Chương 20
Warning: H _(:з」∠)_
Đã bao lâu rồi hai người không làm chuyện thân mật như vậy?
Áo len trắng của Tề Chi Khản bị kéo lên trước ngực, để lộ ra những đường cong rắn chắc đẹp hoàn mỹ.
Kiển Tân nhẹ nhàng cắn thịt mềm bên trong bắp đùi của cậu, hơi dùng lực tạo ra những dấu hôn đỏ hồng nóng bỏng, sau đó lại dịu dàng hôn lên đó, giống như lông vũ lướt qua làm tiêu tan tê dại, lưu lại một chút cảm giác ngứa ngáy trong lòng.
Nghe được tiếng thở nhẹ của cậu, Kiển Tân ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt cậu đỏ bừng cùng ánh mắt mang điểm hoang mang, trên khuôn mặt hiện ra một vẻ mơ màng ôn nhu, lại tiến lên cắn môi cậu, dùng đầu lưỡi xoa dịu những vết cắn, vị tanh ngọt như có như không trong miệng khiến hắn thở ra một tiếng thỏa mãn.
Bàn tay hắn chậm rãi di chuyển từ hông xuống phía dưới, hơi lạnh từ bàn tay làm cậu bất giác run rẩy uốn cong đường hông, tạo thành một đường cong mê người.
"Ưm—— "
Lúc Kiển Tân dùng ngón tay thăm dò trong cơ thể cậu, Tề Chi Khản vẫn không thể nào đè nén được những tiếng rên rỉ, bên trong rất lâu rồi mới bị xâm nhập đột ngột như vậy.
"Xin lỗi." Kiển Tân rút ra ngón tay, an ủi hôn lên mặt cậu, "Đã lâu như vậy, quên mất em sẽ cảm thấy không quen."
Tề Chi Khản vừa ổn định nhịp thở một chút, lại thấy người nọ đang hôn lên dục vọng đã ngẩng cao đầu của mình, ngậm lấy phần đầu rồi chậm rãi nuốt xuống, tựa như bọc lại toàn bộ trụ thể.
Khoái cảm nóng bỏng khiến Tề Chi Khản không ngừng run rẩy, cậu muốn lui ra ngoài, nhưng eo lại bị Kiển Tân siết chặt, giữa những động tác chỉ cảm thấy dục vọng lại căng lớn hơn một chút, ngược lại làm Kiển Tân càng ngậm sâu hơn, cậu tiến thoái lưỡng nan, đành phải ngoan ngoãn nằm im, lấy tay che miệng cố gắng hết sức không để cho mình phát ra tiếng rên.
Cậu toàn thân căng thẳng, không bao lâu liền bắn ra. Kiển Tân buông ra trước một chút, vẫn bị một phần dịch thể bắn trên cằm và xương quai xanh.
Tề Chi Khản xấu hổ đưa tay muốn giúp hắn lau đi, nhưng hắn lại đưa đầu lưỡi liếm sạch chất lỏng bên khóe miệng, sau đó hôn lên môi Tề Chi Khản, vị tanh chát men theo đầu lưỡi lan tỏa trong miệng hai người.
Quấn quít một hồi lâu, Kiển Tân mới buông ra đôi môi có chút sưng đỏ của cậu.
"Tiểu Tề thật đắng." Người nọ giọng nửa đùa, nhưng trong mắt đã hơi nhiễm đỏ: "Sao lại đắng như vậy?"
Tề Chi Khản còn chưa kịp đáp lời, một ngón tay dính dịch thể chậm rãi tiến vào bên trong cậu. Người nọ lần này kiên nhẫn hơn, đốt ngón tay nhẹ nhàng thăm dò, dần dần đi sâu vào, một mặt tỉ mỉ mở rộng đường vào bên trong, một mặt qua lớp áo ngăn cách chạm vào đầu ngực cậu, những nơi mẫn cảm bị kích thích không ngừng, cảm giác ngứa ngáy châm chích, trong đau đớn lại mang đến khoái cảm kỳ lạ, kích thích song song khiến da đầu cậu trở nên tê dại.
Tề Chi Khản nhắm chặt mắt khẽ cắn môi, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm như mang lửa của Kiển Tân đốt qua khuôn mặt cậu, qua tứ chi thân thể, như thể đang quan sát từng phản ứng nhỏ của cơ thể cậu.
Khi làm tình, Kiển Tân cũng luôn nắm trong tay toàn cục, biết phải chạm vào cậu như thế nào, dành cho bao nhiêu đau đớn và khoái cảm sẽ có thể kích thích cậu đến cao trào, tất cả các giác quan của cậu đều bị điều khiển tùy ý, ngọn lửa dục vọng bị đốt cháy, chỉ có thể mặc cho hắn tự định đoạt.
Cơ thể luôn thành thật hơn trái tim, cậu không có cách nào cự tuyệt Kiển Tân.
Cậu đang vô thức suy nghĩ xa xôi, dầu bôi trơn khuấy động bên trong đột nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ, bị thính giác nhạy bén của cậu bắt được, chỉ cảm thấy hết sức xấu hổ.
Sau khi cảm thấy đường vào nhỏ hẹp đã ướt mềm, Kiển Tân rút ngón tay ra. Miệng huyệt vừa mới tiếp xúc với hơi lạnh, có chút co lại, bất ngờ một giây tiếp theo liền đón nhận một thứ nóng bỏng, dục vọng của đối phương từng chút một tiến vào cơ thể cậu, chèn ép lên những dây thần kinh nhạy cảm.
Tiếng kêu đau của cậu bị Kiển Tân hôn chặn lại, chỉ còn mơ hồ ở trong miệng.
Người nọ tiếp tục tiến vào, đến khi vật thô dài đã hoàn toàn đưa vào trong, trên trán cậu đã phủ một tầng mồ hôi mịn. Kiển Tân gạt ra tóc mái dính mồ hôi của cậu, ngón cái khẽ vuốt qua mi mắt.
Cậu chậm rãi mở mắt, đúng lúc trên trán Kiển Tân cũng nhỏ xuống một giọt mồ hôi rơi vào khóe mắt cậu, lại theo khóe mắt lăn xuống tóc mai.
"Đau không?" Kiển Tân thì thầm bên tai, giọng hắn thâm trầm lại hơi khàn: "Tôi làm đau tiểu Tề phải không?"
Tề Chi Khản chớp mắt, những giọt nước mắt vương trên hàng mi dài, cậu cắn môi chịu đựng, nghẹn ngào nói: "Không... không đau."
Ga trải giường bị níu chặt thành hai vòng xoáy, môi dưới của cậu đã hơi rỉ máu, rõ ràng không phải là không đau.
Kiển Tân hơi nheo mắt, cầm lên bàn tay đang nắm ga trải giường của cậu, đặt lên trên vai mình, vừa đi ra nửa chừng lại dùng lực tiến vào.
"A ——" Tề Chi Khản vô thức kêu to một tiếng, ngón tay mất kiểm soát dùng lực lưu lại một vết đỏ trên lưng Kiển Tân. Cậu lập tức phản ứng, nắm chặt bàn tay muốn rút lại, nhưng bị Kiển Tân giữ chặt, hắn cúi đầu hôn lên bàn tay cậu, lại kéo trở về trên vai mình.
"Để cho tôi biết em đau đớn thế nào."
Lực độ hạ thân bắt đầu tăng nhanh, Tề Chi Khản nhất thời cũng không tâm trí nào để ý tới những thứ khác, chỉ có thể dùng hết sức bám chặt lấy vai hắn, đè nén những tiếng nghẹn ngào phát ra. Kiển Tân nâng đùi cậu, hơi hạ thấp người xuống, để cho hai người kết hợp càng chặt chẽ, mỗi một chút đưa đẩy đều giống như đi sâu vào trong linh hồn cậu, những hình bóng hư ảo cùng những lời khuyên nhủ trịnh trọng đều bị đập vỡ tan tành, ý thức của cậu chìm nổi trong biển sâu, cuối cùng chỉ còn đọng lại một cái tên lặp đi lặp lại trong đầu.
Kiển Tân, Kiển Tân, Kiển Tân...
Ngọn lửa đang bừng cháy trong cơ thể đột nhiên chạm vào một điểm, Tề Chi Khản không kiềm chế được la lớn thành tiếng, vòng eo mềm dẻo cong lên tựa như một cây cầu. Kiển Tân thở hổn hển cúi người, giống như cành liễu rũ xuống mặt cầu, hôn nhẹ lên những vết đỏ trên người cậu, lại ngẩng đầu lên cười gian xảo.
Tề Chi Khản hơi hé mắt mơ màng nhìn vẻ mặt Kiển Tân giờ phút này, khuôn mặt lạnh lùng nhợt nhạt trước kia cũng nhiễm hơi nóng trong phòng mà ửng lên một tầng đỏ nhạt, đáy mắt u tối đốt lên một ngọn lửa nhỏ, lại giống như có thể thấy được dòng sông băng tựa như vỡ bờ, không ngừng dâng lên những đợt sóng trắng ngút trời nhấn chìm cậu ở bên trong.
Sau đó cậu nhìn thấy hình bóng của mình trong đôi mắt đối phương: Đầu hơi nâng nhẹ, đáy mắt thấm đẫm dục vọng, đôi môi sưng đỏ hơi hé mở một chút để lấy dưỡng khí, cơ thể không ngừng run rẩy theo va chạm của đối phương, chiếc giường phủ ga trắng rung lắc theo nhịp điệu.
Cậu xấu hổ đưa tay lên che kín mặt, không có cách nào nhìn thẳng Kiển Tân.
"Bỏ tay xuống đi." Kiển Tân lại tăng tốc độ, hơi thở nóng rực phả lên mu bàn tay cậu, "Tôi muốn nhìn em."
Giọng hắn khàn khàn lại tịch mịch khiến cho Tề Chi Khản không thể cự tuyệt, đành phải bỏ tay xuống, tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn: "Xin ngài... chậm... chậm một chút."
Kiển Tân không để ý đến lời thỉnh cầu của cậu, tay hắn nắm eo cậu đem người đỡ dậy, để cho Tề Chi Khản nửa quỳ nửa ngồi trên người, dục vọng vì vậy càng tiến vào sâu hơn.
Kiển Tân hôn lên cổ cậu, răng nhọn hơi vùi lấp trong da thịt, một tay hắn an ủi hạ thân đã sưng lên của cậu, một tay nắm lấy cằm cậu, ép cậu buông ra môi dưới đã chịu đủ giày vò.
Đau đớn cùng nóng bỏng xen lẫn với khoái cảm khó nói nên lời tràn vào tâm trí cậu, nhấn chìm toàn bộ lý trí. Trong lúc mơ màng cậu nhìn thấy trên cằm Kiển Tân còn dính một chút chất lỏng màu trắng, liền cúi đầu liếm sạch trọc dịch còn sót lại.
Đôi mắt đẫm nước long lanh của cậu nhìn thẳng vào đáy mắt sâu thẳm của Kiển Tân.
"Cũng không đắng như vậy."
Kiển Tân vì lời này của cậu mà sửng sốt một chút, sau đó hắn lập tức ôm chặt cậu vào lòng, hôn lên tóc mai bên tai, đồng thời động tác đưa đẩy ngày một nhanh, mỗi lần đưa vào vừa nặng vừa sâu, không ngừng hướng đến điểm nhạy cảm của cậu.
Tề Chi Khản hứng chịu kích thích mãnh liệt, trong đầu như vang lên một tiếng nổ, toàn thân đã hoàn toàn bị kéo xuống vực sâu dục vọng, cổ họng cũng chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ không thể kìm nén. Trước mắt tựa như đèn kéo quân, chạy qua vô số hình ảnh, cuối cùng đều bị ánh sáng trắng làm tan biến hết.
Sau đó Kiển Tân cũng gầm nhẹ một tiếng, dịch thể nóng rực bắn thẳng vào bên trong. Chất dịch trắng đục chảy trong cơ thể cậu, uất nóng tràng bích, cho người ta một loại cảm giác nó sẽ thẩm thấu vào huyết dịch.
Tiếng thở dốc dần dần ổn định. Kiển Tân khẽ vuốt tóc cậu, đem trán hai người tựa sát vào nhau.
Cậu chợt nhớ tới trong phòng Kiển Tân có treo bức tranh 'Thượng đế khuyên răn Michael'.
Cậu biết linh hồn cha ở trên thiên đường cũng đang chất vấn mình.
Cậu là súng, là lá chắn, là lưỡi dao sắc bén của chủ nhân.
Nhưng cậu còn muốn được trở thành những thứ khác nữa.
---------------------------------------------------------
Đặt rating Mature thôi :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro