chương 243
Nếu Hiếu Mẫn và Trí Hiền đã cực khổ tới đây, tất nhiên là cũng không thể tùy tiện rời khỏi. Ân Tĩnh trực tiếp mời các nàng vào trong điện, khi tay nàng vừa vung lên thì một bàn tiệc rượu liền xuất hiện. Trí Nghiên tâm tình tốt, cũng khôi phục bản tính ham ăn, nhìn trên bàn đều là loại thịt mình thích, nàng lắc lư vùi vào lòng Ân Tĩnh, không tim không phổi cầm lấy thịt bò thưởng thức, mãi cho đến khi Trí Hiền ở bên cạnh phải liên tục ghé mắt.
"Nói thật thì, ta không hề nghĩ tới, ngươi sẽ là thần." Trí Hiền đánh giá Ân Tĩnh của hiện tại, tuy rằng Ân Tĩnh vẫn dịu dàng cười, đối với Trí Nghiên cũng rất mực cưng chìu, thế nhưng Trí Hiền luôn cảm thấy có chỗ gì là lạ. Nàng và Hiếu Mẫn lựa chọn trầm mặc, nhìn Ân Tĩnh dịu dàng xoa bụng Trí Nghiên, đút Trí Nghiê ăn, cho dù lòng rất tò mò, nhưng vẫn dằn lại không hỏi.
Con rắn ngốc Trí Nghiên đương nhiên sẽ không phát hiện bầu không khí kỳ quái, nàng cảm thấy bây giờ mình nhất định là con rắn hạnh phúc nhất, có Ân Tĩnh ở bên, Trí Hiền cũng tới, trong bụng còn có cục cưng của nàng và Ân Tĩnh. Trước đây nàng còn là một con rắn cô độc, hiện tại đã không như vậy nữa rồi. Trí Nghiên càng nghĩ càng hài lòng, lại ăn nhiều hơn một chút, sau đó ăn no liền biến về nguyên hình, co lại thành một con rắn nhỏ vùi vào lòng Ân Tĩnh ngủ thiếp đi. Cảm thấy Trí Nghiên đã thật sự ngủ say, Ân Tĩnh hạ một tầng kết giới cách âm bên người nàng, ngẩng đầu nhìn Hiếu Mẫn cùng Trí Hiền.
Chỉ có điều, nụ cười dịu dàng khi đối mặt với Trí Nghiên đã biến mất, mà thay vào đó lại là vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo. Thấy sự biến hóa quá mức rõ ràng này, rốt cuộc Trí Hiền đã hiểu cảm giác là lạ khi nãy là từ đâu mà ra. Đối với cái vị được gọi là thần này, nàng không có gì xa lạ, dù sao lúc trước nàng cũng có trạm chán với các nàng.
Trí Hiền không quên vị thần này đã ba lần bốn lượt đả thương mình và Trí Nghiên, thái độ nói chuyện cũng cao cao tại thượng, dáng vẻ lại miệt thị chúng sinh. Trí Hiền cảm thấy, cho dù Ân Tĩnh là một kiếp luân hồi của Dục, thì cũng không có khả năng làm tính cách chính của Dục, cho nên nói, cái gọi là dịu dàng như khi nãy, căn bản là. . . giả bộ đi.
"Sao lại nhìn ta như vậy?" Nhận ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Trí Hiền, Ân Tĩnh quay sang nhìn, chỉ là một ánh mắt bình thường, nhưng lại làm cho Trí Hiền cảm thấy áp bách. Nàng biết người này thật sự là Ân Tĩnh, nhưng cũng là Dục.
"Ta chỉ là. . . tạm thời không có cách nào chấp nhận được sự thật bạn bè của mình là thần. Có điều, Ân Tĩnh quả thật không phải là người thường, chúng ta đã sớm biết nàng không bình thường, cũng là một người siêu thoát thế tục. Nhưng đối với Trí Nghiên, nàng lại nghiêm túc hơn bất kỳ người nào khác, cũng tốt hơn, lại càng không làm chuyện tổn thương tới Trí Nghiên."
"Hửm? Ý của ngươi là, ta làm nàng tổn thương?"
Nghe thấy lời Trí Hiền nói, Ân Tĩnh cười rộ lên, chỉ có điều nụ cười này lại có vài phần cảnh cáo.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu ngươi là thần, thì hẳn là rất dễ biết được chuyện của con rắn nhỏ, nhưng ngươi ở thượng thần giới mười năm, lại không hề đi tìm nàng, thậm chí nàng còn phải chủ động tới tìm ngươi. Ngươi sẽ không biết, mười năm này tạo thành tổn thương sâu đậm với nàng như thế nào."
Trí Hiền vẫn yêu thương Trí Nghiên, nàng biết mất đi người thương sẽ khó chịu đến cỡ nào. Mà Trí Nghiên, lại mang theo tâm lý không thể gặp lại Ân Tĩnh được nữa, ôm quyết tâm sinh xong hài tử sẽ chết, chống đỡ suốt mười năm. Đây đối với Trí Nghiên mà nói, là một cơn dằn vặt kéo dài dằng dặc, ngoại trừ cơ thể, thì lòng của nàng cũng bị mài mòn. Cho dù hiện tại nàng biểu hiện tựa như con rắn nhỏ không tim không phổi trước kia, thế nhưng. . . lẽ nào Ân Tĩnh không có phát hiện, Trí Nghiên đang sợ hay sao?
"Chuyện của bản tôn, khi nào đến phiên ngươi khoa tay múa chân." Nghe Trí Hiền chất vấn mình, trong lòng Ân Tĩnh cũng không vui, nhưng vẫn vì bảo trì một chút tôn nghiêm mà phản bác. Thấy bộ dáng của nàng, Trí Hiền còn muốn nói gì nữa, nhưng Hiếu Mẫn lại nắm tay nàng, cản nàng lại.
"Ân Tĩnh, ta biết suy nghĩ trong lòng ngươi, hoặc là nói, ta có thể lý giải tâm tư của ngươi. Tính cách của ta và ngươi, đại khái là có chút giống nhau."
Hiếu Mẫn không được tự nhiên như vậy, làm sao lại nhìn không ra người khác cũng đang không được tự nhiên. Sự dịu dàng Ân Tĩnh dành cho Trí Nghiên lúc nãy không thể nào là giả, chỉ là nàng sinh ra đã là thần, sự kiêu ngạo đã cắm rễ ở trong xương cốt của nàng. Hiếu Mẫn hiểu cái cảm giác này, tựa như lúc nàng phát hiện mình thích Trí Hiền.
Không muốn thừa nhận, nhưng lại muốn tới gần, sau cùng chỉ có thể mạnh miệng biểu hiện. Đương nhiên, những lời này Hiếu Mẫn sẽ không nói ra đâu.
Hiếu Mẫn nói xong, không khí chợt trầm mặc, Ân Tĩnh sờ thân rắn mềm mại của Trí Nghiên, động tác rất nhẹ nhàng. Nhìn cái cơ thể nhỏ nhắn mềm mại kia thoải mái duỗi người trong lòng ngực mình, Ân Tĩnh biết mọi thứ về Trí Nghiên, nàng có thể nhìn ra tâm tình của Trí Nghiên, nhưng lại không tìm được biện pháp giải quyết. Mình. . . phải làm sao mới có thể làm cho nàng an tâm?
"Ngoại trừ chuyện của con rắn nhỏ, còn có một chuyện khác, càng thêm cấp bách."
Trí Hiền cảm thấy chuyện của Ân Tĩnh và Trí Nghiên, nàng nói đến đó là tốt rồi, nói thêm nhiều cũng vô ích.
"Ta nghĩ, các ngươi tới đây, hẳn là không chỉ là vì Nghiên nhi, Ma giới khiến cho các ngươi không yên sao."
Ân Tĩnh thấy Trí Hiền không dây dưa về chuyện của Trí Nghiên nữa, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, nàng biết Ma giới và phượng hoàng tộc đã giằng co hơn mười năm, chỉ là nàng không hiểu, vì sao Tàng Đồ phải khai đao với phượng hoàng tộc..
"Đúng, đích thật là như vậy, chúng ta vốn hy vọng Thu Ánh Hàn có thể hỗ trợ, thế nhưng hiện tại có ngươi ở đây, hẳn là càng không có vấn đề, dù sao chúng ta là bạn thân."
Trí Hiền nói lời này, chính là không muốn cho Ân Tĩnh từ chối. Thấy nàng trực tiếp thân thiết, Ân Tĩnh khẽ nhíu mày. Quả thực nàng có chút kiêng nể tình cảm trước kia với Trí Hiền, coi như là vì Trí Nghiên, hoặc nói là tiêu diệt Tàng Đồ, nàng cũng sẽ hỗ trợ, chỉ là nàng luôn cảm thấy, mười năm không gặp, Trí Hiền đã trở nên đanh đá hơn rất nhiều.
"Một ngày chưa diệt trừ Tàng Đồ, thì sáu giới liền không an bình, diệt trừ hắn, tất nhiên là quan trọng nhất. Chỉ là ta chưa hiểu, vì sao hắn chỉ ra tay với phượng hoàng tộc."
Ân Tĩnh nhìn Hiếu Mẫn, cảm thấy mục tiêu của Tàng Đồ, nhất định là có liên quan tới Hiếu Mẫn.
"Đúng như ngươi suy nghĩ, hắn muốn cơ thể của ta làm vật chứa. Nếu lúc trước năng lượng của ngươi không có bị hắn hút đi, thì đã nói rõ, hắn vẫn chưa khôi phục chân thân."
"Hiện tại năng lượng của hắn, đích xác là không đủ, chỉ là, giết hắn cũng không phải là chuyện dễ."
Ân Tĩnh đang cân nhắc nên làm cái gì bây giờ, thì lúc này, ngủ đủ giấc Trí Nghiên rốt cuộc cũng tỉnh lại, thấy nàng dùng đầu rắn cọ vào người mình làm nũng, Ân Tĩnh nhịn không được cười rộ lên, lấy tay ôm nàng đặt vào lòng bàn tay, Trí Nghiên vươn lưỡi liếm lòng bàn tay của Ân Tĩnh, lắc lư đuôi rất là thích ý.
"Hôm nay nói đến đây thôi, đợi Thu Ánh Hàn trở về rồi thương thảo tiếp."
Ân Tĩnh không chịu nổi Trí Nghiên quấy rầy, nháy mắt liền dẫn nàng trở về tẩm cung. Mới vừa đến gian phòng, Trí Nghiên liền biến trở về hình người, nàng ôm cổ của Ân Tĩnh, chôn đầu vào cổ của nàng, trầm mặc.
"Tĩnh Tĩnh, cái tên ma kia, rất lợi hại đúng không?"
Tuy rằng được hạ kết giới cách âm, nhưng Trí Nghiên vẫn nghe được một chút, nàng còn nhớ rõ cái tên ma kia luôn muốn giết S6n Tĩnh, cũng biết cho dù mình hỏi cũng vô dụng, nàng căn bản không làm gì được.
"Ừ, trước đây phong ấn hắn đã rất khó, bây giờ hắn sống lại, tuy rằng lực lượng không đủ, nhưng cũng không phải là dễ đối phó."
"Nga. . . Nếu như ta lợi hại một chút, có thể giúp các ngươi thì tốt rồi." .
Trí Nghiên dựa vào giường, sờ cái bụng tròn vo của mình, trong mắt có chút thất lạc. Tóc tơ của nàng rũ xuống, hiếm khi hiện ra vẻ chăm chú. Ân Tĩnh biết, tâm tư của Trí Nghiên thực ra rất thông suốt, dáng vẻ ngốc nghếch, cũng không thật sự là nàng.
Trí Nghiên khi im lặng luôn luôn có loại cảm giác bị đè nén, Ân Tĩnh nhìn, liên tưởng đến mấy câu vừa rồi Trí Hiền trách cứ mình. Mình, thực sự làm cho Trí Nghiên sợ sao? Chắc là nàng vẫn luôn bất an, sợ mình bỏ đi, sợ mình lại không cần nàng. Mà hôm nay, dường như biện pháp duy nhất có thể an ủi nàng, chỉ còn lại một. Nghĩ như vậy, Ân Tĩnh đi tới, đè vai Trí Nghiên, rút đi làn váy vướng bận của nàng.
"Nghiên nhi, ta không biết nên làm cái gì, có lẽ chỉ có biện pháp như thế mới có thể làm cho ngươi an tâm đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro