi nhiều, quay lại bảo
đệ tử Hồng Nhân Hùng: - Nhân Hùng! Ngươi hãy đập chết thằng lỏi này đi rồi
bắt lấy Lệnh Hồ Xung.
Lão sai đệ tử động thủ, tự cho là đắc sách vì không vướng phải bốn chữ "ỷ
lớn hiếp nhỏ".
Hồng Nhân Hùng dạ một tiếng rút kiếm tiến lại.
Lâm Bình Chi cũng thò tay rút kiếm ra, nhưng chàng vừa giơ tay lên thì
luồng kiếm quang lạnh ngắt của đối phương đã trỏ vào trước ngực chàng.
Lâm Bình Chi la lên: - Dư Thương Hải! Lâm Bình Chi này....
376
--------------------------------------- 44
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
Dư Thương Hải giật mình kinh hãi tự hỏi: - Sao thằng quỷ quái xấu xa này
lại tự xưng là Lâm Bình Chi?
Lão vội vung tay trái đánh ra một chưởng. Chưởng phong hất thanh trường
kiếm của Hồng Nhân Hùng chếch sang một bên, rồi qua mé ngoài tay phải Lâm
Bình Chi lướt đi.
Lão hất hàm hỏi lại: - Ngươi nói cái gì?
Lâm Bình Chi đáp: - Lâm Bình Chi này có thành quỷ sứ cũng tìm đến ngươi
để đòi mạng.
Dư Thương Hải sửng sốt hỏi: - Ngươi là... Lâm Bình Chi ở Phước Oai tiêu
cục đấy ư?
Lâm Bình Chi không nghĩ gì tới sống chết nữa, chàng lại tự biết lúc này
chẳng còn cách nào dấu giếm được. Chàng ngang nhiên nhận lấy cái chết oanh
liệt cho hả. Hai tay chàng xé những giấy thuốc cao soàn soạt rồi cởi bỏ áo
ngoài và chiếc bọc đeo trên lưng ra. Chàng dõng dạc đáp: - Chính thị! Ta đây
là Lâm Bình Chi ở Phước Oai tiêu cục. Thằng con lão trêu trọc con gái nhà
lương thiện, chính ta đã giết gã đó. Lão làm cho ta nhà tan người chết. Gia gia
cùng má má ta... lão đem dấu ở đâu?
Lệnh Hồ Xung hai tay níu lấy cửa sổ lên tiếng: - Dư quán chủ! Té ra lão
cũng có vợ con vậy mà tại hạ cứ tưởng lão hãy còn đồng thân ở chốn thanh tu
nên đã coi lão có tư cách cao quý. Mộc tiền bối! Nhà họ Lâm ở Phước Oai tiêu
cục có pho kiếm phổ về Tịch tà kiếm pháp. Ai lấy được kiếm phổ này sẽ thành
thiên hạ vô địch. Dư quán chủ thèm nhỏ nước miếng nên đã...
Gã nói tới đây không chống chọi được nữa. Thấy lợm giọng như sắp thổ
huyết, gã phải miển cưỡng cầm hơi không cho thổ huyết ra. Người gã loạng
377
--------------------------------------- 45
Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung
choạng lùi lại mấy bước. Hai chân nhũn ra, gã phải ngồi bệt xuống cạnh
giường. Nhưng gã nghĩ ngay đến Nghi Lâm còn ẩn nấp ở trong chăn mà nàng
lại là người xuất gia băng thanh ngọc khiết thì gã ngồi cùng giường bên chỗ
nàng nằm thế nào được. Lệnh Hồ Xung liền bám lấy thành giường muốn gắng
gượng đứng lên nhưng gã đã kiệt lực mất rồi.
o O o
378
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro