Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 47

CHƯƠNG 47 — KHI PHONG ẤN THỨ HAI MỞ MẮT

Cả không gian Shadowrealm đột ngột chìm vào một cảm giác nặng nề đến mức FirstOne thấy như phổi mình bị ép lại. Không phải bóng tối đang chuyển động... mà là đất dưới chân họ đang thở. Mỗi nhịp đều chậm, sâu, và cổ xưa đến mức khiến sống lưng cậu lạnh toát.

Tle đứng chắn trước mặt FirstOne, mắt anh hoá đỏ rực như hai mảnh thủy tinh đang cháy. Nhưng lần này, dù sức mạnh đã tăng lên từ máu FirstOne, FirstOne vẫn cảm nhận được một điều rất rõ: thứ sắp thức tỉnh... không giống Shadowbeast. Nó không chỉ hung dữ hay mù quáng. Nó... có trí tuệ.

Từ xa, phong ấn khổng lồ dạng hình tròn bắt đầu nứt ra. Những đường vân cổ đại rực sáng, tựa như hàng ngàn mắt đỏ đang mở ra.

Tle khẽ kéo FirstOne sát lại, ôm cậu bằng một tay.
"Điều gì đến... cuối cùng cũng đến."

FirstOne ngẩng lên nhìn anh.
"Tle... đây là gì? Một con quái khác sao?"

"Không."
Tle cắn nhẹ môi dưới như đang kìm nén một sự thật khó nói.
"Là một... trong số chúng tôi."

FirstOne mở to mắt.
"...Vampire thuần chủng?"

"Cổ xưa hơn cả thuần chủng."
Tle thì thầm.
"Những kẻ được tạo ra từ chính bóng tối, thay vì sinh ra như tộc của anh."

Rồi anh xiết tay FirstOne một chút, như muốn cậu đừng sợ.
Nhưng chính điều đó khiến FirstOne càng lo hơn.

Phong ấn nứt rộng hơn — một tiếng KRAK vang lên, kéo theo cả mặt đất rung bần bật. Bên trong vòng sáng đỏ, có cái gì đó đang nhô lên. Không phải cơ thể. Không phải tay chân. Mà là một... ánh nhìn.

Một đôi mắt mở ra trong bóng tối.
To lớn.
Sâu hun hút.
Và khi nó nhìn, bóng tối xung quanh cả vùng đất lùi lại như đang quỳ xuống.

FirstOne siết lấy tay áo Tle theo bản năng.
"Ánh mắt đó... nó đang nhìn chúng ta..."

Tle không phủ nhận.
"Không phải nhìn chúng ta."
Giọng anh trầm, sắc như lưỡi dao.
"Nó đang nhìn em."

FirstOne chết lặng.
"Tại sao...? Em đâu có làm gì—"

"Máu em."
Tle xoay người lại, đặt hai bàn tay lên vai cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Máu em có thể mở phong ấn của những sinh vật này. Với họ, em không phải một người.
Em là... chìa khóa."

Cơ thể FirstOne lạnh băng.

Nhưng Tle tiếp lời, giọng anh nhỏ lại, dịu hơn.
"Anh sẽ không để chúng chạm vào em.
Anh thề."

Một tiếng ÙNG vang lên — bóng tối từ phong ấn phụt lên không trung như một cột khói. Đôi mắt khổng lồ nhìn thẳng vào Tle, đỏ như máu cũ.

Một giọng nói vang lên bên trong đầu họ, không qua không khí, không qua tai — trực tiếp xuyên thẳng vào ý thức.

"Hậu duệ của Matimum."

FirstOne giật bắn người.
"Tle... nó... nó nói chuyện bằng ý nghĩ?!"

Tle nheo mắt, đứng chắn hoàn toàn trước mặt FirstOne.
"Ngươi không có quyền gọi tên ta."

"Ngươi đưa kẻ mang huyết ấn vào lãnh địa của bóng tối."
"Ngươi biết cậu ta là gì... mà vẫn chọn uống máu."

Bầu không khí đông đặc.
Từng chữ như một lưỡi dao đâm vào tâm trí.

FirstOne nhìn Tle, hoảng loạn.
"Tle, 'huyết ấn' là gì? Họ đang nói gì... về em?"

Tle siết chặt tay lại, mạch trên mu bàn tay nổi lên.

Anh không muốn nói.
Nhưng không thể giấu được nữa.

"FirstOne..."
Giọng anh thấp, run nhẹ — điều mà anh chưa bao giờ thể hiện.
"Máu em không chỉ mạnh. Nó... mang dấu ấn đặc biệt, thứ từng bị thất lạc từ ngàn năm trước."

"Dấu ấn... gì?"

Tle cúi mặt xuống, trán chạm nhẹ trán cậu, như đang xin lỗi ngay cả trước khi nói ra lời thật.

"Dấu ấn... của người có thể kiểm soát Ám Giới."
"Người mà các sinh vật cổ đại này xem như... chủ nhân định mệnh."

FirstOne đứng chết lặng.
"Em... là gì cơ?"

Nhưng giọng nói trong bóng tối lại vang lên, át cả Tle.

"Huyết ấn đã tỉnh."
"Chủ nhân của bóng tối... cuối cùng cũng trở lại."

Phong ấn nổ tung.

Một cơn bão bóng đen lao về phía họ.

Tle ôm chặt FirstOne, nhảy lùi lại, đôi mắt đỏ rực như muốn thiêu cháy cả thế giới.

"ĐỪNG ĐỤNG VÀO CẬU ẤY!"
Anh hét lên, âm thanh rung cả Shadowrealm.

Nhưng từ trong bóng tối, một hình dáng người bước ra — cao, mảnh, đôi mắt đen sâu không thấy đáy. Khí thế của hắn khiến từng bụi cây xám cúi đầu, như đang thần phục.

Hắn dừng lại trước Tle và FirstOne, rồi mỉm cười.

Một nụ cười lạnh đến mức đất dưới chân họ đóng băng.

"Cuối cùng cũng gặp được ngươi, Huyết Ấn."

"Ta là kẻ đã ngủ chờ ngươi suốt hơn một thiên niên kỷ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #boylove#tfo