Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 239

Sự thực chứng minh,Trí Nghiên chính là con rắn ngốc nhát gan lại còn sợ kẻ mạnh, bị Dục uy hiếp như vậy, thoáng cái liền không dám nói tiếp. Nàng biết khả năng của Dục, cũng biết nếu như mình thực sự tiếp tục làm càn, thì đối phương sẽ nhổ sạch dục căn của mình, tuy rằng lúc động dục vừa khó chịu lại vừa đói khát, thế nhưng Trí Nghiên không muốn vĩnh viễn cũng không thể động dục a, như vậy chẳng phải là không thể giao phối hay sao, nghĩ đến không thể giao phối, nàng sợ đến mức bệch mặt, chỉ có thể ôm y phục không muốn mặc vào, biếng nhác khoác lên người mà thôi.
Chẳng qua là, Trí Nghiên tuy rằng đàng hoàng, nhưng linh thai ở trong bụng thì lại không chịu đứng yên. Nằm ở trên giường một hồi, Trí Nghiên đã cảm thấy cái bụng đau gần chết, hơn nữa lúc nãy ăn quá no, bây giờ quả thực khó chịu vô cùng. Nàng nằm ở trên giường lật qua lật lại, khó chịu cắn ra giường, bụng đau đến nỗi sắp khóc lên, mà thực tế, nàng cũng đã khóc rồi.

"Yêu xà kia, ngươi làm gì thế." Dục nhìn như đang đi vào cõi thần tiên, nhưng thực ra đã sớm thấy hết một loạt phản ứng của Trí Nghiên, thấy nàng không ngừng xoay tới xoay lui, cái mông trắng nõn lắc lư, nhịn không được lên tiếng hỏi. Nhưng lại không nghĩ tới, đối diện chính là cặp mắt đẫm lệ của đối phương, đường nhìn giao nhau, bàn tay đã bị tay của Trí Nghiên nắm lấy. Lúc này đôi tay kia thật lạnh, cũng toàn là mồ hôi.

"Ngươi làm sao vậy?" Dục thấp giọng hỏi, ngay cả chính nàng cũng không phát hiện trong lời nói của mình mang theo chút lo lắng.
"Tĩnh Tĩnh, đau bụng. . . Thực sự rất đau." Trí Nghiên kéo tay của Dục đặt lên trên bụng, lần đầu tiên chạm vào cái bụng tròn vo như vậy, Dục hơi ngây người, cũng quên phản ứng. Đến hiện tại, nàng vẫn còn bài xích việc tiếp xúc với Trí Nghiên, bởi vì nàng phát hiện một khi mình tiếp xúc với con yêu xà kia, thì mình sẽ làm ra rất nhiều chuyện không giải thích được.
Dường như mấy lần trước đau lòng, còn có sự quan tâm lần này. Nàng biết linh thai trong bụng Trí Nghiên chính là của các nàng, mà linh thai này rất hung tàn, sức ăn cũng rất lớn. Dục thưởng thức linh thai có tính công kích như vậy, nhưng nhớ đến nó là của mình, lại có loại cảm giác nói không ra lời. Mà giờ khắc này, lần đầu tiên chạm vào linh thai, Dục có thể cảm giác được linh thai ở trong bụng Trí Nghiên đang không ngừng lộn xộn, giống như là muốn tuyên thệ chủ quyền của nàng.
Thấy Trí Nghiên đau ra nước mắt, Dục không tự chủ mà phóng ra uy áp. Luồng áp lực mạnh mẽ quét qua cả căn phòng, linh thai kia giống như là con sông bỗng nhiên bị tháo nước, trong nháy mắt liền an tĩnh lại. Thấy phản ứng của nàng, Dục hơi cau mày, rồi lại nâng khóe miệng. Quả nhiên, linh thai này không sợ Trí Nghiên, lúc nào cũng quậy nàng, nhưng lại rất sợ mình.

"Có đỡ hơn chút nào không?" Dục nhìn Trí Nghiên, nhỏ giọng nói, giọng điệu cũng mang theo chút nhu hòa hiếm thấy. Trí Nghiên nhìn nàng hồi lâu, từ từ xích đến bên người nàng, dùng đầu cọ lên bả vai của nàng, đè tay nàng xuống bụng không muốn buông ra.

"Vẫn còn muốn, đã lâu rồi Tĩnh Tĩnh không có như vậy."
Khi Trí Nghiên bắt đầu làm nũng, thì tuyệt đối là vô cùng dính người. Bị tay nàng dẫn dắt, xoa một vòng trên cái bụng tròn vo, Dục thật sự cảm thấy cảm giác sờ vào cũng khá tốt.
Mười năm mang thai, bụng của Trí Nghiên đã rất lớn, sờ vào tròn vo, tựa như là một quả bóng. Dục nhẹ nhàng dùng bàn tay ma sát, Trí Nghiên hưởng thụ nằm trên bờ vai của nàng, thỉnh thoảng hừ nhẹ vài tiếng, híp mắt an nhàn.

"Tĩnh Tĩnh, lúc nào linh thai này mới ra ngoài? Thật vất vả."
Tuy rằng Trí Nghiên đã sớm nói sẽ đẻ trứng cho Ân Tĩnh, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới mang linh thai là một chuyện vất vả như vậy. Nàng nhớ kỹ trước đây mình ra đời rất dễ, thế nhưng, hiện tại mình đã mang thai mười năm trời mà vẫn chưa có động tĩnh. Mỗi lần đau không chịu được, Trí Nghiên đều tưởng rằng sắp sinh, sau đó khóc sướt mướt đi tìm nam thiên lâu chủ, kết quả lại được cho biết, chẳng qua là đứa nhỏ đói bụng mà thôi.
Mỗi lần nghe thấy kết quả ấy, Trí Nghiên đều tức giận không biết đánh vào đâu, tại sao trên đời này lại có thể có một tên còn tham ăn còn đáng ghét hơn cả mình như thế? Mỗi lần đói bụng liền quấy phá mình, cũng không phải là mình không cho nó thức ăn, thực sự rất đáng ghét.

"Các linh thai giống thế này, chậm thì năm năm, lâu thì mười năm, mà cái này. . . Bản tôn cũng vô pháp xác định." Dục sờ sờ cái bụng của Trí Nghiên, liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của nàng, lại mau chóng dời tầm mắt.

"Ngươi cũng không biết sao, vậy có phải còn phải chờ thật lâu hay không." Nghe Dục nói cũng không biết, Trí Nghiên lại càng thêm uất ức. Nàng cảm giác nếu như mình lại vượt qua một cái mười năm, thì không biết có thật sự phát điên hay không.

"Nếu ngươi không muốn, vậy thì trực tiếp bỏ đi là được."
Thấy dáng vẻ thất vọng của Trí Nghiên, Dục thấp giọng nói. Thực ra nàng cũng không quá để ý tới việc có con, vả lại đối với nàng mà nói, con nối dòng, căn bản không có ý nghĩa gì cả. Lúc trước bảo là muốn Trí Nghiên sinh con, chẳng qua là mình mượn cớ mà thôi.

"Không, ta muốn, ta cũng không nói không muốn. Đây là con của ta và ngươi, làm sao ta lại không muốn."
Trí Nghiên nghe Dục nói như vậy, sợ đến nỗi vội vàng che bụng, nhìn dáng vẻ của nàng, Dục chỉ cảm thấy buồn cười, rõ ràng lúc nãy còn ghét tới ghét lui, bây giờ thì lại quý trọng?

"Ngươi muốn như thế nào cũng được, chỉ là, lấy năng lực của ngươi muốn sinh ra linh thai của bản tôn, là việc vô cùng nguy hiểm." Hiện tại Dục đã lười tranh cãi, nếu nàng đã giữ Trí Nghiên ở lại, thì cũng đã chuẩn bị thừa nhận. Nàng không có quá quắt như Thu Ánh Hàn nói, đã như vậy, nàng làm, thì nàng thừa nhận.

"Không sao, Tĩnh sẽ không để cho ta có chuyện."
Trí Nghiên lại đến gần người Dục, người nọ nhìn nàng một hồi, đem nàng đẩy ra, nháy mắt một cái lại biến mất. Nhìn gian nhà trống rỗng, Trí Nghiên nằm ở trên giường, nhịn không được cười rộ lên. Nàng có thể cảm giác được Dục đã không còn bài xích mình, vẻ dịu dàng toát ra trong lúc vô tình lúc nãy nàng cũng nhìn thấy. Chỉ có điều . . Nàng luôn cảm thấy Dục còn chú ý một việc, mà nàng cũng không biết giải quyết như thế nào mới tốt.
So với Trí Nghiên, thì tâm tư của Dục lại càng thêm phức tạp, từ cung điện đi ra, nàng ngồi ở cửa chính của thượng thần điện, nhìn xuống trần xuất thần, thế cho nên Thu Ánh Hàn đi tới bên người nàng cũng không phát hiện.

"Nếu như ngươi tới để giễu cợt, thì có thể đi." Dục liếc nhìn Thu Ánh Hàn, khinh thường nói, nhưng Thu Ánh Hàn chỉ lắc đầu, vỗ vỗ bả vai của nàng.

"Dục, ta không phải tới châm biếm ngươi, chỉ là muốn tới nói chuyện với ngươi một chút mà thôi. Chúng ta đã sống quá lâu, cũng nhận thức nhau rất lâu. Chỉ là bộ dáng của ngươi bây giờ, hoàn toàn khác với người mà ta quen biết."

"Ý ngươi muốn nói, bản tôn thu lưu một con yêu quái thấp hèn, việc này rất kỳ quái, đúng không?"
Sắc mặt của Dục khó coi, còn Thu Ánh Hàn vẫn mang dáng vẻ bất đắc dĩ.
"Không, cũng không phải là như
vậy, mà là cách làm của ngươi bây giờ, rất không giống ngươi. Thất tình lục dục là căn bản của vạn vật, từ nhỏ ngươi đã có thể điều khiển mọi thứ, ngươi chính là vô địch. Ngươi như thế, tại sao phải câu nệ cái gọi là tôn nghiêm? Cái đó đối với ngươi mà nói, thực sự còn quan trọng hơn vui vẻ sao?"

"Ngươi muốn nói giúp yêu xà kia sao, điều này không giống ngươi."
Dục có chút không quá tin tưởng một Thu Ánh Hàn luôn mang dáng dấp chuyện không liên quan tới mình sẽ giúp cho Trí Nghiên, nhưng Thu Ánh Hàn lại lắc đầu phủ nhận.

"Không phải là ta muốn giúp nàng, mà là đang giúp ngươi. Dục, ngươi chưa từng thích ai, cũng không có để ý tới ai, cho nên chính ngươi cũng không phát hiện, đối mặt với Trí Nghiên, ngươi thực sự vui vẻ rất nhiều. Luân hồi của ngươi chính là bản thân ngươi, cho dù ngươi phủ nhận sự tồn tại của Ân Tĩnh, thì ngươi vẫn là nàng."

"Những gì ngươi và Trí Nghiên trải qua là điều mà ngươi hướng tới, cũng là thứ ngươi thích, làm cho ngươi vui vẻ, chỉ là thân phận hiện tại làm cho ngươi không muốn thừa nhận mà thôi. Nhưng mà, ngươi là ai? Ngươi là Dục, là người đứng đầu trong ba vị thần, là người mạnh nhất trong sáu giới, không phải sao? Ngươi có thể tùy tâm sở dục, tuỳ ý làm bậy, không một ai có thể nhúng tay vào chuyện của ngươi. Đã như vậy, ngươi còn băn khoăn cái gì?"

Thu Ánh Hàn nói xong, Dục thật lâu không có trả lời, tưởng rằng nàng lại muốn đi vào ngõ cụt của bản thân, nhưng sau một lát, người nọ lại nở nụ cười. Chỉ có điều cái nụ cười này, lại có chỗ khác với Dục mà mình từng biết. Nó giống như là Ân Tĩnh mà mình đã từng gặp ở hạ giới, sạch sẽ, thuần khiết, lại dịu dàng.

"Mệnh, chuyện của bản tôn, vẫn chưa tới phiên ngươi nhúng tay. Nhưng mà, quả thực ta không cần suy nghĩ quá nhiều, tùy tâm sở dục, chính là quyền lợi của bản tôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro