Chương 2 : Con đường đến tự do.
Harry Potter là một Xà Khẩu. Đó là thông tin thú vị nhất mà Ginny đã nói với Tom trong những tháng vừa qua. Và Tom không thể không tự hỏi liệu cuộc đối đầu giữa "cậu bé phép màu" và Chúa tể Voldemort đã kết thúc như vậy có phải do sức mạnh của hai Người Thừa Kế Slytherin xung đột hay không. Không có cách nào để chắc chắn điều đó.
Trong khi nhìn chằm chằm vào khoảng không vô tận của ngục tù cuốn nhật ký, Tom nhận ra sự quan tâm của mình dành cho kẻ đánh bại bản thể khác của hắn đang dần chuyển thành ám ảnh. Giống như cách hắn từng bị ám ảnh bởi việc tạo ra một Trường Sinh Linh Giá, giờ đây hắn bị ám ảnh bởi cậu bé có thể đe dọa sự tồn tại của hắn. Những mối đe dọa như thế phải bị loại bỏ.
Mà thật ra, người ta luôn thích thú khi được chứng kiến một anh hùng sụp đổ. Và Tom, tình cờ thay, lại có kinh nghiệm trong việc gài bẫy ai đó với những tội lỗi mà họ không hề phạm phải. Một số người đã nghi ngờ Potter chính là Người Kế Vị Slytherin sau khi cậu bị bắt gặp nói chuyện với một con rắn và đe dọa một Máu Bùn trong câu lạc bộ đấu tay đôi. Tom biết nạn nhân tiếp theo của mình sẽ là ai... và chuyện đó có khả năng gây ra một vụ bê bối đủ để hủy hoại hình ảnh cậu bé được xem như biểu tượng của sự chống lại Chúa tể Voldemort. Phải, mọi chuyện nên diễn ra chính xác như vậy.
Tom chiếm xác Ginny nhưng không đưa cô vào Phòng Bí Mật ngay lập tức. Trước tiên, hắn cần nghiên cứu thời khóa biểu của Potter và Justin Finch-Fletchley, nạn nhân tiếp theo. Vụ tấn công này cần diễn ra vào ban ngày, dù rủi ro cao, nhưng là cách duy nhất để đảm bảo Potter không có chứng cứ ngoại phạm. Khi đã chọn thời điểm phù hợp, Tom chuẩn bị sẵn con Tử Xà cho một cuộc tấn công nhanh gọn lẹ rồi rút khỏi hiện trường.
Mọi thứ diễn ra còn tốt hơn cả kỳ vọng của Tom. Tên Máu Bùn đang đi dọc hành lang một mình, ngoại trừ sự xuất hiện của hồn ma Sir Nicholas de Mimsy-Porpington. Hắn không chết vì đã nhìn thấy đôi mắt của Basilisk qua bóng mờ của con ma. Thực ra, Tom cố tình chỉ nhắm đến việc hóa đá, bởi điều đó phù hợp với hình ảnh một đứa trẻ mười hai tuổi hơn là một vụ giết người. Và một sự may mắn đến không ngờ là chính Potter lại là người phát hiện tên Máu Bùn bị hóa đá. Cái cối xay tin đồn ở Hogwarts chắc chắn sẽ biến chuyện đó thành bằng chứng rằng Potter đã bị bắt quả tang tại hiện trường.
Tom tận hưởng sự hài lòng khi Ginny kể lại hậu quả cho hắn. Việc chiếm xác khiến hắn cạn kiệt sức lực thêm lần nữa, nhưng giờ đây hắn có thời gian để nghỉ ngơi. Nếu Potter thực sự là Người Kế Vị Slytherin, cậu ta chắc chắn sẽ giữ im lặng sau khi hầu hết mọi người đều tin vào tội lỗi của cậu ta.
Khi những tin đồn độc ác lan rộng, Tom tự chúc mừng bản thân vì đã gần như hủy hoại kẻ đánh bại Chúa tể Voldemort, chỉ với tư cách là một kẻ bị mắc kẹt trong một cuốn sách. Những chiến công kém cỏi hơn thế từng khiến hắn ấn tượng. Bản thể khác của hắn, so với chính hắn bây giờ, chỉ là một kẻ thất bại tầm thường !
_______________
Như thường lệ, phản ứng của Ginny trước sự căng thẳng gia tăng ở Hogwarts là tìm sự an ủi từ cuốn nhật ký thân thiện của cô, nhưng khi hầu hết học sinh rời lâu đài về nhà cho kỳ nghỉ Giáng Sinh, cô đã thả lỏng. Cô không có bài tập nào để Tom có thể giúp cô, và lần đầu tiên, chính Tom là người bắt đầu một cuộc trò chuyện viết. Rõ ràng, cô đã tìm thấy những điều mới để chiếm lấy thời gian của mình, và Tom lo sợ rằng sự gắn bó của cô với cuốn nhật ký đang dần lỏng lẻo. Hắn thậm chí đã giúp cô làm thơ cho một tấm thiệp Valentine tặng Harry, một bài thơ sến súa đến độ nếu chỉ cần nghĩ đến nó thôi, Tom cũng cảm thấy ruột mình lộn tùng phèo lên vì kinh tởm. Điều đó thật sự khiến hắn lo lắng, vì hắn thậm chí không có ruột. Nhưng ngay cả sau đó, hắn cảm thấy ít cảm xúc nuôi dưỡng mình hơn.
Tháng Giêng đến, các lớp học bắt đầu lại, và một sự im lặng đáng sợ bao trùm lên cuốn nhật ký. Tom cảm thấy những trang sách của nhà tù như một chiếc áo chật chội đè nặng lên mình. Nó tồi tệ hơn trước rất nhiều, và khi cuối cùng Ginny viết vào lại, hắn cảm thấy như được hít một hơi thở trong lành sau khi bị nhấn chìm trong nước lâu. Nhưng lần này Ginny lại có những câu hỏi.
Anh là ai thế, Tom ?
Hắn hơi ngạc nhiên với câu hỏi này. Rõ ràng cô đã nghi ngờ điều gì đó, và một câu trả lời đơn giản như "Anh là nhật ký của em" có lẽ sẽ chỉ khiến cô càng nghi ngờ hơn.
"Anh là một cuốn sách được phù phép để chứa đựng ký ức và thông tin," hắn trả lời. "Chủ cũ của anh đã để lại rất nhiều phần của chính anh ta vào cuốn sách này, đến mức anh thừa hưởng một cái gì đó giống như một tính cách từ anh ta." Điều đó về cơ bản là đúng, nhưng được kể theo một cách khiến nó có vẻ rất vô tội.
Vậy anh là một người thật à ?
"Câu hỏi này, anh nghĩ, là vấn đề về cách em định nghĩa từ 'người'. Anh cho rằng bản thân anh là một người. Nhiều bức chân dung cũng cho là vậy."
Có một khoảng lặng rất lâu, nhưng Tom cảm thấy bàn tay của Ginny vẫn đang nắm chặt cuốn nhật ký.
Anh biết cách vào bếp. Và anh biết rất nhiều về phép thuật. Chủ cũ của anh có phải là học sinh ở đây không ?
"Đúng, anh ta là học sinh, rất lâu trước đây."
Tại sao anh ta lại ngừng viết cho anh ?
"Anh không biết. Anh có thể nói với em rằng, điều đó khá tồi tệ đối với anh đấy."
Một khoảng lặng dài. Sau đó, khi những từ tiếp theo được viết xuống, Tom cảm nhận được một cảm giác không thể nhầm lẫn được : sự sợ hãi.
Thỉnh thoảng sau khi em viết cho anh, em cảm thấy mệt mỏi. Có vài lần em đã mộng du.
"Nhưng điều đó cũng xảy ra sau khi em viết bài luận mà, chẳng phải sao ?"
Chủ cũ của anh đã đưa cái gì đó của anh ta vào anh bằng cách nào vậy ?
"Điều đó xảy ra suốt ấy mà, với mọi người, với mọi thứ. Chắc hẳn em đã nhận thấy cách cây đũa phép của em phản ứng dễ dàng với mệnh lệnh của em hơn khi mới bắt đầu ?"
Cây đũa phép của em không phản hồi lại. Em có đang đưa cái gì đó của mình vào anh không ?
"Em đã chia sẻ khá nhiều suy nghĩ và cảm xúc của em với anh. Làm sao anh có thể không tiếp nhận những gì em chia sẻ ?"
Cảm giác sợ hãi giờ đây đã chuyển thành sự hoảng loạn. Sau đó, sau vài phút im lặng hoàn toàn, cuốn nhật ký bị đóng lại một cách mạnh mẽ. Tom tự mắng mình vì đã để lộ vẻ tinh ranh quá rõ ràng, nhưng trước khi hắn kịp thử lấy lại quyền kiểm soát tâm trí của Ginny, một dòng nước tràn đến. Điều đó không phải là vấn đề lớn; nước không có gì đáng ngại đối với một Trường Sinh Linh Giá, nhưng việc mất đi một nạn nhân dễ bị lừa là một tin xấu. Tuy nhiên, hắn không mất hy vọng; những cô gái nhỏ thường hay hành động bốc đồng, và khả năng cao là cô bé sẽ hối hận và lấy lại cuốn nhật ký.
Tuy nhiên, khi Tom cảm thấy cuốn nhật ký bị nhặt lên lại, đó không phải là cảm giác quen thuộc của Ginny mà hắn có thể cảm nhận được từ đôi tay. Tom đợi chờ, háo hức cho một cuộc tiếp xúc mới.
Bất kể chủ nhân mới của cuốn nhật ký là ai, người đó không thử phương án đơn giản nhất là viết vào cuốn nhật ký. Thay vào đó, Tom cảm thấy một số bùa chú loại yếu được dùng lên cuốn sách. Tên đó đã muốn viết gì đó nhưng lại cho rằng quá mạo hiểm. Một cuốn sách có thể viết lại đã đủ nghi ngờ đối với những phù thủy dày dặn kinh nghiệm, huống hồ gì là một cuốn sách tự bắt đầu cuộc trò chuyện.
Và thế là, một sự im lặng sâu thẳm bao trùm vào không gian trong cuốn nhật ký. Thỉnh thoảng, Tom cảm thấy cuốn nhật ký bị lật, nhưng không có tiếp xúc nào được tạo ra. Nỗi sợ hãi bắt đầu len lỏi vào hắn rằng hắn sẽ lại bị lãng quên, như trước đây.
_______________
Mực !
Cảm giác lo sợ của Tom về việc phải chịu đựng thêm bốn mươi chín năm trong sự cô độc, không có cảm giác gì, bỗng bị cắt ngang bởi một vệt mực đỏ vương trên trang sách của cuốn nhật ký. Đó là một dấu hiệu hy vọng; cuốn nhật ký có thể hấp thụ mực, và có thể điều này sẽ khơi dậy sự tò mò ở chủ nhân mới, khiến họ thử nghiệm với hiện tượng kỳ lạ này.
Và đúng như vậy, một thời gian sau, những bàn tay mở cuốn nhật ký ra, rồi một giọt mực rơi xuống trang đầu tiên của tháng Một. Tom chuẩn bị sẵn sàng trong phấn khích, nhưng những từ ngữ xuất hiện trong tâm trí hắn xứng đáng được một cuộc ăn mừng nội tâm.
Tên tôi là Harry Potter.
Tom không biết điều gì đã đưa vận may về phía mình, và hắn vui vẻ đáp lại Cậu Bé Sống Sót.
"Chào, Harry Potter. Tôi là Tom Riddle. Bạn tìm thấy cuốn nhật ký của tôi thế nào vậy ?"
Ai đó đã cố xả nó xuống bồn cầu.
Vậy ra đó là cách Ginny quyết định vứt bỏ một vật phẩm có thể là ma quái có khả năng tự suy nghĩ. Người ta có thể đã trông đợi nhiều hơn ở một cô phù thủy trẻ được giáo dục trong môi trường phép thuật.
"Thật may là tôi đã ghi lại ký ức của mình theo một cách lâu dài hơn mực. Nhưng tôi luôn biết sẽ có những người không muốn cuốn nhật ký này bị đọc."
Ý bạn là sao ?
"Ý tôi là cuốn nhật ký này chứa đựng những ký ức về những điều khủng khiếp. Những điều đã bị che giấu. Những sự kiện xảy ra ở Trường Hogwarts."
Đó là nơi tôi đang ở bây giờ. Tôi đang ở Hogwarts, và những chuyện khủng khiếp đang xảy ra. Bạn có biết gì về Phòng Chứa Bí Mật không?
Tom cảm nhận được sự hào hứng của Potter; nó tuôn vào cuốn nhật ký qua từng từ mà cậu viết ra.
"Tất nhiên là tôi biết về Phòng Chứa Bí Mật," Tom đáp lại và bắt đầu kể về những sự kiện trong năm thứ Năm của hắn tại Hogwarts. Sự tò mò của Potter cứ tăng lên không ngừng, và Tom bắt đầu nghĩ rằng việc sử dụng cậu thay vì Ginny có thể là cách nhanh chóng nhất để giành lại tự do. Hắn muốn khiến cuộc trò chuyện này càng thêm hấp dẫn đối với Potter, vì vậy hắn đã đề nghị cho cậu xem một ký ức.
"Để tôi cho bạn xem," Tom viết.
OK, Potter đáp lại.
Tom dồn hết sức mạnh tinh thần và xâm nhập vào tâm trí của Potter theo cách tương tự như anh đã làm với Ginny; sự đồng ý của Potter khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng. Hắn không cố gắng kiểm soát nạn nhân mới của mình, chỉ đơn giản là chia sẻ những suy nghĩ như thể qua Chiết Tâm Trí Thuật.
Hắn cho Potter xem một ký ức đã bị sửa đổi cẩn thận về hậu quả sau cái chết của Myrtle Warren : cuộc trò chuyện của Tom với Hiệu trưởng Dippet, cuộc gặp ngắn với Dumbledore và phát hiện về Rubeus Hagrid với con quái vật của gã. Trong khi Potter chìm đắm trong ký ức đó, Tom dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của cậu. Potter cảm thấy sự đồng cảm với đứa trẻ mồ côi mang dòng máu lai khác, người sợ rằng Hogwarts sẽ phải đóng cửa, rồi cậu choáng váng và thất vọng khi biết rằng Hagrid dường như có liên quan đến Phòng Chứa Bí Mật.
Nhưng ngay khi Tom bắt đầu hy vọng rằng cuộc trò chuyện này sẽ tiến tới việc phục sinh của hắn, thì nó đột ngột dừng lại. Ngay sau khi Potter đã nhìn thấy mọi thứ mà Tom muốn cậu thấy, cậu để cuốn nhật ký sang một bên. Tom chờ đợi một cách háo hức, những ngón tay tưởng tượng của hắn ngứa ngáy muốn nắm bắt lấy sinh lực của Potter, nhưng cơ hội không xuất hiện.
Hắn hy vọng Potter sẽ quay lại để hỏi thêm về Phòng Chứa Bí Mật, nhưng khi cuốn nhật ký được mở lần tiếp theo, nỗi thất vọng lớn của anh là cảm nhận được cái cảm giác không thể nhầm lẫn của Ginny.
Chào Tom, dòng chữ viết tay của cô bé chào đón hắn.
"Chào Ginny," Tom đáp lại. Thật khó khăn khi phải đóng vai một cuốn nhật ký hiền lành và thông cảm. "Đã lâu rồi em không viết với anh."
Em đã sợ anh. Dạo gần đây em cảm thấy mình khỏe hơn nhiều, và em tự hỏi liệu việc viết cho anh có làm em mệt mỏi đến thế không. Một hôm em thấy rằng Harry tìm thấy anh, và em đã hoảng sợ. Con trai không bao giờ nên đọc những gì con gái viết trong nhật ký của họ !
"Không giống như là cậu ta có thể đọc được những gì em đã nói với anh đâu."
Anh có nói gì với anh ấy không ?
"Không, anh không nói gì về em cả. Cậu ta chỉ viết cho anh một lần và hỏi về mấy chuyện phiêu lưu kiểu Gryffindor."
Lũ con trai ! Dù sao thì, giờ em có một chuyện thú vị để kể cho anh ! Em đã thấy Percy hôn Penelope Clearwater, nữ Huynh trưởng nhà Ravenclaw !
Cô bé tiếp tục kể lại mọi thứ cô biết về Penelope Clearwater cho Tom, và cô biết rất nhiều, rất nhiều thứ mà Tom không thể chịu đựng nổi. Không có gì trong số đó chứa đựng cảm xúc mà Tom có thể sử dụng làm năng lượng nuôi dưỡng. Chẳng mất bao lâu để Tom bắt đầu ghét cô Clearwater và cả ruột gan cô ta với một niềm căm ghét cháy bỏng. Sau một khoảng thời gian dài như một thư viện chứa đầy những chuyện tầm phào và tin đồn vô tổ chức vớ vẩn, Ginny cuối cùng hỏi,
Anh có nghĩ Penelope sẽ trở thành chị dâu em không ?
"Ừ, anh nghĩ thế," Tom nói. "Mong là không có chuyện gì xấu xảy ra với cô ấy."
Thật không may cho cô Clearwater, những chuyện tồi tệ luôn xảy ra với mọi người ở Hogwarts vào năm đó, đặc biệt là với những người đã gây phiền phức cho Tom, dù chỉ là gián tiếp.
_______________
Sau khi đã biết rõ tình hình tại Hogwarts, Tom quyết định chọn ngày có trận đấu Quidditch để lên kế hoạch cho cuộc tấn công tiếp theo của Tử Xà. Penelope Clearwater, vẫn kiên trì học bài trong thư viện đến phút cuối, nhưng khi rời đi, cô đã đối mặt với Tử Xà. Tom, đang điều khiển Ginny trong hành lang và quan sát, bật cười một cách giòn giã bằng giọng điệu cao vút của một đứa con gái. Tuy nhiên, Basilisk có điều muốn nói với hắn sau đó.
"Gương," con rắn khổng lồ rít lên, giọng đầy thất vọng.
"Làm sao ?" Tom rít lại.
"Cô gái đã dùng gương để nhìn quanh góc. Cô ta chỉ bị hoá đá."
Lẽ nào linh hồn của Hogwarts đã tự bảo vệ những nạn nhân này ? Tom đi nhanh hơn với đôi chân ngắn của Ginny và nhăn mặt. Ai lại dùng gương để nhìn quanh một góc ? Liệu Cô Clearwater có thể đã biết trước rằng Tử Xà sẽ đến tìm cô chăng ?
"Chuyện này có vẻ nguy hiểm," Tom nói. "Ta nghĩ lần tới chúng ta cần phải thử một cách khác. Kế hoạch cuối cùng của ta đã đến lúc thực hiện."
Sau khi Tử Xà được đưa xuống ống dẫn về tổ của nó an toàn, Tom dẫn Ginny ra ngoài lâu đài rồi rời bỏ tâm trí cô. Như thường lệ, hắn sẽ biết được hậu quả sau khi trò Quidditch vô bổ kết thúc.
Hóa ra Tử Xà cũng đã hoá đá một học sinh khác nữa, một cô gái Gryffindor mà Ginny khá thân. Vì cô là một Muggle-born, mọi người đều cho rằng cô mới là mục tiêu thực sự, còn Clearwater, một máu lai, chỉ là nạn nhân ngoài ý muốn. Tom nghĩ rằng như vậy thì tốt hơn, vì nếu Ginny nghi ngờ, cô sẽ lại nghĩ đến Clearwater sau khi Tom đã biết quá nhiều về cô ấy. Hắn đã hành động quá nhiều bằng cảm xúc.
Nỗi sợ hãi lan tỏa khắp học sinh, Tom cảm nhận được điều đó. Ginny lo lắng và tìm đến sự an ủi từ cuốn nhật ký. Một khi cô kể cho Tom tin tức đáng kinh ngạc, hắn không thể kiềm chế được niềm vui trong lòng : vì Dumbledore đã thất bại trong việc bảo vệ những học sinh dưới quyền, Hội đồng quản trị Hogwarts đã quyết định đình chỉ ông. Hiệu trưởng đã rời trường trong nhục nhã, và Hagrid, người mà Dumbledore đã tuyển làm người giữ vườn, bị đưa tới Azkaban.
Kẻ tình nghi chính đã rời đi, và sẽ không còn cuộc tấn công Basilisk nào nữa. Nhưng không sao cả : Dumbledore đã đi, nỗi sợ hãi của hàng trăm học sinh vẫn ám ảnh cả lâu đài, và cuốn nhật ký hút lấy tất cả như một miếng bọt biển ma thuật đen tối. Mỗi khoảnh khắc Tom cảm thấy mình càng mạnh mẽ hơn, và trong những lúc Ginny viết cho hắn, hắn có thể cảm nhận được không khí xung quanh. Sức kiểm soát của hắn đối với Ginny mạnh mẽ hơn bao giờ hết, cho đến một đêm, Tom lại chiếm đoạt cơ thể cô.
Lễ nghi phục sinh đã nằm trong tâm trí Tom suốt nhiều tháng, và trong bóng tối của đêm, hắn dẫn Ginny đến Khu Vực Cấm của thư viện. Cuốn sách về Trường Sinh Linh Giá đã bị lấy đi, nhưng vẫn còn những cuốn sách khác với những mảnh thông tin hữu ích, và Tom đã dùng tay Ginny để sao chép rất nhiều trang sách vào trong nhật ký.
Sáng hôm sau, Tom không cảm thấy mệt mỏi chút nào, nhưng Ginny thì gần như sắp ngã quỵ.
Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa, cô phàn nàn. Em đã không thể suy nghĩ rõ ràng từ khi Hermione và Penelope bị tấn công. Em không thể ngủ ngon giấc được.
"Có một điều có thể làm em vui lên," Tom đáp. "Anh biết em đã từng mệt mỏi khi viết cho anh. Bây giờ anh đã nghĩ ra cách để thoát khỏi cuốn nhật ký này."
Một khoảng lặng rất lâu. Sau đó,
Tại sao lần tấn công cuối cùng lại xảy ra ngay sau khi em bắt đầu viết cho anh lần nữa ?
Cô cuối cùng cũng đã nối các dấu chấm lại với nhau. Tom nghĩ nhanh về một vài giải thích có thể, nhưng không cái nào đủ thuyết phục, và nếu hắn dành quá nhiều thời gian để nghĩ ra câu trả lời, điều đó sẽ tự nó làm lộ ra sự nghi ngờ. Vì vậy, tất cả những gì hắn có thể trả lời là,
"Trùng hợp thôi."
Điều đó sẽ không thể lừa được ai. Ginny đóng sầm cuốn nhật ký lại, nhét vào túi và bước đi với đôi chân run rẩy về phía Đại Sảnh. Tom có thể cảm nhận được cô từ xa, như thể hắn đang đi cùng cô như một bóng ma vô hình.
Tại Đại Sảnh, Ginny nhận thấy Harry Potter ngồi cùng với anh trai cô và tiến về phía họ, nỗi sợ hãi càng lúc càng gia tăng.
"Em phải nói với anh một chuyện," Tom nghe thấy Ginny lầm bầm.
Một trong những chàng trai nói gì đó, nhưng Ginny không trả lời. Sau đó, Tom cảm nhận được một người quen thuộc, Harry Potter, đang tiến lại gần, và hắn cảm nhận được những lời thì thầm,
"Có phải liên quan đến Phòng Chứa Bí Mật không ? Em đã thấy gì à ? Ai đó cư xử kỳ lạ ?"
Đúng lúc đó, Tom kéo những sợi dây tâm trí đã gắn vào tâm trí Ginny và điều khiển cô đi chệch hướng. Thời gian do dự đã qua rồi. Potter có lẽ vẫn tiếp tục nỗ lực giải quyết bí ẩn các cuộc tấn công. Đã đến lúc đưa cho cậu ta một điều gì đó mới mẻ để suy nghĩ.
Tom hoàn tất những chuẩn bị của mình. Sau khi lấy được bộ quần áo mới cho cơ thể sắp xuất hiện, hắn đưa Ginny đến hành lang bên cạnh cửa vào của Phòng Chứa Bí Mật. Ở đó là thông điệp hắn đã viết vào đêm Halloween. Dùng tay của Ginny, hắn lại viết thêm một thông điệp nữa,
XƯƠNG CỐT CON BÉ SẼ NẰM YÊN NGHỈ TRONG PHÒNG CHỨA MÃI MÃI
Trước khi ai đó có thể tìm thấy thông điệp, Tom đã đưa Ginny vào Phòng Chứa Bí Mật cho lần cuối cùng.
Mặc dù Ginny đang trong trạng thái thôi miên, cô vẫn cảm nhận được một phần nào đó rằng cô đang bước vào ngôi mộ của chính mình. Cô cố gắng chống cự, nhưng vô ích; những lần bị chiếm xác liên tiếp đã khiến ý chí của cô trở nên yếu ớt, còn Tom thì quá mạnh mẽ. Giờ đây, không cần phải đánh lừa Ginny nữa, Tom xử lý cô mạnh mẽ hơn trước, và khi họ dừng lại trước bức tượng Salazar Slytherin, đôi tay và phép thuật của Ginny bắt đầu thực hiện nghi lễ hồi sinh theo chỉ dẫn của Tom.
Lời chú này vượt xa khả năng và sức mạnh phép thuật hiện tại của cô. Nó mất nhiều thời gian hơn những gì Tom cảm thấy hài lòng, nhưng từ từ, sinh lực của Ginny bắt đầu rút vào cuốn nhật ký - vào hắn. Nghi lễ này sẽ mất nhiều giờ để hoàn thành. Sớm thôi, sẽ có người tìm thấy thông điệp mới, sẽ có một cuộc điểm danh và mọi người sẽ biết nạn nhân là ai. Tom không thể không hy vọng rằng Potter sẽ tìm ra lối vào và đến cứu em gái của bạn mình. Khi đó, Cậu Bé Sống Sót sẽ không còn sống nữa. Cậu ta sẽ bị trừng phạt vì những gì đã làm với Chúa tể Voldemort.
Khi thời gian trôi qua, sự kiên nhẫn của Tom đã bị kéo căng hết mức. Đã gần năm mươi năm kể từ nghi lễ chia cắt linh hồn, nhưng ngay cả khi đó, hắn vẫn chưa được chuẩn bị để bình tĩnh khi tự do cuối cùng đang đến gần. Chậm rãi, những cảm giác và cảm xúc con người mờ nhạt bắt đầu trở lại với hắn. Ginny, nhợt nhạt và run rẩy, quỳ xuống như đang cầu nguyện với cuốn nhật ký trên sàn. Khi bóng ma của Tom bắt đầu hiện hình, Ginny nhìn lên với đôi mắt hoảng sợ và đẫm lệ. Sinh lực của cô đã bị rút gần hết, và nhanh chóng đôi mắt cô trở nên mơ màng. Cô lắc lư qua lại chậm rãi, rồi ngã xuống đất và nằm đó, bất tỉnh. Cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Theo một cách nào đó, đó là điều bi thương. Tom bước vài bước và nhìn cô. Cô khiến hắn nhớ đến Myrtle Warren, một cô gái khác đã chết để Tom có thể tồn tại. Cuộc sống không công bằng với tất cả mọi người và sẽ không bao giờ công bằng, bất kể những kẻ lý tưởng như Dumbledore có cố gắng thay đổi thế giới này như thế nào. Tuy nhiên, câu chuyện của Ginny sẽ là một câu chuyện buồn, kết thúc quá sớm chỉ vì cô vô tình tìm thấy một cuốn nhật ký bí ẩn. Tom luôn lo sợ rằng cái kết buồn, sớm và dễ quên như vậy sẽ trở thành cái kết của hắn. Nếu số phận có thể tốt hơn, Ginny có thể đã trở thành một điều gì đó tốt hơn, thay vì chỉ là đứa con út trong một gia đình có quá nhiều đứa trẻ.
Khi nghi thức đã tiến triển đủ để Tom có thể nhìn thấy cơ thể mình rõ ràng hơn là chỉ là một làn sương mù, hắn mặc vào bộ quần áo mang theo cùng Ginny và tiếp tục chờ đợi. Giờ đây, khi đã có hình dạng bán thể xác, hắn có thể làm gì đó. Điều đó mang lại cho hắn niềm vui lớn lao khi chỉ đơn giản là đi lại và nhìn quanh, uốn éo cơ bắp; những điều như thế trước đây, khi chỉ là một quyển nhật ký, là điều không thể. Sớm thôi, hắn sẽ quay lại với thế giới pháp thuật rộng lớn hơn và tìm hiểu chính xác điều gì đã sai với Voldemort, một phần khác của hắn, phần hồn đã không bị giam cầm trong quyển nhật ký. Hắn muốn biết toàn bộ câu chuyện, không chỉ những gì Ginny biết, mà là tất cả mọi thứ sau nghi thức chia cắt linh hồn...
Đột nhiên, Tom cảm thấy một cơn giận dữ bùng lên trong lòng. Cả cuộc đời hắn đã bị ám ảnh bởi một nỗi sợ hãi mãnh liệt về cái chết. Hắn đã được nghe kể về việc mẹ hắn qua đời sau khi sinh ra hắn. Hắn đã chứng kiến những đứa trẻ mồ côi bị bệnh tật và chết đi. Hắn đã thấy những kẻ nghiện ngập chìm trong cơn đói khát trong cuộc Đại Khủng Hoảng. Nhưng không có gì kinh khủng hơn việc nhìn thấy phần lớn London bị tàn phá vào năm 1941 sau khi những người Muggle phục vụ cho Hắc Pháp Sư Grindelwald ném bom thành phố. Những câu chuyện mà những đứa trẻ mồ côi khác kể về các cuộc không kích đã gây những cơn ác mộng cho hắn, và chúng hành hạ hắn mỗi đêm trong suốt những mùa hè hắn bị kẹt lại ở London mà không được phép sử dụng phép thuật.
Bất tử chính là mục tiêu hàng đầu của hắn từ khi lần đầu tiên dừng lại tự hỏi phép thuật có thể làm được gì. Quyển nhật ký, một cuốn sách nhỏ không có gì đặc biệt, được mua từ một cửa hàng tạp hóa Muggle, là lựa chọn của hắn cho chiếc Trường Sinh Linh Giá đầu tiên, để cứu rỗi hắn. Nhưng điều gì đã xảy ra ? Nghi thức đã buộc linh hồn hắn vào thế giới sống đã rất đau đớn, đến mức hắn đã ngất đi. Khi tỉnh dậy, hắn nhận ra mình đang ở trong một không gian vô tận.
Bản thể khác của hắn vẫn tiếp tục cuộc chiến và trở thành Pháp Sư Hắc Ám đáng sợ nhất từng thấy ở Anh, có thể là cả thế giới, và quyển nhật ký cùng mảnh hồn bên trong đã bị lãng quên.
Chờ một chút đã, Tom nghĩ.
Tại sao, thực sự, hắn lại muốn trừng phạt Harry Potter vì đã đánh bại Voldemort ? Voldemort đã làm được gì cho Tom ? Chẳng có gì cả.
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Tom, và nó khiến hắn cảm thấy sự bất an mà hắn luôn cảm thấy mỗi khi nghĩ đến việc ai đó dùng phép thuật tâm trí lên mình. Một Trường Sinh Linh Giá là để phục vụ cho người tạo ra nó. Có lẽ đó là lý do tại sao hắn cảm thấy lòng trung thành với cái tôi khác của mình và coi Harry Potter là kẻ thù. Nhưng giờ đây, khi ngày càng ít phần hồn còn lại trong quyển nhật ký, hắn không còn là một Trường Sinh Linh Giá nữa, và thế là hắn bắt đầu lấy lại ý chí tự do.
Và ý chí tự do của Tom Riddle vốn không phải để phục tùng bất kỳ ai, đặc biệt là không phải kẻ đã bỏ rơi hắn trong không gian vô tận, dù họ có chung một linh hồn và 16 năm đầu đời. Thực ra, đó chính là sự công bằng tuyệt vời khi phần hồn khác của hắn phải chịu đựng số phận như vậy khi đối mặt với Harry Potter. Bị biến thành một bóng ma cũng không khác gì số phận mà Tom đã phải chịu. Một khi hắn thoát khỏi trạng thái khốn khổ này, hắn sẽ bắt đầu chiến dịch riêng cho bản thân. Hắn sẽ dành cho bản thể khác của mình sự đối xử không tốt hơn chút nào so với bản thể đó đã đối xử với hắn.
Gương mặt bán thể xác của Tom nở một nụ cười tàn bạo, nhưng rồi hắn cảm thấy có chút lo lắng. Lần đầu tiên trong đời, sự tự tin của hắn bắt đầu lung lay, vì một điều hắn đã làm đã sai lầm trầm trọng. Hắn không lường trước được kết quả khi tạo ra một Trường Sinh Linh Giá. Nó đã tạo ra một kẻ thù đầy thù hận đối với người mà nó vốn được tạo ra để cứu rỗi, và phần cứu rỗi ấy cũng đã thất bại, ít nhất là một phần. Voldemort đã mất tích hơn mười một năm rồi sau thất bại với Potter.
Tom hồi tưởng lại khoảng thời gian từng ngồi đọc ngấu nghiến khu vực lịch sử trong thư viện Hogwarts. Khi ấy, hắn muốn biết tất cả về những phù thủy Hắc Ám lừng danh, đặc biệt là những sai lầm mà họ mắc phải. Hắn quyết tâm không để mình đi vào vết xe đổ của họ. Chính điều đó đã củng cố lòng tin của hắn. Nhưng giờ đây, hắn bắt đầu lo lắng liệu sự tự tin ấy có phải đã biến thành tự mãn.
Có lẽ tốt hơn hết là hắn nên suy xét lại những kế hoạch vĩ đại đã vạch ra cho tương lai. Lần trước, chúng đã thất bại, và giờ đây giới pháp thuật - đặc biệt là Dumbledore - đã sẵn sàng đối phó. Vị giáo sư môn Biến Hình ấy đã từng có kinh nghiệm chiến đấu với Tom Riddle và có lẽ giờ còn mạnh mẽ hơn xưa. Ông ta thậm chí đã đánh bại Grindelwald, kẻ mà năm 1943 dường như không ai cản nổi. Nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến Tom không khỏi bất an.
"Được lắm, Dumbledore," Tom lẩm bẩm, "Ta từng tống khứ ngươi ra khỏi Hogwarts chỉ bằng một quyển sách nhỏ. Giờ thì để xem, khi có hình hài thực sự, ta có thể làm gì với ngươi !"
Nghi thức tiếp tục, sắc mặt Ginny càng lúc càng tái nhợt, trong khi Tom cảm thấy sự sống đang ùa về trong cơ thể mình từng giây từng phút.
_______________
Albus Dumbledore ngồi trong thư viện của Sở Bảo Mật thuộc Bộ Phép Thuật, đọc một cuốn sách dày có niên đại từ thời các người sáng lập Hogwarts. Quá nhiều thứ mà người ta biết về thời kỳ đó dựa vào những gì chính các người sáng lập đã viết và cho là quan trọng. Nhưng luôn có nhiều điều hơn thế trong mỗi thời đại, những điều thường bị coi là quá quan trọng để các thế hệ sau này biết.
Cụ không hẳn đã được mời đến Sở Bảo Mật, nhưng các Unspeakables không thể mở lời từ chối đối với Chưởng Pháp Sư vì những lý do nhỏ nhặt. Khi cụ đang đọc, những bóng hình mờ ảo lặng lẽ canh gác xung quanh.
Thật sự, cụ cảm thấy khá thư giãn khi có thời gian cho công việc nghiên cứu kiểu này. Không có những thủ tục hành chính rắc rối của trường học, không có những giáo viên Môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám luôn tìm cách vượt qua những kỳ vọng hoang đường nhất theo những cách thật kinh hoàng, ghê tởm hay suy đồi...
Đột nhiên, một làn sương bạc phát sáng hình dáng con mèo xuất hiện bên cạnh ông. Đó là Patronus của Giáo sư McGonagall.
"Albus," giọng của Phó Hiệu trưởng đầy lo lắng, "Người Thừa Kế lại ra tay! Xin hãy đến ngay !"
Dumbledore đã bước nhanh về phía cửa trước khi Patronus nói hết câu, để lại cuốn sách trên bàn cho Unspeakables lên kệ lại. Fawkes theo sát, như thường lệ, và đậu lên vai cụ. Sở Bảo Mật là một trong số ít nơi mà ngay cả việc đi lại bằng phượng hoàng cũng không thể, và Dumbledore phải bước ra ngoài trước khi ngọn lửa bao phủ cụ. Một lúc sau, ngọn lửa ma thuật tắt, và cụ đứng trước Giáo sư McGonagall trong văn phòng của bà.
"Hắn đã đưa Ginevra Weasley vào Phòng chứa," McGonagall nói. "Và lần này không giống những cuộc tấn công trước. Có một thông điệp mới, ngay dưới thông điệp cũ ! Tôi có cảm giác rằng... đây chính là những gì hắn đã lên kế hoạch từ lâu... một cái kết hoành tráng..."
"Có lý do gì khiến trò Weasley bị bắt không ?"
"Tôi không biết... dù sao trò ấy cũng là một phù thủy Thuần Chủng. Nhưng còn một điều nữa... tôi mới phát hiện khi đến nói chuyện với các Gryffindor trên tháp... Harry Potter và Ronald Weasley cũng mất tích ! Tôi sợ chúng đang cố cứu Ginevra, và tôi không biết chúng đã đi đâu !"
"À, đương nhiên rồi," Dumbledore lẩm bẩm. Trong đầu cụ vang lên những lời, cậu ấy có quyền năng mà Chúa Tể Hắc Ám không biết. "Trò ấy sẽ không phải là Harry Potter nếu ít nhất không thử một lần..."
"Liệu chúng có thể đã tìm ra lối vào ?"
"Cô luôn có thể mong đợi điều không thể từ Cậu Bé Sống Sót. Nhưng nếu với trò ấy có thể, có thể nó cũng không phải là điều không thể với chúng ta. Ít nhất là nếu chúng ta có được ai đó giúp đỡ."
Dumbledore vung cây đũa Cơm Nguội và tạo ra một con phượng hoàng bạc rực rỡ.
"Đi đến Alastor và bảo anh ấy rằng ta cần anh ấy một lần nữa."
Patronus bay đi, và Dumbledore mỉm cười an ủi McGonagall.
Sau đó, ông lấy một viên kẹo chanh sherbet từ túi và bỏ vào miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro