Auf wiedersehen.
Auf wiedersehen (tiếng Đức): thường dùng như lời tạm biệt nhưng thực ra có nghĩa là "cho tới khi em gặp lại người lần nữa".
.
Hanbin nhớ về miền ngoại ô ấy bằng kí ức về một cô gái lạ mặc váy dài chấm gót mấy buổi sáng đạp xe đạp dạo qua, bánh xe dừng nhịp lăn chỉ để em kịp đặt một bó cúc họa mi nhỏ vào hòm thư trước căn nhà thuê tạm của hắn, ba ngày một lần. Phải mất hai tuần ở lại đó Hanbin mới nhận ra vòng lặp ấy, và phải mất thêm hai lần nữa em lại dạo qua nhưng hắn chỉ đứng bên cửa sổ ném cái nhìn qua bờ rào dõi theo hình ảnh chiếc mũ vành che mất hơn nửa góc nghiêng khuôn mặt em khuất dần tầm mắt rồi hắn mới có một động lực để ra ngoài đứng cạnh thùng thư đợi em vào một buổi sáng khác theo đúng chu kì ba ngày. Hôm ấy em vẫn đạp xe qua, giỏ xe phía trước vẫn đầy cúc họa mi nhưng em không dừng lại để bỏ hoa vào hòm thư nữa, hình như là bởi vì có hắn ở đó. Hương hoa duy nhất Hanbin có được cho mình buổi hôm ấy chỉ còn là một chút hương tóc em vương lại trong một tầng gió lúc em lướt qua. Nhưng có lẽ Hanbin vẫn kịp ghi lại một nét bối rối mềm mại trong ánh mắt em hơi khuất dưới vành mũ khi nhìn thấy bên hòm thư có hắn đứng đợi.
Ba ngày sau Hanbin lại đợi em đến, với một chiếc xe đạp đã dựng sẵn bên mình, trong lòng đột nhiên có chút hồi hộp, không biết lần này em có còn qua nữa, mà giả như em vẫn qua thì liệu hắn có đuổi kịp không.
Hắn nheo mắt lại khi nhìn về phía rạng nắng sớm nơi cuối chân trời, hình ảnh một bóng người với chiếc xe đạp đã sắp thành quen thân dần lớn lên và rõ ràng hơn theo từng nhịp chân em đạp đều đặn và từng nhịp đập con tim hắn rộn ràng. Em lại nhìn thấy hắn, em lại tiếp tục đạp đi với giỏ xe vẫn còn đầy cúc họa mi. Và lần này thì Hanbin vội vã đuổi theo em bằng con xe của mình.
"Này!"
Em giật mình hơi nghiêng đầu về phía tiếng gọi vừa vang lên đột ngột. Hanbin cứ tưởng em sẽ chạy xe nhanh hơn sau khi phát hiện ra hắn, nhưng không, nhịp chân em vẫn bình ổn, duy chỉ có một chút lúng túng trong ánh mắt chẳng che giấu được mặc cho chiếc mũ vành vẫn phủ bóng ôm lấy gần trọn khuôn mặt em.
"Chào."
Em lên tiếng, mắt không còn nhìn Hanbin nữa và bánh xe thì vẫn quay đều.
"Chào."
"Có chuyện gì sao?"
Em hỏi lúc nhường đường để hắn lách sang tránh một tảng đá.
"Những bông hoa. Tại sao em không đặt hoa vào thùng thư của tôi nữa?"
Hanbin hỏi để rồi lại rối mắc trong lòng rằng liệu câu hỏi của hắn có làm em chán ghét không. Bởi dù sao thì em và hắn cũng không biết nhau và em thì chưa bao giờ mang nghĩa vụ phải đem hoa đến cho hắn. Nhưng rồi mấy lo lắng vừa tìm đến ấy đã bị bỏ quên mất khi hắn bắt gặp một cái cười xấu hổ em vừa đem treo trên khuôn miệng.
"Em ngại."
Cô gái trả lời ngượng ngùng, không còn nghe tự tin như lúc em cất lời chào hắn.
"Em không thường để lại hoa khi có sự chứng kiến của chủ nhà đâu. Ý em là không bao giờ ấy. Không bao giờ em trao hoa tận tay bởi em nhát lắm."
"Tức là em cũng tặng hoa kiểu như thế cho nhiều người khác nữa à?"
"Vâng."
Lạ lùng thay, Hanbin đột nhiên có chút hụt hẫng nhưng rồi nhanh chóng quên mất khi lại nghe thấy tiếng em nói rất vội:
"Dừng lại, dừng lại ở đây."
Hai chiếc xe đạp phanh gấp trước một căn nhà trông tương tương căn nhà mà hắn đã thuê trong đợt nghỉ lần này. Và Hanbin thấy em tách lấy một bó cúc họa mi nhỏ từ bó hoa lớn ở trong giỏ xe và đặt vào thùng thư dựng trước căn nhà kia, cũng như những lần em đã để lại hoa cho hắn mà hắn đã có vài dịp từ trong nhà chứng kiến. Một chút buồn chẳng biết vì gì lại tìm được đường luồn vào trong bụng nhưng Hanbin cũng chẳng để tâm lắm bởi còn bận nhìn mãi màu ửng hồng của đôi má em dưới nắng khi em tháo mũ để vuốt lại tóc.
"Tại sao em lại làm việc đó, tặng hoa cho khách du lịch ấy."
Hanbin hỏi khi cả hai dắt xe đi bộ ven theo bờ cỏ bên đường, em bảo rằng nhà tiếp theo ở gần đó nên đi bộ cũng được.
"Người ta tự dưng chạy về vùng ngoại ô có phải để tìm bình yên không anh?"
Em trả lời bằng một câu hỏi.
"Ừ."
"Bởi vì cuộc sống thường nhật của họ không được bình yên, phải không anh?"
"Ừ."
"Vì xung quanh họ toàn những điều xấu xa, nhỉ?"
"Ừ."
"Vậy nên em chỉ muốn cho họ một điều gì đó đẹp đẽ, mà cúc họa mi vào tháng mười thì rất đẹp."
Hanbin muốn đáp lại em điều gì đó nhưng nghĩ ngợi mãi chẳng thành lời được cho rành rọt. Và hắn thôi nghĩ về việc phải trả lời em khi em dừng bước và lại đặt một bó cúc họa mi vào hòm thư của căn nhà tiếp theo. Rồi như có một khao khát gì sâu thẳm trong lòng thôi thúc khi nhìn theo mấy ngón tay em tỉ mẩn sắp xếp lại mấy cành hoa, Hanbin mở lời mà chưa kịp cho mình một khoảng lâu để suy nghĩ:
"Em có phiền không, tí nữa xong việc qua chỗ anh uống một cốc trà?"
Bữa trà hôm ấy kết thúc khi yên xe của em đã nóng lên vì để lâu ngoài trời nắng.
"Auf wiedersehen."
Em đột ngột nói khi Hanbin vừa kịp tiễn em ra cửa.
"Gì cơ?"
"Auf wiedersehen, tiếng Đức, có nghĩa là tạm biệt."
Hắn hơi thắc mắc tại sao em đột nhiên lại dùng ngoại ngữ nhưng rồi cũng mặc kệ mà hùa theo em, tập phát âm lại câu chào ấy theo trí nhớ của mình.
"Ừ, auf wiedersehen."
Em bật cười khi Hanbin có chút ngắc ngứ, nụ cười giòn hơn cả nắng đang ôm lấy mấy tầng lá xanh. Sau đấy thì em đội lại mũ vành và lại đạp xe đi, trước khi rời khỏi vẫn kịp nhớ ra để trao tận tay hắn một bó cúc họa mi tháng mười.
.
Hanbin rời vùng ngoại ô khi kì nghỉ đã kết thúc, đêm trước ngày trở về tự nhiên lại không ngủ được, do có một con muỗi cứ vo ve bên tai và còn do cả mấy thứ tiếc rẻ cứ làm bận lòng mãi. Hắn nhớ về âm thanh xô bồ một buổi sáng nơi thành phố và nghĩ về bó cúc họa mi ba sáng một lần của cô gái lạ vừa mới quen kia, để rồi tâm tư thoáng chút hoảng loạn tựa như đứa trẻ ấm êm trong vòng tay mẹ đã lâu nay sắp sửa bị ném vào vòng quay cuộc đời.
"Anh là người duy nhất được em trao hoa tận tay đấy."
Hanbin nhớ về lời em nói vào buổi sáng lần thứ bao nhiêu em đưa hoa đến cho hắn hắn không còn nhớ nữa. Rồi bỗng nhiên hắn nhận ra căn nhà ở thành phố của hắn không có thùng thư nào, và cũng lâu rồi hắn không bắt gặp cô gái nào đạp xe đạp.
Tiếc rẻ.
.
"Auf wiedersehen."
Em lại chào hắn bằng câu tiếng Đức ấy khi trao tay Hanbin bó cúc họa mi cuối cùng, bó hoa lớn hơn bất kì bó nào hắn từng nhận được. Chẳng biết cố tình hay vô ý, lòng bàn tay hắn trượt qua mu bàn tay em lúc đưa cánh tay đón lấy bó hoa.
"Auf wiedersehen."
Hanbin đáp lại, phát âm nghe đã tốt hơn sau mấy lần học theo em để chào tạm biệt những buổi hai người có hẹn uống trà hay em qua nhà chia sẻ cho hắn một mẻ bánh mới.
Hắn vào xe sau khi đứng đối diện với em một hồi lâu mà chẳng biết nói gì và em thì cũng không lên tiếng. Mãi tới tận khi âm thanh khởi động xe rù rù êm êm vừa khẽ vang lên hắn mới lại nghe thấy giọng em:
"Anh này, auf wiedersehen là lời chào tạm biệt, nhưng thực ra nó có nghĩa là "cho tới khi em gặp lại người lần nữa". Vậy nên, em sẽ đợi anh cho tới khi em gặp lại anh lần nữa, anh nhé."
Nói rồi em quay người rời đi, khi Hanbin vừa kịp hiểu ra mấy lời của em thì cũng là lúc em đã đội lại mũ rộng vành và ngồi lên xe đạp. Hắn nhìn theo từng vết hằn của bánh xe em trên cỏ cho tới khi vạt váy dài của em khuất đi nơi một ngã rẽ.
"Ừ, cho tới khi chúng ta gặp lại nhau lần nữa."
26.3.2020.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro