Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 +2

Chương 1: Đánh cướp kẹo Đường Đường E

 Khó khăn lắm vào hạ, phu nhân Tướng quân, Thượng Tiệp bèn gọi đại nha đầu Tuệ Hương dẫn người tới trong khố phòng tìm ra một số vải áo khá hơn, nhất thời mời người may tới đo quần áo, làm hai bộ quần áo mùa hè cho tất cả người làm trong phủ. Lại dẫn người đến cửa tiệm tơ lụa, mua về chất vải đúng mốt, nhận tú nương cùng ra tay, muốn tự mình làm bộ đồ mới cho mấy vị tiểu tôn tử (cháu trai). Tú nương lặng lẽ cười nói: "Thiếu phu nhân và Nhị thiếu nãi nãi bận bịu chăm sóc ca nhi (anh em trai), ngày thường không rảnh rỗi. Phu nhân lại còn phải chịu khó làm những chuyện này, đúng là không dễ dàng." Bởi vì năm ngoái con dâu cả của Thượng Tiệp, Hạ Viên, lại sinh ra một vị Tưởng Trang, hiện nay mới hơn một tuổi, đương nhiên không dành ra tay để ý tới quản gia. Con dâu thứ hai, Trần Châu, sau khi sinh ra hai anh em Tưởng Thanh Tưởng Tông, hôm nay trong bụng lại có, càng thêm không làm phiền tới nàng. Trong phủ này vẫn là bản thân Thượng Tiệp quản lý, lúc này cũng không có cách nào, chỉ cười nói: "Nhiều con nhiều phúc, họ sinh nhiều mấy đứa, ta bận nữa cũng bằng lòng." Nhất thời nhìn vảo áo, màu hồng đào vàng nhạt đúng là đẹp mắt, Thượng Tiệp không khỏi thở dài nói: "Nếu hai loại màu sắc này mặc ở trên người tỷ nhi (chị em gái), thật sự là đẹp mắt biết bao nha! Nhưng một vị tỷ nhi duy nhất trong phủ cũng giả trang nuôi như con trai, hôm nay chỉ nhìn bụng của nương Thanh Ca Nhi, xem một chút đến lúc đó sinh ra là bé trai hay là bé gái." Vừa nói chuyện, lựa ra một xấp vải vóc hoa văn hoa hồng sen tím nói: "Màu sắc này còn đỡ, bèn làm một bộ xiêm áo cho cả Huyền Ca Nhi Bạch Ca Nhi. Màu xanh lơ thạch anh này trẻ con mặc lên quá trắng, giữ lại cho bọn Hoa An dùng thôi." Tú nương nhanh tay, mất một lúc lại làm ra trước hai cái yếm của trẻ con uống sữa. Thượng Tiệp nhìn sắc trời một chút, tự cầm yếm đi tới trong phòng Hạ Viên. Đến trong phòng Hạ Viên, bởi vì không thấy Tưởng Huyền và Tưởng Bạch ở bên cạnh, cười hỏi: "Hai con khỉ nhỏ lại đi nghịch ngợm ở đâu rồi?" "Mới vừa rồi ầm ĩ đòi bà vú dắt đi tới trong vườn chơi, chắc hẳn lại hái hoa bẻ liễu, đi chà đạp đồ trong vườn rồi. Con chỉ không hiểu, Huyền Ca Nhi là con trai nghịch ngợm như vậy cũng được, sao Bạch Ca Nhi cũng nghịch ngợm thành ra như vậy?" Hạ Viên vừa nhắc tới Tưởng Huyền Tưởng Bạch thì đau cả đầu, đấm bóp cánh tay của mình nói: "Con lại bị bọn nhỏ làm cho toàn thân đau nhức." "Huyền Ca Nhi và Bạch Ca Nhi cũng hơn năm tuổi rồi, qua chút thời gian có thể phải nghiêm chỉnh đến tộc học. Trong phủ mời tiên sinh dạy bọn nhỏ biết mấy chữ còn tạm được, bàn về học thức, cuối cùng không bằng tiên sinh trong tộc học. Tuy rằng ca nhi trong phủ chúng ta lấy học võ là quan trọng, cũng cần đọc thêm vài câu thi thư ở trong bụng mới có thể làm rõ sai trái." Thượng Tiệp nói xong, thấy bà vú dắt Tưởng Trang đi vào, vội đeo yếm ở trên cổ cậu, đợi bà vú lại ôm đi ra ngoài, lúc này mới quay đầu lại cười nói với Hạ Viên: "Người làm nương như con chỉ nuông chìu Huyền Ca Nhi Bạch Ca Nhi cũng không ổn." "Huyền Ca Nhi cũng thôi, ta chỉ lo lắng Bạch Ca Nhi một chút. Nếu chỉ đưa Huyền Ca Nhi đến tộc học, giữ lại Bạch Ca Nhi biết qua loa vài chữ với tiên sinh trong phủ, nhìn lại không giống. Nếu cũng cùng đưa Bạch Ca Nhi đi tộc học, lòng lại gánh trách nhiệm." Hạ Viên nghe được lời Thượng Tiệp nói, cười nói: "Cái khác cũng thôi,  làm saothay quần áo đi nhà cầu vân vân này giấu giếm được người ta?" "Tuy là gương mặt Bạch Ca Nhi tuấn mỹ, bởi vì bé vừa sinh ra đã nuôi nấng ra vẻ con trai, nói chuyện cử chỉ không khác chút nào với Huyền Ca Nhi, người bên ngoài thật sự không có nghi ngờ. Chỉ là tuổi bé còn nhỏ quá, không biết giấu giếm, bây giờ đến tộc học, thật sự là không gạt được." Thượng Tiệp nhất thời trầm ngâm, hồi lâu nói: "Thôi, qua hai năm lại bàn luận! Nếu không ăn thua gì khác mời một vị tiên sinh về phủ tới dạy bọn nhỏ." Tưởng Huyền và Tưởng Bạch vốn là thai long phượng. Lúc Tưởng Bạch ra đời yếu ớt, suýt nữa không giữ được, Thái Tổ mẫu, Tưởng lão phu nhân, cả đêm đến trong miếu tử mẫu cầu phúc, lại cầu xin Lão Sư Phụ tính toán tuyệt diệu trong miếu tính toán cho Tưởng Huyền Tưởng Bạch. Lão Sư Phụ nhìn bát tự của Tưởng Huyền Tưởng Bạch, trầm ngâm nói: "Trong một canh giờ, chia giờ đầu, giờ giữa, giờ đuôi. Giờ đầu chếch cứng rắn, giờ giữa không nóng không lạnh, giờ đuôi chếch mềm. Hiện nay anh em ra đời ở giờ giữa, thêm hắn là bé trai, dương khí sung túc, tự nhiên cường tráng." Nói rồi ngừng một chút, "Tỷ nhi ra đời ở giờ đuôi, gồm cả nàng là bé gái, lại nhất định yếu ớt. Phủ tướng quân thiên về dương khí, thích hợp nhất với con trai. Nếu tỷ nhi là con trai, dù là ra đời giờ đuôi cũng không ngại, nàng lại là bé gái, chỉ sợ. . . . . ." Tưởng lão phu nhân vốn là lo lắng, nghe được lời này, lòng dạ treo lên cả, khẩn cấp hỏi: "Liệu có biện pháp gì?" Lão Sư Phụ gật gật đầu nói: "Biện pháp cũng có một cách, đó chính là giúp tỷ nhi mượn dương khí." "Mượn thế nào?" Tưởng lão phu nhân nghe được có biện pháp, khẩn cầu: "Kính xin Lão Sư Phụ nói thẳng cho biết!" "Coi tỷ nhi nuôi như ca nhi vậy, dĩ nhiên là mượn được dương khí của phủ tướng quân." Lão Sư Phụ cúi đầu xem một chút canh giờ bát tự của thai long phượng, ngẩng đầu lên nói: "Trừ mọi người phủ tướng quân cũng và người bên ngoài quan hệ rất quan trọng với tỷ nhi, đối với những người khác chỉ tuyên bố tỷ nhi là con trai. Đợi nuôi đến mười ba tuổi, lựa giờ ngọ (buổi trưa) vào ngày phật đản, đổi về nữ trang. . . . . ." Không biết là trùng hợp thật hãy còn là biện pháp mượn dương khí có ích, Tưởng Bạch đúng là giữ lại được rồi. Tưởng Hoa An, phụ thân Tưởng Bạch, y theo nói: "Đã muốn coi tỷ nhi nuôi như ca nhi, đối ngoại đương nhiên tuyên bố phủ tướng quân có được một cặp sinh đôi. Có điều Hạ phủ nhà mẹ đẻ Viên Tỷ Nhi và phủ trưởng công chúa chỗ nghĩa mẫu của nàng chỉ sợ phải nói lời thật." Tưởng lão phu nhân gật gật đầu nói: "Chúng ta chỉ là cho tỷ nhi mượn dương khí, cũng không phải là thật sự muốn dấu diếm thân phận của nàng, đương nhiên phải nói thật với người của Hạ phủ và phủ trưởng công chúa. Người trong hai phủ cũng biết rõ nặng nhẹ, nhất định sẽ không để cho mọi người đều biết. Ngược lại đám người bà đỡ và bà vú chúng ta mời tới trong phủ, con khen thưởng nhiều hơn, nói rõ lợi hại việc tỷ nhi mượn dương khí, bọn họ trông coi miệng một chút. Người làm trong phủ mình cũng dặn bảo một phen, để bọn họ gọi tỷ nhi là Bạch Ca Nhi, không được nhắc tới hai chữ Tỷ Nhi." Tưởng Hoa An là võ tướng, không có hứng thú với những thứ chút tính toán phía trên, nhưng lần trở lại này thật sự là nghe theo lời Lão Sư Phụ trong miếu tử mẫu mới giữ được Tưởng Bạch, cảm thấy thà tin là có, không thể tin là không, đương nhiên đồng ý từng việc. Hạ Viên hơi nghi ngờ đối với lời nói mượn dương khí, đợi lúc Tưởng Bạch một tuổi lại muốn để bé thay đổi trở về nữ trang. Ai ngờ quần áo bé gái mới lên người không bao lâu, Tưởng Bạch liền phát sốt lên, sốt một mạch bảy ngày mới lui. Linh hồn nhỏ bé của Hạ Viên thiếu chút nữa bị hù dọa không còn, từ đó về sau, cũng tin lời Lão Sư Phụ trong miếu, chỉ coi chừng cẩn thận xem Tưởng Bạch thành con trai mà nuôi. Nuôi đến hôm nay hơn năm tuổi, mặc dù hơi nhỏ yếu, vẫn coi như là khỏe mạnh, lúc này toàn phủ mới lặng lẽ thở phào một hơi. Thượng Tiệp và Hạ Viên nói chuyện ở trong phòng, Tưởng Huyền Tưởng Bạch lại lau chùi tiểu đường đệ Tưởng Thanh, cùng nhau ngồi ngay ngắn trong đình nghỉ mát ở trong vườn, trầm ngâm nghe Lục thúc Tưởng Hoa Cái của bọn họ kể chuyện xưa. Cả đám bà vú và nha đầu chờ ở bên ngoài đình nghỉ mát, bận rộn lần lượt bưng trà dâng nước. Tưởng Bạch chống cằm nghe mê mẩn, hôm nay nàng và ca ca Tưởng Huyền mặc một dạng trang phục, một đầu tóc đen bóng mềm mại dùng dây nhung đỏ buộc lại, phía trên khâu hai viên trân châu, tôn lên mặt mày càng thêm như vẽ, tuấn mỹ phi phàm. "Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn từ đây đi qua, để lại tiền mua đường!" Lúc này Tưởng Hoa Cái một tay chống nạnh, trang@dđlqđ@bubble editor một tay làm một động tác tay giơ đao uy hiếp, nói đến chỗ căng thẳng, giọng nói khắc nghiệt, giống như hắn chính là Sơn Đại Vương (chúa núi) cướp của người giàu giúp người nghèo khó trong chuyện xưa đó. Tưởng Hoa Cái đang nói văng nước miếng, ngẩng đầu lại thấy Tam ca Tưởng Hoa Hoành của hắn tới từ một đầu khác, nhất thời có vẻ trốn tránh, đang muốn tránh né thì đã không còn kịp rồi. "Đánh cướp!" Tưởng Hoa Hoành nghe được Tưởng Hoa Cái kể chính là một chuyện xưa cướp bóc, học bộ dạng Sơn Đại Vương nhảy vào đình nghỉ mát, ngăn lại Tưởng Hoa Cái muốn chạy, đưa tay nói: "Ngoan ngoãn giao thanh đoản kiếm hôm qua mới có được kia ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!" "Không có!" Tưởng Hoa Cái lùi về phía sau một bước, sớm lao ra bên ngoài đình nghỉ mát, lên xuống mấy cái chạy không còn bóng dáng. Làm sao Tưởng Hoa Hoành cam lòng, sau đó đã đuổi theo. "Lục thúc, chuyện xưa còn chưa kể xong, đừng đi mà!" Đám người Tưởng Huyền vội vàng đứng dậy, theo sát ở sau lưng Tưởng Hoa Hoành đuổi theo Tưởng Hoa Cái. "Huyền Ca Nhi, Bạch Ca Nhi, Thanh Ca Nhi!" Bà vú và nha đầu ngây người một lúc, thấy Tưởng Huyền và Tưởng Bạch cả đến Tưởng Thanh chạy ra ngoài đình nghỉ mát, đều sợ bọn họ té, hô to gọi nhỏ đuổi theo ở phía sau. Ba vị tiểu tử từ lúc năm ngoái học ngồi xổm trung bình tấn và đánh một bộ quyền thuật đơn giản với Tưởng Hoa Cái, bắp chân cũng rất có lực, lúc này vòng qua buội hoa chạy đi, bà vú và nha đầu nhất thời cũng không đuổi kịp bọn họ. Tưởng Huyền thấy bà vú ở phía sau chạy tới, vỗ tay chụp một phát, kéo Tưởng Bạch và Tưởng Thanh dừng lại, tiếng giòn giã nói: "Phân tán, sau đó tụ hợp lại ở cửa tròn bên kia!" Nói rồi chạy đến một phía khác. Tưởng Bạch và Tưởng Thanh nhìn nhau một cái, cũng cười hì hì tách ra phương hướng chạy đi. "Huyền Ca Nhi, Bạch Ca Nhi!" Bà vú và nha đầu thấy ba người bọn họ tách ra chạy, cũng chỉ đành phải tách ra đuổi theo. Có điều bọn họ còn nhỏ thân thể nhanh nhẹn, hai ba lần đã chui không còn tung tích không còn bóng dáng. Một lát sau, bên cạnh một buội hoa khác lộ ra ba cái đầu nhỏ, cảnh giác nhìn một chút bốn phía, sau khi xác định không có người nào, lúc này mới vỗ bàn tay với nhau một cái, hưng phấn nói: "Cuối cùng cũng bỏ rơi đám bà vú. Chúng ta đánh cướp đi!" Nói rồi chạy đến cạnh cửa hình trăng tròn trong vườn đứng xếp thành một hàng. "Tới, tới rồi, có dê béo đến rồi!" Tưởng Thanh đứng ở cuối cùng bên phải, từ góc độ của cậu nhìn lại, thấy Lý ma ma gù lưng tới đây, lúc này báo cáo với Tưởng Huyền: "Lão đại, tới đây là một vị lão nhân gia dễ xuống tay." "Rất tốt!" Tưởng Huyền học dáng vẻ Tưởng Hoa Cái mới vừa rồi gật đầu, nghiêm túc nói: "Chúng ta chỉ cầu tài, không tổn thương mạng người." Chờ khi Lý ma ma dần dần đến gần, Tưởng Huyền nhảy lên trước một bước thét to: "Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn từ đây đi qua, để lại. . . . . ." "Để lại kẹo mua đường!" Ở phía sau Tưởng Bạch non nớt cướp lời. "Đúng, đúng, để lại kẹo mua đường!" Tưởng Huyền và Tưởng Thanh vừa nghe lời Tưởng Bạch nói, lần nữa la lời nói một lần. Bởi vì mấy ngày nay khẩu vị bọn Tưởng Huyền không tốt, trong phủ mời đại phu đến xem cho bọn họ một chút, chỉ nói là nói không thông rồi, bảo mọi người trong phủ đừng cho bọn họ ăn kẹo, một chút cháo dễ tiêu chăm sóc mấy ngày, khẩu vị tự nhiên sẽ tốt thôi. một câu nói như vậy của đại phu, Tưởng Huyền và Tưởng Bạch đến cả Tưởng Thanh lại ước chừng bốn ngày không ăn được một viên kẹo. Bọn họ cũng biết trong ngực Lý ma ma thường giấu mấy viên kẹo, lúc này không đánh cướp bà thì đánh cướp người nào? Lý ma ma thấy được chỉ có mấy người Tưởng Huyền bọn họ, ở trước mặt bà vú nha đầu không có một người, biết lại bị bọn họ quăng rồi, chỉ giương mắt chung quanh, muốn tìm một tiểu nha đầu đi thông báo tin, trong miệng lại cười nói: "Mấy vị Đại Vương tha mạng! Ta giao ra kẹo mua đường là được!" Gửi thanks Trang bubble↓ Re: [Xuyên không - Điền văn] Thiên kim Tưởng môn - Cống Trà 11.08.2017, 21:24 Chương 2. Như Hoàng Oanh rời hang Editor: trang bubble ^^   Đám người bà vú Lý đang tìm bọn Tưởng Huyền Tưởng Bạch, vừa quay đầu thấy Lý ma ma vội vã tới đây, không khỏi cười nói: "Lý ma ma, người đây là làm sao rồi? Giữa ban ngày, bộ dáng lại như gặp nạn." "Không phải là gặp nạn rồi hả?" Lý ma ma vừa thấy đám người bà vú Lý, không khỏi vỗ đùi nói: "Mà các ngươi đúng là tìm Huyền Ca Nhi và Bạch Ca Nhi à? Bọn họ ở cửa tròn đầu kia đánh cướp ma ma và nha đầu đi qua! Ta sợ bọn họ phát sinh sơ xuất, vội vàng tới đây nói cho các ngươi biết." Bà vú Lý vừa nghe, vội dẫn nha đầu chạy gấp tới cửa tròn bên kia, nhưng không thấy bọn Tưởng Huyền, nhất thời lại thật sự sợ bọn họ phát sinh sơ xuất, cũng bắt đầu sốt ruột. Không có cách nào, chỉ đành phải lệnh người đi báo cho Tưởng Hoa An. Lúc này, bọn Tưởng Huyền Tưởng Bạch lại đổi địa điểm đánh cướp, đều cười hì hì nói: "Lý ma ma khẳng định đi thông báo tin tức, chỉ là chúng ta cũng không ngu ngốc, làm sao ở lại tại chỗ đợi bọn họ vừa vặn bắt?" Vừa nói chuyện, từng người lột giấy gói kẹo ra, ngậm kẹo vào trong miệng. May trong ngực Lý ma ma giấu ba viên kẹo, lúc này mới tránh khỏi thảm kịch chia của không đều, lúc này ba Sơn Đại Vương vẫn ở chung hòa thuận, có thương có lượng. "Rốp"  một tiếng, Tưởng Thanh cắn nát kẹo trong miệng, nhai mấy cái, không bao lâu, kẹo đã tan chảy ra rồi, chỉ còn lại một chút vị ngọt, đến cả mảnh vụn chấm nhỏ cũng không còn. Không khỏi sờ sờ quai hàm, cười hắc hắc nói: "Kẹo này thật ngọt!" Tưởng Bạch ngậm kẹo trong miệng, dùng đầu lưỡi đẩy đến quai hàm, vung vẩy tay nhỏ bé trắng noãn, có kết luận nói: "Kẹo đánh cướp được khá là ngọt!" Kẹo trong miệng Tưởng Huyền cũng nhai nát rồi, lúc này che tay ở trên trán làm hình viễn vọng, "Lại có dê béo tới, chúng tiểu nhân, làm tốt chuẩn bị." Nơi này, cậu nói xong, cẩn thận nhìn lên người tới, lại hoảng hồn, quay đầu hô: "Khẩn cấp, chia ra chạy mau!" Nói rồi nhanh chân bỏ chạy. Tưởng Thanh và Tưởng Bạch cũng thấy mấy người tới, một người trong đó lại là Tưởng Hoa An, vội theo sát ở sau lưng Tưởng Huyền bỏ chạy. "Chạy trốn nơi đâu?" Tưởng Hoa An vừa lên xuống, khí định thần nhàn (nhàn nhã bình tĩnh) ngăn lại ba đứa nhóc, thuận tiện chụp tới Tưởng Bạch chạy trốn quá nhanh, không kịp kiềm hãm tư thế đụng vào trên đùi hắn, xách lên ngồi ở trên đầu vai, cúi đầu nói với Tưởng Huyền và Tưởng Thanh: "Tất cả theo ta tới đây, nghịch ngợm đến không có giới hạn rồi, lại đánh cướp Lý ma ma." Hạ Viên nghe được Tưởng Huyền Tưởng Bạch đi đánh cướp Lý ma ma, chỉ vì một viên kẹo, không khỏi rầu rỉ, Tưởng Huyền cũng thôi đi, nếu mặc cho Tưởng Bạch tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ thật sự sẽ nuôi thành tính tình con trai. Nhất thời nói với Tưởng Hoa An: "Sau này mỗi sớm các ngươi luyện võ, chỉ gọi người dẫn Tiểu Huyền đi qua, để lại Tiểu Bạch theo thiếp học nữ công một canh giờ. Hiện nay, nàng cũng hơn năm tuổi rồi, trước tiên phải học một ít đánh túi lưới, qua chút thời gian học thêu khăn tay. Dù sao cũng là con gái, tương lai nếu tìm nhà chồng, không biết một chút thêu thùa, đúng là thua thiệt." "Không biết việc thêu thùa có thể tìm nhà chồng tốt như thường, con gái Tưởng Hoa An ta, ai dám chê?" Tưởng Hoa An trợn mày nói: "Nếu không có nữa thì, đến lúc đó chọn hai nha đầu của hồi môn may vá hơn người là được." "Nói bậy gì đó? Nếu tương lai lập gia đình, cái khác cũng thôi, chẳng lẽ toàn bộ áo trong của chính nàng và tướng công để tú nương và nha đầu làm?" Hạ Viên thấy Tưởng Hoa An thương Tưởng Bạch, không nỡ để cho nàng học may vá, duỗi ngón tay chọt chọt ngực Tưởng Hoa An nói: "Từ lúc thiếp gả tới, không phải là chàng nhất định muốn thiếp tự mình làm áo trong mới mặc?" "Đó là bởi vì nàng làm, mặc lên thoải mái." Tưởng Hoa An chợt bắt được ngón tay Hạ Viên, kéo nàng vào trong lòng, trầm giọng nói: "Trang Ca Nhi cũng hơn một tuổi rồi, chúng ta lại sinh một đứa đi!" "Hôm nay, thiếp bị Trang Ca Nhi làm cho cả người không còn hơi sức." "Nàng không cần dùng tí xíu sức, chỉ cần ngoan ngoãn nằm là được." ". . . . . ." Thấy bộ dáng Tưởng Bạch tuy đẹp, cử chỉ y như Tưởng Huyền, cuối cùng Hạ Viên sợ nàng thay đổi tính tình, mỗi sớm rút một canh giờ dạy nàng nữ công, lại từ từ dạy nàng một chút quy củ cô gái nên chú ý. Tưởng Bạch thấy Tưởng Huyền không cần học may vá, mình lại phải học, chỉ nghiêng đầu hỏi Hạ Viên: "Nương, sao ca ca không cần học cái này?" "Ca ca là con trai, nên không cần học cái này." Hạ Viên thấy Tưởng Bạch còn có chút u mê, ôm chầm tới nói: "Bạch Ca Nhi, con là bé gái, bởi vì khi còn bé thân thể yếu đuối, lúc này mới giả trang thành bộ dạng như ca ca, nuôi như con trai." Hạ Viên tỉ mỉ giải thích một lần nguyên nhân vì sao phải giả trang nàng thành con trai. Tưởng Bạch cũng lanh lợi, một cái liền hiểu rõ mình khác với Tưởng Huyền, nghe được giải thích của Hạ Viên, gật đầu nói: "Con hiểu rồi, giả trang nam trang thì sẽ không ngã bệnh." "Đúng vậy, nhưng cuối cùng con là bé gái, đương nhiên phải học thêu thùa nữ công. Nếu không, tương lai đổi lại nữ trang, chỉ biết múa kiếm, tóm lại không ổn." Hạ Viên cười sờ đầu Tưởng Bạch, bắt đầu tay cầm tay dạy nàng thêu thùa. Trôi qua mấy tháng, thừa dịp sinh nhật Tưởng Hoa An, Tưởng Bạch tốn thời gian vài ngày, thêu một cái hà bao đưa lên, ngọt ngào cười nói: "Chúc phụ thân phúc thọ an khang!" Tưởng Hoa An nhận lấy hà bao vừa nhìn, dieenddafnleequysddoon che giấu lương tâm ra sức khen: "Quả táo này thêu thật xinh đẹp!" "Phụ thân, người ta thêu là đào tiên!" "A, đào tiên này thêu tròn trịa, rất đẹp!" "Phụ thân thích là tốt rồi, sáng mai con sẽ thêu cho ngươi một cái khăn tay." "Đồ Tiểu Bạch thêu, phụ thân dĩ nhiên thích!" Thứ tròn tròn nhăn nhúm trên hà bao kia thì ra là đào tiên! Nếu đào tiên lớn lên thành bộ dáng kia, sẽ làm cho người ta buồn rầu rồi! Tưởng Huyền đưa lên lễ mừng thọ mình chuẩn bị, vừa ló đầu nhìn hà bao Tưởng Bạch thêu, lặng lẽ le lưỡi một cái. Lại nghe Tưởng Bạch tới hỏi: "Ca ca, ngươi cũng cảm thấy đào tiên ta thêu xinh đẹp, đúng không?" Ta có thể nói không phải sao? Tưởng Huyền thấy Tưởng Bạch mong đợi đầy cõi lòng nhìn mình, cuối cùng không đành lòng nói thật, chỉ đành phải gật đầu lung tung nói: "Ừ, rất đẹp!" "Nếu ca ca cũng cảm thấy đẹp, sinh nhật lần tới chúng ta tặng quà cho nhau, ta cũng thêu một cái hà bao tặng cho ngươi." Tưởng Bạch hết sức vui vẻ, khoé miệng nhỏ nhắn cười vểnh lên. Ha ha, bé gái chính là trời sinh khéo tay, tùy tiện thêu cái hà bao đều có người muốn cướp. Ta quyết định, nhất định phải học thêu thùa thật tốt, tương lai làm người có tiền đồ. Ô ô, ta không muốn nhận được hà bao xấu như vậy đâu! Tưởng Huyền âm thầm hối hận vừa nãy làm trái lương tâm khen cái hà bao kia đẹp! Tưởng Bạch thấy bộ dạng Tưởng Huyền, cười hì hì nói: "Ca ca, ngươi nghe được ta muốn tự tay thêu hà bao cho ngươi, sướng đến phát rồ rồi nhỉ? Còn có hai tháng chính là sinh nhật chúng ta, ta sẽ cố gắng thêu, nhất định thêu ra một cái hà bao xinh đẹp hơn so với tặng cho phụ thân. Đến lúc đó ngươi đặt đồ lẻ tẻ vào trong hà bao, mỗi ngày treo ở trên eo, thật là uy phong!" Tưởng Huyền nhìn Tưởng Hoa An một cái, thấy hắn đã bỏ đồ lẻ tẻ vào trong hà bao Tưởng Bạch thêu, treo hà bao ở trên eo rồi. Lúc này không khỏi yên lặng rơi lệ rồi, ta không muốn treo một cái hà bao xấu xí như vậy ở trên eo giống như phụ thân vậy đâu! Bởi vì được Tưởng Hoa An tán thưởng, Tưởng Bạch vui vẻ học thêu hà bao, ngày này dậy sớm lại làm thêu thùa một hồi, lúc này mới thay quần áo, dắt người đi tới phòng luyện võ. Mới đến phòng luyện võ, đã thấy được ngoài phòng đứng rất nhiều người lạ mắt. Bởi vì mọi người phủ tướng quân si mê võ, lúc đó có võ tướng tới đây thân thiết chà xát võ nghệ với đám người Tưởng Hoa An. Tưởng Bạch thấy rất nhiều người tới, ngược lại cũng không để ý lắm, vừa vặn Tưởng Hoa Cái ra ngoài, không khỏi tiến lên hỏi: "Lục thúc, hôm nay là ai tới? Thật là nhiều người nha!" "Vị quần áo màu đen kia là An Đông vương, vị quần áo đỏ thẩm kia là Thục Tây vương, vị quần áo màu thạch anh kia là Tấn Nam vương." Tưởng Hoa Cái thấy Tưởng Bạch tới, cười nói: "Huyền Ca Nhi Thanh Ca Nhi đã từng gặp bọn họ, con cũng mau đi vào gặp gỡ. Sau này bọn họ sẽ cùng nhau học võ với các con." Thì ra là nước Nam Xương và nước Bắc Thành kết thân, công chúa nước Nam Xương gả cho Tam hoàng tử nước Bắc Thành, Đường Chí Lễ làm chính phi, sinh dục có ba người con trai. Đầu năm nay, con trai của Đường Chi Lễ, Đường Thế Thành, tới nước Nam Xương bái kiến ngoại tổ phụ (ông ngoại) Hoàng đế Sùng Chiêu này, chấp lễ rất cung kính, lại dâng biểu muốn đàm văn luận võ với mấy vị biểu huynh đệ, Hoàng đế Sùng Chiêu đương nhiên đồng ý. Ai ngờ bởi vì hiện nay Thái Bình Thịnh Thế, nước Nam Xương dần dần khinh võ trọng văn, đám hoàng tôn chỉ lo đọc sách, hơi hoang phế cử chỉ võ học, về thi thư cũng có thể bàn luận cao thấp với Đường Thế Thành, về võ học lại không phải là đối thủ. Hoàng Đế Sùng Chiêu thấy Đường Thế Thành là trẻ con chỉ mới tám tuổi, lại văn võ song toàn, hạ thấp mấy hoàng tôn mình từng người một xuống, trong bụng rất là không vui. Lúc này đám người thái tử và nhị hoàng tử cũng hối hận thường ngày không tìm Võ Sư cao minh cho các con học nghệ, khiến mất mặt với Đường Thế Thành, trên mặt tối tăm. Đợi Đường Thế Thành vừa đi, nhất thời đều bận rộn tìm kiếm Võ Sư về phủ dạy các con võ nghệ. Sau đó Mịch Liêu trong phủ nhị hoàng tử nhắc một câu, nói chỗ học võ tốt nhất không đâu bằng phủ tướng quân. Lại nói đám con trai phủ tướng quân say mê nhất là võ học, vừa biết đi đã bắt đầu luyện võ, ca nhi lớn 5, 6 tuổi trong phủ bọn họ một quyền là có thể đánh ngã một thư sinh yếu đuối, nếu đi theo luyện võ với những ca nhi phủ tướng quân này, mọi người tranh đua, tiến bộ nhanh nhất vân vân. Nhị hoàng tử ý động một chút, tìm thái tử nói lại lời Mịch Liêu. Thái tử cũng gật đầu nói: "Lời ấy rất là có lý." Y theo bẩm báo Hoàng Đế Sùng Chiêu. Hoàng Đế Sùng Chiêu bèn nói: "Nếu như thế, trung tuần mỗi tháng, hãy đưa Chính Sung, Thu Ba và Thiếu Phi đến phủ tướng quân học võ đi! Không cần điều động binh lực, chỉ có mọi người bình thường phủ tướng quân ở lại đó là đủ rồi." Nhất thời tuyên Tưởng Hoa An vào cung, trước mặt dặn dò mấy câu liền gọi bọn Cố Chính Sung đi ra bái sư. Năm nay, An Đông vương Cố Chính Sung tám tuổi, là con trưởng của thái tử. Bởi vì cậu là hoàng trưởng tôn, tính tình lại khá là trầm ổn,  Hoàng đế Sùng Chiêucoi trọng nhất. Thục Tây vương Cố Thu Ba là con trưởng của nhị hoàng tử, năm nay bảy tuổi, rất được phụ thân họ yêu thích. Tấn Nam vương Cố Thiếu Phi là con trưởng của Tam hoàng tử, năm nay sáu tuổi, từ nhỏ nói chuyện làm người khác ưa thích, Đương Kim hoàng hậu rất là sủng ái. Lại nói Tưởng Hoa An nghe được tiếng Tưởng Bạch, cũng bận rộn để nàng đi vào gặp bọn Cố Chính Sung. Tuy Cố Chính Sung là Hoàng thái tôn, tính tình ôn hoà hiền hậu, thấy Tưởng Bạch hành lễ, vội nói: "Không cần đa lễ, chúng ta đi theo Thiếu Tướng quân học võ, cũng coi là đồ đệ của Thiếu Tướng quân, sau này chúng ta chính là sư huynh đệ rồi." Cố Thu Ba và Cố Thiếu Phi thấy được bộ dáng Tưởng Bạch, lại nhìn chăm chú một chút: trước đó đã sớm nghe đồn dáng dấp Bạch Ca Nhi phủ tướng quân giống như bé gái, hôm nay vừa thấy, quả nhiên! Thật nghiệp chướng, ca nhi phủ tướng quân luôn luôn uy vũ, không biết làm sao lại sinh ra một đứa ẻo lả? Nghe một chút cái tiếng nói này, giòn giã giống như Hoàng Oanh rời hang, khiến người nghe xong rung động mãi.
Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=403659

chương 2

Nói chuyện, từng người đem giấy gói kẹo lột ra, đem đường hàm tiến trong miệng. May Lý ma ma trong lòng ngực ẩn dấu ba viên đường, lúc này mới tránh cho chia của không đều thảm kịch, ba cái sơn đại vương này sẽ vẫn như cũ hòa thuận ở chung, có thương có lượng.
"Lạc" một tiếng, Tưởng Thanh đem trong miệng đường cắn, nhai mấy nhai, không một hồi, đường liền dung rớt, chỉ dư một chút vị ngọt, liền tra ngôi sao cũng đã không có. Không khỏi sờ sờ quai hàm, hắc hắc cười nói: "Này đường thật ngọt!"
Tưởng Bạch đem đường hàm ở trong miệng, dùng đầu lưỡi đỉnh đến quai hàm, múa may trắng nõn tay nhỏ, có kết luận nói: "Đánh cướp tới đường tương đối ngọt!"
Tưởng Huyền trong miệng đường cũng nhai nát, này sẽ sở trường che ở thái dương thượng làm nhìn về nơi xa trạng, "Lại có dê béo tới, chúng tiểu nhân, làm hảo chuẩn bị." Hắn nơi này nói xong, cẩn thận nhìn lên người tới, lại hoảng sợ, quay đầu hô: "Phong khẩn, xả chăng!" Nói nhanh chân liền chạy. Tưởng Thanh cùng Tưởng Bạch cũng nhìn thấy tới vài người, trong đó một cái lại là Tưởng Hoa An, vội theo sát ở Tưởng Huyền phía sau liền chạy.
"Chạy trốn nơi đâu?" Tưởng Hoa An một cái lên xuống, khí định thần nhàn ngăn lại ba cái tiểu gia hỏa, thuận tiện đem chạy trốn quá nhanh, thu thế không kịp đánh vào hắn trên đùi Tưởng Bạch chụp tới, đề ra ngồi ở trên đầu vai, cúi đầu đối Tưởng Huyền cùng Tưởng Thanh nói: "Đều cùng ta lại đây, da đến không biên, cư nhiên đánh cướp Lý ma ma."
Hạ Viên nghe được Tưởng Huyền Tưởng Bạch đi đánh cướp Lý ma ma, chỉ vì một viên đường, không khỏi phát sầu, Tưởng Huyền còn thôi, nếu lại tùy ý Tưởng Bạch như vậy đi xuống, chỉ sợ thật sẽ dưỡng thành nam oa nhi tính cách. Nhất thời cùng Tưởng Hoa An nói: "Về sau mỗi sớm các ngươi luyện võ, chỉ gọi người lãnh tiểu huyền qua đi, lưu lại tiểu bạch đi theo ta học một canh giờ nữ hồng. Nàng hiện nay cũng năm tuổi nhiều, trước phải học học thắt dây đeo, quá chút thời điểm học thêu khăn tay. Dù sao cũng là nữ oa nhi, tương lai tìm nhà chồng nói, một chút việc may vá sẽ không, chính là có hại."
"Sẽ không việc may vá làm theo có thể tìm cái hảo nhà chồng, ta Tưởng Hoa An nữ nhi, ai dám ngại?" Tưởng Hoa An trợn mày nói: "Nếu không nữa thì, đến lúc đó chọn hai cái kim chỉ hơn người nha đầu của hồi môn liền thành."
"Nói bậy gì đó nha? Nếu là tương lai gả chồng, khác còn thôi, chính nàng áo trong cùng tướng công áo trong, chẳng lẽ toàn bộ làm tú nương cùng nha đầu làm?" Hạ Viên thấy Tưởng Hoa An đau Tưởng Bạch, không bỏ được làm nàng học kim chỉ, duỗi tay chỉ chọc chọc Tưởng Hoa An ngực nói: "Từ khi ta gả lại đây, ngươi không phải một hai phải ta thân thủ làm áo trong mới xuyên?"
"Đó là bởi vì ngươi làm, mặc vào tới thoải mái." Tưởng Hoa An một phen bắt được Hạ Viên ngón tay, đem nàng xả lại đây ôm vào trong ngực, thấp thấp nói: "Trang ca nhi cũng một tuổi nhiều, chúng ta tái sinh một cái bãi!"
"Ta hôm nay bị trang ca nhi nháo toàn thân không sức lực."
"Ngươi không cần ra nửa phần lực, chỉ cần ngoan ngoãn nằm là được."
"......"
Thấy được Tưởng Bạch bộ dáng tuy hảo, cử chỉ cùng Tưởng Huyền một cái dạng, Hạ Viên cuối cùng là sợ nàng di tính tình, mỗi sớm bát một canh giờ dạy dỗ nàng nữ hồng, lại chậm rãi giáo nàng một ít nữ hài tử nên chú ý quy củ. Tưởng Bạch thấy Tưởng Huyền không cần học kim chỉ, chính mình lại muốn học, chỉ là thiên đầu hỏi Hạ Viên nói: "Nương, ca ca như thế nào không cần học cái này?"
"Ca ca là nam oa, liền không cần học cái này." Hạ Viên thấy Tưởng Bạch còn có chút ngây thơ, ôm chầm tới nói: "Bạch ca nhi, ngươi là nữ oa, bởi vì khi còn nhỏ thân thể yếu đuối, lúc này mới cùng ca ca giả thành giống nhau, đương nam oa dưỡng." Hạ Viên tinh tế giải thích một lần vì sao phải đem nàng giả thành nam oa nguyên nhân.
Tưởng Bạch đảo lanh lợi, một chút liền minh bạch chính mình cùng Tưởng Huyền bất đồng, nghe được Hạ Viên giải thích, gật đầu nói: "Ta biết, giả trang nam trang liền sẽ không sinh bệnh."
"Là nha, nhưng ngươi chung quy là nữ oa, tự nhiên muốn học thêu thùa nữ hồng. Nếu bằng không, tương lai đổi hồi nữ trang, chỉ biết múa kiếm, tóm lại không ổn." Hạ Viên cười sờ Tưởng Bạch đầu, bắt đầu tay cầm tay giáo nàng thêu thùa.
Quá đến mấy tháng, thừa dịp Tưởng Hoa An sinh nhật, Tưởng Bạch hoa mấy ngày công phu, thêu một con túi tiền đưa lên, ngọt ngào cười nói: "Chúc cha phúc thọ an khang!"
Tưởng Hoa An tiếp nhận túi tiền vừa thấy, che lại lương tâm mạnh mẽ khen: "Này thêu quả táo thật xinh đẹp!"
"Cha, nhân gia thêu chính là đào tiên!"
"Nga, cái này đào tiên thêu tròn tròn, thật xinh đẹp!"
"Cha thích liền hảo, ta ngày mai lại cho ngươi thêu một cái khăn tay."
"Tiểu bạch thêu đồ vật, cha đương nhiên thích!"
Túi tiền thượng cái kia tròn tròn nhíu nhíu đồ vật nguyên lai là đào tiên a! Đào tiên nếu là trưởng thành như vậy, đã kêu người phát sầu! Tưởng Huyền đệ thượng chính mình chuẩn bị thọ lễ, tìm tòi đầu nhìn thấy Tưởng Bạch thêu túi tiền, lặng lẽ phun ra một chút đầu lưỡi. Lại nghe Tưởng Bạch lại đây hỏi: "Ca ca, ngươi cũng cảm thấy ta thêu đào tiên xinh đẹp, có phải hay không?"
Ta có thể nói không phải sao? Tưởng Huyền thấy Tưởng Bạch đầy cõi lòng chờ mong nhìn chính mình, cuối cùng là không đành lòng nói thật, chỉ phải lung tung gật đầu nói: "Ân, thật xinh đẹp!"

"Nếu ca ca cũng cảm thấy hảo, lần tới chúng ta sinh nhật đưa lễ vật, ta cũng thêu một con túi tiền đưa ngươi." Tưởng Bạch cực vui vẻ, cười cái miệng nhỏ giác kiều kiều. Ha ha, nữ oa chính là trời sinh khéo tay, tùy tiện thêu cái túi tiền đều có người cướp muốn. Ta quyết định, nhất định phải hảo hảo học thêu thùa, tương lai làm có tiền đồ người.
Ô ô, ta không nghĩ thu được như vậy xấu túi tiền nha! Tưởng Huyền âm thầm hối hận vừa rồi vi lương tâm khen kia chỉ túi tiền xinh đẹp!
Tưởng Bạch thấy được Tưởng Huyền bộ dáng, hì hì cười nói: "Ca ca, ngươi nghe được ta phải thân thủ thêu túi tiền cho ngươi, cao hứng hỏng rồi đi? Còn có hai tháng chính là chúng ta sinh nhật, ta sẽ hảo hảo thêu, nhất định thêu ra một cái so đưa cho cha còn xinh đẹp túi tiền. Đến lúc đó ngươi đem vụn vặt đồ vật phóng tới túi tiền, mỗi ngày treo ở trên eo, nhưng uy phong!"
Tưởng Huyền nhìn liếc mắt một cái Tưởng Hoa An, thấy hắn đã là đem vụn vặt đồ vật bỏ vào Tưởng Bạch thêu túi tiền, đem túi tiền treo ở trên eo. Này sẽ không khỏi yên lặng nước mắt, ta không cần giống cha như vậy, ở trên eo quải một cái như vậy xấu túi tiền a!
Nhân được Tưởng Hoa An tán thưởng, Tưởng Bạch vui sướng học thêu túi tiền, hôm nay dậy sớm lại làm một hồi thêu thùa, lúc này mới thay đổi xiêm y, lãnh người hướng phòng luyện võ đi. Mới đến phòng luyện võ, lại thấy đến thính ngoại đứng rất nhiều lạ mắt người. Nhân tướng quân phủ mọi người si võ, khi có võ tướng lại đây cùng Tưởng Hoa An đám người thiết xoa võ nghệ, Tưởng Bạch thấy tới rất nhiều người, đảo cũng không để bụng, vừa lúc Tưởng Hoa Cái ra tới, không khỏi tiến lên hỏi: "Lục thúc, hôm nay tới là ai? Thật nhiều người nha!"
"Huyền sắc xiêm y vị kia là an đông vương, đỏ thẫm xiêm y vị kia là Thục Tây vương, màu xanh đá xiêm y vị kia là tấn Nam Vương." Tưởng Hoa Cái thấy Tưởng Bạch tới, cười nói: "Huyền ca nhi Thanh ca nhi đã gặp qua bọn họ, ngươi cũng mau vào đi gặp. Về sau bọn họ liền phải cùng các ngươi cùng nhau học võ."
Nguyên lai Nam Xương Quốc cùng Bắc Thành Quốc liên hôn, Nam Xương Quốc công chúa gả cùng Bắc Thành Quốc Tam hoàng tử đường đến lễ vì chính phi, dục có tam tử. Năm nay sơ, đường đến lễ chi tử Đường Thế Thành tới Nam Xương Quốc bái kiến sùng chiêu hoàng đế cái này ông ngoại, chấp lễ cực cung, lại thượng biểu dục cùng vài vị anh em bà con nói Văn Luận Võ, sùng chiêu hoàng đế tự nhiên đáp ứng.
Ai ngờ nhân hiện nay thái bình thịnh thế, Nam Xương Quốc dần dần nhẹ võ trọng văn, các hoàng tôn chỉ lo đọc sách, hơi có chút hoang phế võ học cử chỉ, thi thư một đạo đảo có thể cùng Đường Thế Thành luận cái cao thấp, võ học một đạo, lại không phải đối thủ.
Sùng chiêu hoàng đế thấy Đường Thế Thành bất quá tám tuổi tiểu nhi, lại Văn Võ Song toàn, một chút đem chính mình mấy cái hoàng tôn so đi xuống, trong lòng rất là không mau.
Thái Tử cùng Nhị hoàng tử đám người này sẽ cũng hối hận ngày thường không vì mấy đứa con trai tìm cái cao minh võ sư học nghệ, khiến thất sắc với Đường Thế Thành, trên mặt không ánh sáng. Đãi Đường Thế Thành vừa đi, nhất thời đều vội vàng tìm kiếm võ sư hồi phủ dạy dỗ mấy đứa con trai võ nghệ.
Sau lại Nhị hoàng tử trong phủ mịch liêu đề ra một câu, nói học võ tốt nhất chi nơi đi, không gì hơn tướng quân phủ. Còn nói thêm tướng quân phủ chúng nhi lang nhất say mê võ học, một hồi đi đường liền bắt đầu luyện võ, bọn họ trong phủ năm sáu tuổi đại ca nhi, một quyền là có thể đả đảo một cái văn nhược thư sinh, nếu là đi theo tướng quân phủ này đó ca nhi luyện võ, đại gia tranh luận, tiến bộ nhanh nhất vân vân.
Nhị hoàng tử một chút ý động, tìm Thái Tử đem mịch liêu nói nói. Thái Tử cũng gật đầu nói: "Lời này cực có lý." Nhân bẩm sùng chiêu hoàng đế. Sùng chiêu hoàng đế liền nói: "Nếu như thế, mỗi tháng trung tuần, liền đem chính sung, thu ba cập thiếu phi đưa đến tướng quân phủ học võ bãi! Không cần lao sư động chúng, chỉ tướng quân phủ mọi người bình thường đãi chi có thể." Nhất thời tuyên Tưởng Hoa An tiến cung, mặt dặn bảo nói mấy câu liền kêu Cố Chính Sung bọn họ ra tới bái sư.
An đông vương Cố Chính Sung năm nay tám tuổi, là Thái Tử đích trưởng tử. Nhân hắn là hoàng trưởng tôn, tính tình lại rất là trầm ổn, sùng chiêu hoàng đế nhất coi trọng.
Thục Tây vương cố thu ba là Nhị hoàng tử đích trưởng tử, năm nay bảy tuổi, thâm đến này phụ yêu thích.
Tấn Nam Vương Cố Thiếu phi là Tam hoàng tử đích trưởng tử, năm nay sáu tuổi, từ nhỏ nói chuyện làm cho người ta thích, đương kim Hoàng Hậu rất là sủng ái.
Lại nói Tưởng Hoa An nghe được Tưởng Bạch thanh âm, cũng vội làm nàng đi vào gặp qua Cố Chính Sung bọn họ.
Cố Chính Sung tuy là hoàng thái tôn, tính tình ôn hoà hiền hậu, thấy Tưởng Bạch hành lễ, vội nói: "Không cần đa lễ, chúng ta đi theo Thiếu tướng quân học võ, cũng coi như là Thiếu tướng quân đồ đệ, về sau chúng ta chính là sư huynh đệ."
Cố thu ba cùng Cố Thiếu phi thấy được Tưởng Bạch bộ dáng, lại lẫn nhau coi liếc mắt một cái: Trước đây liền nghe đồn tướng quân phủ Bạch ca nhi lớn lên giống nữ oa, hiện giờ vừa thấy, quả nhiên! Thật tạo nghiệt, tướng quân phủ ca nhi luôn luôn uy vũ, không biết như thế nào liền sản xuất một cái ẻo lả? Nghe một chút này thanh khẩu, giòn sinh, giống xuất cốc hoàng oanh, gọi người nghe xong thẳng run lên.
Tác giả có lời muốn nói: Cười tủm tỉm đổi mới, cầu cổ vũ!
Đại gia, về sau đổi mới thời gian định vì mỗi đêm 8 giờ đến 10 giờ tả hữu. Bởi vì cuối năm sự vội, không có biện pháp bảo đảm ngày càng, nếu có việc không càng, sẽ ở văn án thượng thông cáo.
3, ai thêu túi tiền...
Nhân Cố Chính Sung bọn họ cùng võ sư học quá một thời gian công phu, Tưởng Hoa An liền muốn khảo so bọn họ học như thế nào, nhất thời kêu Tưởng Huyền đi xuống cùng Cố Chính Sung đối chiêu, kêu Tưởng Bạch cùng cố thu ba đối chiêu. Tưởng Thanh tự nhiên cùng Cố Thiếu phi đối chiêu.
Làm ta cùng hắn đối chiêu? Cố thu ba vừa mới còn cùng Cố Thiếu phi nói xấu sau lưng quá Tưởng Bạch, này sẽ đứng ở nàng trước mặt, nhìn nhìn hắn nhỏ yếu vóc dáng, nhịn không được hoành bàn tay ở chính mình ngực so đo. Cười xấu xa liếc liếc mắt một cái Tưởng Bạch, hắc hắc, còn không có ta ngực cao, tưởng cùng ta đánh? Đối đãi sẽ không đem ngươi đánh đến khóc nhè?
Tưởng Bạch sớm nhìn thấy cố thu ba động tác, trong lỗ mũi âm thầm hừ một tiếng: Cho rằng cao ta một cái đầu, là có thể dễ dàng đả đảo ta? Nhìn một cái này phó túm dạng, không biết trời cao đất dày gia hỏa. Nếu không phải nhìn ta là có thể thu thập ngươi, cha như thế nào sẽ tùy ý ta kết cục tử?
Cố thu ba độ chính mình một cái đầu ngón tay là có thể ấn đảo Tưởng Bạch, cảm giác bộ dáng này thắng chi không võ, nửa cúi đầu xuống, trên cao nhìn xuống nói: "Ngươi sử cái gì binh khí?" Duỗi ra tay liền đem này bạch đậu giá giống nhau tiểu oa nhi cấp đánh khóc, tóm lại ngượng ngùng a! Vẫn là làm hắn lấy cái binh khí khoa tay múa chân vài cái lại kết cục bãi!
Tưởng Bạch xoay người hướng kệ binh khí thượng lấy chính mình ngày thường dùng quán mộc kiếm, tay phải vãn một cái kiếm hoa, mũi kiếm một chút, trụ dưới mặt đất, cằm gối lên trên chuôi kiếm, giòn thanh nói: "Ngươi tưởng không quyền cùng ta đối chiêu sao?" Ngươi muốn dám thác đại, ta đợi lát nữa khiến cho ngươi răng rơi đầy đất đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro