Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Buổi chiều hôm sau, Kiển Tân vừa kết thúc cuộc họp nội bộ thì được báo có người của Thiên Tuyền tới thăm.

Hắn cùng Tề Chi Khản và Nhược Mộc Hoa vào phòng khách, Công Tôn Kiềm ngồi chờ đã lâu nhưng vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn, đứng dậy cùng bọn họ bắt tay.

"Kiển tiên sinh, Tề tiên sinh, đã lâu không gặp." Công Tôn Kiềm nhìn thấy Nhược Mộc Hoa đứng sau lưng Kiển Tân, cũng gật đầu: "Nhược tiên sinh cũng vậy."

Kiển Tân ngồi xuống đối diện với Công Tôn Kiềm: "Công Tôn tiên sinh hôm nay đến chơi tệ xá, là có chuyện gì quan trọng sao?"

"Tôi hôm nay mang theo hai xe hàng mới, đặc biệt muốn tặng cho Kiển tiên sinh, thuận tiện hóa giải một số hiểm lầm." Công Tôn Kiềm cho thủ hạ cầm tới một tập giấy tờ, đẩy tới trước mặt Kiển Tân: "Đây là danh sách hàng hóa, mời Kiển tiên sinh xem qua."

Kiển Tân chỉ nhìn lướt qua mô hình vũ khí trên trang đầu, thu lại ánh mắt: "Công Tôn tiên sinh là muốn hóa giải hiểu lầm gì?"

"Ngày trước cùng Trọng tiên sinh gặp mặt bàn bạc về chuyện làm ăn ở bến tàu Trường Hưng, lúc đó tôi nghĩ cùng Thiên Xu hợp tác đối với Thiên Tuyền cũng có lợi ích, một khi thành giao, Thiên Ki cũng không bị tổn thất, cho nên mới đồng ý phối hợp với kế hoạch của cậu ta. Chỉ không ngờ Thiên Xu lại lén lút muốn thâu tóm mạng lưới dưới lòng đất của Ngọc Hành, gây rắc rối cho Thiên Ki, thành thật xin lỗi. Nhưng cũng hy vọng Kiển tiên sinh sẽ không hiểu lầm, Thiên Tuyền là thành tâm muốn nói chuyện làm ăn."

Hắn vừa nói xong, Tề Chi Khản cũng có chút tức giận, muốn tiến lên tranh luận, lại bị Kiển Tân ngăn lại.

Nhược Mộc Hoa lúc này đột nhiên ghé tai Kiển Tân thấp giọng nói: "Thiên Tuyền mang tới đều là hàng mới tháng trước, chứng tỏ rất coi trọng việc hợp tác với Thiên Ki, không bằng chúng ta nhận xe hàng này, cho bọn họ một chút thể diện, quan sát tình hình rồi quyết định cũng chưa muộn."

Kiển Tân nghiêng người nhìn thái độ của Tề Chi Khản, lại suy nghĩ một chút, mỉm cười với Công Tôn Kiềm: "Công Tôn tiên sinh nghĩ nhiều rồi, Thiên Ki xưa nay làm việc ân oán rõ ràng, sự việc lần này chúng tôi sẽ không quy trách nhiệm về Thiên Tuyền, có điều bây giờ Ngọc Hành xảy ra sự cố, chuyện bến tàu tôi quả thật cần phải suy nghĩ thêm."

Công Tôn Kiềm gật đầu, cũng biết chừng mực, cười nói: "Chỉ cần Thiên Ki không hiểu lầm Thiên Tuyền là tốt rồi. Tôi tối nay vẫn còn ở Huy Dương, nếu ngài có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi."

Nhược Mộc Hoa tiễn Công Tôn Kiềm ra ngoài. Tề Chi Khản có chút không cam lòng nhìn bóng lưng hai người đã đi xa, quay lại nhìn thấy vẻ mặt Kiển Tân thất thần, như đang suy nghĩ điều gì, nghĩ tới hắn có thể có tính toán riêng nên lại đem lời đến miệng nuốt xuống.

Sau khi nói chuyện cùng Công Tôn Kiềm, Kiển Tân còn có một cuộc gọi hội đàm, vội vàng trở về thư phòng, trước khi đi còn dặn dò Tề Chi Khản đưa hai xe vũ khí vào kho hàng.

Tề Chi Khản vừa đi ra cửa thì điện thoại bỗng rung lên, cậu đọc nội dung phía trên, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

Cuộc gọi hội đàm mới chỉ diễn ra được một nửa thì Kiển Tân nghe thấy hai tiếng gõ cửa, trong lòng cũng biết là Tề Chi Khản, liền kết thúc cuộc họp, lên tiếng gọi cậu vào.

Tề Chi Khản đẩy cửa bước vào: "Quấy rầy ngài đang họp, thật xin lỗi."

Kiển Tân tháo xuống tai nghe, khẽ cười: "Không sao, tiểu Tề có chuyện gì quan trọng sao?"

"Số lạ kia lại nhắn tin cho tôi, nói Công Tôn Kiềm hôm nay sau khi rời đi đã đến biệt thự của Nhược Mộc Hoa."

Kiển Tân mặt biến sắc, yên lặng một lúc lại hỏi cậu: "Tiểu Tề cảm thấy có thể tin hay không?"

Tề Chi Khản trả lời: "Công Tôn lúc này đi gặp Nhược Mộc Hoa mặc dù khá mạo hiểm, nhưng nếu Thiên Thuyền quả thật coi trọng vụ làm ăn này, nội bộ Thiên Ki cũng chỉ có Nhược Mộc Hoa là bọn họ có thể hối lộ được thôi." Cậu dừng lại một chút, lại quan sát nét mặt Kiển Tân, do dự nói: "Điều tôi lo lắng là thế lực của Nhược Mộc Hoa có lẽ đã xâm nhập vào nhóm tình báo Ngọc Hành, cho nên mới không báo lên tình hình mật đàm của bọn họ."

Kiển Tân suy nghĩ một chút, đưa tay lên nhìn đồng hồ, Công Tôn Kiềm đã rời đi khoảng năm mươi phút.

"Tiểu Tề, bây giờ em dẫn người đến biệt thự chặn lại Công Tôn Kiềm, hành động nhanh, gọn gàng một chút, đừng rút dây động rừng. Nếu như có người ngăn cản, nói là tôi ra lệnh: Cho phép em tiền trảm hậu tấu."


Buổi hoàng hôn, đường Thiên Quan, số 684.

Trước cửa biệt thự của Nhược Mộc Hoa, mấy tên lính canh đứng hai bên lạnh lùng quan sát, trên tòa tháp bên trái còn có một tên đeo ống nhòm, đề phòng động tĩnh xung quanh. Bỗng nhiên làn đường ngược chiều vọt lên một chiếc Hummer trắng bạc, lao nhanh về phía biệt thự.

Cảnh vệ trên tầng lập tức cầm lên súng bắn tỉa, hô to: "Có biến!"

Người phía dưới nhận được tin báo, cũng vội vàng lôi súng ra ngắm bắn.

Cơn mưa đạn bắn về phía xe, làm lõm thân xe một chút, người ngồi bên cạnh ghế lái thấy vậy, nghiêng đầu cười với Tề Chi Khản: "Xem ra sẽ không để cho chúng ta qua dễ dàng."

Tề Chi Khản đạp mạnh chân ga, lạnh lùng nói: "Vậy đạp lên xác bọn chúng mà đi thôi." Cậu một tay giữ vô lăng, một tay cầm súng, hé cửa kính xe một phát súng bắn chết tên bắn tỉa trên tầng. Những tên khác cũng vội vàng lôi súng ra nghênh chiến, một màn khói lửa nổi lên tứ phía, canh phòng tăng cường đứng đằng sau nhìn bóng người phía trước liên tiếp ngã xuống, run sợ giơ súng lên.

Tám phút sau, xe cán qua tên canh phòng cuối cùng, đâm vào quả thiên cầu đặt giữa sân, dừng lại trước nhà chính. Năm người nhảy xuống xe, dưới sự chỉ huy của Tề Chi Khản, hai người đột nhập từ cửa sau, hai người ở bên ngoài canh giữ, sau khi sắp xếp ổn thỏa, Tề Chi Khản cầm Thiên Thắng đạp đổ cửa trước nghiêng người đi vào, cậu cảnh giác nhìn xung quanh, âm thầm tiến vào phòng khách thì nghe thấy giọng Nhược Mộc Hoa vọng ra.

"Tề tiên sinh, cậu khua chiêng gióng trống xông vào nhà người khác như vậy, thật không thỏa đáng lắm."

Cậu đi vào phòng khách, nhìn thấy Nhược Mộc Hoa đang nằm trên ghế sofa, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần. Cậu đảo mắt nhìn xung quanh, thấy trên bàn đặt hai cốc trà, một cốc còn chưa uống hết, nhưng đã nguội lạnh rồi. Cậu hiểu ra Công Tôn Kiềm đã bỏ trốn, cười lạnh hỏi: "Nhược tiên sinh thật có nhã hứng, một mình uống trà cần tới hai cốc làm gì?"

Nhược Mộc Hoa liếc mắt một cái, thản nhiên nói: "Là nâng cốc mời trăng sáng."

Tề Chi Khản cũng không rảnh rỗi nói lời vô ích với lão, quay người vội vàng chạy ra khỏi biệt thự, phân công thủ hạ đi quán rượu và sân bay để tìm người.


Công Tôn Kiềm lúc này đã ngồi trong phòng chờ Thương gia của sân bay Huy Dương, đang ung dung uống cafe chờ máy bay thì điện thoại bỗng lóe lên một tin nhắn: "Có rút lui an toàn không?"

Hắn cầm điện thoại lên, hơi nhíu mày, trả lời: "Đã an toàn rút lui, cảm ơn đã báo tin." Sau đó lại viết thêm một câu: "Ngài nhiều lần đã báo những tin tức quan trọng cho tôi, muốn gặp mặt cảm ơn, ngài có thể tiết lộ danh tính không?"

Đợi một lúc sau, sân bay bắt đầu thông báo hành khách lên máy bay, Công Tôn Kiềm đứng dậy sửa lại trang phục, đang chuẩn bị lên đường thì nhận được tin nhắn trả lời của đối phương: "Không lâu nữa ngài sẽ biết."


Tề Chi Khản tay trắng trở về, lúc này đang cúi gằm trong thư phòng của Kiển Tân, vừa tức vừa giận, nửa ngày cũng không nói một câu.

Kiển Tân nhìn dáng vẻ bất lực tự trách của cậu, thở dài một cái, đứng dậy đi qua chạm vào gò má cậu, thấy cậu muốn tránh, lại đưa tay giữ chặt vai, dựa vào gần hơn một chút, chỉ để lại một khoảng cách nhỏ đủ để nhìn rõ nét mặt đối phương.

Tề Chi Khản nhìn Kiển Tân, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói nên lời, cậu gia nhập Thiên Ki, ở lại bên Kiển Tân vốn là vì muốn bảo vệ giúp đỡ hắn, nhưng không nghĩ tới vì chuyện của mình lại làm liên lụy hắn, còn có khả năng sẽ hại hắn. Cậu liền quay đi, không đành lòng tiếp tục nhìn đôi mắt tràn ngập sự lo lắng và phức tạp của người đối diện.

Kiển Tân kéo mặt cậu lại, ép buộc cậu phải nhìn mình.

"Chuyện hôm nay không trách tiểu Tề, không phải lỗi của em mà là do tôi suy nghĩ không chu toàn, đã làm khó em rồi." Lời nói của Kiển Tân mang theo hơi thở ấm áp phả lên mặt cậu, giống như xuyên qua lớp da mỏng thấm vào máu thịt, làm tim cậu siết chặt lại.

Cậu vội vàng trả lời: "Ngài không cần bào chữa cho tôi, lần này là do tôi thiếu thận trọng, Nhược Mộc Hoa nhất định sẽ nhân cơ hội này để gây áp lực với ngài. Đến lúc đó tôi sẽ từ chức đội trưởng đội đặc nhiệm, chỉ hy vọng lão ta sẽ không làm khó ngài..."

Kiển Tân đặt ngón tay lên môi cậu, không cho cậu nói tiếp.

"Tiểu Tề không cần coi chuyện này nghiêm trọng quá, Nhược Mộc Hoa cũng sẽ không to gan như vậy, lại dám đến chất vấn tôi sao."

Tề Chi Khản còn muốn nói tiếp, lại bị Kiển Tân hôn chặn lại, trong lúc hơi thở đan xen gấp gáp, cậu mơ hồ nghe thấy hắn nói: " Tiểu Tề lần này cũng không phải là không thu hoạch được gì, em ít nhất đã giúp tôi xác nhận một chuyện."

Cậu mở mắt nhìn sâu vào đôi mắt Kiển Tân, bên trong tựa như một gợn sóng an tĩnh nhưng ẩn giấu phía dưới nó lại là một cơn giông bão dữ dội, sóng cuộn biển gầm.


Nhược Mộc Hoa cúp điện thoại, chậm rãi từ bên ngoài quay trở lại phòng khách. Thiên Dương Trạch nhìn sắc mặt lão không tốt, lo lắng hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"

Lão hừ lạnh một tiếng: "Còn có thể thế nào? Không có bằng chứng, có thể làm gì được ta? Suy cho cùng cũng chỉ là một con chó của Tề gia, lại tự cho mình là hổ sói?"

Thiên Dương Trạch cúi đầu suy tính: "Tề Chi Khản gần đây rất huênh hoang, Lão gia lại đặc biệt coi trọng hắn, mọi việc quản lý cũng cho hắn tham gia, nếu một ngày..."

"Sẽ không có ngày đó." Nhược Mộc Hoa liếc mắt nhìn hắn, "Cậu không hiểu Lão gia rồi. Coi trọng thì coi trọng, nhưng cầm quân cờ trong tay, trước sau vẫn là muốn khống chế nó trên bàn cờ."

Lão bước tới bên cạnh lò sưởi, cầm lên tấm danh thiếp của Trọng Không Nghi, nhìn một lúc, lại quay đầu nói với Thiên Dương Trạch: "Tuy là nói như vậy, nhưng Tề Chi Khản này vẫn là đại họa của chúng ta, không thể không trừ."


Đêm đã khuya. Thư phòng khóa cửa, bên trong phòng không bật đèn, rèm cửa sổ cũng kéo kín mít, Kiển Tân ngồi trước bàn đọc email, mở ra báo cáo hàng ngày của Ngọc Hành. Hắn lướt qua từng cái một, lúc kéo đến cái cuối cùng, một tệp văn bản được đánh dấu hoa thị đập vào mắt, tựa đề viết:

"Biên bản điều tra về Tề Chi Khản."

Hắn lăn chuột một hồi, cuối cùng vẫn ấn 'Tải xuống'.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro