Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 332

Trí Nghiên và Trí Hiền mười năm không gặp, tất nhiên là có rất nhiều lời muốn nói, mà Hiếu Mẫn cũng chia tay nàng rất lâu, dường như cũng có nhiều chuyện phải nói. Nhưng khi đứng trong cùng một căn phòng, ba người hai mặt nhìn nhau, lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Trí Hiền nhìn Hiếu Mẫn hồi lâu, nắm tay nàng thật chặc, tay còn lại thì vươn ra, sờ lên bụng của Trí Nghiên.
Thực ra thì, nàng không nghĩ tới Trí Nghiên cũng sẽ có ngày làm mẹ, dù sao tính tình của con rắn nhỏ này không khác gì một đứa trẻ, nhưng sự ra đi của Ân Tĩnh đã làm cho nàng thay đổi quá nhiều. Trí Nghiên hiện tại, đã không còn cái tính trẻ con như trước kia, trên người nàng tràn đầy nỗi tang thương, con ngươi màu vàng hiện lên màu xám, giống như là tùy thời đều có thể mất đi sức sống.
Trí Hiền biết nàng mất đi bạn đời sống không được tốt, có lẽ cũng đúng, mỗi ngày trông chừng cơ thể của người yêu, nhưng lại không giữ được linh hồn, làm sao có thể tốt cho được.

"Con rắn nhỏ, cơ thể ngươi quá yếu, linh lực ở đây cũng dần dần không được như xưa, theo ta và Mẫn nhi quay về phượng hoàng tộc đi, đối với ngươi cùng linh thai của ngươi đều có lợi."
Trí Hiền liếc nhìn cái bụng của Trí Nghiên, nhẹ giọng nói, nghe xong, dường như Trí Nghiên cũng không biết nên cự tuyệt như thế nào. Nếu Trí Hiền cũng nói như vậy, nàng gật đầu, đồng ý.
Có được sự đồng ý của Trí Nghiên, Trí Hiền và Hiếu Mẫn liền dẫn nàng quay về phượng hoàng tộc, để nàng ở trong đình viện có linh lực khá tốt. Từ mấy năm trước Đệ Ngũ Đoan Ngọc đã giao quyền cho Hiếu Mẫn, hôm nay trong phượng hoàng tộc này, tuy rằng nhìn như Đệ Ngũ Đoan Ngọc vẫn là vương, nhưng mà chuyện lớn chuyện bé cũng đã sớm giao cho Hiếu Mẫn xử lý.
An bài cho Trí Nghiên xong, Hiếu Mẫn và Trí Hiền trở về tẩm cung của mình, vừa mới vào cửa, cơ thể liền bị Trí Hiền dùng sức đè lại, tiện đà đi tới, chính là nụ hôn nhiệt tình mà gấp gáp của Trí Hiền. Sau khi các nàng đến với nhau luôn luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, đợi đến lúc này, dường như rốt cuộc đã không còn lý do gì để tách ra.
Hiếu Mẫn có thể cảm giác được lần này Trí Hiền trở về là thật sự thay da đổi thịt, nàng mạnh hơn rất nhiều, thậm chí nhiều đến mức mình không cách nào đoán được. Người đã từng không hề có uy áp như nàng, hôm nay lại có thể dùng uy áp khiến cho mình thất thần. Coi như là ở tình huống mình không có phòng bị, nhưng cũng đã rất lợi hại.

"Mẫn ngi ta thực sự rất nhớ ngươi, ngày đêm suy nghĩ, nếu có thể được ôm ngươi, sẽ tốt đến cỡ nào."
Vừa hôn xong, Trí Hiền liền ôm Hiếu Mẫn thật chặc. Mười năm nay, nàng và Bạch Kỳ đã đi rất nhiều nơi, ngoại trừ nhân giới yêu giới và minh giới, ngay cả vô vọng cảnh cũng đi. Nàng ở nơi đó ngây người tròn năm năm, nhưng năm năm lại giống như là trăm năm năm nghìn năm vậy. Ngày ở vô vọng cảnh tựa như ngưng lặng, ở nơi đấy, nàng nhất định phải dùng hết sức để bảo vệ tính mạng của mình, bởi vì một khi chết ở đó, thì vĩnh viễn nàng sẽ không gặp lại Hiếu Mẫn.
May mà, hôm nay nàng đã trở về, rốt cuộc cũng có thể đứng ở bên người Mẫn nhi.

"Hôm nay ngươi đã thực hiện được, sao ngươi lại biết mà tới nam thiên thánh địa tìm ta?"
Hiếu Mẫn biết trong vòng mười năm Trí Hiền có thể trở nên lợi hại như vậy, nhất định là đã bỏ ra rất nhiều. Chỉ là nàng hiếu kỳ, làm thế nào Trí Hiền lại biết đến nam thiên thánh địa tìm mình?
"Ta vốn dĩ quay về phượng hoàng tộc trước tiên, sau đó. . . Phượng hoàng nữ vương nói với ta, ngươi xuống hạ giới."

"Mẫu hoàng nói với ngươi?"

Nghe thấy là Đệ Ngũ Đoan Ngọc nói cho Thương Vãn Trăn mình ở nơi nào, Hiếu Mẫn có chút kinh ngạc, dù sao nàng luôn cho rằng, Đệ Ngũ Đoan Ngọc vẫn còn bất mãn với Trí Hiền, nhưng hôm nay nàng lại trực tiếp nói chuyện với Trí Hiền, nói như vậy, có lẽ thái độ nàng dành cho Trí Hiền, cũng bởi vì thời gian mà thay đổi. Đương nhiên, cũng phải cảm tạ Đệ Ngũ Hoa Thanh mấy năm này cứ dính lấy Đệ Ngũ Đoan Ngọc.

"Hiện tại Ma tộc thế nào?"
Hai người ngồi ở trên giường, nhưng lại nói về thế cục hiện nay chứ không phải là chuyện trăng gió. Trí Hiền ôm Hiếu Mẫn, xa cách rất lâu mới gặp lại, đương nhiên Hiếu Mẫn cũng muốn thân mật với Trí Hiền, liền để cho nàng ôm.
"Ma tộc vẫn còn dò xét hoàng tộc, ta nghĩ mục tiêu lớn của Tàng Đồ là ta."
Hiếu Mẫn đã sớm đoán được, Tàng Đồ tấn công phượng hoàng tộc trước tiên, là muốn mình, tuy rằng chẳng biết hắn thực sự đã khôi phục thế nào lại còn muốn mình làm vật chứa, nhưng nguyên nhân sâu xa, nhất định là rất quan trọng. Nhìn Hiếu Mẫn trầm tư, Trí Hiền kéo nàng nằm xuống giường, nhẹ nhàng đè lên thân thể của nàng.

"Mẫn nhi hôm nay ta có thể bảo vệ ngươi, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào đả thương ngươi."

"Ừ." Hiếu Mẫn nhìn ánh mắt của Trí Hiền, gật đầu.

"Vậy. . . Mẫn nhi, trước khi bảo vệ ngươi, ta có thể làm chút chuyện khác hay không?"
Ý đồ trong mắt Trí Hiền quá mức rõ ràng, mà hai người xa cách mười năm, tự nhiên cũng cần phải giải quyết nỗi khổ tương tư. Hiếu Mẫn đỏ tai, nàng nghiêng đầu, gật một cái. Ngầm đồng ý như vậy, đương nhiên là chấp nhận.
Từ nam thiên thánh địa đến phượng hoàng tộc, nếu là trước đây, thì Trí Nghiên nhất định sẽ cảm thấy không yên, mà nay nàng lại cảm thấy thân ở chỗ nào cũng không hề gì. Nàng dựa vào giường, nhìn kinh văn mà Ân Tĩnh lưu lại, yên tĩnh đọc từng chữ. Quyển kinh văn này nàng đã nhìn qua vô số lần, trước đây ngay cả một chữ nàng cũng không muốn đọc, nhưng bây giờ đã sờ quyển sách này đến mức nát vụn.

"Tĩnh Tĩnh, loại sách nhàm chán thế này, sao lúc trước ngươi lại thích cơ chứ? Ta đã đọc rất nhiều lần, thế nhưng ta vẫn không hiểu ý của bọn họ. Tên Trí Hiền xấu xa kia đã đi theo phượng hoàng nhỏ của nàng, để ta một mình ở nơi này, nếu như ngươi cũng ở đây thì tốt rồi."
Trí Nghiên nằm ở trên người Ân Tĩnh, nhẹ giọng nói, nhìn gương mặt bình tĩnh của Ân Tĩnh, nhịn không được mà nhẹ nhàng hôn lên nàng.
Sau khi Ân Tĩnh ra đi, ngay cả hôn Trí Nghiên cũng khắc chế rất nhiều, nàng sợ mình sẽ làm hư Ân Tĩnh, phá hư cái niệm tưởng duy nhất của mình. Thế nhưng, nàng là rắn a, trong các loài yêu thì yêu xà là dâm nhất, làm sao có thể nhịn được cái loại tịch mịch này. Cảm thấy cơ thể lại vô cớ phát nhiệt, Trí Nghiên dựa vào Ân Tĩnh, khẽ cọ bộ ngực lên trên cánh tay của nàng.
Nàng biết thịt mềm của mình đã lớn hơn trước đây rất nhiều, vì có linh thai, nên trong này cứ căng sữa, cái loại cảm giác căng cứng làm cho Trí Nghiên cảm thấy bộ ngực rất đau, không xoa sẽ khó chịu, mà nếu xoa, thì sẽ khiến cho cơ thể phát nhiệt. Kỳ động dục của rắn đa số là vào mùa xuân mùa thu, nhưng sau khi có linh thai, thân thể này lại mẫn cảm hơn rất nhiều, chuyện phát tình, cũng không chỉ xuân thu mới có, mà là lúc nào cũng có thể bắt đầu.
Trí Nghiên vô lực tựa ở trên người Ân Tĩnh, nàng nhìn gò má của Ân Tĩnh, dần dần khó chịu. Nếu là trước đây, Ân Tĩnh nhất định sẽ không cam lòng để cho mình khó chịu như vậy. Nàng sẽ hôn mình, xoa mình, tiến vào thân thể của chính mình, làm cho mình vui vẻ đến điên cuồng. Nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể nằm ở đó, không nhúc nhích, mà mình, giống như là kẻ duy nhất trong câu chuyện cũ, thương cảm đến nỗi khiến cho người ta bật cười.
Trí Nghiên khẽ thở gấp, chỉ đơn giản là đè lên cánh tay của Ân Tĩnh đã còn không cách nào khiến cho nàng thỏa mãn. Nàng cởi bỏ y phục, lấy tay xoa hai khối căng tròn ở trước ngực của mình, cảm giác tê dại lại xen lẫn hơi đau để cho nàng nhịn không được mà kêu lên thành tiếng. Nhưng cảm giác như vậy, so sánh với lúc được Ân Tĩnh xoa bóp, vẫn còn kém xa.
"Tĩnh Tĩnh lại muốn rồi, làm sao bây giờ? Giúp ta một chút, giúp ta một chút đi." Cặp mắt của Trí Nghiên đỏ lên, ủy khuất lại khó chịu mà khóc. Nàng tách chân ra khoát lên trên chân của Ân Tĩnh, cầm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của nàng, chậm rãi đưa vào bên trong cơ thể của mình. Khi cơ thể trống rỗng được lấp đầy, Trí Nghiên thoải mái kêu lên, rồi lại khóc nhiều hơn.
Hôm nay nàng, cũng chỉ có thể làm như vậy mới có thể giao hợp với người yêu của mình. Ân Tĩnh, vĩnh viễn cũng sẽ không chủ động ôm mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro