chương 223
Rời Nam thiên lâu, Trí Hiền đi theo Hiếu Mẫn băng qua truyền tống trận đến phượng hoàng tộc. Lần thứ hai bước vào cái nơi có rất nhiều ý nghĩa với mình, tâm tình của Trí Hiền nói là phức tạp, thì phần nhiều chính là thấp thỏm. Nàng không quên lần trước Đệ Ngũ Đoan Ngọc châm chọc mình như thế nào, mà lúc ở Nhạc yêu cốc, nàng cũng biết rất rõ không nên để Hiếu Mẫn dây dưa với mình, lúc này thấy Hiếu Mẫn thoải mái mang mình tới đây, Trí Hiền không khỏi lo lắng.
"Trạng thái của ngươi rất loạn, ta cảm nhận được." Hiếu Mẫn nhận ra Trí Hiền khẩn trương, thấy nàng len lén che giấu, không khỏi mở miệng. Thực ra lần này mang Trí Hiền trở về, cũng không phải là nàng không có chuẩn bị gì cả.
Trước đây quả thật Đệ Ngũ Đoan Ngọc là người nói một không hai trong phượng hoàng tộc, nhưng hiện tại đã có Bạch Kỳ, hầu như các vị trưởng lão đều đứng về phía Bạch Kỳ, lại thêm Đệ Ngũ Hoa Thanh cũng đã trở về, thoáng cái liền cắt giảm thế lực của Đệ Ngũ Đoan Ngọc. Hôm nay Đệ Ngũ Đoan Ngọc phải đối mặt với Bạch Kỳ và Đệ Ngũ Hoa Thanh, làm sao còn thời gian quan tâm tới mình?
"Mẫn nhi, ngươi thật sự cảm thấy ta ở lại phượng hoàng tộc không thành vấn đề sao? Mẫu hoàng của ngươi. . ."
"Phía mẫu hoàng sẽ tự có người giúp đỡ, đi thôi, dẫn ngươi tới chính điện."
Hiếu Mẫn đi ở đằng trước, quay đầu lại liền phát hiện Trí Hiền vẫn ngơ ngác đi theo sau lưng mình, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Trí Hiền chẳng tự tin, Hiếu Mẫn khẽ nhíu mày, nàng bỗng nhiên đi tới, nhanh chóng hôn lên gò má của Trí Hiền, rồi lấy tốc độ cực nhanh rời khỏi.
Phát hiện mình được Hiếu Mẫn hôn, Trí Hiền ngơ ngác sờ lên gò má của mình, hoàn toàn không nghĩ tới Hiếu Mẫn lại ở ngay trong phượng hoàng tộc chủ động thân thiết với mình, sai, cho dù là bình thường ở những nơi khác, cũng không có loại chuyện này, Trí Mẫn có chút thụ sủng nhược kinh ôm mặt, kích động không biết nên nói cái gì cho phải.
"Mẫn nhi, ngươi. . . ngươi vừa chủ động. . ."
"Chớ nói lời vô ích, mau chút đi."
Trí Hiền mới vừa muốn nói gì đó, thì Hiếu Mẫn đã nhịn không được cắt ngang nàng, rất nhanh đi về phía chính điện, thấy vành tai đỏ ửng của nàng, Trí Hiền cười, lại cảm thấy nỗi khẩn trương trong lòng nháy mắt đều tan biến. Hiếu Mẫn, để có thể đứng ở bên cạnh ngươi, thì cảm giác tự ti, đúng thật là ta không nên có, cám ơn ngươi.
Theo Hiếu Mẫn cùng nhau vào trong đại điện, nơi đây vẫn tráng lệ giống như lần trước, mà khuôn mặt của Đệ Ngũ Đoan Ngọc vẫn còn mang theo vẻ xem thường và không nhẫn nại, chỉ là lần này còn sâu hơn. Trí Hiền cảm thấy nguyên nhân không phải ở nơi mình, mà là Bạch Kỳ đang cười hì hì ở bên cạnh, còn có Đệ Ngũ Hoa Thanh ở cách đó không xa.
"Mẫn nhi, ngươi càng ngày càng không hiểu chuyện, chỉ là một tên tiểu yêu, mà ngươi lại mang đến phượng hoàng tộc, ngươi có biết ngươi phạm vào sai lầm lớn hay không?"
"Đoan Ngọc, Mẫn nhi nàng chỉ là. . ."
"Đệ Ngũ Hoa Thanh, ta không có hỏi ngươi."
Thấy mình mới vừa nói xong Đệ Ngũ Hoa Thanh liền xen mồm, Đệ Ngũ Đoan Ngọc rất muốn dùng linh lực đánh bay cái người đang nỡ nụ cười kia, nhưng nàng biết, nếu mình làm như vậy, thì Bạch Kỳ tuyệt đối sẽ không tha cho nàng, hơn nữa lấy năng lực hiện tại của mình, sợ là còn chưa đấu lại Bạch Kỳ.
"Mẫu hoàng, nàng là người Mẫn nhi lưu ý, hôm nay ma giới chẳng biết có ý đồ gì, dưới trần linh lực loãng, xin ngài cho phép nàng tạm ở đây một khoảng thời gian ngắn, sẽ không gây ra bất kỳ rắc rối gì cho ngài."
"Ở tạm một thời gian ngắn, Mẫn nhi có biết ngươi đang nói gì hay không? Đó là yêu nghiệt, sao có thể ở lại trong phượng hoàng tộc của chúng ta, bổn hoàng không cho phép, hiện tại lập tức trục xuất nàng ra khỏi tộc."
Đệ Ngũ Đoan Ngọc nói xong, đã có vài thủ vệ mặc áo giáp đi tới, nhưng Bạch Kỳ bỗng nhiên trừng mắt, bọn họ lập tức mềm chân quỳ xuống đất. Bạch Kỳ lắc lư đi tới bên người Trí Hiền, nhìn mặt nàng một hồi, rồi chọt chọt vào người nàng, sau đó lại lớn tiếng nở nụ cười.
"Thú vị, tiểu yêu này rất thú vị nha. Rõ ràng là con gà con, nhưng lại hoàn toàn không có khí chất yêu quái, mà là giống như tiên nữ, ngay cả yêu khí cũng không ngửi được. Tiểu Mẫn, ánh mắt không tệ nha."
Bạch Kỳ tán thưởng Trí Hiền, mà Đệ Ngũ Hoa Thanh cũng đưa nàng một ánh nhìn công nhận, thấy các nàng hoàn toàn coi mình là không khí âm thầm trao đổi, Đệ Ngũ Đoan Ngọc càng thêm tức giận.
"Bạch Kỳ trưởng lão, cho dù yêu quái có tu luyện lợi hại hơn đi nữa, thì chung quy cũng chỉ là yêu mà thôi, vẫn là nhanh nhanh trục xuất mới tốt."
"Đoan Ngọc à, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có cái tính cách này, là rất bảo thủ, thực sự là, yêu thì thế nào, yêu lợi hại, thì ngươi cũng đánh không lại đâu. Ta thấy căn bản của tên yêu quái này rất khỏe, hôm nay ta sẽ thu nàng làm đồ đệ của ta, sau này nàng theo ta, tu luyện."
Bạch Kỳ vừa nói ra lời này, Đệ Ngũ Đoan Ngọc thiếu chút nữa đã bóp nát linh thạch phượng hoàng vàng điêu khắc trên thành ghế, nàng không nghĩ tới Bạch Kỳ sẽ ra chiêu này. Đường đường là Bạch thị quý tộc, trưởng lão đứng đầu phượng hoàng tộc, lại muốn thu nhận một tên yêu quái làm đồ đệ, buồn cười, nếu như chuyện này bị long tộc biết tới, quả thực là vô cùng nhục nhã.
"Bạch Kỳ trưởng lão, ngươi. . ."
"Đứng đờ ra đó làm cái gì, nhanh quỳ xuống gọi sư phụ a." Bạch Kỳ hoàn toàn không để ý tới Đệ Ngũ Đoan Ngọc, mà là tiếp tục trò chuyện với Trí Hiền, nghe nàng nói như vậy, Trí Hiền vội vàng bụp một tiếng quỳ xuống đất, còn dập đầu ba cái, kêu sư phụ. Đệ Ngũ Đoan Ngọc khẽ đơ, lại thấy ánh mắt tán thưởng của Đệ Ngũ Hoa Thanh, nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi. Đột nhiên nàng cảm thấy quyền lợi căn bản của mình ở phượng hoàng tộc đã bị Bạch Kỳ diệt hết, mà thôi mà thôi, tên Trí Hiền này, nếu các nàng muốn giữ, vậy thì giữ đi.
Thấy Đệ Ngũ Đoan Ngọc dễ dàng thỏa hiệp như thế, Trí Hiền rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng cảm thấy vừa rồi Bạch Kỳ nói như vậy, đại khái là ứng biến để giữ mình lại mà thôi, ai ngờ Bạch Kỳ lại vỗ vai của nàng, lôi nàng đứng lên.
"Con gà con, ngày mai tới tu luyện với ta."
"Ôi chao? Thật vậy sao? Bạch Kỳ tiền bối, ngươi thật sự muốn thu ta làm đồ đệ?"
"A. . . Con gà ngốc này, không thật thì là giả phải không? Ta thật sự thấy xương cốt của ngươi không tệ, hay là nói, ngươi không muốn?"
"Không không không, ta muốn, mời sư phụ chỉ dạy cho ta."
Trí Hiền lại vội vàng quỳ xuống, thấy nàng lại quỳ, trên gương mặt non nớt của Bạch Kỳ lộ ra vài phần đắc ý, lôi kéo Trí Hiền đến bên cạnh lặng lẽ nói gì đó. Thấy các nàng nhanh chóng quen thuộc, Đệ Ngũ Hoa Thanh đi tới bên người Hiếu Mẫn, thấy Hiếu Mẫn mỉm cười, cũng vui mừng cười rộ lên.
"Mẫn nhi, cô ngươi có khỏe không?"
"Cô và Tố Nghiên cùng nhau đi, nói là tìm biện pháp loại bỏ ma khí trong cơ thể nàng."
"Ừ, tình cảm mà Tố Nghiên dành cho Lam nhi không có gì đáng để hoài nghi, ngươi và cô ngươi, đều chọn người rất tốt."
"Ngươi cũng thích nàng sao?" Hiếu Mẫn liếc nhìn Trí Mẫn, quay đầu lại hỏi Đệ Ngũ Hoa Thanh.
"Cũng không phải là thích, mà là tán thành, ánh mắt nàng nhìn ngươi không giống với tất cả mọi người, nói vậy ở trên người nàng, ngươi có thể tìm được thứ mà trên đời này không ai có thể cho ngươi. Ngươi không cần để ý mẫu hoàng của ngươi thế nào, Trí Hiền và ngươi, rất thích hợp."
Đệ Ngũ Hoa Thanh không chút nào che giấu công nhận Trí Hiền, thấy nàng nói như vậy, Hiếu Mẫn gật đầu. Lúc đầu nàng thích Trí Hiền, cũng là bởi vì ánh mắt mà nàng nhìn mình.
"Mẫn nhi, chỗ của ta ở đâu?" Nói chuyện với Bạch Kỳ xong, Trí Hiền quay về, cười hỏi.
"Hậu viện có rất nhiều phòng trống ngươi tùy tiện chọn một chỗ là được."
"A?"
Nghe Hiếu Mẫn trả lời, Trí Hiền rõ ràng có chút kinh ngạc cùng thất vọng, thấy bộ dáng này của nàng, Hiếu Mẫn không hiểu. Mặc dù là hậu viện, thì cũng tốt hơn căn phòng lần trước các nàng ở rất nhiều. Đệ Ngũ Đoan Ngọc để cho Trí Hiền ở lại chỉ là hành động bất đắc dĩ, nhưng an bài phòng hảo hạng, đại khái là không thể nào. Hiếu Mẫn vốn là nghĩ như vậy, ai biết yêu cầu của Trí Hiền lại càng thêm quá đáng.
"Vì sao phải ở phòng cho khách, ta muốn trực tiếp ở cùng với Mẫn nhi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro