Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

GIẤC MƠ

Thanh Thủy rơi vào giấc ngủ sau một đêm dài thức trắng chăm sóc Ngọc Thảo. Cô mệt mỏi, nhưng cảm giác an tâm khi thấy Ngọc Thảo bắt đầu hồi phục khiến cô dần chìm vào giấc ngủ sâu. Nhưng giấc mơ của Thanh Thủy không hề như một giấc ngủ bình yên. Trong đêm tối mịt mù, cô thấy mình lạc vào một không gian lạnh lẽo, như bị cuốn vào một làn sương mờ ảo. Mọi thứ xung quanh cô đều mơ hồ, không rõ ràng, và không có điểm tựa.

Một âm thanh mỏng manh, nhẹ như tiếng gọi của gió, đột nhiên vang lên. Lúc đầu, Thanh Thủy không nhận ra đó là gì, nhưng khi âm thanh ấy dần rõ ràng hơn, cô mới nghe thấy một tiếng gọi khẽ: "Mẹ… Mẹ ơi…"

Thanh Thủy quay lại, cảm nhận một sự lạnh lẽo, một nỗi sợ hãi từ đâu đó, nhưng không thấy ai. Tiếng gọi vẫn tiếp tục vang lên trong bóng tối, như thể từ một nơi xa xăm, như thể có một đứa trẻ đang kêu gọi. "Mẹ… mẹ ơi…" Tiếng gọi ấy đau đớn và đầy tuyệt vọng. Nó khiến trái tim Thanh Thủy thắt lại.

Cô băng qua không gian trống rỗng, tìm kiếm nguồn gốc của tiếng gọi. Mỗi bước đi đều khiến cô cảm thấy như bị đẩy xa hơn khỏi những gì thân thuộc. Và rồi, từ trong sương mù dày đặc, cô thấy bóng dáng một đứa trẻ nhỏ bé, đứng lẻ loi giữa khoảng không rộng lớn. Đứa trẻ ấy không thấy rõ mặt, nhưng tiếng gọi từ nó lại rõ ràng đến đau lòng. "Mẹ… mẹ ơi…"

Thanh Thủy bước tới gần, muốn gọi đứa trẻ nhưng lại không thể phát ra tiếng. Mỗi bước đi lại như kéo dài thêm nỗi sợ hãi trong lòng cô. Dù cơ thể cô muốn tiến lại gần, nhưng một lực vô hình nào đó lại ngăn cản. Tiếng gọi càng lúc càng gấp gáp, đầy nỗi khổ đau, khiến Thanh Thủy không thể đứng yên. Cô nhìn đứa trẻ ấy, cảm nhận được nỗi đau tột cùng trong những tiếng gọi ấy, nhưng lại bất lực không thể làm gì.

"Đừng đi, đừng bỏ con…" tiếng gọi của đứa trẻ như thấu tận tâm can. Thanh Thủy muốn lao về phía nó, muốn ôm chặt lấy nó để xoa dịu nỗi đau, nhưng mỗi lần cô tiến đến, khoảng cách lại cứ dài thêm, như thể mọi thứ đều bị một sức mạnh vô hình cản lại.

Cảm giác lạnh lẽo và nỗi tuyệt vọng tràn ngập tâm trí Thanh Thủy. Đứa trẻ vẫn gọi mẹ trong cơn tuyệt vọng, và âm thanh ấy cứ vang vọng trong đầu cô, khiến cô không thể thoát ra. "Mẹ… mẹ ơi…" Đứa trẻ cứ gọi như thế, cho đến khi âm thanh ấy chìm dần vào im lặng.

Thanh Thủy giật mình tỉnh dậy, tim đập mạnh. Cô nhận ra mình đã nằm trên chiếc sofa, trong căn phòng yên tĩnh. Nhưng dư âm của giấc mơ ấy vẫn đeo bám trong lòng cô. Nỗi lo lắng không ngừng quay cuồng trong tâm trí, như thể tiếng gọi ấy vẫn còn văng vẳng đâu đó. Cô không thể hiểu tại sao lại có giấc mơ kỳ lạ ấy, nhưng cảm giác mơ hồ ấy khiến cô không thể nào yên tâm.

Cô nhìn Ngọc Thảo, người vẫn nằm yên trên giường, đôi mắt khép hờ, thân thể yếu ớt. Cảm giác lo sợ lại dâng lên trong lòng cô. Liệu có phải giấc mơ ấy là một dấu hiệu, một lời nhắc nhở mà cô chưa hiểu biết?

Giấc mơ đêm qua vẫn đeo bám Thanh Thủy khi cô tỉnh dậy. Cơ thể mệt mỏi, đôi mắt nặng trĩu vì thiếu ngủ, nhưng tâm trí cô lại không thể thoát ra khỏi những hình ảnh mơ hồ và kỳ lạ. Những ký ức đan xen, những bóng hình mờ ảo, tất cả như vẫn còn lởn vởn trong tâm trí cô, không thể xóa nhòa. Cô không thể quên được, dù có muốn hay không, giấc mơ ấy cứ như một vết thương sâu, không thể lành.

---

Đêm tiếp theo khi chìm vào giấc ngủ, cô không hề biết rằng mọi thứ sẽ thay đổi. Giấc mơ đến bất ngờ, nhưng lại đầy ám ảnh, đầy những cảm xúc hỗn loạn mà cô không thể lý giải được. Ban đầu, cô chỉ cảm thấy như mình đang đứng trong một không gian mờ tối. Bóng đen phủ trùm mọi thứ, chẳng có ánh sáng nào xuyên qua được. Cảm giác lạ lẫm ấy khiến Thanh Thủy bối rối. Cô không thể xác định được mình đang ở đâu, chỉ biết rằng xung quanh là sự tĩnh lặng chết chóc. Tất cả đều mờ ảo và mông lung, khiến cô không thể nắm bắt được thực tại.

Một giọng nói vang lên trong không gian, nhẹ nhàng nhưng lại đầy ám ảnh. Đó là một giọng nói mà cô không thể nhận ra ngay lập tức, nhưng lại khiến cô cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ. Cái cảm giác quen thuộc ấy khiến trái tim cô bỗng nhiên đập mạnh, nhưng cô vẫn không thể hiểu vì sao.

Thanh Thủy cố gắng bước về phía giọng nói đó, nhưng mỗi bước đi đều cảm thấy nặng nề, như thể có một lực lượng vô hình đang cản trở cô. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo hơn, càng làm cô cảm thấy bối rối và khó hiểu. Cô cố gắng nhìn vào những bóng hình lấp lửng phía trước, nhưng chỉ thấy những hình ảnh mờ nhạt, không rõ ràng.

Một bóng dáng xuất hiện trước mặt cô. Đó là một người con gái, nhưng khuôn mặt lại bị che khuất trong bóng tối. Thanh Thủy cố gắng bước lại gần, nhưng người con gái đó như đang ở một khoảng cách không thể chạm tới. Cô chỉ có thể nhìn thấy những đôi mắt sáng, nhưng ánh mắt ấy lại đầy sự lạnh lẽo, dường như không chứa đựng bất kỳ cảm xúc gì.

“Cô đang tìm gì?” Giọng nói ấy lại vang lên, lạnh lùng và thờ ơ. Thanh Thủy không thể trả lời ngay, bởi cô không hiểu mình đang tìm kiếm điều gì trong không gian này. Chỉ có một cảm giác mơ hồ, một nỗi lo sợ không thể lý giải.

“Mẹ... Con... Mẹ...” Một giọng nói yếu ớt vang lên, nhưng lần này lại là giọng của một đứa trẻ. Thanh Thủy giật mình, nhưng không thể di chuyển. Đứa trẻ đó vẫn ở đâu đó trong bóng tối, nhưng không thể nhìn rõ. Cái cảm giác đau đớn và hụt hẫng bao trùm lấy cô. Cô cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau khổ từ giọng nói ấy, nhưng lại không thể làm gì.

“Mẹ... Mẹ có biết con đang ở đâu không? Mẹ có biết con cần gì không?” Giọng nói ấy không ngừng vang lên, mỗi từ, mỗi chữ đều như dao cứa vào lòng cô. Thanh Thủy cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt. Một nỗi tội lỗi khôn cùng ập đến, nhưng cô không biết phải làm gì để cứu vãn.

“Con... con đã mất rồi.” Thanh Thủy cố gắng nói, nhưng giọng cô nghẹn lại trong cổ họng. Mọi thứ đều mờ mịt, những cảm xúc hỗn độn không thể nào phân biệt được. Giọng nói của đứa trẻ như một lời trách móc, như một lời nguyền, như một sự oán hận không thể xóa bỏ.

“Đừng... đừng nói vậy...” Thanh Thủy lắp bắp, nhưng không có ai trả lời. Đứa trẻ ấy vẫn cứ lởn vởn trong không gian, không ngừng gọi tên cô, như thể muốn cô phải trả lời. Cô muốn ôm lấy đứa bé, muốn bảo vệ nó, nhưng bàn tay cô chỉ chạm vào không khí lạnh lẽo, chẳng thể nào chạm vào một ai.

Cảm giác ấy cứ kéo dài, vô tận, như một cơn ác mộng không có điểm dừng. Cô quay đầu lại, và lần này thấy một bóng hình khác, một hình bóng mà cô không thể nhận ra ngay lập tức. Đó là Ngọc Thảo, nhưng không phải Ngọc Thảo mà cô từng biết. Người con gái này không còn là người mà Thanh Thủy yêu, mà là một hình bóng xa lạ, lạnh lùng và vô cảm. Ánh mắt của Ngọc Thảo nhìn cô, nhưng không phải với sự dịu dàng, mà là với sự lạnh lùng, như thể cô ta không quan tâm đến bất kỳ điều gì.

“Cô... Cô đã làm gì? Tại sao lại để tất cả xảy ra như vậy?” Giọng nói của Ngọc Thảo vang lên, nhưng không có sự tha thứ, không có sự an ủi. Chỉ có sự lạnh lẽo, sự xa cách, như thể Ngọc Thảo không còn là người mà cô từng yêu thương. Thanh Thủy cảm thấy như mọi thứ sụp đổ xung quanh mình. Từng mảnh ký ức vụn vỡ, từng cơn đau đớn dồn dập trong lòng cô.

“Đừng... đừng nói nữa...” Thanh Thủy cố gắng kêu lên, nhưng giọng nói của cô như chìm vào hư vô. Ngọc Thảo chỉ nhìn cô, ánh mắt không chút cảm xúc, không một lời an ủi. Cô đứng đó, trong một khoảng không vô tận, giữa những ký ức không thể xóa nhòa.

Rồi đột nhiên, một làn gió lạnh thổi qua, mang theo một cảm giác khó tả. Cả không gian bắt đầu biến mất, bóng tối nhạt dần, nhưng Thanh Thủy vẫn không thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Mọi thứ như tan biến trong phút chốc, để lại cô trong sự trống rỗng, với những hình ảnh mờ ảo vẫn đeo bám.

Khi Thanh Thủy tỉnh dậy, cô thấy mồ hôi ướt đẫm trên trán, tim đập loạn nhịp, nhưng trong lòng lại không thể giải thích được giấc mơ vừa rồi. Cô không biết nó có ý nghĩa gì, nhưng nỗi lo sợ vẫn còn hiện hữu trong tâm trí. Cô muốn quên, muốn bỏ lại tất cả đằng sau, nhưng không thể. Những bóng hình ấy, những lời nói ấy, vẫn cứ quanh quẩn, không thể rời xa.

Thanh Thủy ngồi dậy, đôi mắt vẫn nhắm chặt, cố gắng nén lại những cơn rùng mình vừa mới bùng lên trong cơ thể. Những hình ảnh trong giấc mơ cứ luẩn quẩn trong đầu, như một cơn ác mộng không chịu buông tha. Cô vẫn không thể quên được cảm giác đứa trẻ ấy gọi tên mình, với giọng oán hận, như muốn trách móc cô vì đã không thể bảo vệ được nó, như muốn bắt cô phải trả giá cho sự ra đi đột ngột của nó.

Thanh Thủy hít một hơi dài, cố gắng làm dịu sự lo âu trong lòng. Nhưng những lời nói của Ngọc Thảo trong giấc mơ lại càng làm cô thêm rối bời. "Tại sao lại để tất cả xảy ra như vậy?" Câu hỏi đó cứ vang vọng trong đầu, như một lời cáo buộc không thể giải thích. Làm sao cô có thể tha thứ cho mình khi mọi thứ đã không còn như xưa?

Cô cúi xuống nhìn bàn tay mình, như tìm kiếm một sự an ủi nào đó trong những ngón tay ấy, nhưng chẳng có gì ngoài sự trống rỗng. Nỗi sợ hãi và ám ảnh từ giấc mơ vẫn còn đó, khiến lòng cô nặng trĩu, như một cái bóng không thể rời xa.

Thanh Thủy bước tới cửa sổ, nhìn ra ngoài nơi ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng mới bắt đầu len lỏi qua rèm cửa. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi cảm giác bức bối trong lòng. Mỗi lần nghĩ đến đứa bé trong giấc mơ, cô lại cảm thấy như có một gánh nặng đè lên tâm trí mình. Những lời lẽ đầy oán hận ấy, những cử chỉ như trách móc, đổ lỗi mà đứa bé đã gửi đến cô... Tất cả khiến cô không thể nào yên ổn được.

Có phải cô đã sai khi không thể làm gì để bảo vệ đứa trẻ ấy ? Làm sao cô có thể cứu vớt một sinh mạng chưa kịp chào đời, khi mà mọi thứ đã quá muộn màng? Từng cơn đau nhói trong lòng cứ dâng lên, như thể đứa bé trong giấc mơ vẫn chưa thể tha thứ cho cô, chưa thể quên đi cái chết oan uổng mà nó phải chịu.

Thanh Thủy quay người lại, ánh mắt lấp lánh một nỗi buồn sâu thẳm. Cô phải đối mặt với nỗi đau này, dù có khó khăn đến đâu, dù có thể sẽ mãi không có được lời xin lỗi từ đứa trẻ ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro