Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

KHOẢNG LẶNG

Trong khi thế giới ngoài kia vẫn tiếp tục xoay, cuộc sống vẫn trôi đi, thì trong lòng Thanh Thủy chỉ có một thứ duy nhất hiện hữu – đó là cảm giác tội lỗi, đau đớn, sự trống rỗng đến tuyệt vọng. Cô không thể xóa nhòa được hình ảnh Ngọc Thảo bị thương nặng, phải nhập viện trong tình trạng nguy kịch. Cảnh tượng đó cứ quay cuồng trong đầu cô như một cơn ác mộng không dứt. Cô thấy rõ hình ảnh Ngọc Thảo ngã xuống, máu chảy, làn da bị bầm dập, cơ thể yếu ớt không thể đứng dậy, tất cả đều là do cô gây ra. Trong một khoảnh khắc không kiểm soát được cảm xúc, Thanh Thủy đã để giận dữ lấn át lý trí, khiến cho tất cả mọi thứ đều vỡ vụn.

Tại sao cô lại hành động như vậy? Cô yêu Ngọc Thảo biết bao nhiêu, sao lại có thể để cơn giận lấn át tình cảm ấy? Mỗi câu hỏi không có lời đáp vang lên trong đầu khiến Thanh Thủy càng thêm đau đớn. Cô không thể hiểu được tại sao bản thân lại có thể tổn thương người mà cô yêu thương nhất. Nỗi hối hận đó cứ quấn lấy cô, không có cách nào thoát ra.

Cô ngồi yên, ánh mắt hướng về phía cửa sổ, nhưng không thấy gì ngoài một bức màn mờ mịt bao trùm trong tâm hồn. Ngọc Thảo đang nằm trong bệnh viện, với cơ thể bầm dập, đau đớn vì những vết thương mà cô gây ra. Thanh Thủy không biết làm gì, không biết phải đối diện như thế nào với Ngọc Thảo, không biết làm sao để gột rửa những vết thương mà cô đã gây ra cho chị.

Những bước chân của Thanh Thủy nặng nề, mệt mỏi. Cô đứng dậy, và lần đầu tiên trong suốt quãng đời mình, cô cảm thấy như mình không còn đủ sức để đứng vững. Bước đi của cô không còn sự quyết đoán, mà chỉ là những bước đi lặng lẽ, như một con người kiệt sức, không còn sức lực để tiếp tục chiến đấu. Mỗi bước chân như kéo theo một gánh nặng vô hình đè lên vai. Thanh Thủy muốn gặp Ngọc Thảo, nhưng lại sợ hãi sự đối diện ấy, sợ phải nhìn vào đôi mắt của người mình yêu thương, khi biết rằng chính tay mình đã khiến người đó phải chịu đựng nỗi đau này.

Và rồi, cô cũng bước vào phòng bệnh.

Phòng bệnh yên ắng, ánh sáng mờ ảo từ bóng đèn chiếu xuống làm không gian như càng thêm lạnh lẽo. Ngọc Thảo nằm trên giường, cơ thể yếu ớt, làn da đã bầm tím, những vết thương hằn rõ trên mặt và tay. Cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của chị vì những vết bầm đã che khuất hết, chỉ thấy đôi mắt nhắm nghiền, vẻ đau đớn in hằn trên khuôn mặt. Những dây truyền thuốc, ống tiêm và những máy móc nối với cơ thể chị khiến trái tim Thanh Thủy đau nhói. Cô cảm thấy như chính mình đang bị trói buộc, không thể thoát ra, không thể thay đổi được những gì đã xảy ra.

Ngọc Thảo vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn, nhưng khi cô nhìn vào gương mặt của chị, lòng Thanh Thủy càng thêm quặn thắt. Dù Ngọc Thảo không nói gì, nhưng Thanh Thủy vẫn cảm nhận được tất cả sự yên bình, sự dịu dàng của chị. Dù cho bao nhiêu đau đớn, chị vẫn là người mà Thanh Thủy không thể từ bỏ.

Rồi một lúc sau, Ngọc Thảo mở mắt, đôi mắt mờ đục nhưng lại vẫn cố gắng tìm kiếm Thanh Thủy. Nhìn thấy cô, Ngọc Thảo khẽ nhếch môi, một nụ cười yếu ớt, nhưng lại chứa đựng một sự ấm áp vô cùng. "Em..." Giọng Ngọc Thảo yếu ớt nhưng vẫn mang đầy tình yêu thương, như muốn nói rằng dù cơ thể có đau đớn đến đâu, chị vẫn luôn yêu thương Thanh Thủy. Thanh Thủy không thể thốt ra lời nào. Cô đứng đó, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, nghẹn lại trong cổ họng.

Ngọc Thảo nhìn cô, đôi mắt vẫn tràn ngập yêu thương. Em… không cần phải xin lỗi đâu. Chị biết em đang đau lòng. Chị không trách em đâu.”

Những lời này như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Thanh Thủy. Cô không thể tin được rằng Ngọc Thảo lại có thể nói những lời đó khi chính cô là người đã khiến chị phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn. Cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng, xâm chiếm lấy trái tim Thanh Thủy. Cô không xứng đáng với tình yêu thương ấy, nhưng dù vậy, Ngọc Thảo vẫn không trách móc cô. Sự tha thứ này khiến trái tim cô như vỡ nát, đau đớn và tuyệt vọng.

Thanh Thủy cuối cùng cũng nói được lời xin lỗi, nhưng giọng cô nghẹn ngào, khản đặc: “Chị... Em thật sự xin lỗi. Em không thể tha thứ cho chính mình. Chị không đáng phải chịu đựng những điều này. Em không biết tại sao mình lại hành động như thế, nhưng em hối hận vô cùng.” Những giọt nước mắt lăn dài trên má, không thể kìm nén nổi cảm xúc. Cô không thể tin được rằng mình lại làm tổn thương người mà mình yêu thương nhất.

Ngọc Thảo không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Thanh Thủy. Sự ấm áp từ bàn tay của chị như một nguồn năng lượng, xoa dịu cơn đau trong lòng Thanh Thủy. Mặc dù cơ thể Ngọc Thảo còn yếu, nhưng tình yêu và sự quan tâm của chị vẫn vẹn nguyên. Thanh Thủy cảm nhận được sự tha thứ, sự bao dung mà chị dành cho mình, điều đó khiến cô càng thêm đau đớn, vì cô không xứng đáng với tất cả những gì chị dành cho cô.

"Thủy à Có lẽ chúng ta nên dành cho nhau một khoảng thời gian riêng Để ổn định lại mọi thứ.."

Nghe lời nói của Ngọc Thảo, Thanh Thủy sững người. Câu nói ấy như một mũi tên xuyên qua trái tim cô. "Khoảng thời gian riêng" – điều này có nghĩa là gì? Là xa cách, là tạm dừng, hay... là kết thúc? Thanh Thủy không dám nghĩ tiếp.

"Chị... chị nói vậy là sao? Em không hiểu," giọng cô lạc đi, ánh mắt như cầu xin một sự giải thích khác, một hy vọng nhỏ nhoi rằng chị không thực sự muốn rời xa cô.

Ngọc Thảo khẽ thở dài, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy mệt mỏi. "Chị không nói là chúng ta sẽ kết thúc, Thủy à. Chỉ là... cả chị và em đều cần thời gian. Chị cần thời gian để hồi phục, không chỉ về thể xác mà còn cả tinh thần. Còn em... em cũng cần suy nghĩ lại, cần đối diện với những gì đã xảy ra."

Thanh Thủy gục xuống cạnh giường bệnh, đôi tay run rẩy nắm chặt lấy tay chị. "Không, em không thể. Em không thể xa chị được, chị Thảo à. Em biết em đã sai, em hứa sẽ thay đổi, em sẽ làm tất cả để chuộc lỗi. Nhưng đừng bảo em rời xa chị... em không chịu nổi đâu." Những giọt nước mắt lăn dài, mỗi lời nói của cô như chứa đựng tất cả sự đau đớn và hối hận.

Ngọc Thảo khẽ vuốt tóc cô, dù bàn tay yếu ớt vẫn cố gắng an ủi. "Chị biết em yêu chị, và chị cũng vậy. Nhưng đôi khi, yêu không đủ để chữa lành mọi thứ. Nếu chúng ta tiếp tục mà không dừng lại để nhìn nhận, để sửa chữa, thì nỗi đau này sẽ mãi mãi không thể phai nhạt. Chị không muốn điều đó, Thủy à. Chị muốn cả hai chúng ta đều mạnh mẽ hơn, tốt hơn, để có thể yêu nhau một cách trọn vẹn, không phải trong đau khổ hay dằn vặt."

"Nhưng... nhưng em sợ..." Thanh Thủy nghẹn ngào, "em sợ nếu em rời xa chị, em sẽ mất chị mãi mãi."

Ngọc Thảo mỉm cười, dù nụ cười ấy mang chút xót xa. "Chị sẽ không đi đâu cả, Thủy. Chị vẫn ở đây, chờ em. Nhưng em phải cho bản thân cơ hội để trưởng thành, để yêu thương không chỉ chị mà cả chính mình. Nếu không, tình yêu này sẽ chỉ là gánh nặng."

Không khí trong phòng như đông đặc lại. Thanh Thủy không biết phải nói gì thêm. Cô muốn phản đối, muốn cầu xin, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô hiểu rằng Ngọc Thảo nói đúng. Tình yêu của họ không thể tiếp tục như thế này – không khi những tổn thương vẫn còn đó, không khi cô vẫn chưa học được cách kiểm soát cảm xúc và bảo vệ người mình yêu.

Cuối cùng, Thanh Thủy ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên sự kiên định. "Em sẽ làm theo lời chị. Em sẽ dành thời gian để thay đổi, để trở thành một người mà chị có thể tự hào. Nhưng em muốn chị biết một điều... em sẽ không bao giờ ngừng yêu chị, dù là một giây hay một phút."

Ngọc Thảo gật đầu, ánh mắt dịu dàng đầy tin tưởng. "Chị biết, Thủy. Chị tin em."

Hai người nắm chặt tay nhau, không nói gì thêm, để sự im lặng nói thay tất cả. Dù đau đớn, nhưng đó là sự bắt đầu cho một hành trình mới – một hành trình mà họ hy vọng sẽ mang cả hai đến một tình yêu lành lặn và trọn vẹn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro