HẬN
Giấc mơ đêm qua ám ảnh Thanh Thủy suốt cả đêm dài. Dù cơ thể mệt mỏi, lòng cô vẫn không thể yên tĩnh, mỗi khi nhắm mắt, những ký ức về Ngọc Thảo, về vụ tai nạn thảm khốc năm xưa lại ùa về, nó đã để rồi dẫn đến sự mất mát không thể tha thứ.
.
.
.
Tiếp tục đêm nay, khi cuối cùng Thanh Thủy thiếp đi trong mệt mỏi, giấc mơ đến. Một giấc mơ quái dị, đầy bóng tối và cảm giác lạnh lẽo lại xuất hiện
Cô thấy mình đang đứng trong một căn phòng mờ tối, không có cửa sổ, không có ánh sáng. Tất cả xung quanh đều là bóng đen, như thể cô đang lạc vào một thế giới không có lối thoát. Nhưng trong màn đêm ấy, có một hình bóng nhỏ bé, một đứa trẻ đang đứng đó. Thanh Thủy không nhìn rõ mặt, nhưng cô nhận ra ngay lập tức – đó chính là đứa con của mình, đứa bé hôm qua cũng xuất hiện trong mơ đứa bé mà cô đã mất trong vụ tai nạn.
Thế nhưng, hình ảnh của đứa bé không như cô tưởng tượng. Nó không hạnh phúc khi gặp lại mẹ, mà ngược lại, ánh mắt của nó đầy sự căm phẫn, hận thù. Nó không nhìn cô với đôi mắt vô tội của một đứa trẻ, mà như nhìn cô với tất cả sự giận dữ không thể kiềm chế.
“Mẹ... Mẹ không thể cứu con...” Giọng nói yếu ớt vang lên, nhưng lại đầy sự đau đớn và trách móc. “Mẹ đã bỏ con lại, để con chết một mình trong nỗi đau.”
Thanh Thủy không thể nói gì, chỉ đứng lặng, trái tim như bị siết chặt bởi từng lời của đứa bé. Cô cảm nhận được nỗi đau trong lời nói ấy, và cảm giác mất mát của đứa con mà cô không thể cứu.
“Mẹ đã khiến con phải chịu đựng tất cả một mình,” đứa bé tiếp tục, giọng lạnh lùng và đầy hận thù. “Mẹ không cứu con, mẹ đã bỏ con lại trong cơn đau đớn mà không một lần quay lại. Mẹ giết con rồi, mẹ chính là người giết con.”
Mỗi lời nói như một lưỡi dao cứ đâm sâu vào trái tim cô, khiến cô không thể thở nổi. Cô muốn nói lời xin lỗi, muốn giải thích, nhưng cổ họng nghẹn lại, không thể phát ra tiếng. Cô muốn ôm lấy đứa bé, nói rằng cô yêu nó, rằng cô không muốn mất nó, nhưng không thể. Cả không gian xung quanh như ngăn cản cô, mỗi lần cô cố gắng tiến lại gần, khoảng cách lại càng xa hơn.
Rồi đột nhiên, đứa bé nhắc đến Ngọc Thảo. “Ngọc Thảo…” Giọng nói của nó bỗng thay đổi, trở nên lạnh lùng và đầy thù hận. “Ngọc Thảo đã giết con. Chính cô ta đã khiến mẹ không thể cứu con. Chính cô ta đã khiến tất cả mọi thứ trở nên tồi tệ. Mẹ phải trả thù cho con. Mẹ phải khiến Ngọc Thảo phải trả giá.”
Thanh Thủy không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Đứa con của cô, dù đã mất, vẫn mang trong lòng một nỗi căm thù khôn nguôi. Nó không thể tha thứ cho cô, nhưng cũng không thể tha thứ cho Ngọc Thảo, người mà cô vẫn yêu thương cũng là người mẹ thứ hai của nó. Cả hai người đều là kẻ có lỗi trong mắt đứa bé, và nó không muốn tha thứ cho ai.
“Ngọc Thảo phải trả giá,” đứa bé tiếp tục, giọng đầy quyết đoán. “Mẹ phải làm cho cô ta phải cảm nhận được nỗi đau mà con đã phải chịu đựng. Mẹ phải khiến cô ta sống trong hối hận, suốt đời.”
Thanh Thủy cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Những lời nói của đứa bé giống như một lời nguyền, như một sự ám ảnh mà cô không thể trốn thoát. Cô muốn dừng lại, nhưng không thể. Cảm giác hận thù trong lòng đứa bé không ngừng thúc giục cô phải làm một điều gì đó, phải khiến Ngọc Thảo phải trả giá.
Mỗi lời đứa bé nói như cắm sâu vào tâm trí cô. Nó không chỉ trách cô vì không thể cứu nó, mà còn đổ lỗi cho Ngọc Thảo, và kêu gọi cô phải trả thù. Cô cảm nhận được sự giằng xé trong lòng, nhưng càng cố gắng thoát ra, càng cảm thấy gánh nặng ấy đè nặng lên đôi vai mình.
Thanh Thủy có thể cảm nhận sự giận dữ, sự hận thù trong mỗi lời của đứa bé. Cô biết, dù đứa bé có oán hận thế nào, cô không thể làm điều đó. Ngọc Thảo, dù có sai lầm, vẫn là người cô yêu. Cô không thể để nỗi đau của đứa trẻ dẫn dắt mình đến những quyết định sai lầm.
Giữa không gian tối tăm ấy, đứa bé dường như biến mất, và mọi thứ xung quanh bắt đầu tan biến. Thanh Thủy tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm, tim đập loạn nhịp. Cô vội vàng ngồi dậy, hít một hơi dài, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Giấc mơ vừa rồi không chỉ là cơn ác mộng. Đó là lời nhắc nhở từ sâu thẳm trong lòng cô, từ một linh hồn chưa thể tha thứ. Đứa con của cô vẫn giằng xé trong sự hận thù, không thể tìm thấy sự yên bình.
Thanh Thủy biết rằng, dù có muốn quên đi, nhưng sự căm hận của đứa bé trong giấc mơ sẽ vẫn đeo bám cô. Đứa bé không thể tha thứ cho Ngọc Thảo. Nó không thể tha thứ cho cô. Những vết thương trong lòng đứa bé sẽ không bao giờ lành lại. Cô phải làm gì để đối diện với nỗi đau này? Và liệu có thể chữa lành những vết thương trong lòng đứa bé ấy? Câu hỏi này sẽ còn đeo đẳng cô trong suốt những ngày tháng tiếp theo.
Thanh Thủy ngồi bất động trên giường, ánh sáng mờ ảo của buổi sáng len lỏi qua khe cửa sổ, nhưng cô vẫn không thể thoát ra khỏi cảm giác nghẹt thở, nặng trĩu từ giấc mơ đêm qua. Mọi thứ vẫn như in sâu trong tâm trí cô, hình ảnh của đứa bé, đôi mắt giận dữ và trách móc, lời nói hận thù không ngừng vang vọng trong đầu, khiến cô không thể dứt ra. Dù chỉ là một giấc mơ, nhưng cảm giác nó thật đến mức khiến trái tim cô đau đớn. Cô không thể nào hiểu nổi, làm sao mà một đứa trẻ, dù chưa kịp sinh ra, lại có thể mang trong mình cơn thịnh nộ lớn lao đến thế?
Cảm giác hối hận, tiếc nuối trong lòng càng lúc càng lớn. Cô đã từng nghĩ, khi đứa bé mất, đó là một mất mát vô cùng lớn trong cuộc đời mình. Nhưng giờ đây, khi đối diện với giấc mơ này, cô lại cảm nhận được nỗi đau và sự hận thù của đứa bé, như thể nó không chỉ trách móc cô vì không thể bảo vệ nó, mà còn vì cô đã để nó chết trong sự bất lực, trong những ngày tháng đó, không một ai có thể cứu nó.
Cơn ác mộng ấy không chỉ dừng lại ở đó. Giọng nói của đứa bé, dù yếu ớt nhưng lại đầy quyền lực, cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, như một lời nguyền không thể xóa bỏ. "Mẹ giết con rồi... Mẹ phải trả thù cho con... Mẹ phải khiến Ngọc Thảo phải trả giá." Những lời này như một nhát dao cứa vào trái tim cô, làm lòng cô quặn thắt. Cô không thể nào quên được, không thể nào chối bỏ được rằng đứa bé ấy đã chết vì những quyết định sai lầm mà cô và Ngọc Thảo đã làm.
Cô biết, dù có trách cứ, oán hận hay đau khổ đến đâu, điều duy nhất cô có thể làm lúc này là đối diện với sự thật. Nhưng đối diện với sự thật liệu có thể xóa bỏ được cơn hận thù trong lòng đứa bé kia? Cô tự hỏi liệu mình có đủ sức mạnh để không để cơn giận của đứa trẻ dẫn dắt mình đến những quyết định sai lầm, nhất là khi đứa bé trong giấc mơ không ngừng thúc giục cô trả thù.
Thanh Thủy đứng dậy, bước ra ngoài, cảm giác lạnh buốt vẫn không buông tha cô. Cô cần không gian, cần sự yên tĩnh để suy nghĩ. Ngọc Thảo, dù có hiểu lầm, dù có sai lầm, nhưng cô biết rõ trong lòng mình, không thể vì sự hận thù của đứa bé mà phá vỡ những gì giữa cô và Ngọc Thảo. Dù thế nào đi nữa, Ngọc Thảo vẫn là người cô yêu. Cô không thể chỉ vì một giấc mơ mà thay đổi mọi thứ, không thể để những lời trách móc của đứa bé khiến cô làm tổn thương người cô yêu.
Nhưng càng nghĩ, càng cảm thấy mơ hồ và mệt mỏi. Đứa bé trong giấc mơ không chỉ trách móc cô mà còn giáng đòn vào Ngọc Thảo, như thể cô ta mới là người có lỗi lớn nhất, là nguyên nhân chính khiến đứa bé phải chết. "Ngọc Thảo phải trả giá," lời nói đó vẫn không ngừng vang vọng trong tâm trí cô, như một lệnh truyền từ một thế giới khác, từ một sinh linh chưa thể siêu thoát.
Thanh Thủy không biết mình nên làm gì. Lòng cô giờ đây đầy rẫy những mâu thuẫn, những cảm xúc hỗn độn. Một phần cô muốn bảo vệ Ngọc Thảo, không muốn để cô ấy phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào. Nhưng phần còn lại của cô lại cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, một cảm giác mà giấc mơ đã gieo vào lòng, một cảm giác không thể lý giải được, rằng phải có một sự trả thù. Cô tự hỏi liệu mình có thể ngừng lại và từ bỏ suy nghĩ đó hay không.
Giấc mơ đêm qua không chỉ là cơn ác mộng đơn thuần. Nó đã khơi gợi một thứ cảm giác tội lỗi và trách nhiệm trong lòng cô, một cảm giác mà cô không thể dập tắt dù có muốn. Đứa bé, dù đã mất, nhưng sự giận dữ và hận thù của nó lại khiến cô cảm thấy như đang ở trong một trận chiến nội tâm không thể kết thúc. Có phải cô phải chịu trách nhiệm về cái chết của đứa bé, dù nó không phải là lỗi của cô? Và liệu cô có thể làm gì để đứa bé trong giấc mơ ấy có thể yên nghỉ?
Không khí trong phòng vẫn nặng nề, sự yên tĩnh như thể đang vây quanh lấy cô. Thanh Thủy ngồi xuống, đặt tay lên ngực, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim mình. Những lời của đứa bé, những cảm xúc mà nó mang đến cho cô, không thể dập tắt chỉ bằng một cử chỉ hay một quyết định dễ dàng. Cô hiểu rằng, nếu cô không tìm ra cách đối mặt với những cảm xúc này, nó sẽ tiếp tục ám ảnh cô, như một vết thương không bao giờ lành lại.
Cô cần thời gian, cần không gian để suy nghĩ, để hiểu rõ mình phải làm gì tiếp theo. Thanh Thủy không biết liệu sự giận dữ trong lòng đứa bé có thể biến mất hay không, nhưng cô biết rằng chỉ có cô mới có thể quyết định được tương lai của mình, và của Ngọc Thảo. Và nếu cô không vượt qua được nỗi đau này, sẽ không có cách nào để hàn gắn được những vết thương trong lòng mình.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro