Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Tảng sáng thành phố Huy Dương tỉnh giấc trong màn sương. Trên đường núi ngoại ô, dòng xe chạy như nước chậm rãi tiến về phía trước.

Trong nghĩa trang núi Bồng đỗ đầy những chiếc xe màu đen, dưới tàng cây tùng cổ thụ ở đỉnh đồi cao nhất đặt một tấm bia mộ, từ đây có thể nhìn thấy quận Long Hồ ở phía xa, chỉ là sương mù vẫn dày đặc nên quang cảnh không rõ ràng.

Lăng Quang thu hồi tầm mắt, quay lại nhìn về phía hai người đang đứng trước bia mộ. Kiển Tân đứng trên cùng, cúi đầu trầm tư nhìn bia mộ gia chủ đời trước, Tề Chi Khản đứng bên cạnh hơi nghiêng người che ô cho hắn.

Lăng Quang đụng tay Công Tôn Kiềm đứng bên cạnh mình, thấp giọng hỏi: "Người đứng bên cạnh Kiển Tân sao chưa từng nhìn thấy? Cậu có biết không?"

Công Tôn Kiềm suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu: "Tôi cũng không biết, nhưng người này phong thái nhã nhặn, không giống loại vệ sĩ tầm thường, có thể là gia thần của Kiển Tân."

"Gia thần..." Lăng Quang chạm vào chủy thủ bên người, như có điều suy nghĩ.

Chấp Minh ở hàng phía sau lén lút lấy ra điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Mạc Lan, cười một tiếng vui vẻ mở ra đọc, bất ngờ bị ông lão bên cạnh nhéo tay một cái.

Hắn kêu lên "Ai ui" một tiếng, lại bị đánh tiếp, không dám làm gì nữa đành phải nhịn đau làm bộ tội nghiệp nhìn ông lão.

"Ông nội à, đứng đây hơn nửa giờ con đã chán muốn chết rồi!"

Ông lão thở dài, đưa tay gõ đầu hắn: "Ngươi đúng là không có tiền đồ!"

Điện thoại trong túi áo hắn lại rung một cái, trên màn hình sáng lên một tin nhắn: "Thiếu gia vẫn đang ở đó à? Tối chủ nhật tới quán rượu Tịch Chiếu, tôi sẽ giới thiệu với cậu một người."

"Không ngờ hắn lại trở thành thủ lĩnh của Thiên Ki."

"Nghe nói Tô sư huynh lúc trước luôn rất coi trọng Kiển Hoàn, ngoài sáng trong tối đã tốn không ít công sức kết giao. Lần này chỉ sợ tâm huyết đã đổ xuống sông xuống biển rồi."

Tô Nghiêm quay đầu cười lạnh: "Trọng Khôn Nghi, cậu nói vậy là chưa đúng rồi, Kiển Hoàn mặc dù không thể trở thành thủ lĩnh của Thiên Ki, nhưng thế lực của hắn thì không thể coi thường. Tôi ngược lại muốn nhìn xem con mọt sách ở nước ngoài nghiên cứu tôn giáo này làm sao có thể ngồi vững vàng ở vị trí gia chủ."

Trọng Khôn Nghi xem thường: "Một học giả siêng năng, vừa về nước chưa tới nửa năm đã đánh bại thế lực to lớn của hai ông anh, đoạt được vị trí thủ lĩnh, chỉ sợ những biểu hiện trước mắt đều là hắn cố tình ngụy tạo. Có thể ẩn mà không phát, ẩn mình chờ thời, Kiển Tân này tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản."

Mạnh Chương đứng sau hai người bọn họ, thân thể gầy yếu bị bóng râm che phủ. Sau khi nghe tường tận cuộc cãi vã của hai người, cậu ngẩng đầu nhìn sắc trời âm u, mây đen ùn ùn kéo đến vây kín bầu trời.

Sắp mưa rồi.


Đến khi tiễn hết đoàn khách thì cũng đã gần hoàng hôn, Kiển Tân vừa ngồi lên xe, toàn thân đã muốn rã rời, tay phải che mặt nằm đơ trên đệm xe. Tề Chi Khản ngồi bên cạnh hắn, đóng lại cửa xe, không quên dặn dò tài xế lái chậm một chút, sau đó ân cần hỏi hắn: "Không sao chứ? Ngày hôm qua vừa bay về vẫn chưa được nghỉ ngơi, hôm nay lại bận rộn hơn nửa ngày." Vừa nói đưa tay chạm vào trán hắn, lại bị đối phương nắm cổ tay kéo vào trong ngực.

"Không sao, để tôi nằm một chút là sẽ ổn thôi."

Trên đầu truyền tới giọng nói có chút mệt mỏi của Kiển Tân, hơi thở ấm áp phả xuống làm da đầu cậu nóng lên. Tề Chi Khản phản kháng một chút, giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng ngay sau đó lại bị kéo xuống.

Kiển Tân ấn xuống nút đỏ bên cạnh chỗ ngồi, ghế ngồi phía trước liền hạ xuống một tấm vách ngăn. Còn không chờ Tề Chi Khản mở miệng, Kiển Tân đã thấp giọng nói: "Thế này thì không ai có thể nhìn thấy được, nằm cùng tôi một lúc đi, có được không?"

Tề Chi Khản nghe thấy vậy cũng không nói gì nữa, trong lòng có mấy phần thấp thỏm, lại có chút đau lòng, cuối cùng vẫn là thuận theo tâm ý của Kiển Tân, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn.

Kiển Tân vui sướng ôm chặt cậu, nhắm mắt lại, thỏa mãn vuốt ve mái tóc mềm mại.

Đoạn đường đến biệt thự rốt cuộc vẫn là quá ngắn. Kiển Tân vừa từ trên xe bước xuống đã nghe tin Nhược Mộc Hoa đến thăm, còn chưa được nghỉ ngơi đã phải ra tiếp khách, cùng lão cáo già khét tiếng kia nói chuyện, bệnh đau nửa đầu của hắn lại muốn tái phát. Hắn uống một ngụm trà, sắc mặt hết sức u ám, Tề Chi Khản đứng ở một bên, lại khôi phục dáng vẻ quy củ lạnh lùng như trước, làm cho hắn càng thêm đau đầu.

"Thầy trễ như vậy lại tới thăm, là có chuyện gì quan trọng sao?"

Khoảng thời gian Kiển Tân đang du học ở Anh luôn cùng Nhược Mộc Hoa duy trì liên lạc, ngoài việc giúp hắn âm thầm bồi dưỡng thế lực khống chế gia tộc, lão cũng cho hắn một chút lời khuyên về ngành chiêm tinh học, Kiển Tân trên phương diện học tập vẫn dành cho lão một chút kính trọng, vì vậy gọi lão là thầy.

"Với địa vị bây giờ của ngài còn dùng kính ngữ với ta, thật là làm tổn thọ bộ xương già này rồi!" Nhược Mộc Hoa cười, "Thật ra hôm nay có tin từ gia chủ Thiên Tuyền Lăng Quang, nói trước khi rời Huy Dương muốn tìm cơ hội cùng ngài bàn chuyện hợp tác. Ngài vừa mới tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, lại bận bịu nhiều việc, ta cũng không dám tự ý làm chủ, vậy nên tối nay vội vàng tới muốn hỏi ý kiến ngài."

Kiển Tân gật đầu: "Muốn gặp thì cùng gặp thôi. Thiên Ki đã nhiều năm ẩn nấp trong thành phố Huy Dương nhỏ bé này, sợ rằng sắp bị lãng quên rồi. Lần này không bằng chúng ta chủ trì, mời Tam gia cùng tới ôn chuyện một chút đi." Khóe miệng hắn cong lên, lộ ra một nụ cười thâm sâu khó lường: "Thầy, lần này lại phải làm phiền ngài lo liệu trong ngoài rồi."

Nhược Mộc Hoa nhận lời, hàn huyên đôi câu, liền đứng dậy cáo từ.

Trước khi ra về, lão đứng bên cạnh cửa xe, khẽ liếc mắt nhìn Tề Chi Khản một chút, sau đó thản nhiên lên xe rời đi.

Kiển Tân nhìn xe đã đi ra cửa, như trút được gánh nặng giãn hông một chút, nhìn Tề Chi Khản đứng bên cạnh vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, mỉm cười đi tới nắm lấy tay cậu, còn không đợi cậu kịp phản ứng đã bao bọc toàn bộ bàn tay cậu trong lòng bàn tay mình.

Đứng trong gió lớn lâu như vậy làm tay Kiển Tân có chút lạnh, lúc hắn chạm vào tay cậu, Tề Chi Khản bị giật mình rụt vai lại, quay đầu nhận ra Kiển Tân đang dịu dàng nhìn mình, lời nói ra đều rất ấm áp: "Tay tiểu Tề thật ấm, cho tôi mượn một chút." Hai bàn tay đan chặt vào nhau, khí lạnh và hơi ấm từng chút từng chút dung hòa thành một.

Tề Chi Khản nhìn bốn bề vắng lặng, lại chú ý tới động tác của bọn họ, đưa lên bàn tay còn lại, cầm lấy tay phải lạnh lẽo của Kiển Tân, thuận thế đặt dưới môi mình nhẹ nhàng thổi.

Kiển Tân cảm thấy trái tim mình như đang bị một chiếc áo lông bọc lại, vừa nóng vừa nhột, tâm tư của hắn tựa như xuyên qua dáng vẻ nghiêm túc giúp hắn sưởi ấm bàn tay của Tề Chi Khản, nhìn thấy một sự vĩnh cửu, một mùa xuân ấm áp tĩnh lặng.

Trong lòng hắn cũng biết, mối quan hệ khó xử lúc này làm cho Tề Chi Khản không thể không tỏ ra lạnh nhạt, nhưng hắn lại ích kỷ muốn Tề Chi Khản vẫn ngây thơ hồn nhiên như lần đầu gặp gỡ. Hắn có chút đau lòng. Trở về nước kế vị là sai, ràng buộc cậu ở bên mình cũng là sai, nhưng hắn lại không thể tìm ra cách nào khác.

Tề Chi Khản cũng không biết những tâm sự này của hắn, cậu chỉ là muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể mình từng chút một dung hòa vào thân thể của đối phương, hết sức tập trung nhìn chăm chú mười ngón tay đang đan chặt vào nhau của hai người.

Cậu nghĩ, đợi tới lúc vào phòng, sẽ lập tức phải buông đôi tay này ra.


Ba ngày sau, tại Club Code-off khách quý đông đủ, danh sĩ tụ hội.

Bên ngoài cổng bốn đội cảnh vệ xếp hàng ngay ngắn, mặc bên trong bộ vest đen là áo sơ mi khác màu tượng trưng cho mỗi gia tộc. Quản gia Vưu Mẫn và Thiên Dương Trạch trong ngoài chào hỏi đón tiếp, giống như con quay không ngừng bận bịu chạy ngược chạy xuôi. Nhược Mộc Hoa cầm ly sâm panh đứng trong đám đông ba hoa khoác lác, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng lên căn phòng trên tầng, thấy cửa phòng vẫn đang đóng chặt, liền gọi tới một người phục vụ, thấp giọng dặn dò: "Đi lên hỏi Lão gia còn cần chuẩn bị bao lâu nữa, khách đã đến gần hết rồi."

Lúc này Kiển Tân và Tề Chi Khản ở trên tầng đang theo dõi nhất cử nhất động của mọi người trong phòng khách qua màn hình máy tính.

Tề Chi Khản nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kiển Tân, do dự một hồi mới mở miệng hỏi: "Tôi không hiểu, ngài không tín nhiệm Nhược Mộc Hoa nhưng tại sao lại giao cho lão một trọng trách như vậy?"

Kiển Tân nghiêng đầu, thu lại ánh mắt lạnh lùng, nhìn cậu cười: "Không để cho lão làm thì sao lão có thể bại lộ chân tướng trước mặt tôi? Thay vì để lão mài dao trong bóng tối không bằng để lão múa kiếm ngoài sáng, tôi còn có thể thấy rõ ràng."

Tề Chi Khản gật đầu: "Ngài suy nghĩ chu toàn, tôi không nên nghi ngờ quyết định của ngài."

Kiển Tân ôm vai cậu, không nặng không nhẹ vỗ một cái: "Tiểu Tề không cần khách sáo như vậy, có tâm sự gì thì cứ nói, tôi rất vui lòng giúp em cởi bỏ những lo lắng nghi ngờ trong lòng. Chỉ là tiểu Tề tâm tư đơn thuần lại ngay thẳng, những thứ âm mưu quỷ kế này vẫn là không nên biết thì hơn."

Nói xong hắn đứng dậy, đưa tay nhìn đồng hồ: "Đến giờ rồi, chúng ta thay đồ thôi."

Trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa đặt hai bộ âu phục, là Kiển Tân đầu tháng đặt hàng Zegna thiết kế, hai tiếng trước vừa mới đưa tới.

Sau khi mặc chỉnh tề, Kiển Tân soi gương sửa sang đầu tóc một chút, quay người lại bắt gặp Tề Chi Khản đang ngây ngốc nhìn hắn.

Kiển Tân mặc áo vest sọc caro xám đen theo phong cách hoàng tử xứ Wales, hạ thân là quần âu ống côn thanh lịch trang nhã, phác họa lên những đường cong rắn rỏi của cơ thể, hắn đeo cà vạt lụa họa tiết jacquard, vừa thể hiện khiêm tốn mà vẫn trang trọng.

Tề Chi Khản bất giác nuốt xuống một cái. Ngày trước ở Anh cũng chưa từng thấy hắn mặc như vậy, cậu chỉ cảm thấy ở trong dáng vẻ tao nhã của hắn luôn có một phần khí chất hoàng gia quý tộc.

Kiển Tân nhất thời muốn trêu chọc cậu một chút: "Tiểu Tề cảm thấy tôi mặc như vậy có được không?"

Tề Chi Khản lập tức quay đi, tai cậu đỏ bừng.

Kiển Tân thấy dáng vẻ luống cuống của cậu, đi qua cầm lấy áo vest, bàn tay khác nâng cổ tay cậu: "Tôi giúp em mặc."

Tề Chi Khản có chút hoảng hốt: "Việc này sao có thể làm phiền ngài, như vậy không hợp lễ nghĩa."

Kiển Tân hơi nhíu mày, giọng nói cũng kiên quyết: "Tôi nói được thì chính là được, giữa hai chúng ta đâu cần nói chuyện lễ nghĩa."

Không cho phép cậu cự tuyệt, hắn nâng tay cậu xỏ vào tay áo, cài chặt hàng khuy, vuốt thẳng vạt áo trước. Hắn vòng tay qua thắt cà vạt cho cậu, tạo thành một nút thắt kiểu Windsor. Bàn tay hắn đặt trên vai cậu chậm rãi vuốt thẳng nếp nhăn, rồi lại rời xuống eo, từng chút từng chút một vuốt xuống, sau đó bị cậu chặn lại.

Ánh mắt Kiển Tân âm u thâm sâu nhìn dáng vẻ bối rối của cậu, nhìn chăm chú một hồi lâu mới khàn giọng nói: "Được rồi."

Hắn chọn cho Tề Chi Khản loại vải Trofeo cổ điển, áo vest caro màu xám tro rất phù hợp với quần âu cắt cúp tiêu chuẩn, trong một khoảnh khắc sự tinh khiết lạnh lùng của cậu đã được trung hòa bởi một hương vị trưởng thành khác, vóc người chuẩn mực đến từng đường nét, vai rộng eo thon, làm cho người trước mặt nhất thời có chút say mê ngẩn ngơ.

Tề Chi Khản bị hắn nhìn chăm chú đến không thoải mái, ánh mắt có chút dao động: "Bộ đồ này... Rất vừa người."

Kiển Tân cười, ghé sát tai cậu, hai tay một lần nữa ôm ngang hông.

"Ôm nhiều lần như vậy, tất nhiên phải chính xác rồi."

Tề Chi Khản càng thêm xấu hổ, chỉ cảm thấy càng nói càng sai vì vậy dứt khoát ngậm miệng không dám nói gì nữa.

Lúc này tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền tới, người phục vụ nhẹ giọng nhắc nhở: "Lão gia, ngài và Tề tiên sinh đã chuẩn bị xong chưa, khách đều đã đến đông đủ rồi."

Sắc mặt Kiển Tân ngay lập tức trở về vẻ thờ ơ như trước, lạnh lùng nói: "Được rồi, chúng tôi chuẩn bị xuống đây."

Kiển Tân đi đến bàn uống trà cầm lên tablet, quan sát ba vị gia chủ Tam gia đang mang tâm sự riêng đứng tản mác ở góc phòng. Ánh sáng màn hình lạnh lẽo hắt lên nét mặt sắc sảo của hắn, đột nhiên làm Tề Chi Khản cảm thấy có chút xa lạ.

"Ai thắng ai, vẫn còn chưa biết được đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro