Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 226

Trí Hiền nói xong, rất lâu sau Hiếu Mẫnvẫn không có đáp lại, nhưng cũng không có từ chối rõ ràng. Nàng cúi đầu chẳng biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng hành động cắn chặt môi dưới lại để lộ sự khẩn trương cùng do dự của nàng. Lần đầu tiên Trí Hiền thấy dáng vẻ quấn quýt của nàng, qua một lát lại bắt đầu yêu thương. Thực ra nàng yêu mến Hiếu Mẫn, chỉ cần nhìn nàng, tới gần nàng hơn những người khác là đã thỏa mãn, nếu như có thể có được nàng là điều vô cùng may mắn, nhưng nếu không thể, thì nàng cũng không muốn ép buộc Hiếu Mẫn.

"Nếu Mẫn nhi không muốn, ta. . ."

"Cũng không phải là ta không muốn."
Trí Hiền còn chưa nói dứt lời, thì đã bị Hiếu Mẫn mở miệng cắt ngang, tiếng nói của nàng vẫn chưa khôi phục lại vẻ bình thản như trước kia, mà là có chút lo lắng.

"Vậy ý Mẫn nhi là, ngươi nguyện ý cho ta phải không?" Thấy Hiếu Mẫn không có cự tuyệt, Trí Hiền lấy lại tinh thần, nàng ôm Hiếu Mẫn chậm rãi nằm lên trên giường, cùng nghiêng người, nhìn nhau.
Đối với các nàng mà nói, rất hiếm khi có thời gian cùng nhau nằm ở trên giường như thế này, thứ nhất là các nàng không cần ngủ nghỉ, thứ nhì chính là, các nàng rất ít khi thấy mệt, vô duyên vô cớ nằm ở trên giường còn không bằng ngồi thiền điều tức, tăng tu vi. Trước đây Trí Hiền vẫn luôn không hiểu vì sao mỗi ngày mỗi đêm Trí Nghiên đều phải quấn lấy Ân Tĩnh nằm ở trên giường, nhưng bây giờ nàng tự cảm nhận qua, mới hiểu hoá ra cái gì cũng không cần làm, chỉ cùng người mình thích nằm ở trên giường, đúng là chuyện rất thoải mái.
Dung mạo của Hiếu Mẫn đương nhiên không cần phải nói, nàng là tài năng lớn của phượng hoàng tộc, mà tướng mạo cùng khí chất, làm sao lại không phải là vạn năm mới gặp một lần. Tướng mạo của nàng thực ra cũng không phải là mang đến cho người ta cái cảm giác lạnh lùng, ngũ quan cũng thiên về cảm giác nhu hòa nhiều hơn. Thậm chí đuôi mắt còn hơi xếch, lúc khẽ thức dậy, cũng có chút nhẹ nhàng nóng bỏng.
Nhưng bình thường nàng luôn luôn phụng phịu, giả vờ lạnh lùng, cao cao tại thượng, cũng làm cho đại đa số mọi người không dám nhìn thẳng vào nàng, làm cho bọn họ chỉ nhớ rõ sự mạnh mẽ và bất khả xâm phạm của nàng, rồi bỏ quên vẻ đẹp của nàng. Có lẽ là vẫn còn đang đấu tranh tâm lý, nét mặt của nàng rất quấn quýt, trên mặt tản ra một màu hồng nhàn nhạt, nằm nghiêng làm cho mái tóc của nàng xõa tung trên gối, mái tóc đỏ như lửa ấy, xinh đẹp rực rỡ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cháy lên.

"Mẫn nhi, ngươi thật là đẹp." Trí Hiền đưa tay vén tóc Hiếu Mẫn, nhẹ giọng nói, nàng chậm rãi kề sát vào, tiến đến vị trí làm cho các nàng đều cảm thấy đủ nguy hiểm, mà giờ khắc này, chóp mũi của mình và Hiếu Mẫn đang chạm vào nhau, cánh môi gần như không xa cách. Trí Hiền phát hiện đường nhìn của Hiếu Mẫn lóe sáng, có lẽ là nàng cũng phát hiện căng thẳng như vậy không thích hợp với nàng, liền chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Đây là một loại mời gọi, mà với tư cách là người được mời, Trí Hiền không hề có lý do gì cự tuyệt.
Nàng tiến tới, hé môi ngậm lấy cánh môi của Hiếu Mẫn, dùng đôi môi mềm mại hôn đối phương. Mùi hương trên người Hiếu Mẫn rất thơm, là hương hoa nhàn nhạt, mà loại mùi hương này, hơn phân nửa là do nàng quanh năm ngâm người trong hoa lộ mà thành, ngửi vào khiến cho người ta muốn ngừng mà không được, lâng lâng bay bổng.
Để nếm được nhiều vị ngọt hơn, Trí Hiền vươn lưỡi, dò vào trong khoang miệng của Hiếu Mẫn, nàng giống như là bỗng nhiên tăng thêm mấy vạn năm đạo hạnh, dễ dàng mở lối, một mực thâm nhập vào trong miệng của nàng, không kiêng nể gì mà chơi đùa, lay động hoàn toàn Hiếu Mẫn.
Mặc dù các nàng tiến triển trầm mặc không tiếng động, nhưng Hiếu Mẫn rõ ràng là đang thở dốc dồn dập, Trí Hiền vẫn cảm giác được, hoá ra Mẫn nhi cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác, thở dốc càng nhanh, đã nói lên nàng càng yêu thích mình đối xử với nàng như thế.

"Mẫn nhi, thích không?" Vừa hôn xong, Trí Hiền tham lam liếm khóe miệng, nàng rất muốn tiếp tục nhấm nháp vị đạo của Hiếu Mẫn, nhưng trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Trí Hiền cúi đầu liếc nhìn y phục chỉnh tề của các nàng, mặc dù một cái pháp thuật là có thể làm cho các nàng sạch trơn, nhưng vào thời điểm này, dùng tay cởi từng tầng một, rõ ràng là càng thêm thú vị.

"Mẫn nhi, giúp ta cởi, được không?"
Trí Hiền đỡ Hiếu Mẫn ngồi dậy, giang hai cánh tay, muốn đòi Hiếu Mẫn hỗ trợ, nghe thấy yêu cầu như vậy, Hiếu Mẫn cúi đầu xuống thấp hơn, tựa như là đang do dự.
"Sao ngươi lại muốn ta giúp ngươi, chính ngươi không thể hay sao?"
Quả nhiên, đã đến nước này rồi, mà Hiếu Mẫn vẫn còn mạnh miệng, thấy nàng cầm vạt áo của chính mình, Trí Hiền cười cười.

"Nếu Mẫn nhi không giúp ta, vậy ta giúp Trí Hiền trước là được rồi." Trí Hiền nói, động thủ muốn cởi y phục của Hiếu Mẫn, người nọ thấy thế, vội vàng né ra.

"Tự ta cởi là được." Lần đầu tiên trong đời Hiếu Mẫn phải vội vã và khẩn trương lên tiếng như vậy, nhưng mà, lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền hối hận, bởi vì nàng phát hiện, so với việc để cho Trí Hiền cởi, thì mình tự cởi lại càng thêm khó mà chấp nhận.
Hiếu Mẫn gẩng đầu, mắt thấy Trí Hiền đang chờ mình cởi ra, chớp mắt liền hối hận. Nói thật thì, trong phượng hoàng tộc vạn năm như một ngày, sinh hoạt của mỗi người hầu như đều làm theo trình tự. Các nàng mặc dù thành hôn, nhưng chỉ là vì sinh hạ linh thai làm người thừa kế, chứ không giống như những người ở trần gian, đơn thuần là để sinh sôi nảy nở.
Hiếu Mẫn vẫn không hiểu vì sao Trí Hiền muốn cùng mình làm chuyện này, nếu nàng muốn có con với mình, thì trực tiếp ngưng tụ linh lực hóa thành linh thai không tốt sao? Huống chi các nàng đều là nữ, cho dù có làm, thì cũng sẽ không có con nối dòng đúng không? Đã như vậy, Hiếu Mẫn suy nghĩ hồi lâu, rồi đem dục vọng của Trí Hiền phân loại vào phương diện phát tiết cùng tư dục.
Nàng còn nhớ rõ lần trước cùng Trí Hiền làm việc ngượng ngùng này, dáng vẻ của Trí Hiền cực đẹp, ngay cả mình không thừa nhận cũng không được, vào lúc đó, nàng đã quên chuyện túi da chỉ là vật ngoài thân, thậm chí cảm thấy việc ngượng ngùng này cũng không có kinh khủng đến như vậy. Mà nay, Trí Hiền đề xuất muốn làm việc ấy với mình, Hiếu Mẫn cũng tò mò, thực ra cũng. . . không muốn cự tuyệt Trí Hiền.
Theo như lời Đệ Ngũ Hoa Thanh nói, mình vẫn chưa học được cách làm sao để thích một người, vậy thì, chí ít làm cho đối phương vui vẻ chính là điều căn bản nhất, Trí Hiền muốn làm việc đó với mình, nếu mình đồng ý, thì nàng sẽ hài lòng, nhưng phải tự mình chủ động cởi bỏ y phục, không khỏi quá mức càn rở. Việc khó này, quả thực so với chém giết mấy nghìn yêu ma còn khó hơn.

"Thế nào? Mẫn nhi muốn đổi ý? Ta nhớ rõ Mẫn nhi đã từng nói, mình nói một ... không ... hai."
Trí Hiền vẫn muốn tiếp tục trêu chọc Hiếu Mẫn, nàng hiểu rất rõ người này nói là làm, quả nhiên, nàng vừa nói như vậy, Hiếu Mận liền thôi giãy dụa.

"Ngươi. . . Vậy ngươi cũng. . ."

Hiếu Mẫn liếc nhìn Trí Hiền, lời ngầm chính là ngươi cũng nên cởi, không nên để ta tự cởi một mình, Trí Hiền gật đầu, đương nhiên là nàng cũng muốn cởi nha, bởi vì nàng càng muốn thân mật với Mẫn nhi.
Thấy tình hình như đạn đã lên nòng, Hiếu Mẫn cúi đầu, đặt hai tay lên cổ áo khoác trước, chậm rãi cởi bỏ ngoại bào màu đỏ. Hiếu Mẫn không thích quần áo có kiểu dáng quá phức tạp, cho nên ăn mặc cũng đơn giản. Thấy nàng hơi hơi ngẩng đầu, lộ ra cái cổ xinh đẹp, Trí Hiền nhìn, nhịn không được mà nuốt nước bọt.
Mà Hiếu Mẫn lúc này, cũng cởi đi chiếc váy dài ở bên ngoài. Không có áo khoác cùng váy, trên người Hiếu Mẫn chỉ còn lại chiếc áo lót. Nhìn chiếc áo màu trắng thuần khiết kia, Trí Nghiênvngừng thở, đường nhìn ngưng lại trên gương mặt phiếm hồng của Hiếu Mẫn. Cho dù nàng vẫn luôn cúi đầu, thế nhưng hai cái lỗ tai nho nhỏ đã đỏ ửng, cắn chặc môi dưới đã để lộ sự khẩn trương của nàng.

"Ngươi chớ có nhìn chằm chằm vào ta như vậy." Hiếu Mẫnvnhận ra đường nhìn quá mức chăm chú của Trí Hiền, thấp giọng nói, nhìn nàng do dự mà đứng đó, Trí Hiền cũng không nhẫn được nữa, nàng chậm rãi tiến tới, đặt hai tay lên vai của Hiếu Mẫn, cởi bỏ lớp áo đã lâu vẫn chưa có gì thay đổi, vắt lên cánh tay của Hiếu Mẫn.

"Hiếu Mẫn, để ta giúp ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro