10
Những ngày tiếp theo ở vùng biển yên tĩnh, Thanh Thủy và Ngọc Thảo bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi trong mối quan hệ của mình. Không còn là những lo âu về công việc hay áp lực từ công chúng, chỉ còn lại những khoảnh khắc ngọt ngào, đầy ấm áp và tình yêu thương lấp đầy không gian. Cả hai dành thời gian để khám phá khu vực quanh biển, đi bộ dọc bờ cát, thả diều trên những ngọn đồi nhỏ, và ngồi cùng nhau trong những buổi chiều hoàng hôn, trò chuyện về những ước mơ, khao khát của mỗi người.
Một buổi sáng mưa, khi những giọt mưa rơi lộp độp trên mái nhà, Ngọc Thảo và Thanh Thủy ngồi trong căn phòng nhỏ, cùng nhau làm những món ăn đơn giản. Ngọc Thảo cười dịu dàng khi Thanh Thủy lóng ngóng nấu ăn, rồi đứng lên giúp đỡ cô từng chút một.
"Chị Thảo, chị có thấy em vụng về không?" Thanh Thủy nói với nụ cười ngại ngùng, nhưng trong ánh mắt của cô lại có một sự ấm áp khó tả.
Ngọc Thảo nhìn cô, nụ cười trên môi trở nên ngọt ngào. "Em không vụng về đâu, chỉ là chưa quen với việc làm bếp thôi. Nhưng dù gì, chị cũng rất vui khi được cùng em làm những việc này. Chúng ta không cần phải hoàn hảo, chỉ cần là chính mình là đủ."
Thanh Thủy nhìn Ngọc Thảo, cảm nhận được tình yêu trong từng lời nói của chị. Đúng như vậy, ở bên Ngọc Thảo, cô không cần phải là ai khác, chỉ cần là Thanh Thủy, người con gái chị yêu thương.
Khi bữa ăn hoàn tất, cả hai ngồi bên nhau, thưởng thức món ăn đơn giản nhưng đầy tình cảm. Lúc ấy, trời bên ngoài vẫn đổ mưa, nhưng không khí trong căn phòng lại vô cùng ấm cúng và bình yên.
Sau bữa tối, trời tối dần, và những tiếng sấm nhỏ bắt đầu vang lên từ xa. Mưa bắt đầu nặng hạt hơn, và gió biển thổi mạnh hơn. Thanh Thủy và Ngọc Thảo ngồi bên nhau trên chiếc ghế dài, nhìn ra cửa sổ, im lặng lắng nghe những âm thanh tự nhiên của mưa và gió. Đột nhiên, cơn mưa lớn ập đến, và căn phòng trở nên tối mờ, ánh đèn hiu hắt le lói trong không gian.
Ngọc Thảo quay sang Thanh Thủy, ánh mắt chị ẩn chứa một chút lo lắng. "Em không sợ mưa sao?"
Thanh Thủy mỉm cười, cúi đầu một chút. "Không, em không sợ. Bởi vì em biết có chị ở đây, em sẽ không bao giờ sợ hãi điều gì cả."
Ngọc Thảo cảm thấy trái tim mình ấm áp trước những lời của Thanh Thủy. Cả hai không nói gì thêm, nhưng trong không gian tĩnh lặng ấy, tình cảm giữa họ như được thấu hiểu mà không cần phải diễn tả bằng lời.
Và như thế, khi cơn mưa bắt đầu dịu đi, trời trở lại yên bình, Ngọc Thảo nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thanh Thủy, rồi dần dần kéo cô lại gần hơn. Cả hai cùng nhau ôm chặt lấy nhau, đôi mắt đắm chìm trong ánh nhìn của đối phương. Trong khoảnh khắc ấy, họ cảm nhận được sự bình yên tuyệt đối, sự an lành chỉ có thể tìm thấy trong vòng tay người yêu.
Ngọc Thảo thì thầm nhẹ vào tai Thanh Thủy: "Em biết không, chị rất yêu em. Yêu từng khoảnh khắc bên em."
Thanh Thủy khẽ nhắm mắt, cảm nhận hơi thở của Ngọc Thảo gần bên, trái tim cô như hòa vào nhịp đập của người chị yêu. "Em cũng yêu chị. Yêu từng giây phút bên chị."
Cả hai ôm nhau trong im lặng, không cần nói gì thêm, chỉ cảm nhận tình yêu mà họ dành cho nhau. Cơn mưa ngoài kia đã qua đi, và bầu trời dần sáng lại, nhưng trong lòng họ, mọi thứ dường như vẫn mãi vẹn nguyên, đầy ắp yêu thương và hạnh phúc.
Tình yêu của Thanh Thủy và Ngọc Thảo, dù đã trải qua không ít sóng gió, nhưng càng lúc càng trở nên vững chắc hơn. Và trong khoảnh khắc này, họ biết rằng cho dù có bao nhiêu thử thách phía trước, chỉ cần họ bên nhau, mọi điều sẽ vượt qua.
Chương 20: Mưa Giông Và Bình Yên (Tiếp)
Trong ánh đèn mờ ảo của căn phòng nhỏ ven biển, không khí như ngưng đọng. Tiếng mưa vẫn rơi đều đặn, nhưng trong không gian ấm áp ấy, Thanh Thủy và Ngọc Thảo như đang tạo ra một thế giới riêng biệt, nơi chỉ có họ, không có sự ồn ào của thế giới ngoài kia.
Ngọc Thảo, với cặp mắt dịu dàng, chăm chú nhìn Thanh Thủy khi cô khẽ rúc vào vai mình. Cả hai ngồi bên nhau, đôi chân gác lên nhau trên chiếc ghế dài, chiếc chăn mỏng phủ qua người, giữ cho cơ thể họ khỏi cái lạnh của biển đêm.
“Chị Thảo...” Thanh Thủy lên tiếng, giọng nói cô nhẹ nhàng nhưng chứa đựng một sự trìu mến không thể giấu. Cô ngước lên, nhìn vào đôi mắt Ngọc Thảo. “Em nghĩ chúng ta sẽ mãi như thế này, đúng không? Cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, dù có chuyện gì xảy ra.”
Ngọc Thảo khẽ nhếch môi, ánh mắt mơ màng như nhìn thấy một tương lai tươi sáng. “Chị mong là như vậy. Chị biết rằng không có gì là dễ dàng, nhưng chỉ cần chúng ta cùng nhau đi qua, mọi thử thách đều không là gì cả.”
Thanh Thủy khẽ mỉm cười, đôi mắt lấp lánh sự hạnh phúc. Cô nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc bình yên này, khi Ngọc Thảo đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, tay kia nắm chặt tay cô, như muốn thể hiện rằng dù thế giới ngoài kia có bão tố, nhưng trong vòng tay chị, Thanh Thủy sẽ luôn được an toàn.
“Em cảm thấy rất bình yên khi ở bên chị,” Thanh Thủy thì thầm, giọng cô như một làn gió nhẹ nhàng nhưng đầy yêu thương.
Ngọc Thảo không đáp, chỉ tiếp tục xoa nhẹ mái tóc Thanh Thủy, rồi dần dần, tay chị di chuyển xuống lưng cô, cảm nhận từng nhịp thở của cô gái nhỏ đang nằm trong vòng tay mình. Không khí tĩnh lặng bao trùm lấy cả căn phòng, chỉ còn lại những âm thanh của mưa và tiếng tim đập nhịp nhàng, hòa quyện với nhau.
Đột nhiên, Ngọc Thảo dừng lại một lúc, nhìn vào đôi mắt sáng trong của Thanh Thủy. Trong một khoảnh khắc, cả hai không cần nói thêm lời nào, chỉ cần nhìn vào nhau là đủ để hiểu hết tâm tư của đối phương.
Ngọc Thảo cúi xuống, khẽ hôn lên trán Thanh Thủy, rồi mỉm cười. “Chị luôn nghĩ rằng mình sẽ không tìm được ai có thể hiểu mình đến vậy. Nhưng rồi em đến, và chị nhận ra rằng tất cả những điều chị muốn có, em đều mang lại.”
Thanh Thủy nhẹ nhàng lắc đầu, nắm chặt tay Ngọc Thảo. “Không, chị Thảo, chính chị mới là người mang lại cho em cảm giác này. Em yêu chị vì chị là chị, và chị đã luôn ở bên em, bảo vệ em.”
Không khí giữa hai người lúc này không còn gì ngoài sự ngọt ngào và ấm áp. Ngọc Thảo không thể kìm nổi cảm xúc, nhẹ nhàng kéo Thanh Thủy vào lòng, để cả hai hòa vào nhau, trong một nụ hôn say đắm. Cả hai không vội vàng, chỉ là những cái chạm nhẹ nhàng, đủ để truyền đạt sự yêu thương chân thành mà họ dành cho nhau.
Khi nụ hôn kết thúc, Thanh Thủy nhẹ nhàng dựa vào vai Ngọc Thảo, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể người phụ nữ mà cô yêu thương. Mưa vẫn rơi ngoài kia, nhưng không còn gì có thể làm lay chuyển tình cảm giữa họ. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những gì quan trọng nhất đều được chắt lọc lại trong vòng tay của nhau.
Ngọc Thảo thì thầm vào tai Thanh Thủy, giọng chị đầy tình cảm: “Em là món quà tuyệt vời nhất mà cuộc đời này đã ban tặng cho chị. Chị sẽ không bao giờ để em rời xa.”
Thanh Thủy khẽ cười, đôi mắt long lanh hạnh phúc. “Và em cũng sẽ không bao giờ rời xa chị.”
Cả hai ôm nhau chặt hơn, thấu hiểu rằng chỉ cần có nhau, họ sẽ vượt qua được mọi sóng gió. Cơn mưa ngoài kia dần dần lắng xuống, nhưng sự bình yên trong lòng họ lại càng sâu đậm hơn, vì họ đã tìm thấy nhau trong cuộc đời này, và tình yêu ấy sẽ mãi vững bền.
Sau một đêm im lặng trong tình yêu, sáng hôm sau, ánh sáng dịu dàng của bình minh nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào căn phòng nhỏ. Bầu không khí trong lành của một ngày mới khiến mọi lo âu, căng thẳng dường như tan biến. Trong giây phút này, cả Thanh Thủy và Ngọc Thảo cảm nhận được sự yên bình trong lòng, khi mà mọi thử thách trước đó dường như trở nên nhỏ bé so với tình cảm mà họ dành cho nhau.
Ngọc Thảo mở mắt, nhìn về phía Thanh Thủy đang ngủ say. Mái tóc dài của cô xõa ra trên gối, khuôn mặt vẫn giữ được vẻ bình yên và hạnh phúc. Trong khoảnh khắc này, Ngọc Thảo cảm thấy lòng mình đầy ắp sự yêu thương, một tình cảm sâu sắc không thể diễn tả bằng lời. Chị khẽ thở dài, tự hỏi liệu tình yêu này có thể vĩnh cửu, khi mà thế giới xung quanh họ luôn đầy rẫy thử thách và khó khăn.
Thanh Thủy cảm nhận được cái nhìn ấm áp của Ngọc Thảo. Mặc dù vẫn đang trong giấc ngủ, cô cảm thấy bình yên và an toàn, như thể có một thứ gì đó vững chãi đang bảo vệ mình. Cảm giác này khiến cô khẽ mở mắt, mỉm cười khi nhìn thấy Ngọc Thảo vẫn đang nhìn mình với ánh mắt yêu thương. "Chị Thảo," cô thì thầm, giọng khẽ, "Em cảm thấy thật tuyệt khi ở đây, bên cạnh chị."
Ngọc Thảo đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Thanh Thủy, nhìn sâu vào mắt cô, giọng chị mềm mại: "Chị cũng vậy, Thủy à. Em là điều tốt đẹp nhất mà chị có được. Dù có chuyện gì xảy ra, chị sẽ luôn ở bên em, bảo vệ em."
Thanh Thủy ngồi dậy, tiến lại gần Ngọc Thảo, nhẹ nhàng ôm lấy chị. Cả hai ngồi đó, không cần nói gì thêm, chỉ cảm nhận sự ấm áp từ đối phương. Đúng vậy, dù thế giới có thay đổi thế nào, tình yêu mà họ dành cho nhau sẽ không bao giờ phai nhạt.
Sau một lúc im lặng, Thanh Thủy lên tiếng, giọng đầy quyết tâm: "Chị Thảo, em sẽ không bao giờ để ai hay bất cứ điều gì làm lung lay tình cảm của chúng ta. Em tin rằng chúng ta có thể vượt qua mọi sóng gió, vì em có chị bên cạnh."
Ngọc Thảo nở nụ cười ấm áp, mắt chị ánh lên sự tự hào. "Với em bên cạnh, chị cũng không sợ gì cả. Cảm ơn em, Thủy. Chị sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho em."
---
Sau chuyến đi, cuộc sống của Thanh Thủy và Ngọc Thảo tiếp tục với những lịch trình dày đặc, nhưng mối quan hệ của họ ngày càng sâu đậm hơn. Những tin đồn vẫn tồn tại, nhưng giờ đây cả hai đã học cách đối diện và không để chúng ảnh hưởng đến tình cảm của mình. Họ không còn lo sợ hay cảm thấy tổn thương trước những lời dị nghị.
Một buổi tối, khi công việc kết thúc, Thanh Thủy và Ngọc Thảo quyết định dạo bộ trong công viên, để tận hưởng không khí trong lành và thư giãn sau một ngày dài. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, họ nắm tay nhau đi qua những con đường vắng vẻ, chỉ có tiếng lá xào xạc và tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Thanh Thủy cảm thấy lòng mình tràn đầy sự tự tin và an yên, vì có Ngọc Thảo bên cạnh. Cô nhẹ nhàng quay sang nhìn chị, đôi mắt sáng lên trong ánh đèn: "Chị Thảo, em nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ rồi, đủ để đối mặt với tất cả những khó khăn phía trước."
Ngọc Thảo nắm chặt tay Thanh Thủy, cảm nhận được sự kiên cường trong lời nói của cô. Chị mỉm cười, ánh mắt đầy sự yêu thương và tin tưởng. "Em không chỉ mạnh mẽ, Thủy, mà em còn là người đặc biệt. Chị biết em sẽ vượt qua mọi thử thách vì em có trái tim kiên định và lòng dũng cảm."
Thanh Thủy cảm thấy lòng mình ấm áp khi nghe những lời này. "Em không thể làm gì mà không có chị. Chỉ cần chị ở bên, em biết rằng mình sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn hay sợ hãi."
Ngọc Thảo nắm chặt tay Thanh Thủy, cảm nhận sự gắn bó và tình yêu đang dần lớn lên trong lòng mình. Cả hai dừng lại dưới một tán cây lớn, nhìn nhau với ánh mắt đầy yêu thương. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi sóng gió, Thủy. Chị tin vào em, và chị tin vào chúng ta."
Trong ánh đèn mờ ảo của buổi tối, họ lại một lần nữa ôm chặt lấy nhau, không còn gì có thể ngăn cản tình yêu của họ. Dù phía trước có bao nhiêu thử thách, họ đã sẵn sàng cùng nhau bước qua. Mỗi bước đi, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của họ đều là minh chứng cho một tình yêu vĩnh cửu, không thể phá vỡ.
Với mỗi ngày trôi qua, Thanh Thủy và Ngọc Thảo càng thêm vững tin vào tình yêu của mình. Họ biết rằng dù thế giới bên ngoài có xáo trộn như thế nào, chỉ cần có nhau, họ sẽ luôn vượt qua được tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro