6
Ngày hôm sau, Đà Lạt vẫn chìm trong làn sương mù dày đặc, khung cảnh như một bức tranh thủy mặc được vẽ lên bởi những đường nét nhẹ nhàng của thiên nhiên. Ngọc Thảo và Thanh Thủy quyết định dành buổi sáng để dạo quanh khu rừng thông gần khu nghỉ dưỡng, nơi không khí luôn mát mẻ và yên tĩnh. Dưới những tán thông cao lớn, không gian tràn ngập hương thơm của cây cỏ, từng cơn gió nhẹ thổi qua mang theo tiếng xào xạc của những chiếc lá thông khô dưới chân.
Hai người bước đi trên con đường mòn nhỏ, Thanh Thủy đi phía trước, những bước đi nhẹ nhàng của cô tạo nên một nhịp điệu dễ chịu giữa sự tĩnh lặng của rừng thông. Ngọc Thảo đi sau, ánh mắt dõi theo cô gái trẻ với những suy nghĩ trong lòng. Chị để mình lắng lại một chút, thưởng thức vẻ đẹp bình yên của khung cảnh và sự trong sáng toát ra từ Thanh Thủy. Cô gái ấy, với những bước chân mạnh mẽ nhưng lại mang một sự nhẹ nhàng, như chính bản chất của cô, luôn làm Ngọc Thảo cảm thấy vừa an yên, vừa không thể rời mắt.
“Chị Thảo, chị lại thẩn thờ gì thế?” Thanh Thủy bất ngờ quay lại, đôi mắt lấp lánh, trêu chọc.
Ngọc Thảo giật mình, nhưng nhanh chóng nở một nụ cười dịu dàng. “Chị đang nghĩ về em.”
Thanh Thủy hơi sững lại trước sự thẳng thắn ấy, những lời nói đột ngột làm trái tim cô đập mạnh. Gió thổi qua, làm mái tóc cô bay nhẹ, che đi đôi má đang ửng đỏ. Cô quay mặt đi, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Em... có gì để chị phải nghĩ đến chứ?”
Ngọc Thảo bước lại gần hơn, nhìn vào đôi mắt của Thanh Thủy một cách chân thành. Giọng chị trầm ấm, mang theo sự tựa như vỗ về. “Em có tất cả những điều mà chị muốn nghĩ đến. Sự kiên cường mà em thể hiện, sự dịu dàng em mang lại, và những khoảnh khắc mà em không nhận ra mình thật đáng yêu, thật thu hút. Chị không thể không nghĩ đến em.”
Thanh Thủy cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Cô vội quay mặt đi, cố che giấu những cảm xúc đang dâng lên trong lòng. “Chị đừng nói nữa, em ngại lắm...” Giọng cô nhỏ dần, như để trốn tránh cảm xúc quá mãnh liệt.
Ngọc Thảo mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng, không vội vã. Chị bước lại gần hơn, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Thanh Thủy, cảm giác ấm áp từ bàn tay chị như một cái chạm an ủi. Cô không thể tránh né ánh mắt ấy nữa. “Thanh Thủy, chị biết em vẫn đang suy nghĩ nhiều về những gì chúng ta đã trải qua. Nhưng em có biết không, mọi thứ đều bắt đầu từ khoảnh khắc chúng ta dám thừa nhận cảm xúc thật của mình. Chị muốn em biết rằng chị sẵn sàng chờ đợi, chờ đến khi em sẵn sàng.”
Thanh Thủy nhìn vào mắt Ngọc Thảo, trong ánh mắt ấy không có sự vội vàng hay áp lực, chỉ có sự chân thành tuyệt đối. Cô khẽ gật đầu, cảm nhận một niềm vui nhẹ nhàng tràn đầy trong lòng. “Cảm ơn chị, Thảo. Em nghĩ rằng... em đã tìm thấy câu trả lời rồi.”
---
Buổi tối hôm đó, mưa bất ngờ đổ xuống, những hạt mưa nhỏ giọt làm không khí Đà Lạt càng trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt. Nhưng trong căn phòng ấm cúng của khu nghỉ dưỡng, mọi thứ đều trở nên ấm áp hơn. Ánh đèn vàng từ chiếc đèn bàn chiếu xuống, tạo ra một không gian thật dịu dàng và ấm áp. Ngọc Thảo và Thanh Thủy ngồi bên nhau, mỗi người cầm một tách trà nóng, thưởng thức hương trà lan tỏa trong không gian.
Sự im lặng dễ chịu kéo dài một lúc, chỉ có tiếng mưa rơi đều đặn bên ngoài. Ngọc Thảo là người phá vỡ không khí tĩnh lặng, giọng chị nhẹ nhàng, như một lời chia sẻ muốn tìm sự đồng cảm.
“Chị luôn muốn biết một điều,” Ngọc Thảo lên tiếng, mắt chị không rời tách trà, nhưng trong giọng nói có sự tò mò nhẹ nhàng.
“Điều gì vậy?” Thanh Thủy ngước lên nhìn chị, đôi mắt trong veo đầy sự ngạc nhiên.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em có nghĩ rằng chúng ta sẽ thân thiết như thế này không?” Ngọc Thảo hỏi, ánh mắt chị khẽ sáng lên như đang chờ đợi một câu trả lời bất ngờ.
Thanh Thủy ngừng lại một lúc, đôi môi mím lại rồi bật cười, trong tiếng cười có một chút ngại ngùng. “Thật ra... em nghĩ chị lúc đó khá lạnh lùng, em cứ nghĩ chị sẽ không bao giờ để ý đến một người như em.”
Ngọc Thảo bật cười nhẹ, tiếng cười của chị như làn sóng êm đềm xoa dịu mọi căng thẳng. Ánh mắt của chị lúc này thật dịu dàng, như thể tìm thấy điều gì đó thật ấm áp trong lòng. “Vậy mà em không biết rằng ngay từ lần đầu nhìn thấy em, chị đã bị thu hút bởi sự tự nhiên, sự chân thành của em. Em không giống những người khác, em rất đặc biệt.”
Thanh Thủy lặng im, cảm nhận được sự rung động trong từng lời nói của Ngọc Thảo. Cô ngập ngừng, nhưng cuối cùng, khi ánh mắt của Ngọc Thảo chạm vào mắt cô, mọi ngại ngùng đều tan biến. “Chị Thảo...” Thanh Thủy khẽ gọi, giọng cô như hòa vào tiếng mưa, trong đó có một chút ngập ngừng và cũng là quyết định mạnh mẽ.
“Ừ?” Ngọc Thảo nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương.
“Em nghĩ rằng em không muốn chờ đợi nữa. Em muốn thử... thử bước vào thế giới của chị, dù có thể sẽ gặp nhiều sóng gió.” Thanh Thủy nói, đôi mắt cô mở to, như đang tìm kiếm một câu trả lời.
Ngọc Thảo khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như cơn mưa ngoài cửa sổ. Chị đưa tay nắm lấy bàn tay Thanh Thủy, nhẹ nhàng xiết chặt, như một lời hứa không cần nói thành lời. “Chị cũng vậy, Thanh Thủy. Và chị sẽ luôn ở bên em, dù có chuyện gì xảy ra.”
Họ ngồi cạnh nhau, tay trong tay, lặng im cảm nhận từng giây phút bên nhau. Tiếng mưa rơi bên ngoài như một bản nhạc dịu dàng, và trong lòng họ, ngọn lửa nhỏ của tình yêu đã bùng lên, ấm áp hơn bất kỳ cơn gió lạnh nào của Đà Lạt.
Ngày hôm sau, cơn mưa đã ngừng, để lại bầu trời trong xanh và không khí tươi mới. Thanh Thủy thức dậy sớm, ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn những giọt nước mưa vẫn còn vương trên lá cây, phản chiếu ánh sáng mặt trời dịu dàng. Cô cảm nhận được sự thay đổi trong lòng mình, một sự thay đổi mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến. Tình cảm dành cho Ngọc Thảo không còn là sự ngưỡng mộ đơn thuần, mà là một thứ gì đó sâu sắc hơn, chân thành hơn.
Ngọc Thảo đã thức dậy từ lâu, chuẩn bị một bữa sáng nhẹ cho cả hai. Khi Thanh Thủy bước vào phòng ăn, chị mỉm cười nhìn cô, ánh mắt ngập tràn yêu thương. “Em ngủ ngon không?”
“Dạ, em ngủ rất ngon.” Thanh Thủy trả lời, nhưng trong lòng lại có một chút bối rối khi thấy sự ân cần từ Ngọc Thảo. Cô cảm thấy như một phần của mình đang thay đổi, và không còn cảm giác sợ hãi như trước nữa.
Họ cùng nhau thưởng thức bữa sáng trong không gian ấm áp của căn phòng. Những cuộc trò chuyện nhỏ về cuộc sống, về những suy nghĩ riêng của từng người khiến họ càng ngày càng hiểu nhau hơn. Ngọc Thảo không vội vàng, cũng không ép buộc Thanh Thủy phải đưa ra quyết định gì, chỉ đơn giản là ở bên cạnh cô, cho cô thấy rằng mọi thứ đều có thể xảy ra khi họ dám tin tưởng nhau.
---
Sau bữa sáng, họ quyết định ra ngoài để tận hưởng không khí trong lành của Đà Lạt. Cả hai đi dạo trên con đường quanh co ven hồ Xuân Hương. Nắng sớm len lỏi qua những tán cây, chiếu xuống mặt hồ tạo thành những vệt sáng lấp lánh. Thanh Thủy cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng hơn, từ những con đường gập ghềnh cho đến ánh mắt ấm áp của Ngọc Thảo.
Trong khi họ đi, Ngọc Thảo khẽ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng dễ chịu. “Thanh Thủy, em nghĩ gì về những ngày chúng ta đã trải qua?”
Thanh Thủy ngẩng lên nhìn chị, ánh mắt sâu lắng. Cô cảm nhận được sự chân thành trong từng câu hỏi của Ngọc Thảo, như thể chị đang muốn hiểu rõ hơn về cảm xúc của cô. “Em nghĩ... em đã học được rất nhiều điều. Không chỉ về chị, mà về bản thân mình nữa.”
Ngọc Thảo khẽ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. Chị đưa tay chạm vào vai Thanh Thủy, một cái chạm rất nhẹ nhưng đủ để khiến trái tim cô rung động. “Chị cũng vậy. Chị biết rằng em đang tìm kiếm câu trả lời cho chính mình. Nhưng em có biết không, chị sẽ luôn ở đây, sẵn sàng đồng hành cùng em trong từng bước đi.”
Thanh Thủy không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Cô cảm thấy những lời nói ấy không chỉ là sự trấn an, mà còn là lời hứa từ Ngọc Thảo, rằng dù có gì xảy ra, họ sẽ luôn bên nhau.
Họ tiếp tục bước đi, cùng nhau đi trên con đường nhỏ ven hồ, ngắm nhìn cảnh vật thay đổi theo từng bước chân. Một cảm giác an yên bao phủ lấy cả hai, như thể mọi lo lắng và sợ hãi đã tan biến vào không khí trong lành của Đà Lạt. Thanh Thủy biết rằng mình đang dần thay đổi, rằng cô đã sẵn sàng để bước vào một hành trình mới cùng Ngọc Thảo.
---
Chiều đến, khi ánh hoàng hôn bắt đầu nhuộm màu đỏ cam lên bầu trời, họ dừng chân bên bờ hồ, nhìn ngắm hoàng hôn buông xuống. Không khí lúc này thật nhẹ nhàng, thanh thoát, như thể thời gian cũng ngừng trôi để cho phép họ tận hưởng khoảnh khắc bình yên này.
Ngọc Thảo ngồi xuống một tảng đá lớn, đôi mắt chị nhìn vào mặt hồ, nhưng dường như đang suy nghĩ điều gì đó rất xa xôi. Thanh Thủy ngồi xuống cạnh chị, lặng lẽ nhìn về phía xa.
“Chị Thảo, em nghĩ rằng... em đã không còn lo sợ nữa. Em đã sẵn sàng.” Thanh Thủy lên tiếng, giọng cô có sự kiên định, nhưng cũng không thiếu một chút mềm yếu.
Ngọc Thảo quay sang, ánh mắt đong đầy yêu thương và sự trân trọng. “Em không cần phải vội vã. Chỉ cần em tin tưởng vào bản thân, thì mọi thứ sẽ đến đúng lúc.”
Thanh Thủy nhìn vào đôi mắt của Ngọc Thảo, cảm nhận được sự ấm áp từ ánh mắt ấy. Cô cảm thấy như mình đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng, nhưng có Ngọc Thảo bên cạnh, cô không còn sợ hãi nữa.
“Chị Thảo... em muốn thử, thử bước vào một thế giới khác, một thế giới có chị bên cạnh, một thế giới nơi em không phải lo sợ nữa.”
Ngọc Thảo mỉm cười, đôi mắt chị long lanh dưới ánh hoàng hôn. “Vậy thì em hãy bước vào đó. Chị sẽ cùng em đi, từng bước một.”
Khoảnh khắc ấy, họ nhìn nhau trong im lặng, nhưng ánh mắt của họ đã nói lên tất cả. Mối quan hệ giữa họ không chỉ đơn thuần là tình bạn hay sự đồng hành, mà là một mối liên kết sâu sắc hơn, một tình yêu đang dần nảy nở trong lòng mỗi người.
Ngày hôm sau, không khí trong lành của Đà Lạt vẫn bao trùm khắp nơi, nhưng không gian giữa Ngọc Thảo và Thanh Thủy đã thay đổi một cách rõ rệt. Dù vẫn giữ vẻ ngoài bình thản như mọi khi, nhưng những ánh mắt trao đổi giữa họ đã không còn đơn thuần. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói giờ đây đều mang theo một tầng ý nghĩa mới, một sự kết nối sâu sắc hơn.
Buổi sáng, sau khi ăn sáng xong, Ngọc Thảo đề nghị: “Chúng ta cùng nhau đi một chuyến xa hơn, ra khỏi thành phố một chút. Đà Lạt không chỉ có những con đường trong khu vực này đâu. Có một nơi chị nghĩ sẽ khiến em yêu thích.”
Thanh Thủy nhìn chị, đôi mắt sáng lên vì sự hứng thú. “Chị nói đi, em sẵn sàng.”
Ngọc Thảo mỉm cười, đứng dậy và đi về phía cửa. “Chúng ta sẽ đến Thung Lũng Tình Yêu, một nơi rất yên bình. Ở đó có những cánh đồng hoa, hồ nước xanh ngọc, và cả những con đường nhỏ uốn lượn qua rừng thông. Em sẽ thích nơi đó, chị chắc chắn.”
Thanh Thủy nhanh chóng thay đồ, chuẩn bị cho một chuyến đi mới cùng Ngọc Thảo. Khi chiếc xe lăn bánh, hai người ngồi bên nhau trong im lặng, nhưng cảm giác ấm áp của sự hiện diện của nhau làm không gian trở nên ngọt ngào và gần gũi.
---
Thung Lũng Tình Yêu, đúng như lời Ngọc Thảo nói, là một nơi tuyệt đẹp, một không gian yên bình mà thiên nhiên dành riêng cho những ai tìm kiếm sự thanh tĩnh. Những cánh đồng hoa trải dài như một tấm thảm mềm mại, những bông hoa đủ màu sắc nở rộ giữa không gian rộng lớn. Hồ nước xanh ngọc phản chiếu bầu trời và những cánh thông cao vút, tạo nên một khung cảnh như trong mơ.
Ngọc Thảo và Thanh Thủy dừng xe và bắt đầu dạo bước. Thanh Thủy cảm nhận được không khí khác biệt ở đây, như thể mọi căng thẳng, lo âu trước đó đã biến mất. Cô cảm thấy như mình đang bước vào một không gian hoàn toàn mới, nơi không có quá khứ, chỉ có hiện tại và tương lai.
“Em thích không?” Ngọc Thảo hỏi, ánh mắt chị không rời khỏi Thanh Thủy, dù câu hỏi đơn giản, nhưng nó mang theo sự quan tâm đặc biệt.
“Thật tuyệt vời...” Thanh Thủy nói, giọng cô có chút ngỡ ngàng. “Nơi này thật sự rất đẹp. Em cảm thấy bình yên vô cùng.”
Ngọc Thảo mỉm cười, nhìn vào những cánh hoa đang đung đưa trong gió. “Chị cũng vậy. Đôi khi chúng ta cần phải rời khỏi những ồn ào, tạm thời quên đi mọi thứ để cảm nhận lại những điều quan trọng nhất trong cuộc sống.”
Thanh Thủy quay sang nhìn chị, đôi mắt cô bỗng chốc trở nên nghiêm túc. “Chị Thảo, em cảm thấy mình đang thay đổi. Những gì em từng sợ hãi giờ đã không còn quan trọng nữa. Em không còn cảm thấy cô đơn như trước, khi có chị ở bên.”
Ngọc Thảo im lặng, ánh mắt chị dịu dàng nhìn vào cô, như thể đang tìm kiếm những điều chưa nói. “Chị cũng vậy. Chị biết rằng em đã và đang trưởng thành hơn rất nhiều. Và chị... chị cảm thấy rất may mắn vì được đồng hành cùng em trong hành trình này.”
Cả hai ngồi xuống một bãi cỏ xanh, trong không gian tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng gió thổi qua lá và tiếng chim hót từ xa. Ngọc Thảo nhẹ nhàng nắm tay Thanh Thủy, một cái nắm tay ấm áp, không lời nhưng đầy ý nghĩa.
“Chị Thảo, em nghĩ mình đã hiểu rồi. Tình yêu không phải là thứ gì đó dễ dàng hay nhanh chóng, nhưng nếu chúng ta tin tưởng vào nhau, thì mọi thứ sẽ tự nhiên đến thôi.” Thanh Thủy nói, lòng cô dâng trào cảm xúc.
Ngọc Thảo nhẹ nhàng vươn tay lên vuốt nhẹ mái tóc của Thanh Thủy, nụ cười của chị ấm áp và yên bình như chính khung cảnh xung quanh. “Em đúng. Tình yêu không phải là một cuộc chạy đua, mà là hành trình, là sự gắn kết dần dần, từng bước một.”
Thanh Thủy nhìn vào mắt Ngọc Thảo, cảm thấy như mọi thứ trong cô đã tìm được vị trí của nó. Cô không còn sợ hãi, không còn lo lắng về tương lai. Chỉ cần có Ngọc Thảo bên cạnh, cô biết mình sẽ vững vàng hơn, mạnh mẽ hơn.
“Em sẽ ở bên chị. Chúng ta sẽ cùng nhau đi hết hành trình này, đúng không?” Thanh Thủy hỏi, giọng cô chắc chắn.
Ngọc Thảo không trả lời bằng lời, mà chỉ đưa tay siết chặt bàn tay Thanh Thủy, như một lời cam kết, một lời hứa vĩnh cửu.
Cả hai ngồi bên nhau thật lâu, trong sự bình yên tuyệt đối. Không có lời nói nào thêm, chỉ có sự đồng điệu trong từng nhịp thở, trong từng cử chỉ yêu thương. Họ biết rằng tình yêu của mình không cần phải vội vã, chỉ cần cùng nhau trải qua từng khoảnh khắc, từng ngày tháng bên nhau, và đó chính là điều đẹp nhất.
---
Trở về từ Thung Lũng Tình Yêu, tâm trạng của Thanh Thủy và Ngọc Thảo đều nhẹ nhàng hơn. Chuyến đi ấy như một bước ngoặt, giúp họ hiểu rõ hơn về bản thân và về tình cảm dành cho nhau. Cuộc sống của họ tiếp tục, nhưng giờ đây, có nhau bên cạnh, mỗi ngày đều trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Thanh Thủy bắt đầu cảm thấy không còn cô đơn trong thế giới của chính mình nữa. Cô đã tìm thấy một người đồng hành, một người bạn đời mà mình có thể tin tưởng và yêu thương. Cô biết rằng dù có những thử thách, những khó khăn phía trước, họ sẽ cùng nhau vượt qua.
Với Ngọc Thảo, đây cũng là một bước tiến lớn trong cuộc sống của chị. Từ một người phụ nữ luôn sống trong những câu chuyện của riêng mình, chị giờ đây đã mở lòng và đón nhận tình yêu mà Thanh Thủy mang đến. Mối quan hệ giữa họ không còn chỉ là tình bạn, mà đã vươn xa hơn, trở thành một tình yêu sâu sắc, vững bền.
Họ cùng nhau nhìn về phía trước, nơi có những con đường dài đang mở ra, nơi có tình yêu chờ đợi, và nơi họ sẽ tiếp tục bước đi, bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro