Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lời tựa

《Gunz n' Lilies》

--Love and Fear

Đêm lạnh như nước. Thành phố Napoli náo nhiệt huyền bí vẫn đang yên giấc trong vòng tay thần Hypnos, hải cảng phía xa ánh đèn lập lòe như đom đóm của dân thuyền chài tựa như một bức tranh cảnh mộng bất an, núi Vesuvius vẫn đang nằm yên trong sương mờ, hoàn toàn tách biệt với ánh đèn thành phố.

Một tòa trang viên ẩn sâu trong sườn núi, dường như bị hòa tan trong đêm tối dày đặc, chỉ nhờ có một chút ánh đèn leo lắt phía dưới cổng vòm mới có thể nhận ra được sự tồn tại của nó. Một hình bóng cao gầy tựa người vào cây cột Doric cổ điển, suy tư nhìn về phía đường chân trời xa xa. Điếu thuốc trên tay ông đã cháy tới gần ngón trỏ, nhưng ông vẫn thất thần nhìn về phía xa, cho đến khi từ đằng sau truyền tới tiếng bước chân dồn dập cùng giọng nói có chút nôn nóng làm phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

"Chú Tề! Tìm chú nửa ngày, sao lại ở đây?"

Tề Tuyên dập điếu thuốc, xoay người đi vào trong nhà: "Có chuyện gì?"

"Tam thiếu gia đã vào bốn tiếng rồi, bên trong cũng không thấy động tĩnh, mọi người rất nóng ruột không biết đã xảy ra chuyện gì, Lão gia lại khóa cửa nên không ai dám quấy rầy, đành phải mời chú tới xem tình hình một chút..."

Tề Tuyên hừ lạnh một tiếng: "Đã chờ nhiều năm như vậy, bây giờ có mấy tiếng cũng không chờ được? Trong phòng Lão gia canh gác nghiêm ngặt gió thổi không lọt, có thể xảy ra chuyện gì. Chẳng qua bọn họ đang nóng lòng muốn biết ngôi vị gia chủ sẽ được truyền lại cho ai thôi."

Nói xong Tề Tuyên dừng bước, có chút suy nghĩ hỏi người đối diện: "Chi Khản đã tới chưa?"

Người bên cạnh lập tức trả lời: "Bên kia trời mưa nên trì hoãn một chút, cậu ấy đang đến, chắc cũng sắp tới rồi."

"Cũng vừa vặn, không sớm không muộn." Tề Tuyên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vô cảm, ánh mắt trống rỗng của bức tượng nữ thần Fortuna đặt bên cạnh cầu thang, thở dài một tiếng.

Chỉ mong ông trời có mắt, ban phúc cho Thiên Ki.

Trong phòng khách trên tầng sáng rực ánh nến, hắt bóng trên khuôn mặt mỗi người, phản chiếu đủ loại cảm xúc, có nôn nóng, có thèm muốn, cũng có tò mò. Kiển Ngụ và Kiển Hoàn ngồi hai bên bàn cafe, đằng sau lưng đứng chật ních mấy chục người, ánh mắt trong ánh sáng mờ mịt như tia chớp giao chiến qua lại. Hai người thoạt nhìn giống như rất bình tĩnh, nhưng thực ra nội tâm đã sớm nổi sóng, chỉ chăm chú nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, tưởng tượng ra đủ loại tình huống đang diễn ra trong phòng.

Nhược Mộc Hoa tựa vào góc tường thích thú quan sát mọi người, cười trộm mấy tiếng, chỉ lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ trên màn hình: 5 giờ 50 phút.

Sắp đến sáng rồi.

Bên trong phòng ngủ lúc này cũng là một mảng tối khó lường.

Mặt trời chậm rãi ló dạng từ đường chân trời, nắng ban mai sáng đến êm đềm, xuyên qua rèm cửa sổ những tia nắng vàng, sáng soi bức họa "Thượng đế tạo ra Adam".

Ông lão gầy yếu nằm trên giường thở yếu ớt, bên cạnh giường là một người trẻ tuổi ngồi ngay ngắn đang nắm tay ông, chăm chú lắng nghe câu hỏi của ông.

"... Tiểu tử, lúc đi vào phòng ngươi có chú ý tới trên cửa treo cái gì không?"

Kiển Tân nhắm mắt hơi suy nghĩ một chút: "Một khẩu súng."

"Đúng vậy, một khẩu súng." Ông lão khàn giọng giải thích: "Đầu tháng vừa mới chuyển đến cho ta, là vũ khí mới nghiên cứu. Nghe nói tính năng rất tốt, chỉ là chưa từng có ai dùng qua."

Ông lão rút tay ra, từ dưới gối lấy ra một khẩu súng lục màu xám bạc, run rẩy đặt vào tay hắn.

Hắn đưa tay vuốt ve thân súng, thông qua xúc cảm tựa như có thể cảm nhận được hoa văn tinh tế đơn giản ở trên đó.

"Còn khẩu này, là một người tâm phúc của ta ba mươi năm trước đã chế tạo ra. Hơn ba mươi năm ta mang bên người nửa bước không rời, cũng coi như đã cùng ta trải qua rất nhiều sóng gió."

Ông lão hơi hé đôi mắt đục ngầu, hỏi hắn: "Nếu ngươi một thân một mình, lại rơi vào nơi đầm rồng hang hổ, buộc lòng phải chọn một món vũ khí phòng thân, trong hai khẩu súng này ngươi sẽ chọn cái nào?"

Kiển Tân cầm súng trong tay, vuốt ve nhiều lần, kéo chốt bảo hiểm một chút, nâng lên rồi lại đặt xuống. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của ông lão.

"Con chọn khẩu này."

Ông lão bình tĩnh quan sát hắn: "Tại sao?"

Kiển Tân đáp: "Nếu nói về khả năng, con mặc dù có thể phòng thân chế địch, nhưng nếu là một mình phải vượt qua trùng trùng mai phục, chỉ dựa vào một khẩu súng chắc chắn là không đủ, nhất định mọi việc phải được lên kế hoạch từ trước, súng ống không phải là mấu chốt để giành thắng lợi, đây là điểm đầu tiên."

Ánh mắt như chim ưng thâm sâu khó lường của ông lão âm thầm đánh giá hắn, ở trong bóng tối lộ ra một chút tia sáng nhạt.

"Thêm nữa, khẩu súng trên cửa tuy tốt nhưng chưa từng có người sử dụng, việc liên quan đến sự sống còn, con sẽ không thể mang loại súng như vậy."

Ông lão nghe xong khép mắt lại, cười nhẹ một tiếng như có như không.

Kiển Tân yên lặng một chút, lại mở miệng: "Thật ra thì còn một nguyên nhân thứ ba nữa."

"Thứ ba... chính là vấn đề sử dụng."

"Sử dụng?" Ông lão trầm ngâm trong giây lát, lại hé mắt một lần nữa, hứng thú chờ hắn nói tiếp.

"Con không giỏi dùng súng, khẩu súng kia tuy rất tốt nhưng đối với con sẽ là vô dụng, con mang bên người cũng chỉ lãng phí, chỉ khi nào đặt trong tay một người biết sử dụng mới có thể phát huy được hết những tính năng của nó. Con cần một người như vậy ở bên mình, nếu như khẩu súng này thật sự tốt, hắn có thể phát huy đến cực điểm, nếu xảy ra điều gì bất trắc, hắn cũng có thể không bị những thứ này làm ảnh hưởng, sẽ giúp con thoát hiểm."

Ông lão đột nhiên cười, dưới hơi thở nặng nề tiếng cười tựa như đang ho khan.

"Tiểu tử nhà ngươi đúng là có chút khôn vặt, rõ ràng đã nói cho ngươi chọn một khẩu súng, cuối cùng ngươi lại dùng cả hai. Có điều giả thiết của ngươi vẫn còn ấu trĩ, có bao nhiêu thiện xạ như vậy, nhưng là ai thật sự có thể gặp hiểm nguy mà không sợ hãi, luôn hành xử bình tĩnh? Hơn nữa ngươi khi đó gặp đại nạn, làm sao có thể biết hắn sẽ trung thành với ngươi, sẽ liều mạng cứu ngươi chứ?"

Dứt lời ông nhìn về phía Kiển Tân, nhận ra vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, ánh mắt không hề dao động, trái lại còn nhìn thẳng vào ông, vừa thản nhiên lại bình tĩnh.

Ông lão thở dài.

"Xem ra trong lòng ngươi đã có dự tính. Thôi, mấy thứ này ngươi cầm hết đi."

Kiển Tân gật đầu, nhẹ nhàng nâng lên bàn tay phải của ông lão, rút ra chiếc nhẫn ngọc nạm hình rồng trên ngón tay cái. Đứng dậy cúi người, chuẩn bị rời đi.

"Tiểu tử, tới giúp ta một chuyện."

Kiển Tân dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía ông lão nằm trên giường. Từ trong những tia sáng ảm đạm, hắn mơ hồ thấy được một hình bóng thâm trầm, cô độc. Hắn chợt nhận ra người cha sát phạt quyết đoán ngày ấy, hôm nay chỉ còn là một ông lão bệnh tật, sắp gần đất xa trời.

Ông lão nhắm mắt lại: "Treo một hơi thở này ta cũng không chịu nổi, cũng gây phiền toái cho các ngươi, ngươi lại giúp ta giữ thể diện một chút."

Người thông minh như hắn lập tức hiểu ra hàm ý trong câu nói của ông. Hắn trầm mặc một chút, trả lời.

"Được."

Nửa giờ sau, hắn nhìn khuôn mặt yên ổn bình thản của cha, tháo ra băng dán truyền dịch trên tay ông, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện. Cha cho đến giây phút cuối cùng vẫn luôn cô độc, hắn xót xa suy nghĩ, sau đó trong lòng chợt lóe lên những mảnh hình ảnh, cuối cùng dừng lại ở một khuôn mặt tươi cười ấm áp, trong nháy mắt đã làm tan biến mọi đau khổ chồng chất trong lòng hắn. Hắn lại cảm thấy mình và cha không giống nhau, hắn không cô độc, hắn có ràng buộc.

Trong ánh nắng ban mai, một chiếc Harley phá phong phi tới, rẽ đất trên đường núi gập ghềnh, cuối cùng gần như bay nghiêng vào sân trước của trang viên, thắng gấp trước bậc thềm vạch ra một đường vòng cung, bắn hết bùn đất lên mặt đội canh gác làm họ không mở mắt nổi. Người trên xe nhìn thấy Tề Tuyên ra đón, tháo xuống mũ bảo hiểm, trên khuôn mặt thanh tú lộ vẻ gấp gáp, vội hỏi:

"Chú! Đã có kết quả chưa?"

Vào lúc Tề Tuyên đưa Tề Chi Khản lên tầng, mọi người vẫn duy trì tình trạng như nửa giờ trước, chỉ là bầu không khí ngày càng ngột ngạt, gươm súng sẵn sàng, cả phòng tràn ngập mùi thuốc súng như thể chỉ một chút nữa thôi sẽ sẵn sàng phát nổ.

Tề Chi Khản nhân cơ hội quan sát hai người ngồi trên ghế sofa, mặc dù khuôn mặt vô cảm nhưng toàn thân đều là sát khí khó che giấu, chỉ có phần lông mày là giống người kia một chút, như nhắc nhở cậu hai người này chính là anh em ruột của người ấy.

Tề Tuyên bất ngờ vỗ nhẹ lên vai, làm đứt mạch suy nghĩ của cậu. Cậu lập tức quay sang, nhận ra chú đang nhìn mình rất nghiêm trọng.

"Chi Khản, không lâu nữa ngôi vị gia chủ sẽ được định đoạt, ta muốn con cam đoan, bất kể gia chủ kế nhiệm là vị nào, con cũng sẽ cúc cung tận tụy, dốc toàn lực phụ tá ngài. Con có thể làm được không?"

Đôi môi Tề Chi Khản run rẩy, cậu cúi đầu, do dự mở miệng, nhưng không thể nói nên lời. Cậu biết phải trả lời như thế nào, cậu vẫn còn nhớ lời cha dặn dò trước khi lâm chung: "'Trung nghĩa' hai chữ này tuyệt đối không làm trái.", nhưng trong lòng vẫn tràn ngập sự hỗn loạn và vướng mắc, lo sợ không dám hứa hẹn.

Cậu thất thần nói: "Cháu..."

Lúc này đám người đột nhiên xôn xao, chỉ thấy cửa gỗ phòng ngủ bị đẩy ra từ bên trong, một bóng người cao lớn bước ra, hắn kéo cà vạt, chỉ nhàn nhạt quét tầm mắt qua từng khuôn mặt phía trước, bắt gặp ánh mắt tha thiết của Tề Chi Khản, tâm trạng mới thả lỏng một chút, hướng về phía cậu nở một nụ cười vui vẻ nhưng mệt nhọc.

Kiển Ngụ thấy hắn một mình đi ra, bước nhanh tới trước cửa hỏi: "Cha đâu?"

Kiển Hoàn mặc dù không nói gì, nhưng vẫn là không nhịn được liên tục nhìn ra sau lưng hắn.

Kiển Tân trầm giọng: "Cha đã cưỡi hạc về trời rồi."

Mọi người nghe thấy vậy đều vô cùng kinh ngạc, bên trong phòng khách lập tức ồn áo huyên náo.

Kiển Ngụ vẻ mặt hung ác, lạnh lùng chất vấn hắn: "Lúc nãy tao với Kiển Hoàn vào cha vẫn còn bình thường, sao bây giờ đã đi rồi, chẳng lẽ là mày đã làm gì..."

Kiển Tân liếc nhìn gã, để lộ một nụ cười khinh miệt: "Tôi thì có thể làm gì, chẳng lẽ hệ thống bảo vệ của cha chỉ là thứ đồ bỏ?"

Kiển Ngụ tức giận, trợn mắt nhìn hắn lại hỏi: "Cha đi rồi, vậy ngôi vị gia chủ đã được định đoạt?"

Tề Chi Khản như ngừng thở trong giây lát, cậu siết chặt bàn tay, chờ đợi phán quyết cuối cùng.

Kiển Tân không nói gì, chỉ lấy ra chiếc nhẫn ngọc trong túi áo, từ từ đeo lên tay. Sau đó dưới hai ánh nhìn căm hận không cam lòng mới chậm rãi mở miệng, gằn từng chữ nói:

"Thừa nhượng." (*)

(*)承让: Người được nhượng, người thụ hưởng.

Trong đầu Tề Chi Khản lúc này như muốn nổ vang, trái tim như được truyền máu phục hồi trở lại bắt đầu đập loạn, trong giây lát cậu đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, thì ra trong lòng mình đã sớm có câu trả lời, không khỏi vui mừng cuối cùng vẫn là người ấy được ngồi lên chủ vị. Cậu tự thấy xấu hổ nhưng vẫn không nhịn được cười trộm mấy tiếng.

"Trước khi qua đời cha đã gửi di chúc, mấy ngày nữa luật sư sẽ tới giải quyết, đến lúc đó còn phải phiền hai anh cùng tôi đi làm thủ tục."

Nói xong Kiển Tân rời khỏi đám người, Nhược Mộc Hoa đi theo hắn, mang theo phía sau một đội mấy chục người hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.

Tề Chi Khản thấy hắn mỉm cười đi về phía mình, vốn định tiến lên nghênh đón, nhưng lại sợ bản thân vượt quyền thất lễ, vừa mới bước ra một bước lại lui về.

Kiển Tân đỡ vai cậu, trìu mến chạm nhẹ bàn tay, trong ánh mắt tràn ngập niềm vui và sự mong nhớ bao lâu nay, đúng lúc hắn mở miệng gọi cậu:

"Tiểu Tề..."

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy người thanh niên áo trắng trước mặt đột nhiên quỳ một chân xuống, những người đứng sau lưng cũng bắt đầu đồng loạt hành lễ.

Tề Chi Khản cúi đầu, đầu gối cảm nhận sự lạnh lẽo của sàn nhà cẩm thạch, giọng cậu khàn khàn lộ ra chút mệt mỏi, từng chữ nặng nề như muốn đánh mạnh vào lòng Kiển Tân.

"Lão gia."

Ánh mắt Kiển Tân trong giây lát tối sầm lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro