chương 234
Trí Nghiên chưa từng nghĩ tới, hoá ra sau khi rơi vào tuyệt vọng, vẫn còn có thể thấy được hy vọng. Mười năm, tròn mười năm. Nàng chưa bao giờ biết mười năm sẽ dài như vậy, đối với một người có sinh mạng vô tận như mình, mười năm dường như bằng cả trăm năm nghìn năm. Nếu là năm thứ nhất, nàng còn có thể an ủi mình, nói rằng sẽ khá hơn, Ân Tĩnh sẽ không cam lòng rời bỏ mình.
Thế nhưng, thời gian cứ thế trôi qua, số hy vọng còn sót lại dùng để lừa gạt mình, cũng dần dần bị mài mòn. Trí Nghiên không có hi vọng, nếu như nói lý do duy nhất giúp nàng sống sót, thì chỉ là vì để sinh ra đứa trẻ của nàng và Ân Tĩnh, sau đó nàng sẽ đi theo Ân Tĩnh. Thế nhưng. . . Cái người xuất hiện ở trước mặt mình, nàng có gương mặt giống Ân Tĩnh như đúc, tuy rằng nhìn qua chói mắt hơn, cảm giác mang đến cho người ta cũng hoàn toàn một trời một vực, thế nhưng. . . Trí Nghiên có thể cảm nhận được cái cảm giác quen thuộc ở trên người nàng, mà người này, cũng chính là Hàm Ân Tĩnh của nàng.
"Mệnh, từ khi ngươi và cái tên ma kia đến với nhau, thì càng ngày càng không có có chừng mực, thượng thần giới, há là nơi yêu vật thấp hèn có thể tới?"
Dục không nhìn Trí Nghiên thậm chí còn không nhìn hành động của nàng, chỉ lạnh lùng mà nhìn Thu Ánh Hàn, nghe nàng nói như vậy, Thu Ánh Hàn lôi kéo Trọng Nhan Nặc đang muốn cải lại, cười cười đi tới bên người Trí Nghiên.
"Dục, ta chỉ vì ngươi suy nghĩ mà thôi. Tên nhóc này, là sủng vật của ngươi đi." Thu Ánh Hàn chỉ chỉ Trí Nghiên, mặc dù bị gọi là sủng vật, nhưng hai mắt Trí Nghiên vẫn tỏa sáng, nàng nhìn chằm chằm vào Dục, hoặc là nói, nhìn thấy Ân Tĩnh hoạt bát, vẫn còn sống, kìm lòng không đậu tiến lên.
"Tĩnh Tĩnh, ngươi không chết. . . Ngươi thực sự không chết? Ta. . . Ta rất nhớ ngươi. . . Ngươi đã trở về, thật tốt, ta thực sự nghĩ rằng ngươi đã chết."
Trí Nghiên chạy đến bên người Dục, muốn đụng vào nàng, rồi lại bị một luồng áp lực vô hình làm cho sợ đến mức không dám lộn xộn. Thấy bộ dáng của nàng, Dục bình thản quay về nhìn nàng, quét qua cái bụng nhô lên của nàng, hiện lên một tia sát ý.
"Bản tôn không phải là người ngươi nói, yêu quái, ngươi không nên tới nơi này."
Ánh mắt của Dục rất lạnh, có lần để cho Trí Nghiên cảm thấy nàng thực sự nhận lầm người, thế nhưng. . . cho dù nàng lạnh lùng với mình đến cỡ nào, thì cảm giác an tâm trên người nàng là thứ Trí Nghiên không thể nào quên được.
"Không phải. . . Rõ ràng là nàng, tại sao phải nói là không phải chứ? Trên người ngươi có cảm giác của nàng, ta có thể cảm nhận được. . ."
Trí Nghiên kích động nói, nhịn không được đưa tay kéo lấy cánh tay của Dục, bỗng nhiên bị nàng chạm vào, trong nháy mắt Dục ngẩn người. Nàng trời sinh là thần, linh lực cùng uy áp mạnh mẽ đã sớm vô ý thức trở thành thứ quanh quẩn ở quanh người nàng. Một khi yêu ma tùy tiện tới gần, liền sẽ bị phần uy áp này gây thương tích, thế nhưng. . . con yêu quái này vừa rồi rõ ràng là mới bị chế trụ, nhưng bây giờ lại không hề bị thương đụng vào mình.
Quả nhiên là. . .
Dục lạnh lùng nhìn Trí Nghiên, đột nhiên cảm thấy Thu Ánh Hàn đúng thật là dẫn theo một vấn đề khó khăn tới cho mình. Con yêu này, mình đã sớm quên mất, dù sao đó là việc ở nhân giới, đã không còn quan hệ gì với mình. Nhưng hết lần này tới lần khác khi đó lại để lại hậu hoạ, dẫn đến phiền phức như hôm nay.
"Thứ thấp hèn kia, nếu ngươi cảm thấy bản tôn là tên nhân loại mà ngươi nghĩ, thì đó bất quá chỉ là mong muốn của riêng ngươi. Người kia, chưa bao giờ tồn tại, nàng chỉ là một vòng luân hồi của bản tôn mà thôi."
Dục dùng uy áp đánh Trí Nghiên sang một bên, thấp giọng nói. Nàng là thần, vả lại còn là tôn chủ của thần giới, nhưng mặc dù là thần, thì cũng có lúc cảm thấy nhàm chán.
Dục sở dĩ là dục, là bởi vì nàng tùy tâm sở dục, nàng điều khiển thất tình lục dục của vạn vật trên thế gian, hành động cũng như vậy. Ở thần giới quá lâu, Dục suy nghĩ rất nhiều phương pháp giết thời gian, thậm chí còn không tiếc dùng luân hồi chuyển thế để cho qua ngày. Nàng đặt một phần nhỏ của nguyên thần vào trong ngự mệnh tháp, tiện tay ném xuống trần.
Rồi lại đem thần thể cùng đại bộ phận thần lực của mình niêm phong cất vào kho ở trong thần giới, một phần lực lượng còn lại, cũng chính là cái gọi là linh hồn đi luân hồi. Kiếp đầu tiên nàng thử làm đế vương, công lao vĩ đại, được hậu nhân ca tụng. Mà kiếp thứ hai, nàng chán ghét cuộc sống của người bình thường, liền đi lên con đường tu tiên, lúc đó cũng là kỳ tài hiếm có.
Khi đó, mặc dù là người tu tiên, nhưng nàng cũng tùy tâm sở dục, nàng vừa là chính lại vừa là tà, không chính thống, nhưng cũng không tạo nghiệt. Chuyện duy nhất đã làm khác người, e rằng chính là lúc buồn chán mà giết chết một con rồng, đem viên long châu cho một con yêu xà vừa có linh trí. Nàng cố ý làm như vậy, bởi vì nàng biết rất nhiều người muốn cướp viên long châu này, mình giữ lại nhất định là không tốt, mà con rắn kia nhìn qua vô cùng ngu xuẩn, nàng liền cho nó, mà con rắn ngu xuẩn ấy cũng thực sự nuốt vào.
Sau này, nhìn con rắn ngu xuẩn ấy bị một đám tu tiên nhân sĩ cùng yêu quái đuổi đánh, nàng vui vẻ ngồi ở một bên xem náo nhiệt, càng nhìn càng cảm thấy thú vị. Thật sự là nàng không ngờ tới, sau này, thậm chí là hiện tại, còn gặp được con rắn kia.
Dục mặc dù ngủ say, nhưng cũng có thể điều khiển số mệnh luân hồi của nàng, thế nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới, kiếp thứ ba lại thành một người rất bình thường. Kẻ cho tới bây giờ đều tùy tâm sở dục như nàng, thành một ni cô không muốn không cầu, lại còn là một người hết sức bình thường. Tuy rằng không thú vị, nhưng rốt cuộc vì giết thời gian, nên cũng thôi. Chẳng qua là Dục tuyệt đối không nghĩ tới, đời này mình sẽ gặp phải một con yêu quái, lại còn khuấy động thần lực trong ngự mệnh tháp.
Tất cả những lần luân hồi của Dục đều là những lần dạo chơi của linh hồn nàng, một khi chết đi, thì tất cả lực lượng và ký ức đều có thể trở về cơ thể của nàng ở thần giới, sau đó nàng lại có thể lựa chọn luân hồi. Nhưng lúc này đây, rõ ràng là có quá nhiều chuyện xảy ra sai lầm. Ngàn không nên vạn không nên, chính là thân thể luân hồi không nên hấp thu thần lực trong ngự mệnh tháp, mang theo ý thức của mình tới đó.
Sau này Tàng Đồ sát hại kiếp thứ ba của Dục, cũng chính là người tên Ân Tĩnh hắn cho rằng đã hấp thu hết năng lượng của mình, nhưng thực ra cũng chỉ là một chút linh lực mà thôi. Ngược lại còn làm cho mình quay về thần thể, kết thúc kiếp thứ ba.
"Cho nên nói, người mà ngươi nghĩ, cho tới bây giờ đều không hề tồn tại, hết thảy đều chỉ là một kiếp luân hồi của bản tôn mà thôi."
Dục nhẹ giọng nói, mà Trí Nghiên không ngừng lắc đầu, nàng đỡ người đứng lên, không nghe theo vẫn đi đến bên người Dục.
"Không phải, nàng có tồn tại, nàng chính là ngươi, ngươi chính là nàng. Ta có thể từ trên người ngươi cảm nhận được cảm giác quen thuộc, và cảm giác an tâm. Nếu như ngươi nói ngươi không phải là nàng, thì giải thích thế nào, Hàm Ân Tĩnh là người, cho dù linh lực của nàng có mạnh hơn, thì cũng sẽ không làm cho linh thai như vậy."
Trí Nghiên sờ bụng, mà câu hỏi này lại khiến cho Dục nhíu nhíu mày, đây chính là sai lầm của nàng, tại thời điểm không khống chế được mà làm chuyện đó với yêu xà kia. Nhưng nàng vẫn cảm thấy đây chẳng qua là vì Ân Tĩnh của kiếp đó ảnh hưởng, chứ không phải là do nàng muốn. Bao quát cả luồng uy áp đột nhiên biến mất lúc nãy, cũng như vậy.
"Cho dù bản tôn là nàng, thì hôm nay mọi thứ đều kết thúc, thần giới không cho phép đám yêu vật thấp hèn các ngươi ở lại, ngươi đi đi."
Dục thấp giọng nói, hạ tối hậu thư. Thấy nàng xoay người sắp bỏ đi, cặp mắt của Trí Nghiên đỏ lên, nàng vội vàng chạy tới, muốn ôm lấy nàng, lại bị uy áp cường đại đánh bay, khóe miệng chảy ra một tia máu đỏ thắm.
"Thứ thấp hèn kia, ngươi thật to gan."
Dục miệt thị nhìn Trí Nghiên, yêu xà kia, vừa rồi lại muốn ôm mình, thật thất lễ. Chỉ dựa vào sự khinh nhờn mà nàng gây ra, đã đủ chết hơn nghìn vạn lần.
"Lá gan của ta một chút cũng không lớn, ta chỉ muốn ôm người mình yêu, có cái gì không đúng sao?"
Trí Nghiên nhìn Dục, rốt cuộc nhịn không được chảy nước mắt, thấy phản ứng của nàng, Dục cười cười, vừa phất tay, mấy tên thị vệ mặc áo giáp vàng đã bắt Trí Nghiên lại.
"Nhốt nàng vào tù đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro